Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 77



Buổi tối ngày 7 tháng 11 đó, Giang Ngư và Chử Linh Hương đều rất nôn nóng. Hai người thức đến nửa đêm, cuối cùng Giang Ngư ngáp một cái ngủ mất.

Nàng cảm thấy mình mới ngủ không bao lâu đã bị Chử Linh Hương đánh thức.

Chử Linh Hương quần áo chỉnh tề, tinh thần sáng láng. Giang Ngư nghi hoặc: “Muội cả đêm không ngủ?”

Chử Linh Hương: “Sao có thể ngủ được! Sư tỷ mau dậy đi, tuy rằng Trưởng lão nói sẽ không đi sớm, nhưng chuẩn bị sớm một chút luôn tốt hơn.”

Giang Ngư cảm thấy nàng ấy nói có lý, rời giường chỉnh trang lại mình. Trong viện, Hàn Lộ và Tiểu Hoa Linh cũng chưa ngủ, đang đợi nàng.

Lúc này trời còn chưa sáng, trong lòng Chử Linh Hương nôn nóng không thôi, nhìn Giang Ngư thong thả ung dung dùng linh gạo và thịt yêu thú nấu một nồi cháo, hỏi nàng ấy có ăn không.

Chử Linh Hương: “...”

Nàng ấy thành khẩn nói: “Luận tâm tính, muội đúng là kém sư tỷ.” Sau đó từ chối cháo Giang Ngư đưa qua, lý do là trong lòng sốt ruột, thật sự ăn không vô.

Giang Ngư nói: “Tông môn đã nói đệ tử các phong tự chờ đợi trong nhà là được, muội sốt ruột cũng vô dụng mà.”

Chờ đến khi nàng và hai đứa nhóc lớn nhỏ trong nhà ăn xong bữa sáng, sắc trời mới sáng lên. Hàn Lộ ngoan ngoãn vào túi linh thú, Tiểu Hoa Linh dễ mang theo, đến lúc đó giấu ở trong tay áo nàng là được.

Nhưng Giang Ngư thấy Chử Linh Hương tâm thần không yên, thật ra rất hiểu tâm trạng của nàng ấy: Không giống loại cá mặn đi ra ngoài du lịch như nàng, Linh Hương sư muội là thật sự chém giết cạnh tranh từ trong mấy vạn đệ tử nội môn để đại biểu cho Thái Thanh, đi luận bàn giao lưu với tinh anh các môn phái khác.

Loại việc trọng đại này có thể tham dự đã là một loại vinh quang, nào có thể coi như không quan trọng?

Giang Ngư ngẫm nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn về một nơi cách đó không xa.

Nơi đó có một cái sân ngoài nàng ra thì không có ai thấy được.

Nàng âm thầm nghĩ: Cũng không biết giờ phút này tâm trạng Cơ sư huynh thế nào, có kích động như Linh Hương sư muội không? Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị nàng phủ định, người như Cơ sư huynh tuyệt đối sẽ không thiếu kiên nhẫn đến nỗi như thế.

Hơn nữa, Cơ sư huynh nói chàng đã từng tham gia đại bỉ tông môn, lần này cũng không phải đại biểu môn phái xuất chiến.

Giang Ngư chống cằm, lại nghĩ không biết Cơ sư huynh lấy được thành tích gì.

Nàng thất thần ở chỗ này, Chử Linh Hương cũng không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt cũng nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.

Qua khoảng gần một canh giờ, bỗng nhiên bên tai hai người đồng thời vang lên một tiếng chuông trầm nặng cổ xưa.

“Coong…”

Tiếng chuông quẩn quanh, tiếng vọng không ngừng, Giang Ngư và Chử Linh Hương đồng thời hoàn hồn.

Sắc trời đột nhiên tối đi, hai người không nhịn được ngẩng đầu, đồng thời hít hà một hơi. Chỉ thấy trên bầu trời vốn xanh lam trong sáng, không biết từ khi nào, thế mà xuất hiện một tòa tiên cung nguy nga hoa mỹ, không nhìn thấy điểm cuối!

Cùng lúc đó, hai lệnh bài bạch ngọc bên hông hai người như kẻ kêu người đáp với tiên cung, lập loè phát ra ánh sáng.

Giọng nói già nua vang lên ở bên tai hai người: “Các đệ tử đi Thái Hư Tiên Tông, các ngươi còn có thời gian một nén nhang chuẩn bị. Sau một nén nhang, theo ta khởi hành.”

Chử Linh Hương lặng lẽ nói: “Muội nhận ra giọng nói này là Thương Trưởng lão của Kiếm Phong, trước kia đi học từng gặp rồi.”

Giang Ngư gật đầu, cúi đầu phát hiện trên lệnh bài bạch ngọc bên hông xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu vàng. Chữ viết kia di chuyển quanh lệnh bài, giống như vật còn sống.

Nàng duỗi tay chạm vào, chữ viết kia bay ra từng hàng, hiện ra ở trước mắt hai người.

Là nhắc nhở về chuyến đi này.

Giang Ngư đọc: “Sư muội, chúng ta chỉ cần rót linh lực lên lệnh bài, là có thể đi lên Bạch Ngọc tiên cung trên trời.”

Bạch Ngọc tiên cung, đúng là tên tòa tiên cung trên trời kia.

Hai người liếc nhau, nắm tay đồng thời rót linh lực vào trong lệnh bài.

Ngay sau đó, Giang Ngư chỉ cảm thấy một lực hút thật lớn, giống như động đen cuốn nàng vào đó.

