Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 73



“Tiểu Hắc?” Ban đầu Giang Ngư còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, quay về phía tiểu lâu và linh điền gọi vài tiếng.

Không có ai đáp lại.

Tiểu Hoa Linh ngồi ở đỉnh thang trượt, nghe được Giang Ngư gọi tên mèo đen, há cái miệng nhỏ muốn nói gì đó nhưng nhớ lời Tiểu Hắc nhắn nhủ, cô bé lại ngậm chặt miệng.

Giang Ngư không chờ được đáp lại.

Nàng ngẫm nghĩ, bắt đầu dùng linh lực liên hệ với cỏ cây ở phụ cận, nhờ bọn nó hỗ trợ tìm hành tung của Tiểu Hắc.

Nhóm thực vật đáp lại đều là không thấy được. Qua một lúc lâu, cách tiểu lâu vài dặm có một cây tuyết tùng nói cho Giang Ngư: Đêm qua nó thấy được một con mèo đen, đi về phía cửa Linh Thảo Viên.

Giang Ngư hỏi nó: “Xác định là mèo đen? Nó trông như thế nào?”

Tuyết tùng trả lời: “Đen tuyền căn bản không thấy rõ, chỉ có thể đại khái phân biệt ra là một con mèo.”

Nó còn cảm khái với Giang Ngư: “Ta ở Linh Thảo Viên sống hơn trăm năm, trước nay còn chưa từng thấy con mèo nào đen đến như vậy.”

Giang Ngư: “...”

Tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng nghe được lời này, nàng vẫn hơi muốn cười không đúng lúc.

Rời khỏi Linh Thảo Viên? Tiểu Hắc rời khỏi Linh Thảo Viên làm gì?

Nàng còn hơi nghi ngờ lời tuyết tùng nói. Nhưng, khi thần thức ở phạm vi trăm dặm đều không nhận thấy được hơi thở của Tiểu Hắc, trong lòng Giang Ngư đã tin lời tuyết tùng nói.

Nhưng mà, nàng khó hiểu: “Tiểu Hắc rời khỏi Linh Thảo Viên làm gì chứ?”

Rất nhanh, nàng tìm được một phong “thư” đặc thù ở trong thư phòng tiểu lâu.

Chữ trên thư xiêu vẹo, như là trẻ con không biết cầm bút miễn cưỡng viết ra:

“Ta đi đây! Ta có nhà của mình, thân nhân của ta đang tìm ta. Ta sẽ bình an, không cần lo lắng, không cần tìm ta.”

Phía dưới hàng chữ này, là mấy dấu chân mèo màu đen dính mực nước, ở trên giấy Tuyên Thành trắng tinh như là một đóa hoa nhỏ màu đen.

Chữ thật ‘thú non’, dấu chân thật đáng yêu, Giang Ngư lại không cười nổi.

Nàng nhận được đó là dấu chân của Tiểu Hắc.

Nàng lặp lại đi lặp lại nhìn trang giấy kia rất nhiều lần, chờ mong phía trên cất giấu càng nhiều tin tức hơn, có lẽ đây là một trò đùa dai của Tiểu Hắc?

Nhưng mà không có gì.

Từ trước đến nay con mèo đen kia cao ngạo, tính tình cũng lớn. Thậm chí trước ngày hôm nay, nàng không biết Tiểu Hắc biết chữ, còn biết viết chữ.

Nàng đi chỗ tuyết tùng hỏi Tiểu Hắc rời đi khi nào.

Tuyết tùng nói cho nàng: “Ta chỉ biết lúc ấy ánh trăng còn ở rất cao đó. Ngươi nói những người khác á? Không có những người khác, mèo đen nhỏ rời đi một mình.”

“Không tình nguyện?”

Tuyết tùng cảm thấy lời này thật kỳ lạ, sao có thể nhìn ra trên mặt một con mèo có tình nguyện hay không chứ. Hơn nữa, cho dù có cảm xúc thì con mèo đó đen như vậy, cũng rất khó thấy được rõ ràng cái gì mà.

Nó đành phải nói: “Ta không thấy được. Nó đi rất nhanh, không quay đầu lại.”

Giang Ngư yên lặng trở về tiểu lâu.

Trong viện, lâu đài nhỏ hoa lệ tinh xảo còn ở đó.

Nàng nhìn chằm chằm trong chốc lát, bắt đầu ngây ra.

