Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 90



Người tu tiên, mỗi khi vượt qua một cảnh giới lớn, đều có thể tẩy kinh phạt tủy. Cho nên, từ khi Giang Ngư đi vào thế giới này, nhìn thấy tu sĩ phần lớn đều là trai xinh gái đẹp. Cho dù dung mạo không sắc nét, dưới sự phụ trợ của bảy phần khí chất cũng có thể xưng được một tiếng là mỹ nhân.

Nhưng chàng trai trước mắt này, nói về bề ngoài, đủ để xưng được là người xuất sắc nhất trong số những người Giang Ngư từng gặp khi đi đến thế giới này.

Thật sự là nhiều một phần thì thừa, thiếu một phần lại không đủ.

Lần trước, người làm nàng sinh ra loại cảm giác đẹp đến kinh ngạc này, vẫn là Cơ sư huynh đứng ở bên cạnh linh điền.

Nàng trộm so sánh trong lòng, cực kỳ thiên vị cho rằng, tính cả khí chất và yêu thích cá nhân, vẫn là Cơ sư huynh hơn.

Tuy rằng hai người ngồi ở cùng trên cây, nhưng ở giữa vẫn cách một thân cây, khoảng cách thật ra còn có thể tiếp thu.

Giang Ngư hỏi: “Ngươi là ai?”

Người này ăn mặc cực kỳ hoa lệ, tóc dài được tết thành mấy bím tóc tinh xảo, ở giữa điểm xuyết trân châu đá quý bện thành dây châu.

Hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, cổ áo mở rộng, cần cổ và bên hông đều quấn dây châu giống với trên tóc, hơi vừa động sẽ leng keng rung động.

Giống một cái giá treo đá quý di động. Giang Ngư thầm nghĩ.

Nhưng mà cái giá này hiển nhiên là không đủ tiêu chuẩn, bởi vì đám châu báu phát sáng kia đều không bằng vẻ ngoài của hắn.

“Ta là ai?” Nam tử cười tủm tỉm nói: “Ta tất nhiên cũng là đệ tử Thái Hư Tiên Tông.”

“Ồ.” Giang Ngư lễ phép gật gật đầu với hắn ta: “Chào tiên hữu.”

Nam tử cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ta vừa mới nghe ngươi nói đệ tử bên kia keo kiệt. Ngươi muốn nghe cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi nghe.”

Giang Ngư nghe vậy, nghi hoặc liếc hắn ta một cái: “Trước kia chúng ta biết nhau à?”

Nam tử lắc đầu: “Hôm nay mới gặp.”

Giang Ngư hỏi hắn ta: “Vậy vì sao ngươi nhiệt tình với ta như thế?”

Nam tử không biết lấy từ đâu ra một cái quạt xếp, phe phẩy cực kỳ phong nhã: “Tất nhiên là bởi vì người này trời sinh thích cười, cho nên quen.”

Giang Ngư ngồi ở chỗ này một mình có chút nhàm chán, người đối diện này đẹp, chỉ ngồi bất động đã là một phong cảnh cực mỹ lệ, phong cảnh này còn có thể động có thể nói thì càng tuyệt diệu.

Nàng cũng nổi lên hai phần hứng thú nói chuyện, nói giỡn: “Ngươi nói chuyện phiếm, không thu phí chứ?”

Nam tử ngẩn ra, tiếp đó bật cười.

Hắn ta chỉ một thân trang phục của mình: “Ngươi xem ta giống như thiếu linh châu à?”

Giang Ngư bèn yên tâm.

“Ta không hiểu biết nhiều lắm về Tu Tiên Giới. Tiên hữu tán gẫu với ta một chút về Thái Thương Tiên Tông đi.” Trong đầu Giang Ngư còn quanh quẩn khí thế thẳng tiến không lùi của đám người kia.

“Thái Thương Tiên Tông?” Nam tử dường như rất bất ngờ vì nàng hỏi điều này trước.

Giọng điệu của hắn ta mang theo ghét bỏ: “Thái Thương Tiên Tông, không có gì hay mà nói. Một đám Kiếm tu lỗ mãng, lạnh tâm lạnh tình. Suốt ngày chỉ biết tu luyện, đánh đánh giết giết. Mỗi một lần đại bỉ tiên môn, đều như đến cửa gây chuyện vậy.”

Đánh giá này rõ ràng có chứa sắc thái chủ quan rất mạnh.