Cảm giác này không phải trong nháy mắt, khi phục hồi tinh thần lại, nàng phát hiện mình đã lên trên một quảng trường thật lớn xa lạ.

Tòa cung điện vô cùng hoa mỹ kia giờ phút này đã ở trước mắt Giang Ngư. Tầm mắt nàng đảo qua bốn phía, thấy quảng trường rộng lớn vô biên, mây mù lượn lờ.

Hiển nhiên, hai người đã đang ở tòa tiên cung trên bầu trời kia.

Giang Ngư chỉ nhìn một cái, đã biết ngày vì sao tiên cung tên là Bạch Ngọc tiên cung. Bởi vì cả tòa cung điện, bậc thang, tính cả quảng trường thật lớn dưới chân các nàng đều được tạo thành từ bạch ngọc trơn bóng trong suốt.

Ngoài cái này ra, rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo, nhiều đếm không xuể, có thể nói là xa hoa lộng lẫy.

Nàng nghe được Chử Linh Hương phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Muội chưa bao giờ được thấy tiên cung hoa mỹ tráng lệ như này.”

Có cảm khái như vậy đâu chỉ có mình Chử Linh Hương đây? Bên tai Giang Ngư nơi nơi đều là tiếng thảo luận hưng phấn. Đương nhiên, tiếng cảm khái này phần lớn đều là đệ tử lần đầu tiên lên tòa Bạch Ngọc tiên cung nói ra.

“Các sư đệ sư muội tham gia đại bỉ tiên môn lần đầu tiên, xin rót linh lực vào trên chữ ‘Lệnh’ của Bạch Ngọc Lệnh bên hông các ngươi, tự lựa chọn viện để ở. Mỗi hai người một viện, người có đồng hành có thể lựa chọn cùng sân. Nếu không có thì đến lúc đó Bạch Ngọc Lệnh sẽ tự động phân phối.”

Giang Ngư và Chử Linh Hương nghe vậy, vội vàng làm theo. Trước mắt quả thực hiện lên một hàng chữ màu vàng kim, nhìn kỹ là từng dãy số. Hiện tại có không ít con số đã tối xuống, hiển nhiên viện đó đã bị người ta chọn đi rồi.

Giang Ngư và Chử Linh Hương chọn số 103.

Sau khi chọn, phía trên ngọc bài hiện ra một phần bản đồ, báo cho các nàng làm thế nào đến chỗ ở của mình.

Giang Ngư thầm nghĩ thủ đoạn này không kém tí nào so với thời đại internet thông minh kia của nàng.

Nàng không vội vã đi mà đánh giá người vừa cất lời, là một nữ đệ tử mặc đồng phục đệ tử Khí Phong. Người này mặt mày xinh đẹp trầm ổn, bên người có mấy đồng môn đứng xung quanh, nghĩ đến cũng là nhân vật phong vân trong tông môn.

Chử Linh Hương thấy nàng nhìn sang, nói cho nàng biết: “Vị này là Họa Vi sư tỷ của Khí Phong, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, lần đại bỉ tiên môn trước nằm trong nhóm hai mươi người đứng đầu bảng Càn Khôn.”

Đại bỉ tiên môn, là lúc các đại tiên môn triển lãm nội tình và thực lực.

Đệ tử tỉ thí chia làm hai vòng. Một vòng là Tinh Vân Hối, là tỉ thí của đệ tử mới dưới 100 tuổi của các đại tiên môn; một vòng là Càn Khôn Tụ, là tỉ thí của đệ tử tinh anh dưới 500 tuổi của các đại tông môn.

Tuổi tác của Chử Linh Hương, vừa hay tròn trăm tuổi.

Về phần Họa Vi, hẳn là tham gia tỉ thí đệ tử tinh anh dưới 500 tuổi.

Giang Ngư thầm nghĩ không hổ là Tu Tiên Giới, dưới trăm tuổi vậy mà chỉ có thể coi như là người mới.

Hai người đi đến viện của mình trước. Viện cực rộng, có hai gian nhà chính rộng mở, mỗi gian nhà chính lại có thêm hai gian phòng nhỏ hơn một chút. Trong phòng thi thư giấy và bút mực đều có, còn chuẩn bị nửa tháng Tích Cốc Đan cho mỗi đệ tử.

Giang Ngư:... Quả nhiên.

Còn may nàng đã chuẩn bị trước.

Nàng không kiềm được nhớ tới Cơ sư huynh. Nếu chàng đi, Đan Lân hẳn cũng sẽ đi theo nhỉ. Đan Lân đi theo nàng hơn nửa năm nay, miệng đã bị nuôi đến kén chọn, cũng không biết ăn Tích Cốc Đan, còn có thể quen không?

Lúc này, Đan Lân được nàng nhớ mãi, đúng là đã sớm đến Bạch Ngọc tiên cung.

Cơ Trường Linh không phải là đệ tử tham gia tỉ thí, mà là đến với thân phận hộ tống đệ tử tông môn. Chàng dĩ nhiên không ở cùng viện với người khác.

Hạc trắng ngồi ở trên ghế đá trong viện, đong đưa cẳng chân, đã bắt đầu nhớ Ngư Ngư: “Cũng không biết bây giờ Tiểu Ngư đã đến chưa.”

Cơ Trường Linh mới vừa dọn bàn cờ lên, nghe vậy ngón tay hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Sư muội không phải người lề mề trên chuyện đại sự, muội ấy hẳn đã sớm đến rồi.”

Hạc trắng nghe vậy ánh mắt sáng ngời, hứng thú bừng bừng nhảy xuống ghế: “Chúng ta đi tìm nàng ấy được không?”