Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 61



Lúc này, tiên nhân được ông lão nhắc mãi, đã lên trên bờ rồi.

Nàng và Đan Lân che chung một chiếc dù giấy, Tiểu Hắc thì ngủ ở túi linh thú.

Cơn mưa lớn hơn lúc nãy một chút, trên đường có người đi đường vội vàng tránh mưa, cũng có người cầm ô, thưởng thức cảnh hồ trong mưa giống như Giang Ngư.

Hạc trắng không có tế bào lãng mạn, kỳ quái hỏi Giang Ngư: “Trời mưa có gì đẹp?”

Hôm nay Giang Ngư làm thanh niên văn nghệ một bữa hiếm có, chỉ vào nơi xa: “Ngươi xem khói sóng mênh mông này, chơi thuyền trong hồ, nếu dẫn theo hai ba người bạn, rót một chén rượu nhỏ, chẳng lẽ không tuyệt vời à?”

Hạc trắng liếc kỹ một cái, thật thà lắc đầu: “Không cảm thấy! Bất kỳ một chỗ nào ở Linh Thảo Viên cũng đều đẹp hơn chỗ này. Hơn nữa ta còn nhỏ mà, chủ nhân sẽ không để ta uống rượu.”

Vừa nghe đến ba chữ “Linh Thảo Viên”, Giang Ngư lập tức gật đầu: “Ngươi nói không sai, Linh Thảo Viên đúng là càng đẹp hơn.”

Nhớ nhà.

Nhớ biển rừng mênh mang ở Linh Thảo Viên, nhớ tiểu lâu của nàng, Nhớ ưng xám bề ngoài lạnh lùng thật ra tính tình mềm mại đáng yêu, nhớ thỏ lớn lễ phép đáng yêu còn biết đưa ánh trăng nhà nàng...

Giang Ngư từng bước từng bước nghĩ, nghĩ đến cuối cùng nàng phát hiện, cho dù là Ninh Thuần Chân Nhân có tính tình nóng nảy cổ quái, ở dưới sự chau chuốt của tình cảm gia đình, cũng có vẻ đáng yêu hơn bình thường hai phần.

Đương nhiên, hai phần đáng yêu, nàng cũng sẽ không nhớ ông ta là được.

Phía trước có một cây cầu đá, Giang Ngư nhìn xa xa, bỗng nhiên nở nụ cười.

Đan Lân tò mò hỏi: “Ngươi cười gì thế?”

Giang Ngư sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Ta nhớ trước kia từng xem một câu chuyện tình yêu. Địa điểm xảy ra câu chuyện là ở Tây Hồ, hơi giống cái hồ ở trước mặt chúng ta. Tây Hồ cũng có một cây cầu, nhân vật nam nữ chính trong truyện đúng là quen biết vào một ngày mưa.”

“Tây Hồ? Ở nơi nào? Ta chưa từng nghe nói.”

Giang Ngư hiếm khi giật mình, tùy tiện nói: “Ta cũng không biết, có lẽ là một chỗ mà người viết truyện bịa ra.”

Nàng nắm tay hạc trắng tiếp tục đi về phía trước, rẽ qua một chỗ ngoặt, lúc đi lên cầu đá, trước mắt chợt sáng ngời.

Phía trước, có một bóng dáng cầm ô đang lẳng lặng đứng thẳng, đưa lưng về phía các nàng, đang thưởng thức cảnh hồ.

Cho dù chỉ là bóng dáng, Giang Ngư liếc mắt một cái đã nhận ra: “Cơ sư huynh!” Dẫu sao bóng dáng đẹp như Cơ Trường Linh cũng không nhiều lắm.

Giang Ngư nhìn thấy dưới tàng cây cách đó không xa có vài tiểu nương tử quần áo tươi sáng, đang lặng lẽ nhìn sang bên này.

Úi! Giang Ngư thổn thức ở trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên người đời toàn yêu sắc đẹp.

Giang Ngư đi qua, hỏi Cơ Trường Linh: “Đã hỏi xong rồi?”

Cơ Trường Linh mỉm cười nhìn nàng: “Sư muội thật biết lười nhác.” Rất hiển nhiên là đang nói chuyện nàng chạy trốn một mình.

Mặt Giang Ngư không đổi sắc, cực kỳ thản nhiên: “Chấp Pháp Đường mới là người chuyên nghiệp. Chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm. Ta chỉ cần chờ chuyện giải quyết, sớm về Linh Thảo Viên là được.”

“Sư muội không tò mò?”

Giang Ngư lắc đầu chỉ kém lắc thành trống bỏi: “Không tò mò, không tò mò.”

Cơ Trường Linh nghe vậy cười khẽ, vừa định nói gì đó…

“Bán hoa đây…” Giọng nói già nua từ xa tới gần, dừng ở bên cạnh hai người: “Vị lang quân này, mua hoa cho người trong lòng đi. Một đồng một cành, vừa tươi vừa đẹp.”

