Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 80



Trong lòng hai tỷ đệ Vu Dược ở bên cạnh Giang Ngư cực kỳ tò mò với thân phận của Đan Lân.

Bọn họ mơ hồ biết được Đan Lân không phải Nhân tộc, có lẽ là một con linh thú. Nhưng xem dáng vẻ cô bé ở Bạch Ngọc tiên cung như dạo trong nhà mình, linh thú có thân phận gì, mới có thể quen thuộc như vậy với Bạch Ngọc tiên cung đây?

Thật ra Chử Linh Hương cũng tò mò, nhưng nàng ấy biết nhiều hơn người khác một ít, biết bản thể của Đan Lân là một con hạc trắng, do vị Cơ sư huynh ở Linh Thảo Viên nuôi.

Về phần hạc trắng có thân phận không tầm thường khác... Chử Linh Hương chỉ cần biết quan hệ của cô bé với Giang Ngư rất tốt là được.

Cho dù thế nào, chỉ cần sư tỷ tốt, những chuyện khác không quan trọng.

Đương nhiên mọi người đều là tu sĩ trưởng thành, sẽ không thật sự tùy tiện mở miệng hỏi thăm bí mật của người khác, cho nên huynh muội Vu gia đều đè tò mò ở trong lòng.

Đan Lân không dẫn bọn họ đi theo hướng nhiều người mà đưa mấy người ngoặt mấy vòng, đến một chỗ cửa lớn rộng mở.

“Chỉ cần chỗ cửa mở, đều được phép đi vào.” Đan Lân nói cho bọn họ.

Mấy người theo cô bé bước vào trong đó, thấy một cầu thang bạch ngọc dài đến mấy thước, hai bên sườn trồng đầy kỳ hoa dị thảo, cuối cầu thang là một cửa thùy hoa khác.

Một chân bước vào bên trong cánh cửa, trước mắt rộng mở thông suốt.

Giang Ngư như chớp mắt về đến thành Tín Nguyên.

Đường lớn bạch ngọc dưới chân biến thành đường đá xanh rộng mở, mặt đường sạch sẽ rộng rãi, trái phải là thương hộ và người bán rong sắp hàng chỉnh tề.

Trái phải người đến người đi, bên tai là không khí nhân gian chân thật như thế. Cách đó không xa có người ở đầu đường bán nghệ, rất nhiều quần chúng vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi.

Điều này thật sự ngoài dự kiến của mọi người, Giang Ngư sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, đều ngơ ngác nhìn.

“Ui da!” Chử Linh Hương nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bé trai sắp té ngã.

Mới vừa rồi, trong tay cậu bé này cầm một chuỗi hồ lô đường, từ trong đám người chạy ra, đụng vào trên người nàng ấy.

Chử Linh Hương tất nhiên không có việc gì, cậu bé kia lại ngã ra sau.

“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.” Cha đứa bé vội vàng đi tới, bế người lên: “Trẻ con không hiểu chuyện, va chạm cô nương, xin cô nương tha thứ.”

Chử Linh Hương ý bảo mình không có việc gì.

Có người gánh hàng bán rong thấy quần áo mấy người không tầm thường, nhiệt tình tiến lên tiếp đón: “Các vị khách nhân, có cần uống nước không?”

Đuổi người đi rồi, Chử Linh Hương mới nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ, cánh cửa mà chúng ta mới bước qua kia, thật ra là một tòa Truyền Tống Trận à?”

Hiện tại, bọn họ như đã bị truyền tống tới một tòa thành trì phồn hoa nào đó ở nhân gian rồi.

Giang Ngư nhìn về phía Đan Lân.

Đan Lân thần bí nói: “Các ngươi tới lâu như vậy, không phát hiện chỗ nào khác lạ?”

Khác lạ?

Mấy người nhìn nhau, lại lần nữa quan sát tòa thành trì này.

Vu Phiến lắc đầu trước nhất, vội la lên: “Chỗ nào khác lạ? Ta thấy rất bình thường. Tiểu cô nãi nãi, cầu xin ngươi, ngươi cũng đừng úp mở nữa. Một cửa khác của Truyền Tống Trận ở chỗ nào thế? Chúng ta còn về được không?”

Hạc trắng lại lắc đầu: “Ta nói hết ra rồi, vậy quá không thú vị. Các ngươi tự mình tìm đi.”

Tỷ đệ Vu gia: “...”

Bọn họ đều không phải người khó tính, huống hồ đối với một khuôn mặt bánh bao như vậy, muốn tức giận cũng không nổi.

Hai người chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Giang Ngư. Bọn họ đã nhìn ra, trong những người này, Đan Lân chỉ nghe Giang Ngư nói.

Giang Ngư nhìn vẻ mặt hạc trắng một cái thì biết chuyện này không phải đùa.

Hạc trắng không phải người bắn tên không đích, nếu cô bé đã nói như vậy, chứng tỏ tòa thành này thật sự có huyền cơ gì đó.