Lúc ăn cơm trưa, nàng cũng không ăn uống, chỉ hái trái cây cho Tiểu Hoa Linh.

Tiểu Hoa Linh theo nàng đã một thời gian, lần đầu tiên thấy Giang Ngư uể oải ỉu xìu như vậy.

Cô bé bay đến trên vai Giang Ngư, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngư Ngư không vui à?”

Giang Ngư thở dài một hơi: “Ôi, Tiểu Hắc ca ca của ngươi đi rồi.”

Tiểu Hoa Linh nghiêng đầu, nàng biết nha, đêm qua, Tiểu Hắc ca ca còn từ biệt cô bé đó.

Giang Ngư lại căm giận mắng: “Đồ nhóc không lương tâm, để lại thư cho ta, chơi không từ mà biệt. Cứ nói thẳng với ta, chẳng lẽ ta còn trói lại không cho nó đi à?

Phần lớn thật ra là lo lắng.

“Nó nhỏ như vậy, lại không có năng lực gì tự bảo vệ mình. Một mình chạy ra ngoài, cũng không biết có thể nguy hiểm hay không.”

Tiểu Hoa Linh nghiêng đầu nhìn nàng, nhớ đến lời mèo đen dặn dò, không kiềm được muốn nói gì đó, lại phát hiện một hơi thở đáng sợ quen thuộc tới gần. Cô bé vèo một cái chạy lên trên cây, giấu bản thân đến kín mít. . Truyện Hài Hước

Cơ Trường Linh dẫn theo hạc trắng lại đây.

Đêm qua Đan Lân không ở nhà, trở về nghe nói Ngân Thụ Trưởng lão ở trong viện của Giang Ngư một lúc lâu. Cô bé không yên tâm, nhất định phải kéo Cơ Trường Linh lại đây nhìn xem.

Sau khi lại đây, bọn họ nhìn thấy một người thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau.

“Tiểu Ngư, ngươi sao thế?” Hạc trắng lập tức chạy tới bên cạnh nàng ngồi xuống, quan tâm dò hỏi.

Giang Ngư nhìn cô bé, ôm tiểu cô nương vào trong ngực, rầu rĩ nói: “Đan Lân, Tiểu Hắc đi rồi.”

Hạc trắng hơi ngây ngốc: “Đi rồi? Cái gì đi rồi? Đi nơi nào?”

Giang Ngư nói: “Rời khỏi Linh Thảo Viên, về nhà mình.”

Hạc trắng nhíu mày: “Rời khỏi Linh Thảo Viên? Cái cục than đen kia, dáng vẻ yếu ớt như vậy, rời khỏi Thái Thanh, có thể đi đâu được?”

Giang Ngư đưa tờ giấy kia cho cô bé xem.

Hạc trắng liếc mắt một cái đã xem xong, hừ một tiếng: “Cho nên cũng chưa nói tiếng nào với ngươi mà đã chạy à? Ta đã bảo cục than đen này vô lương tâm mà!”

Cô bé quay đầu, nhìn Giang Ngư, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngư, nếu ngươi không nỡ xa nó, ta có thể giúp ngươi bắt nó về.”

Trong nháy mắt Giang Ngư thực sự hơi động lòng. Nhưng nghĩ đến nội dung trên giấy, lại nghĩ tới Tiểu Hắc khác thường đã nhiều ngày.

Trước đó, nàng còn nói Tiểu Hắc đổi tính, hiện tại nghĩ lại sợ là Tiểu Hắc đã sớm hạ quyết tâm.

Nàng thở dài một hơi: “Thôi, nó vốn không phải người Linh Thảo Viên. Nếu nó có người nhà của mình, ta không thể vì tư lợi của bản thân mà không cho một nhà bọn họ đoàn viên.”

Cơ Trường Linh vẫn luôn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: “Muốn ta giúp muội tra xem con mèo kia đi hướng nào không?”

Giang Ngư ngẫm nghĩ lại lắc đầu: “Cảm ơn Cơ sư huynh, không cần.”

Nàng xụ mặt: “Hừ, phàm là Tiểu Hắc có tí tẹo lương tâm, chờ về đến nhà vẫn nên gửi cho ta một bức thư chứ.”

Nàng nghĩ, Chử Linh Hương phát hiện Tiểu Hắc ở phụ cận thành Tín Nguyên trên đường đi thí luyện, có lẽ nhà Tiểu Hắc cũng ở gần chỗ này.