Giang Ngư xoay người, thấy là một lão phụ nhân lớn tuổi mặc váy vải thô màu xanh lá đã bị giặt đến trắng bệch, một bàn tay cầm theo lẵng hoa, một tay dắt một tiểu cô nương búi tóc bằng dây màu hồng. Tiểu cô nương cao xấp xỉ Đan Lân hóa thành hình người, ánh mắt nhìn người khác nhút nhát sợ sệt.

Xem tình trạng hai người hẳn là bà cháu, hai người không bung dù, tóc đã bị mưa phùn mênh mông làm ướt.

Rổ hoa trong tay lão phụ còn thừa hơn nửa, Giang Ngư không biết tên, nhưng đóa hoa tươi đẹp lại tinh xảo, thật ra khá đẹp.

Nàng vội vàng đưa dù trong tay sang: “Lão nhân gia, cho bà này. Thời tiết này cần phải về nhà sớm một chút. Nhỡ đâu mắc mưa rồi bị phong hàn thì lại khổ.” . Truyện Trọng Sinh

Nàng lại muốn lấy bạc từ trong tay áo ra, một bàn tay còn nhanh hơn cả nàng.

Cơ Trường Linh đưa một miếng bạc vụn cho lão phụ nhân: “Ta mua hết hoa của bà.”

Sắc mặt lão phụ nhân lúng túng, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi đồng tiền: “Cái này... Ta không có tiền lẻ.”

Giang Ngư nhận giỏ hoa, lại nhét dù vào trong tay bà: “Không cần thối lại, tiền còn lại bà bán cả rổ cho chúng ta đi.”

Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt nói: “Rổ là tự đan, không đáng giá tiền.”

Giang Ngư sờ sờ đầu cô bé: “Ai nói chứ? Rổ rất đẹp, hoa cũng đẹp. Chút nữa mưa sẽ lớn hơn đó, mau cùng người nhà về đi.”

Lão phụ nhân biết đã gặp được người tốt, nắm cháu gái khom lưng cảm ơn hai người: “Đa tạ hai vị, lang quân và nương tử đều là người tốt. Lão thân chúc hai vị bình an trôi chảy, bạch đầu giai lão.”

“Úi.” Giang Ngư không nhịn được bật cười, vội vàng giải thích: “Lão nhân gia, bà hiểu lầm rồi. Đây là sư huynh ta, cũng không phải là lang quân của ta.”

Lão phụ nhân vội vàng xin lỗi. Giang Ngư thúc giục mãi mới dắt cháu gái rời đi.

Giang Ngư nhìn bóng dáng một già một trẻ, lặng lẽ giơ tay, một luồng linh quang dừng ở trên người hai người. Một pháp thuật nhỏ, phù hộ hai bà cháu không bị nhiễm phong hàn tà khí.

Thời tiết này còn dắt cháu đi bán hoa, chắc là trong nhà khó khăn. Nếu thật sự mắc mưa sinh bệnh, đối với hai người mà nói, lại là một lần tai nạn.

“Sư muội tốt bụng.” Nàng nghe được Cơ Trường Linh khen mình.

Giang Ngư xoay người mới nhận thấy nàng đưa dù cho hai bà cháu nhưng vẫn không có hạt mưa rơi lên người, hóa ra là Cơ Trường Linh che dù cho nàng và hạc trắng.

Nàng quay đầu liếc quanh một vòng, thấy lúc này người bốn phía đã đi gần hết rồi, nàng móc một cái dù từ túi trữ vật ra, tự che cho mình: “Cảm ơn Cơ sư huynh.”

Cơ Trường Linh thấy thế, yên lặng dịch dù về.

Hạc trắng xoay chuyển ánh mắt, đi về phía trước một bước, đứng vào dưới dù Giang Ngư.

“Chẳng qua là chút việc nhỏ trong khả năng cho phép mà thôi.” Nàng lắc đầu: “Chuyện lớn hơn thì ta không có cái bản lĩnh đó. Chút việc nhỏ này không tốn sức gì, có thể giúp được lần nào hay lần đó.”

Tay trái nàng còn cầm giỏ hoa, nàng đưa sang: “Cơ sư huynh, hoa của huynh mua này.”

Cơ Trường Linh xoay người: “Ta không thích hoa, sư muội thích, muội cầm đi.”

Giang Ngư đuổi theo: “Vậy huynh không thích thì cướp công trả bạc với ta làm gì?”

“Chỉ là thấy lão phụ nhân đáng thương.”

Giang Ngư ngẫm lại cảnh tượng kia, đúng là sớm trả tiền một chút thì lão phụ nhân cũng bớt bị dầm mưa, cũng có thể sớm về nhà một chút.

Nàng cảm khái ở trong lòng: Cơ sư huynh nhìn lạnh lùng, thật ra trong lòng vẫn là thanh niên tốt bụng mềm mại đó.

Nàng chọn một đóa hoa màu vàng nhạt, ngắt đoạn cành lá đi, chuẩn bị cài cho hạc trắng. Hạc trắng quay đầu, trốn mất: “Ta không cần!”

