Cà Rốt Ổ Bên

Chương 1: Tôi là bố cậu



Giờ Thể Dục giữa tháng 10 vẫn có thể nóng chết người như vậy, thật không dễ dàng gì mới qua được hai giờ ấy, tôi và cô bạn cùng phòng vừa nhấc chân một cái là lao thẳng đến cửa hàng đồ uống lạnh trong căn tin trường học ngay.

“Một ly nước chanh thêm đá và một ly sundae dâu tây ạ.”

“Tổng cộng là 12 tệ.”

Tôi quẹt thẻ trường, điện thoại trong túi thông báo có một tin nhắn.

Tôi mở ra thì thấy là một lời mời kết bạn.

“Lộ Lăng?” Tôi đọc mục thông tin ghi chú, “Ai thế ta?”

Cô bạn cùng phòng ngó đầu qua nhìn vào màn hình: “Đàn anh Lộ, hôm qua anh ấy nối dây mạng giúp phòng chúng ta đấy.”

Tôi trợn tròn mắt: “Hội trưởng!”

Thì ra tên hội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền của chúng tôi là Lộ Lăng.

“Chúa ơi, các cậu đều thêm rồi sao?” Tôi luống cuống chân tay mở thông tin xác minh chuẩn bị đồng ý: “Vậy tớ thêm cả đoàn…”

Điện thoại đột nhiên bị người ta giật lấy, một giọng nam quen thuộc đến không thể quên thuộc hơn vang lên trên đầu.

“A.”

Tôi đột nhiên quay đầu, thiếu chút nữa là đụng phải lồng ngực Tiết Nhiên.

Theo phản xạ có điều kiện, tôi lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách, thấy Tiết Nhiên đang ôm một quả bóng rổ, trông cứ như một “ông Phật” đứng bên cạnh tôi.

Tiết Nhiên chính là một tên ngốc to con, trên người mặc bộ đồng phục thi đấu đỏ trắng, ngực trái in dòng chữ “Địa Khoa viện [*]”.

[*] Học viện Khoa học Địa chất.

Có lẽ là mới từ sân bóng xuống, tóc mái trên chán vẫn còn dính vào da, cả người như thể mới từ hồ nước vớt lên vậy.

Tiết Nhiên nhướng mày: “Ồ, bạn mới gửi lời mời kìa.”

“Đưa cho tôi!” Tôi duỗi tay chộp lấy.

Cánh tay Tiết Nhiên giơ cao lên, giống như suýt chút nữa là chạm được đến luôn cả biển hiệu của cửa hàng đồ uống lạnh. Ngón tay cậu tùy ý gõ gõ trên màn hình điện thoại, sau khi khóa màn hình lại lần nữa thì ném trả vào ngực tôi.

“Xấu như vậy mà vẫn được hoan nghênh nhỉ.” Tiết Nhiên ghét bỏ nhìn tôi, sau đó quay sang nói với nhân viên cửa hàng đồ uống lạnh: “Năm ly coca đá ạ.”

Tôi mở khóa điện thoại, đã từ chối lời mời rồi.

“Em gái nhà cậu nữa Tiết Nhiên!” Tôi tức giận quát lên.

Tiết Nhiên quay đầu lại, mỉm cười với tôi để lộ ra hai bên má lúm đồng tiền.

Tôi cảm thấy không vui lắm.

Tôi là con gái mà, tùy tiện cướp điện thoại của tôi, tùy tiện đọc thông báo của tôi, còn từ chối lời mời kết bạn từ người khác của tôi, đúng là chẳng thèm tôn trọng tôi một chút nào cả.

“Cậu chính là đống c*t chó!”

“Giận rồi à?” Tiết Nhiên dựa vào quầy bar cười nói.

Mặc dù chỉ là một lời mời kết bạn, cùng lắm từ chối thì lại thêm lần nữa. Nhưng tôi chính là ngứa mắt với tính cách của tên chó Tiết Nhiên này, đến giải thích tôi cũng chẳng muốn giải thích, trong đầu chỉ nghĩ đến cơn tức giận với cậu: “Ai cho cậu từ chối hả?”

“Tôi đó ~~” Tiết Nhiên chỉ chỉ vào chính mình, “Tôi cho cậu từ chối đó.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu, dám tức mà không dám nói gì.

“Học tập cho tử tế đi, không được yêu đương.” Tiết Nhiên cười hì hì nói.

Tuy rằng tôi đã hơi sợ rồi, nhưng hoàn toàn không ngăn được tôi bức xúc lầu bầu: “Cậu quản được sao?”

Tiết Nhiên “chậc” một tiếng: “Bộ dạng cậu xấu như vậy.”

Xong xuôi còn vỗ nhẹ vào đầu tôi, dáng vẻ vô cùng yên tâm không thèm để ý.

“Nước chanh đá của bạn đây.” Nhân viên cửa hàng nói.

Tôi thở phì phò nói tiếng cảm ơn rồi duỗi tay muốn nhận lấy.

Nhưng Tiết Nhiên chân tay dài lại nhanh hơn tôi một bước đoạt lấy ly nước chanh.

