Cá Này Không Dễ Câu, Mộ Ngạn Dương Anh Đợi Đấy!

Chương 9: Ghen tuông?



Ánh bình minh nhạt dần, Ân Tiểu Lam ngồi trên ghế phụ ánh mắt dán chặt khuôn miệng Mộ Ngạn Dương đăm chiêu, một hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

"Vết thương ở môi anh... là bị côn trùng cắn sao?"

Mấy hôm nay hễ gặp người quen thân một chút Mộ Ngạn Dương đều bị hỏi mấy câu đại loại thế này, nay lại thêm Ân Tiểu Lam nữa không tránh khỏi bực bội trong lòng, nhưng dẫu vậy anh ta vẫn rất ân cần giải đáp:

"Không rõ bị sao? Sáng ngủ dậy liền thấy."

Đối với câu trả lời qua loa lấp liếm của Mộ Ngạn Dương, sắc mặt Ân Tiểu Lam không hề tốt chút nào ngược lại càng lúc càng xám xịt.

Côn trùng nào chứ? Vết đó rõ là dấu vết do người để lại mà.

Sau hôm anh đi dự tiệc dấu vết này liền có, cô ta tự hỏi đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Một Quan Thư Ân chưa đủ để cô ta đau đầu sao? Còn xuất hiện thêm người khác?

Thế nhưng cho dù nó đúng thật do phụ nữ làm, cô ta cũng không thể vạch trần được.

Ân Tiểu Lam hiểu rõ cho dù Mộ Ngạn Dương có đối với mình hết mực nuông chiều, thì trong tim anh vị trí của cô ta vẫn chưa rõ ràng, khoảng cách tới được danh phận Mộ thiếu phu nhân còn rất xa.

Cô ta dùng đầu móng tay sắc nhọn bấu mạnh vào đùi, để cảm giác đau đớn xua tan cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng nói:

"Anh đã đi khám chưa? Nhỡ đâu gặp phải loại côn trùng có độc."

Mộ Ngạn Dương không nhìn cô ta, mắt vừa hướng thẳng về phía trước vừa đối đáp cho có:

"Không cần phiền phức như vậy, cũng đỡ sưng rồi."

"Khụng... khụng."

Cho đến khi nghe được tiếng ho kéo dài của người bên cạnh, anh mới đưa mắt nhìn sang quan tâm hỏi han:

"Cảm chưa khỏi? Thời tiết đã vào nhớ mang áo ấm theo đừng để bị lạnh."

Ân Tiểu Lam hạ bàn tay trên miệng xuống, ngữ điệu hổn hển nói:

"Dạ, sức khỏe em vẫn luôn không tốt để anh lo lắng rồi."

Cô ta vừa dứt câu phim trường cung đấu đã ở ngay trước mặt, Mộ Ngạn Dương còn định nói thêm điều gì đó nhưng thân ảnh mỏng manh thoáng qua kia giống như đã mang toàn bộ tâm trí anh ta đi, ánh mắt rong ruổi đuổi theo tới khi Quan Thư Ân khuất sau cánh cửa mới thôi.

Mà hành động này của Mộ Ngạn Dương toàn bộ đã bị Ân Tiểu Lam thu vào trong mắt, nếu bây giờ anh quay đầu lại sẽ phát hiện ra cô ta không hề hiền lành như những gì đã biểu hiện cho anh thấy.

Nhưng đáng tiếc cơ hội này đã bị anh làm vụt mất rồi, Ân Tiểu Lam để kéo Mộ Ngạn Dương về bên mình, nắm lấy bàn tay anh áp lên má: "Anh đưa em tới đây được rồi."

"Dù sao cũng rảnh muốn vào xem em diễn." Mộ Ngạn Dương rời tầm mắt đặt lên người Ân Tiểu Lam, bàn tay tiện thể xoa má cô ta cưng chiều nói.

Ân Tiểu Lam đáng ra nghe được câu này phải vui mới đúng, vậy mà nụ cười trên môi cô ta lại méo xệch khó coi.

Cô ta không muốn cho Quan Thư Ân có cơ hội chạm mặt Mộ Ngạn Dương, nũng nịu nói:

"Có anh ở đó em bị đạo diễn mắng cho coi."

Mộ Ngạn Dương bật cười: "Ông ta nào có cái gan bắt nạt em trước mặt anh, đi thôi lâu ngày chúng ta không ăn cùng nhau, chờ em quay xong anh dẫn em đi ăn lẩu."

Có câu này Ân Tiểu Lam mới vui vẻ lên một chút, cử chỉ thân mật ôm cánh tay Mộ Ngạn Dương đi vào phim trường.

Quan Thư Ân đang đọc lại kịch bản một lần nữa, bên tai liền xuất hiện vài thanh âm gai mắt.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, không ngoài dự đoán nó phát ra từ chỗ Ân Tiểu Lam.

Thay vì chăm chỉ đọc kịch bản, cô ta lại dồn hết tâm sức lên người Mộ Ngạn Dương, nào là đút hoa quả rồi lại hỏi xem anh ta có khó chịu không.

