Cá Muối Cứu Thế

Chương 86: Trêu chọc thần linh 3



Giới chờ ở quảng trường Tinh Nguyệt.

Ngài vẫn ăn mặc giống hôm qua, quần áo do ngài biến ra nên vốn không có khái niệm thay quần áo.

Vân Thiển cố vờ như không phát hiện: “Không ngờ anh lại đồng ý đi dạo phố với tôi, tôi có thể gọi anh là Thẩm Giới không?”

Giới khẽ gật đầu.

Vân Thiển nở nụ cười trong trẻo: “Anh cũng gọi tôi Vân Thiển là được.”

Cô chỉ sang phía Nam: “Bên đó có một con phố đi bộ, đi hết con đường mất khoảng nửa tiếng.”

Giới nghe Vân Thiển nũng nịu nói chuyện bỗng nhớ đến dáng vẻ của cô ở trên tay Tham lam tối qua.

Đầu vai, khớp xương tay chân láng mịn và trái tai nhỏ nhắn đều bị nhuộm thành màu hồng nhạt, đến cuối cùng ngay cả một câu cũng nói không tròn, chỉ có thể cắn tay ngài nhỏ giọng nức nở.

Phi!

Là tay Tham lam!

Không phải tay ngài!

Loài người đúng là thích lãng phí thời gian ở những chuyện chán ngắt, giống như Giới hoàn toàn không hiểu sự tồn tại cần thiết của Tính dục… Bây giờ ngài đã hiểu, tật xấu gặp ai cũng háo sắc của Vân Thiển có thể liên quan đến Tính dục của ngài, bị Tính dục của ngài ảnh hưởng.

Giới xoay chiếc nhẫn trên ngón tay theo bản năng.

Bọn họ nói đi dạo phố, thật ra là đi dạo lung tung, chủ yếu là tán gẫu.

Vân Thiển: “Anh tới Hải Thành từ khi nào? Nghe anh nói chuyện không giống người địa phương ở đây.”

Giới: “Mới vài ngày trước, vừa chuyển đến không lâu.”

Vân Thiển: “Tôi thì đến mấy năm rồi, vốn là người Thủ đô, vì khám bệnh nên mới tới Hải Thành.

Bác sĩ chuyên môn ở đây nhiều, hội chẩn cũng dễ hơn, có điều chẳng có tác dụng.”

Giới: “Ừ.”

Vân Thiển: “…”

Vân Thiển: 【Anh ta là trai thẳng à? Rõ ràng mình nói đáng thương như vậy, thế mà chỉ phản ứng thế này.

Người bình thường làm gì lạnh lùng với mình như thế, chẳng lẽ anh ta là…】

Giới ấp úng hồi lâu, nặn ra một câu: “Cô chịu khổ rồi.”

Vân Thiển xoa mặt nén cười, đau lòng nói: “Khi còn bé, tôi luôn hi vọng trên đời này có thần linh tồn tại, như vậy tôi có thể cầu nguyện với thần, để ngài có thể trị khỏi bệnh cho tôi.

Đáng tiếc, thế giới này không có thần linh, dù cho có cũng đều là đồ vô dụng.”

Đuôi mày Giới chếch lên: “Hửm?” Ngài nhận ra phản ứng bản thân kỳ lạ, bèn bổ sung: “Sao lại cảm thấy như vậy?”

Vân Thiển: “Nếu không tại sao lúc nhỏ tôi cầu nguyện nghiêm túc như vậy mà chẳng có thần linh nào tới giúp.”

Giới lẩm bẩm: “Thần linh đâu thể nghe hết tất cả lời cầu nguyện.”

Rõ ràng cô chỉ từng gặp ngài, vậy mà còn nói thần linh vô dụng, ngài phải để cô lĩnh giáo sức mạnh của thần.

Vân Thiển cố ý giả vờ không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”

Giới nói: “Cô có bệnh gì, tôi là bác sĩ, có thể xem giúp cô.”

Vân Thiển mô tả hai chứng bệnh của mình.

Giới giả vờ bắt mạch nhưng thực ra là chia một ít thần lực chui vào cơ thể Vân Thiển…

Giỏi thật!

Mặt Giới mặt không cảm xúc, không ngờ Tính dục và Lười biếng không tìm thấy tung tích của ngài đều nằm trong cơ thể Vân Thiển.

Bọn chúng còn ở rất thoải mái, không hề muốn rời khỏi cô.

Hoàn toàn kháng cự sự tiếp cận của bản thể là ngài.