“Ồ? Nhưng ta vừa nhìn thấy bọn họ, cảm thấy khí thế bọn họ cực kỳ kinh người, ngự kiếm mà đến, cũng rất đồ sộ.”

Giang Ngư hỏi hắn ta: “Thái Thương Tiên Tông, có phải thực lực rất mạnh không?”

Nói đến thực lực, giọng điệu nam tử đứng đắn hơn chút: “Cũng tạm. Thái Thương gần như cả môn đều là Kiếm tu. Kiếm tu đánh nhau, luôn tàn nhẫn hơn người thường một chút.”

Thấy Giang Ngư còn muốn hỏi, nam tử gấp quạt xếp lại: “Đổi đề tài! Ta cứ nhắc tới đám người Thái Thương là không vui.”

Được rồi! Ngươi trả lời vấn đề, ngươi có thể chọn.

Giang Ngư thay đổi vấn đề: “Trong các đại tiên môn, có thiên tài khá xuất chúng à?” Giang Ngư đến Thái Thanh nhà mình đều không rõ ràng lắm chứ đừng nói các tiên môn khác.

“Thiên tài?” Nam tử dựa vào trên thân cây, lười biếng mà nói: “Nếu ngươi nói gần hai trăm năm nay thì phần lớn đều là vài người tầm thường, không mấy người có thể vào mắt.”

Giang Ngư: “...”

Nàng vui vẻ: “Hỏi Thái Thương Tiên Tông, ngươi không muốn nói; hỏi tân tú tiên môn, ngươi chướng mắt. Vị sư huynh này, hôm nay có phải ngươi cũng rất nhàm chán, đến tìm ta lấy niềm vui không?”

“Ta không lấy ngươi ra tìm niềm vui, ta trả lời đứng đắn.” Sắc mặt nam tử đoan chính: “Hiện giờ cái gọi là thiên tài tiên môn, so với trước kia, thật sự không bằng được.”

“Vậy nói trước kia đi.” Giang Ngư thuận miệng nói, trong khoảng thời gian này không có tiên môn nào lại đây, nàng ngồi không cũng nhàm chán.

Nhớ tới kiếm khách áo trắng mới hỏi chuyện, nàng hỏi: “Vừa rồi người kia hỏi Cơ Thanh Huyền, là tiền bối Thái Thanh Tiên Tông chúng ta. Trong lời kể... trong thư tịch, ta đã thấy miêu tả về hắn. Ngươi biết hắn không?”

Bên cạnh lại không nghe được âm thanh.

Giang Ngư nghi hoặc quay đầu, thấy nam tử cau mày dường như đang trầm tư.

Nhận thấy được ánh mắt Giang Ngư, hắn cong cong khóe môi: “Ngươi hỏi Cơ Thanh Huyền? Ta đương nhiên biết, Tu Tiên Giới này có ai mà không biết Cơ Thanh Huyền?”

Nghe có vẻ rất lợi hại!

Thân là một thành viên Thái Thanh Tiên Tông, cảm xúc của Giang Ngư không khỏi phấn chấn: “Có phải hắn lợi hại như trong lời đồn không? Ta chỉ biết hắn được xưng đệ nhất thiên tài Thái Thanh Tiên Tông, không biết ở trong mắt các tiên môn khác, hắn là dạng người gì?”

“Đệ nhất thiên tài Thái Thanh Tiên Tông?” Nam tử thu lại nụ cười, dường như thở dài một hơi: “Ở trước mặt Cơ Thanh Huyền, ai dám tự xưng thiên tài?”

Hắn ta liếc sang, thấy ánh mắt Giang Ngư sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, dường như rất chờ mong.

Hắn ta hừ một tiếng: “Ta không chỉ biết hắn, còn chính mắt gặp hắn rồi.”

Thậm chí còn đánh một trận với hắn. Đương nhiên, câu sau này, hắn ta không muốn nói ra.

“Nói cụ thể xem nào?” Giang Ngư lộ ra vẻ mặt hóng hớt.

“Không có gì hay mà nói.” Nam tử nói: “Trong mấy chục năm Cơ Thanh Huyền tham gia đại bỉ tiên môn, các tiên tông khác chưa bao giờ được đứng đầu. Có những lời này, đủ rồi chứ?”