Cánh môi Quan Thư Ân mím lại, ai chẳng biết Mộ Ngạn Dương và Ân Tiểu Lam là một đôi cô ta phô trương như vậy cho ai xem?

"Em Thư Ân."

Trong lúc Quan Thư Ân mải mắng chửi hai người kia, Vương Tiếu Phàm đã đứng ngay sau lưng cô, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực ôn nhu gọi.

Quan Thư Ân mất tự nhiên đứng dậy, cử chỉ chậm chạp đón lấy bó hoa: "Cảm ơn anh."

"Ngưỡng mộ cô ấy quá."

Đám người trong tổ đoàn phim bắt đầu xôn xao, trợ lý của Ân Tiểu Lam cũng lên tiếng góp vui, không ngờ vừa mới mở miệng đã bị cặp mắt lạnh lùng của Mộ Ngạn Dương đuổi tới:

"Có gì đáng ngưỡng mộ, rẻ mạt xấu chết đi được."

Mộ Ngạn Dương chẳng biết từ lúc nào đã bỏ rơi Ân Tiểu Lam, gương mặt u ám dán chặt lên nụ cười ngọt ngào trên môi Quan Thư Ân.

Ân Tiểu Lam quan sát biểu hiện trên mặt Mộ Ngạn Dương, cố ý nói:

"Trước giờ em chưa thấy diễn viên Quan nhận hoa từ ai, đây là lần đầu tiên đấy."

Mộ Ngạn Dương khựng người, Quan Thư Ân không phải vì bị anh cự tuyệt mà nhắm mắt làm bừa chứ? Không được, Vương Tiếu Phàm chẳng phải loại tốt lành gì cô ấy sẽ chịu thiệt thòi mất thôi.

Sau đó Mộ Ngạn Dương thấy Quan Thư Ân ôm bó hoa hướng phòng trang điểm đi vào cũng đi theo.

"Anh Ngạn Dương." Ân Tiểu Lam còn chưa nói hết câu người đã đi mất, cô ta định đứng lên níu giữ Mộ Ngạn Dương lại, thì bị diễn viên đóng cùng chắn ngang.

"Tiền bối đoạn này tôi không hiểu, cô chỉ dạy tôi được không?"

Mắt Ân Tiểu Lam nhìn theo Mộ Ngạn Dương, không bằng lòng tiếp nam diễn viên mới kia nhưng lại sợ bị người khác nói kiêu căng đành miễn cưỡng gật đầu.

Ở trong phòng, lúc Mộ Ngạn Dương đuổi tới chỉ thấy mỗi đóa hoa đặt trên bàn còn Quan Thư Ân lại chẳng thấy đâu.

Anh khẽ cất bước đi khắp các phòng thay đồ tìm kiếm, sau một hồi cuối cùng cũng thấy cô ở cửa số tám.

Nói là phòng thay đồ nhưng thực ra chỉ được che chắn bằng một tấm rèm đen, Mộ Ngạn Dương động tay vén lên liền dễ dàng đi vào.

"Á." Quan Thư Ân đang loay hoay chỉnh sửa dây đai phục trang, bất ngờ cảm nhận được hơi thở nóng rực, ngay sau đó cả cơ thể bị đẩy về phía trước dây đai xiết chặt vòng eo.

Cô hoảng hốt ngoái đầu lại nhìn, phát hiện gương mặt như quỷ sa tan của Mộ Ngạn Dương: "Anh..."

"Không phải Vương Tiếu Phàm nên thấy vọng à." Cánh tay Mộ Ngạn Dương vòng qua eo Quan Thư Ân thắt nút dây đai, miệng giễu cợt nói.

Quan Thư Ân đẩy bàn tay anh ta ra, thẳng người xoay lại mỉa mai: "Đúng thì sao? Anh Ngạn Dương thực sự coi mình là anh trai em rồi."

Mộ Ngạn Dương câm nín, một hồi sau khẽ cất tiếng: "Em có đồng ý đâu."

"Vậy thì sao? Anh đã từ chối em, còn để ý em qua lại với ai làm gì?" Quan Thư Ân trực diện nhìn vào mắt Mộ Ngạn Dương chất vấn.

"Vương Tiếu Phàm không tốt, nếu em muốn yêu đương anh có thể giới thiệu cho em."

Quan Thư Ân giống như nghe được câu chuyện cười, đôi mắt híp lại đồn ép Mộ Ngạn Dương:

"Anh xác định người anh mai mối tốt hơn Vương Tiếu Phàm."

Mộ Ngạn Dương ngẩn người, đúng là cái đó anh không thể chắc chắn được, nhưng mà cũng không muốn cô ở bên Vương Tiếu Phàm.

Anh tự lừa dối lòng rằng tên Vương Tiếu Phàm đó là loại cặn bã, anh không thể làm ngơ để Quan Thư Ân bị hắn ta lừa gạt được.