Tôi trợn mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”

Tiết Nhiên nhanh tay rút ống hút, mở nắp ly nước chanh, một hơi uống hết cả nửa ly.

“Coca của bạn ạ.”

Tiết Nhiên cầm năm ly Coca lên, rồi quơ quơ ly nước chanh trên tay mình trước mặt nhân viên cửa hàng: “Pha thêm cho cô ấy một ly nước chanh nhiệt độ thường, tính tiền cho tôi.”

Chờ Tiết Nhiên xách bóng ra khỏi căn tin rồi, cô bạn cùng phòng mới vừa liếm kem vừa khẽ hỏi tôi: “Sao vậy? Cậu không uống đá được à?”

Tôi nghĩ nghĩ, hình như “bà dì” sắp ghé thật.

“Hình như “bà dì” của tớ sắp ghé rồi.” Tôi bĩu môi.

Cô bạn trầm ngâm một chút rồi rồi gật đầu.

Cửa hàng đồ uống lạnh hôm nay cho ra mắt món sundae dâu tây, nghe nói là không ngon lắm, cô bạn của tôi là bị người ta dụ dỗ mới đến mua một ly, ăn từng thìa từng thìa một.

Nhìn dáng vẻ ăn trông rất ngon, vị chua chua ngọt ngọt ngon miệng.

“Không được, cậu không được ăn đồ lạnh.” Cô bạn che che đậy đậy ly sundae của mình.

Tôi đành uống một ngụm nước chanh của mình: “Tiết Nhiên có bệnh, cậu cũng có bệnh giống cậu ta sao?”

Cô bạn vui vẻ: “Thích cậu là bệnh à?”

Tôi chọc chọc ống hút vào ly nước chanh không vui nói: “Cậu ta thích tớ chỗ nào, cậu ta là thích quản tớ mới đúng.”

“Sao có thể chứ! Kẻ ngốc cũng thấy được cậu ấy thích cậu!” Cô bạn nói.

Tôi thở dài: “Chuyện của tớ với cậu ta có chút phức tạp, không thể nói rõ với cậu được.”

“Tiết Nhiên người ta, thi văn có thể đạt hạng nhất, võ thì bóng rổ được vào đội tuyển trường, cao ráo học giỏi, đẹp trai thì khỏi nói, lại còn luôn đối xử với cậu rất tốt. Quan trọng nhất là nhà hai người còn ở cạnh nhau, bố mẹ quen thuộc, là thanh mai trúc mã nữa chứ.” Càng nói càng phấn khích, cô ấy còn dùng lòng bàn tay này vỗ vào mu bàn tay kia, bộ dạng đau lòng nhức óc: “Cậu xem các cậu, quá tốt mà.”

Từ khai giảng đến giờ cũng không được mấy tháng, nha đầu này á, tên người còn chưa nhớ hết nhưng mấy cái chuyện bát quát thì biết hết.

“Thật sự tớ cảm thấy đàn anh còn không tốt bằng Tiết Nhiên đâu.” Cô bạn bĩu môi: “Cậu đây là luôn nháo vì thứ gì không chiếm được, có chỗ dựa thiên vị mình nên chẳng sợ gì!”

“Nháo cái gì chứ.” Nha đầu này thật là làm tôi cạn lời: “Anh ấy chỉ là hội trưởng câu lạc bộ của tớ thôi, chẳng qua cũng chỉ nói chuyện có vài câu. Cậu đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn, vừa rồi là tớ nổi cáu với Tiết Nhiên ấy.”

“Xùy, liếc mắt đưa tình chứ gì.” Cô bạn chua ngoa.

“Không thể, không thể đâu mà.” Tôi vội vàng xua tay.

Thỏ không ăn cỏ gần hang, tên Tiết Nhiên này là cà rốt ổ bên tôi càng không được ăn.

Cô bạn cùng phòng ăn nốt miếng sundae cuối cùng: “Bạn già à, cậu có thể làm rộ lên tinh thần không vậy!”

*****

Tối hôm đó, Tiết Nhiên gửi tin nhắn cho tôi.

[Có thêm bạn không đấy?]

Ách, Tiết Nhiên không đề cập đến chuyện này thì tôi cũng quên luôn rồi.

[Thêm rồi!]

Tôi mở to mắt nói dối.

[Tôi còn chưa chết đâu, sao cậu dám theo đuổi người khác?]

Tôi lộn như cá chép ngồi dậy.

Ai theo đuổi người khác?! Chấp nhận lời mời kết bạn là theo đuổi người khác?! Tôi theo đuổi người khác hay không liên quan gì đến cậu ta chứ! Cậu chết hay không thì tôi đều có thể theo đuổi cả nhé!

[Em trai ngoan, đừng nháo nào.]

Tiết Nhiên nhỏ hơn tôi một tháng tuổi, tuy rằng cho dù xét về thể trọng hay hình thể thì cậu ta đều cao hơn tôi mấy bậc liền, nhưng trong lòng tôi, nhỏ hơn một tháng thì cũng là nhỏ mà.

Cho dù cậu ta không muốn nói đến, thì tôi vẫn là chị gái nhỏ lớn hơn cậu ta một tháng đấy.