“Đương nhiên không đủ.” Giang Ngư đúng lý hợp tình nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

“Còn nữa.” Nàng phát hiện không thích hợp: “Ta đọc sách nói vị tiền bối này kết đan khi còn rất trẻ, sao mới tham gia mấy lần đại bỉ tiên môn thế?”

Nam tử: “...”

Đương nhiên là bởi vì người ta rất nhanh đã Hóa Thần.

Hóa Thần Chân Quân đánh với nhà người khác, không phải bắt nạt người ta à?

Hắn ta nhàn nhạt nói: “Bởi vì sau đó hắn mai danh ẩn tích một cách khó hiểu. Không ai biết là hắn đi đâu.”

Hắn ngửa đầu nhìn không trung: “Nghe đồn lần này, Cơ Thanh Huyền đi theo Thái Thanh Tiên Tông cùng tới Thái Hư, không ít người hàng năm bế quan đều bị kinh động đi ra đấy.”

Hắn ta nói xong, nhìn phía Giang Ngư.

Giang Ngư: “...”

Nàng thản nhiên đối diện đối phương, hai người mắt to trừng mắt lớn.

Nam tử dẫn đầu dời đi ánh mắt, cười nhạo: “Nói với loại tiểu đệ tử như ngươi, cũng không biết gì cả.”

Giang Ngư không cảm thấy mất mặt tí gì: “Ta đúng là không biết.”

Hai người nói chuyện lâu như vậy, nam tử mới phát hiện một vấn đề: “Hình như ngươi chưa từng hỏi tên ta.”

Giang Ngư trả lời với giọng tự nhiên: “Bèo nước gặp nhau thôi. Lần sau nếu có duyên, còn có thể gặp lại, cần gì để ý thế chứ?”

Rõ ràng là không muốn có liên quan gì đến hắn ta, còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy.

Nam tử tất nhiên không đến mức so đo với nàng, thay đổi đề tài: “Ta nói cho ngươi nhiều chuyện như vậy. Ngươi cũng nên nói cho ta một vài chuyện, mới công bằng chứ?”

Nghe hắn ta nói như vậy, Giang Ngư lại yên tâm không ít. Có tới có lui, mới là cách giao lưu đứng đắn đấy.

Nàng rất sảng khoái: “Ngươi cứ việc hỏi.”

Nàng có thể đáp hay không, phải xem là vấn đề gì.

Nam tử nói: “Thái Thanh Tiên Tông các ngươi... Thôi.”

Tiểu cô nương này thật sự xảo quyệt, huống hồ chuyện hắn ta muốn biết, ở Thái Thanh cũng có thể coi như cơ mật, không phải đệ tử bình thường có thể biết được.

Giang Ngư nghe hắn ta nói đến một nửa, đợi trong chốc lát, mới nghi hoặc nhìn về phía hắn ta.

Nam tử tiêu sái vung quạt xếp, cười cười: “Ta nghe nói, ngươi còn trẻ cũng đã là Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông. Chúc mừng, chúc mừng! Tuổi trẻ tài cao.”

Chuyện nàng là “Ngư Trưởng lão”, cũng chỉ mấy đệ tử Dược Phong mới biết được, người mấy phong khác của Thái Thanh đều không biết.

Vậy mà nam tử trước mắt lại biết.

Giang Ngư liếc hắn ta một cái thật sâu, khẽ cười nói: “Chẳng qua là mấy đồng môn gọi chơi, thật ra ta chỉ là một người trồng linh thảo trong tông môn mà thôi.”

Nàng lơ đãng hỏi: “Ta xem sư huynh thật sự nhàn nhã, thoạt nhìn cũng không giống như người sẽ tham gia đại bỉ tiên môn.”

“Ta đương nhiên không phải.” Nam tử thừa nhận rất sảng khoái: “Ta chỉ là đến xem cuộc vui thôi.”

Thân mình hắn ta bỗng nhiên lướt qua thân cây, thò qua.

Giang Ngư bị hoảng sợ, lùi về phía sau: “Ngươi dựa gần như vậy làm gì?”

Nam tử nhìn kỹ nàng, thấy sắc mặt nàng tỉnh táo, không chút ngượng ngùng, rất khiếp sợ: “Ngươi cách ta gần như vậy, không có tí động tâm nào à?”

Giang Ngư:?

Nàng còn chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe được một tiếng mắng chửi trong trẻo:

“Quân trộm cắp kia! Cách Tiểu Ngư nhà ta xa một chút!”