Sau này nàng siêng đi thành Tín Nguyên, nhỡ đâu có duyên có thể gặp được Tiểu Hắc đấy.

Nhưng tuy rằng trong lòng tự an ủi mình như vậy, sau khi Tiểu Hắc rời đi, Giang Ngư vẫn thật sự sa sút tinh thần mấy ngày.

Mãi đến buổi sáng ngày thứ ba, Tiểu Hoa Linh đưa cho nàng hoa tươi mới hái, nhỏ giọng hỏi nàng: “Không phải ngươi và Tiểu Hắc ca ca đang chơi trò chơi à?”

Giang Ngư:?

Nàng nghi hoặc: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu Hoa Linh nói: “Lúc Tiểu Hắc ca ca đi đã nói với ta nói, ca ca và ngươi chơi trò chơi rời nhà đi trốn, bảo ta nói với ngươi vài lời vào ngày thứ ba.”

Mèo đen nói cho nàng, thời hạn trò chơi là một tháng, Ngư Ngư sẽ giả vờ sốt ruột, nhưng không thể để Ngư Ngư tìm được nó, nếu không nó sẽ thua.

Giang Ngư nghe xong Tiểu Hoa Linh tự thuật: “...”

Nàng nhìn đôi mắt ngây thơ mờ mịt trong sáng của Tiểu Hoa Linh, thở dài một hơi thật sâu, cũng phỉ nhổ Tiểu Hắc ở trong lòng, thế mà lừa cả Tiểu Hoa Linh đơn thuần như vậy.

Nàng hỏi: “Tiểu Hắc nói cái gì với ngươi?”

Tuy rằng Tiểu Hoa Linh đơn thuần nhưng trí nhớ lại rất tốt, cô bé thuật lại lời Tiểu Hắc nói với Giang Ngư:

“Không cần lo lắng cho ta! Ta có thể tự bảo vệ mình, rất an toàn. Chờ ta về đến nhà, nếu còn nhớ rõ ngươi thì sẽ đưa tin báo bình an cho ngươi.”

“Không cần tìm ta, tìm cũng uổng công phí sức, không tìm thấy đâu.”

“Ngân Thụ Trưởng lão kia rất nguy hiểm, ngươi đừng quá tin tưởng bà ấy, bị bán cũng không biết.”

“Còn nữa, tên ta không phải Tiểu Hắc.”

Nó thậm chí còn nhớ rõ hạc trắng:

“Hừ, nói cho con hạc trắng đáng ghét ở cách vách kia, nếu gặp lại ta nhất định phải đánh nó một trận.”

“...”

Vốn dĩ Giang Ngư còn có vẻ mặt nghiêm túc, càng đến phía sau, nàng càng dở khóc dở cười: “Nó thật là...”

Nhưng nàng cũng lại yên lòng, còn có thể có tinh lực nhớ thương nhiều như vậy, xem ra Tiểu Hắc thật sự không có việc gì.

Tiểu Hoa Linh có chút bất an. Cô bé khờ dại cho rằng hai người này thật sự đang chơi trò chơi. Bởi vì Tiểu Hắc nói cho cô bé, Ngư Ngư sẽ làm ra vẻ rất sốt ruột vì không tìm thấy mèo.

Nhưng mấy ngày nay Ngư Ngư mặt ủ mày ê... Thật là giả vờ à?

Nàng lo sợ bất an: “Ngư Ngư, có phải ta gây rắc rối rồi không?”

Tiểu Hoa Linh xoắn đôi tay nhỏ vào nhau, hốc mắt đều đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Giang Ngư dỗ cô bé: “Không có! Tiểu Tử làm rất tốt. Buổi tối mẹ làm trà quả cho con uống được không?”

Tiểu Hoa Linh nghiêm túc nhìn nàng, thấy sắc mặt Giang Ngư lộ ra tươi cười, tâm tình dường như tốt hơn trước rất nhiều, cuối cùng mới yên lòng.

Giang Ngư không biết ở một nơi khác.

Cơ Trường Linh đứng ở phía trên một ngọn núi, ánh mắt đen tối.

Chàng vốn muốn tìm tung tích con mèo đen kia, không phải cố tình đi tìm, cũng sẽ không nói cho sư muội. Chẳng qua nếu sư muội nhớ thương, một ngày kia muốn gặp, chàng cũng có thể báo phương vị đại khái.

Nhưng mà không có.

Hơi thở của mèo đen bị một lực lượng cường đại lau sạch.

Không hề có tung tích.