“Rất đẹp mà.” Giang Ngư đáng tiếc: “Tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi cài hoa nhất định đẹp.”

Hạc trắng có thế nào cũng không chịu đeo, Giang Ngư không có cách nào đành cài lên búi tóc mình, dùng thủy kính ngắm nghía: “Đẹp!”

Tuy rằng tu sĩ không sợ trời mưa, nhưng chung quy trời mưa vẫn không tiện. Bên ngoài người đi đường cũng đều trở về nhà, ít nhiều gì cũng thiếu đi chút niềm vui du ngoạn.

Giang Ngư đi theo Cơ Trường Linh về Trương phủ.

Vừa vào Trương phủ, nàng lập tức nhận thấy được cả tòa phủ đều không còn hơi thở thuộc về “Linh” làm nàng khó chịu nữa.

Nàng kinh ngạc nói: “Thế mà đều đi rồi?” Không nghĩ tới những Linh tộc đó thật sự không lưu luyến chút nào.

Huynh muội Hằng Thị vừa mới tiễn Trương phu nhân cảm động đến rơi nước mắt đi, Chấp Pháp Đường bọn họ rất am hiểu đánh nhau, ứng phó loại trường hợp này thật sự là quá thiếu kinh nghiệm. Vẻ mặt hai huynh muội thoạt nhìn còn lạnh hơn cả lúc vừa đến đây.

Mới ở chung mấy ngày, Giang Ngư cũng hiểu bọn họ: Thoạt nhìn lạnh nhạt không dễ ở chung, thật ra tính tình thẳng, người cũng khá tốt.

Hằng Ngọc nghe vậy, lạnh lùng liếc Giang Ngư một cái. Giang Ngư rất rõ ràng từ trong đó cảm nhận được một loại cảm xúc tên là “ai oán”.

Hằng Ngọc nói: “Giang sư muội đi thật nhanh đó. Rõ ràng ngươi am hiểu nhất việc giao tiếp với những người này.”

Giang Ngư sờ mũi, nhìn đến hoa trong tay, đưa qua: “Mới mua hoa mới mẻ lại xinh đẹp, Hằng Ngọc sư tỷ lấy một đóa không?”

Hằng Ngọc không hề có hứng thú với mấy loại hoa cỏ, lạnh lùng từ chối, cũng trả lời vấn đề Giang Ngư hỏi lúc vào cửa: “Tám Linh kia, trả lời xong vấn đề thì đều đi rồi.”

Giang Ngư hỏi: “Chúng nó thật sự đã chết à?”

Hằng Ngọc gật đầu: “Liên Khuyết sư thúc ở chỗ này, dùng lực sức sống cảm nhận. Chúng nó rời khỏi thân thể nhân loại, chỉ trong mấy phút, hơi thở đã hoàn toàn tiêu tán.”

“Những người đó đâu?”

“Trương lão gia đã tỉnh. Nhưng trước đó vì Linh làm thân thể duy trì trạng thái tốt nhất, mạnh mẽ rút sức sống ra. Ta cho ông ta ăn đan dược, sau này lại dưỡng nhiều hơn. Nếu may mắn thì có thể hồi bảy tám phần.”

Những người khác tạm thời còn chưa tỉnh, cho nên được sắp xếp ở trong viện. Chờ sau khi tỉnh, lại đưa hết về trong nhà từng người.

Hằng Ngọc nói cho Giang Ngư một tin tức mà nàng để ý nhất: “Tông môn bên kia đã luyện chế ra trận pháp ẩn chứa sức sống. Đến lúc đó sẽ tra rõ một lần toàn bộ 72 quận Đại Chu, sẽ không để có cá lọt lưới tồn tại.”

“Về phần bên Quy Khư...”

Giang Ngư lập tức che trán lại: “Ôi, đi dạo mấy canh giờ, hơi mệt.”

Hằng Ngọc: “?”

Nàng ấy trơ mắt mà nhìn Giang Ngư cầm theo giỏ hoa, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Một lúc lâu, Hằng Ngọc mới không xác định nói: “Hình như Giang sư muội rất bài xích Quy Khư?”

Nàng nhớ rõ, hình như lần trước nói đến Quy Khư, Giang Ngư cũng không rên một tiếng.

Cơ Trường Linh bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội ấy nào có bài xích Quy Khư, muội ấy bài xích tất cả phiền toái.”

Hằng Ngọc: “...”

Nàng yên lặng nói ở trong lòng, rõ ràng là lời oán giận, vì sao Cơ sư huynh còn trông có vẻ rất sung sướng?

Song bào thai ít nhiều vẫn có tâm linh cảm ứng. Nàng quay đầu nhìn ca ca nàng, quả nhiên, Hằng Tiến cũng là vẻ mặt khó hiểu.

Hai người chỉ có thể lòng đầy nghi hoặc nhìn Cơ Trường Linh mang theo hạc trắng, cũng chậm rì rì rời đi.