Giới nghĩ thầm, ngài nhất định phải biết rốt cuộc trước đây ngài và Vân Thiển đã xảy ra chuyện gì, khiến hai phân thân dụ.c vọng của ngài tự động chạy vào cơ thể cô… bảo vệ cô.

Thấy Giới cầm tay cô thật lâu mà chẳng phản ứng, Vân Thiển bèn nói: “Anh tìm không ra nguyên nhân à, không sao đâu… Rất nhiều bác sĩ đều tìm không ra, đây là căn bệnh rất khó trị.”

Giới buông tay: “Tôi đã nắm rõ đại khái nguyên nhân căn bệnh, có điều vẫn cần xác nhận.”

Vân Thiển: “?!” Đây là chuyện cô không bao giờ nghĩ tới!

Suýt nữa Vân Thiển đã thốt lên trong lòng “Thần linh cũng hữu dụng quá chứ”, may mà cô kịp thời kiềm lại, thay đổi tiếng lòng.

Vân Thiển: 【Nếu bác sĩ Thẩm Giới có thể trị luôn tật cận thị của mình thì càng tốt.】

Nghe vậy, Giới nhìn lên đôi mắt Vân Thiển.

Cô đeo mắt kính, thấu kính rất dày.

Đằng sau thấu kính là một cặp mắt đào hoa, mí trên ngang, mí dưới cong cong, dáng cười bẩm sinh.

Con ngươi màu hổ phách nhạt, ánh mắt sáng trong có thần, hoàn toàn không giống người cận thị nặng, trừ khi cô cố ý nhìn người ta bằng mắt cá chết.

Giới: Chỉ là tật cận thị nhỏ nhoi.

Đầu ngón tay nặn ra thần thuật, bỗng ngài phát hiện ánh sáng lóe lên sâu bên trong con ngươi.

Vân Thiển chưa kịp phản ứng đã bị Giới tháo mắt kính, thế giới trở nên mờ nhòe.

Nhưng thân hình và gương mặt người trước mắt lại vô cùng rõ ràng.

Mặc dù trong mắt phản chiếu hình dáng ngài biến ra, nhưng bản thân Vân Thiển rất rõ cô nhìn thấy cái gì.

Thần linh tóc trắng mắt vàng, đôi tay lành lạnh nâng mặt, đang nghiêm túc cẩn thận xem xét mắt cô.

Tuổi tác vẻ ngoài của ngài nằm giữa Văn Nhân Du và Ô Tề Hải, Tống Hành Chỉ.

Trên người ngài có đồng thời sự non nớt của thiếu niên và sự già dặn của thanh niên.

Gương mặt vẫn là gương mặt mà Vân Thiển quen thuộc nhất, khóe môi mang theo độ cong trễ xuống bẩm sinh, giống như lúc nào cũng khó chịu.

Hóa ra khi tháo mắt kính, cô cũng có thể thấy rõ ngài.

Lúc ngài không cười, trông rất khó tiếp cận.

Nhóm người Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải và Văn Nhân Du ở trước mặt Vân Thiển đều tươi cười, ít khi bày ra bộ mặt lạnh lùng này.

Giới phát hiện mắt Vân Thiển từng bị người khác đặt thần thuật, cận thị của cô không phải do cơ thể, hơn nữa dường như thần thuật có liên quan đến ngài, nhưng ngài không biết phải giải thế nào.

Đột nhiên khóe môi bị hai ngón tay ấn lên.

Giới ngây ngốc nhìn Vân Thiển, cảm giác khóe môi bị ép kéo lên cao, hướng sang hai bên.

Vân Thiển phì cười.

Giới nheo mắt nguy hiểm, Vân Thiển vội rút tay về, giành lại mắt kính, đánh đòn phủ đầu: “Ai bảo anh không nói tiếng nào đã lấy mắt kính của tôi.

Đối với người cận thị mà nói, mắt kính là sinh mạng đó.”

Sấm chớp đì đùng trên đầu.

Vân Thiển thầm chửi bậy trong lòng, CMN cái này cũng tính báng bổ sao?

Thần này cũng quý quá rồi đó!

Giới nghiêng đầu nhìn Vân Thiển, nói một câu mà người khác không thể nghe thấy: “Ta cho phép cô chạm vào ta.”

Mây đen tan đi, sấm chớp biến mất, Vân Thiển thở phào, thì ra không phải trừng phạt báng bổ mà là thời tiết không tốt, sắp mưa rồi.

Giới lên tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc.”

Ngài phải về thần điện tra rõ tình huống.

Lúc rời đi, Vân Thiển kéo góc áo ngài, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai, chúng ta còn có thể gặp mặt không?”