Nàng hơi mỉm cười: “Nếu Đan Lân đưa chúng ta đến nơi vui như vậy, chúng ta coi như đến nhân gian thả lỏng, tìm một chút đi.”

Tỷ đệ Vu gia bất đắc dĩ liếc nhau, không nói gì, đồng ý.

Mấy người chậm rãi quan sát thành trì này.

Ngoài dự đoán, một vài quán nhỏ bên cạnh bán một ít đồ thủ công và trang sức, vậy mà đều rất xinh đẹp.

Vu Dược nhìn trúng một chiếc lược ngọc, cầm lên hỏi giá.

Chủ quán là một cô gái trẻ vẻ mặt nghịch ngợm, cười tủm tỉm nói: “Đồ trên sạp của ta không bán. Nếu khách nhân có thể trả lời một câu hỏi của ta, chiếc lược này sẽ tặng cho ngươi.”

Vu Dược sửng sốt, nổi lên lòng hiếu kỳ: “Ngươi hỏi đi.”

“Khách nhân nhìn ta, cảm thấy ta bao tuổi rồi?”

Vu Dược ngẩn ngơ: “Đây là câu hỏi của ngươi?”

Cô nương cười nói: “Đúng rồi.”

Vu Phiến khó xử nói: “Không có chút manh mối nào, chẳng phải là đều dựa vào đoán mò à?”

“Nhưng ngài cũng không mất gì mà? Đáp sai thì rời đi, đáp đúng tặng không cho hai vị.”

Vu Phiến ngẩn ngơ, ngẫm lại hình như cũng đúng.

Giang Ngư nhìn kỹ cô nương kia, thấy khuôn mặt này trẻ trung tươi tắn, thần thái hai mắt tươi sáng, cả người đều mang theo một loại người trẻ tuổi có sức sống.

Hẳn là cô nương đang tuổi hoa 15-16 tuổi. Nàng nghĩ.

Nhưng nàng nhìn khóe miệng cô nương mỉm cười, vẫn cảm thấy khó chịu ở nơi nào đó.

Hai tỷ đệ Vu gia đang thảo luận cô nương này bao tuổi, Giang Ngư lại nhìn chằm chằm người ta.

Cô nương trẻ tuổi xoay chuyển ánh mắt, dời về phía nàng: “Vì sao khách nhân vẫn luôn nhìn ta? Ngài có đồ nào yêu thích à? Chỉ cần trả lời ta một câu hỏi là có thể có nha.”

Giang Ngư vốn không muốn gì, nhưng bỗng nhiên thay đổi chủ ý, chỉ vào một cái khuy áo bình an: “Ta muốn cái này.”

Cô nương trẻ tuổi cười tủm tỉm nói: “Không thành vấn đề. Khách nhân, xin nghe câu hỏi, ta thích nhất màu gì?”

Giang Ngư: “...”

Đan Lân lặng lẽ kéo tay áo Giang Ngư.

Cô bé vừa muốn nói gì, quán chủ kia lại mỉm cười nhìn sang: “Tiểu cô nương, ngươi cũng muốn món đồ nào à?”

Đan Lân:...

Cô bé hậm hực buông tay: “Không có!”

Tỷ đệ Vu gia đã thương lượng ra, Vu Dược nói: “Chúng ta đoán ngươi mười bảy.”

Chủ quán trẻ tuổi lộ ra một nụ cười: “Không đúng.”

Nàng ta nhìn về phía Giang Ngư, Giang Ngư nhìn màu váy hồng cánh sen trên người nàng ta, thuận miệng nói: “Màu hồng cánh sen.”

“Không đúng.”

Giang Ngư bỗng nhiên mở to hai mắt.

Nàng phát hiện chỗ nào không đúng rồi.

Nàng nhìn chằm chằm chủ quán, chủ quán nhận thấy được, mỉm cười nhìn về phía nàng: “Vì sao khách nhân vẫn luôn nhìn ta?”

Trong đầu Giang Ngư nhanh chóng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lần đầu tiên nàng nhìn, quán chủ cũng nói lời y hệt.

Nàng so sánh đoạn vừa nãy với hiện tại, hoảng sợ phát hiện, hai lần hỏi chuyện, thần thái, giọng điệu phập phồng, thậm chí đến cả độ cong nơi khóe miệng của nàng ta đều giống nhau như đúc.

Người bình thường, thật sự có thể làm được như thế à?

Nàng quay đầu lại xem người đi lui tới trên đường phố, thần thái những người này thả lỏng, qua lại tự tại.

Nhưng một tòa thành trì đông vui như vậy, nhìn suốt một con đường dài, thế mà không có chỗ nào bán đồ ăn nóng.

Rốt cuộc nàng cũng ý thức được, lúc trước mình vẫn luôn cảm thấy mơ hồ không thích hợp là gì: Rõ ràng là một tòa thành vô cùng náo nhiệt, lại không cảm nhận được sự sôi động trên người phàm nhân, sức sống phấn đấu vì bôn ba kế sinh nhai.