Giới lắc đầu, Vân Thiển mất mát giống như con cún con cụp tai.

Cô hỏi: “Vậy hai ngày nữa thì sao?”

Bầu trời đổ mưa nhỏ, thấu kính Vân Thiển dính đầy giọt mưa.

Cô dứt khoát tháo mắt kính, đợi Giới trả lời.

Giới định nói ngài sẽ không tới đây trong thời gian ngắn, nhưng nhìn vào ánh mắt Vân Thiển, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp: “Ngày mốt tôi có thời gian.”

“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”

Giới: “…”

Giới: Chắc chắn là ảnh hưởng của phân thân!

***

Hai ngày gần đây, Văn Nhân Du nhận thấy số lần Vân Thiển ra cửa tăng lên đã đành, mỗi ngày trở về đều mặt mày tươi rói, không bao giờ tìm anh giải quyết một vài nhu cầu thiết yếu nữa.

Sự việc trở nên nghiêm trọng.

Điều này có nghĩa Vân Thiển không nói đùa, cô thật sự cảm thấy hứng thú với người khác!

Chẳng lẽ là tên đàn ông lần trước đưa Vân Thiển về nhà?

Văn Nhân Du: “…”

Chuyện này không thể được.

Văn Nhân Du sẽ không đích thân ra mặt hỏi, anh vô tình tiết lộ chuyện này cho Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.

Vân Thiển có đàn ông khác ở bên ngoài rồi!

Trong nháy mắt, Ô Tề Hải xù lông, kéo thẳng thuyền đánh cá từ ngoài biển chạy về, muốn tìm Vân Thiển tính sổ.

Cậu ở ngoài cực khổ kiếm tiền, không ngờ lão cáo già chẳng trông nổi hậu viện, còn để Vân Thiển bị tên đàn ông khác thu hút.

Tống Hành Chỉ vẫn còn lý trí.

Cậu cho rằng không thể chỉ nghe lời một phía của Văn Nhân Du, cậu phải tự xác minh thật giả.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải về nhà cùng một lúc.

Vân Thiển nhìn thấy hai người bọn họ thì không hề ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại vô cùng lạnh nhạt: “Hai người về rồi à.”

Cô nhìn Tống Hành Chỉ: “Còn chưa tới cuối tháng, cậu thi tháng xong rồi?”

Cô nhìn Ô Tề Hải: “Chẳng phải thuyền đánh cá đi một chuyến thì cả tháng mới trở về sao, như vậy thuyền cậu mới hồi vốn được mà?”

Nói xong, cô bèn ôm di động tán gẫu, thỉnh thoảng đọc được tin gì đó, bật ra tiếng cười ngây ngô.

Lúc Tống Hành Chỉ đi ngang đằng sau, Vân Thiển lại còn che màn hình điện thoại, ngay cả khung chat cũng không cho cậu xem.

Bất thường!

Vân Thiển/ Chị gái rất bất thường!

Văn Nhân Du nói không sai, Vân Thiển ra ngoài tìm niềm vui mới rồi!

Tức thật, bọn họ chỉ sơ sẩy một chút là con ngựa hoang này đã chạy tới bãi cỏ mới rồi sao?

Đã mấy ngày Văn Nhân Du không vào được phòng Vân Thiển, càng khỏi đề cập tới việc nằm trên giường cô.

Mới sáng tinh mơ, Vân Thiển dậy sớm ăn diện trang điểm.

Ba người trong phòng không hề rời giường, nhưng vểnh tai lên lắng nghe tiếng động.

Vân Thiển nói: “Hôm nay tôi không về nhà ăn cơm, mọi người khỏi cần chờ tôi.”

Dứt lời, cô vừa ngâm nga Tiểu khúc nhi(*) vừa ra cửa.

(*) Tên một bài hát.

Thời điểm có ngoại địch, đấu tranh nội bộ trở nên không còn quan trọng.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau theo dõi Vân Thiển ra cửa.

Bảy giờ bốn mươi phút, Vân Thiển gặp mặt Văn Tư Thành, vào thư viện mượn sách, hình như đang điều tra chuyện ma dân gian.

Ô Tề Hải: “Chị gái nghiêm túc đọc sách thật đáng yêu.”

Chín giờ bốn mươi lăm phút, hai người tạm biệt.

Vân Thiển đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h mua cơm nắm làm cơm trưa, vừa đi vừa chạy tới một nơi nào đó.

Tống Hành Chỉ: “Sao Vân Thiển có thể ăn loại thực phẩm rác rưởi này, thật tổn hại sức khỏe.”