“Chủ quán, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Nàng nhìn về phía chủ quán trẻ tuổi.

Cô nương trẻ tuổi cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Giang Ngư hơi hơi mỉm cười: “Là ai luyện chế ra ngươi thế?”

Cô nương trẻ tuổi mỉm cười nhìn nàng, sắc mặt đám người Vu Dược kinh ngạc nhìn qua.

Vu Dược nhỏ giọng nói: “Ngư sư tỷ, đây có phải...” Có chút vô lễ.

Lại thấy cô nương trẻ tuổi kia cụp mi khoanh tay, đứng yên bất động.

Động tác của nàng ta dường như một cái nút, trong thành trì vô cùng náo nhiệt nháy mắt bị ấn nút tạm dừng. Cho dù là nam nữ trẻ tuổi du ngoạn, cha mẹ dắt con cái, khách tha phương khoác túi, lão nông dựa vào chân tường nghỉ ngơi... Tất cả đều yên tĩnh.

“Đây là...” Vu Phiến nuốt nước miếng, nói thật ra, cảm giác trong nháy mắt im phăng phắc, hơn nữa cảnh tượng quỷ dị này, thật sự là có chút dọa người.

Giọng vui sướng của hạc trắng phá vỡ không khí đình trệ: “Oa, không hổ là Tiểu Ngư! Ngươi thật là quá thông minh, làm sao ngươi thấy được bọn họ đều là con rối?”

Giang Ngư khiêm tốn: “Trùng hợp! Trùng hợp!”

Hạc trắng đã ngẩng đầu lên, la lớn với không trung: “Tiểu Ngư phát hiện bí mật thành Con Rối! Dựa theo quy củ, ngươi nên chuẩn bị khen thưởng cho nàng!”

Giang Ngư:?

Nàng rất bất ngờ: “Khen thưởng? Khen thưởng cái gì?”

Hai chữ “khen thưởng” mặc kệ ở chỗ nào cũng luôn hấp dẫn người ta.

Ba người Chử Linh Hương vốn đang tò mò đánh giá những con rối sinh động như thật, giờ phút này cũng tiến đến trước mặt, cùng hỏi: “Khen thưởng gì thế? Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Một luồng linh quang từ phía chân trời rơi xuống, hóa thành một nữ tử đẹp lạnh lùng.

Nàng nhìn về phía Giang Ngư: “Ta tự nhận chi tiết con rối của ta làm rất hoàn mỹ, giống người thật như đúc. Ngươi có thể nói cho ta, ngươi làm thế nào phát hiện chỗ không thích hợp chứ?”

Giang Ngư nhìn đối phương một cái, không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Ngài từng sống ở chỗ của phàm nhân chưa?”

Nữ tử lắc đầu: “Chưa từng.”

Giang Ngư cười: “Vậy đúng rồi. Thật ra ta vừa tiến vào không lâu, đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng qua lúc lâu mới hiểu được chỗ không thích hợp là cái gì?”

Nữ tử đẹp lạnh lùng vội la lên: “Là cái gì?”

Từ trước đến nay nàng tự phụ, tòa thành trì này là tác phẩm nàng vừa lòng nhất. Nàng tự nhận đã làm được đến trình độ hoàn mỹ. Không nghĩ tới, thế mà sẽ bị một đệ tử trẻ nhìn ra manh mối.

“Ta chế tác con rối còn chưa đủ thật à?”

Giang Ngư nói: “Không phải là như thế. Con rối này, cho dù bề ngoài, chi tiết, hơi thở đều không hề khác người thường. Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

Nhìn ra nữ tử rất vội, Giang Ngư cũng không úp úp mở mở: “Ta hỏi ngài có từng ở thành trì của phàm nhân chưa. Ngài nói không có, ta lập tức hiểu ra. Ngài xem mọi người lui tới trên đường.”

Nàng chỉ vào chỗ người đi đường: “Tuy rằng bọn họ ăn mặc trang điểm khác nhau, thần sắc khác nhau, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau. Trên người mọi người đều lộ ra sự thanh thản và thong dong, mặc dù là lão nông vác dược liệu vào trong thành rao hàng.”

Nữ tử nhíu mày: “Cái này có vấn đề gì à?”

“Tất nhiên có.” Giang Ngư than nhẹ một tiếng: “Trên đời này muôn nghìn chúng sinh, vì tiền đồ, vì người thân, vì kế sinh nhai, vẫn luôn có phiền não áp lực trong người. Ngoài thần tiên trong ảo tưởng của người dân, ai có thể không lo không nghĩ như vậy chứ?”

Tòa thành trì này, “dân chúng” một thành này, đúng là chế tác đến phi thường hoàn mỹ.

Nhưng chỗ không hoàn mỹ, vừa hay là phần quá hoàn mỹ này.