Mười giờ mười lăm phút, Vân Thiển đến học viện mỹ thuật Hải Thành làm người mẫu.

Đúng mười hai giờ, Vân Thiển nhận tiền lương người mẫu, lấy tiền mua thức ăn cho chó mèo lang thang, mang hai con đến bệnh viện thú cưng triệt sản.

Tống Hành Chỉ: “Có phải chúng ta trách lầm Vân Thiển không? Hành vi theo dõi như vậy không tốt lắm.”

Ô Tề Hải vừa định gật đầu, bỗng cậu nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn ngó xung quanh.

Không lâu sau, Vân Thiển đi ra gặp anh ta.

Hai người lập tức khẩn trương!

Nhưng sau khi Vân Thiển nói chuyện với người nọ xong, cô bèn đưa một con mèo đã triệt sản cho người nọ.

Thì ra là người nhận nuôi mèo hoang.

Bọn họ thở phào, chuẩn bị rời đi.

“Thẩm Giới, anh tới rồi.”

Giọng nói phấn khích của Vân Thiển khiến Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải dừng bước, bọn họ cảnh giác xoay người.

Lại là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có điều vừa nhìn đã biết người đàn ông này rất có sức uy hiếp.

Bởi vì Vân Thiển cười với anh ta tươi nhất.

Thật ra Giới đang thử tách Tính dục và Lười biếng khỏi người Vân Thiển, đã thất bại rất nhiều lần.

Ngài chỉ có thể tạm thời từ từ cắt đứt mối liên hệ giữa hai phân thân với cơ thể Vân Thiển.

Như vậy số lần Vân Thiển phát bệnh giảm đi rõ rệt, cũng chẳng cấp thiết đối với chuyện đó nữa.

Dưới tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cô cũng lười đi tìm sứ giả Wifi Văn Nhân Du.

Hình như Giới cảm nhận được hai phân thân khác, nhưng hai ngày nay thần lực của ngài gần như tiêu hao hết lên người Tính dục và Lười biếng, khả năng cảm ứng hơi chậm chạp.

Ngài lại cắt mối liên hệ sâu hơn một chút, Vân Thiển rơi vào hôn mê, ngã xuống băng ghế dài bên cạnh ngài.

Mấy ngày nay đều như thế.

Giới đang định xem thử đôi mắt Vân Thiển, xác nhận rốt cuộc đó có phải thần thuật của ngài hay không.

Ngài cúi người chuẩn bị tháo mắt kính cô, bỗng bên cạnh vang lên tiếng rống giận.

“Mày định làm gì đấy!”

Ngài xoay đầu, không ngờ là Cố chấp và Tham lam!

Giới theo bản năng không muốn bọn họ phát hiện ra mình, xoay người bỏ đi.

Ô Tề Hải: Quả nhiên người này có âm mưu xấu xa, nếu không tại sao nhìn thấy bọn họ lại chạy?

Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển, Ô Tề Hải lập tức đuổi theo Giới.

Giới không thể sử dụng thần thuật, như vậy sẽ bị bọn họ nhận ra mình là ai.

Ngài không muốn phân thân biết chuyện mình âm thầm tiếp cận Vân Thiển.

Suy nghĩ của phân thân và bản thể đa phần giống nhau, cách thức chạy trốn của Giới cũng là cách Ô Tề Hải nghĩ đến, trong nháy mắt cậu đuổi kịp Giới.

Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”

Cậu giữ chặt ngài.

Tống Hành Chỉ chạy tới, cõng Vân Thiển, cùng bao vây tên đàn ông kia.

Ô Tề Hải ép Giới ngẩng đầu lên: “Tên vô lại nhà mày, lộ mặt ra rồi nói!”

Giới hết chịu nổi, mắng to: “Buông ta ra, hai tên đần độn các ngươi!”

Ngài vừa nổi giận, khí tức tuôn ra, đầu đinh bên dưới mũ lưỡi trai biến thành tóc dài bung xõa sau lưng, cơ thể cũng biến đổi, dễ dàng thoát khỏi hai người.

Tống Hành Chỉ: “…”

Ô Tề Hải: “…”

Hở, thì ra tên đàn ông kia là bản thể Giới của bọn họ.

Đúng là xấu hổ.

Hai tay Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải chẳng biết đặt đâu, bọn họ thống nhất chỉ trích Giới: “Tại ngài biến thành cái bộ dạng vụng trộm kỳ quặc mới khiến chúng tôi hiểu lầm đấy!”

Giới: “?”

- -----oOo------