Tiết Nhiên ghét nhất là khi tôi dùng cái danh xưng chị gái này trấn áp cậu ta, mỗi lần tôi nói cậu ta đều dùng vóc dáng cao lơn 1m8 nhìn xuống tôi, dùng lỗ mũi để nghe cũng có thể nghe được được tiếng nói trong lòng cậu ta: “Chú lùn.”

Trời đất quỷ thần thiên địa ạ, người này thật sự quá đáng ghét! Tôi tức giận nằm xuống giường.

Quả nhiên Tiết Nhiên không hồi âm lại nữa.

Đến lúc tối muộn tôi muốn đi ngủ thì lại thấy lời mời kết bạn từ đàn anh gửi lại.

Tôi do dự một chút rồi đồng ý.

Suy cho cùng thì cũng là hội trưởng câu lạc bộ, dù sao cũng nên có phương thức liên lạc.

Cùng đàn anh tán gẫu vài câu, giải thích cho người ta lý do tôi từ chối là vì trượt tay.

Đàn anh tỏ vẻ không để tâm đến chuyện đó, thậm chí còn muốn mời tôi ăn cơm nữa.

Hừm… Cái này thì thôi đi. Tiết Nhiên mà biết chắc sẽ lật bàn mất.

Mãi đến khi đàn anh nói lời chúc ngủ ngon, dặn dò tôi đi ngủ sớm một chút.

Tôi liền tắt điện thoại, thầm nghĩ trong bụng: đây chính là tình yêu ngọt ngào thời đại học sao?

Brừm

Điện thoại rung lên, tôi còn cho rằng là tin nhắn của đàn anh, kết quả vừa nhìn liền phát hiện tên Tiết Nhiên.

[Tôi là bố cậu đấy.]

Tôi nhìn khung chat của Tiết Nhiên và đàn anh ở cạnh nhau, hai lời chào vô cùng khác biệt.

Đều là nam sinh cả, sao lại chênh lệch tới như vậy chứ?

Tôi trợn trắng mắt, ném điện thoại đi ngủ.

*****

Thời điểm lên lớp ngày hôm sau, Tiết Nhiên ném sách xuống chỗ ngồi bên cạnh tôi, sải bước chân dài, không biết xấu hổ ngồi xuống đó.

Người này tại sao lại có thể như vậy chứ!

Hồi mới vừa khai giảng, Tiết Nhiên cứ như cây kẹo mạch nha, cả ngày bám lấy tôi, làm cả lớp đều nghĩ chúng tôi là một đôi yêu nhau.

Sau đó để xoa dịu tính tình nóng nảy hay cáu gắt của cậu, tôi đành phải giơ ba ngón fay xin thề với Tiết Nhiên: “Trong lớp mình thật sự, thật sự không có thể đẹp trai hơn cậu, tôi không hề để ý đến một người nào hết.”

Tiết Nhiên tức giận hừ hừ: “May mà còn chưa có mù.”

Chính xác là không mù mà.

Mặc dù gương mặt của Tiết Nhiên tôi đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng quả thật không có chút mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, thậm chí tôi nhìn gương mặt này quá quen rồi, nhìn đến người khác đều cảm thấy trông thật bình thường.

Tiết Nhiên thực sự rất đẹp trai.

Không phải đẹp kiểu thanh tú, mà là đẹp kiểu rất man.

Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ chính trực. Hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu nhạt, đường nét góc cạnh rõ ràng, tựa như miếng ngọc chưa được chạm trỗ, lại như mở ra cả núi sông.

Nhưng làn da cậu rất trắng, vừa vặn trung hòa những nét sắc sảo ấy. Đặc biệt khi cười tươi sẽ lộ ra má lúm đồng tiền hai bên khóe miệng, bộc lộ trọn vẹn sức sống tràn đầy độc nhất vô nhị của thiếu niên ở độ 18, 19 tuổi.

Vì vậy, tôi cảm thấy bản thân mình sẽ giống Tiết Nhiên lo lắng, gặp một cái liền coi trọng người đó.

Haizzz, thật không hiểu nổi tên Tiết Nhiên này, chê tôi trông vừa lùn vừa xấu mù, vậy mà lại lo tôi ở sau lưng cậu ta tìm bạn trai.

Chỉ mới an phận chưa bao lâu, sao nay lại bám dính rồi chứ.

“Làm gì đấy!”

Tôi tận lực bày ra vẻ mặt hung dữ nhất có thể, cố ý dùng bạo lực để uy hiếp dọa chạy tên kẹo mạch nha này.

Đáng tiếc, dù cho có bạo lực hơn thế này bao nhiêu lần thì cũng chẳng làm được cái quần què gì Tiết Nhiên.

“Thân mật đấy.”

Cậu cười hì hì đáp lại, còn mang theo vẻ vô cùng cợt nhả nhướng mày.

Bạn học bên cạnh đều hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía tôi.

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, chó thì không thể không ăn c*t, chó nóng nảy còn có thể nhảy tưởng, chó cắn Lã Đông Tân [*].

[*] Một loạt các câu thành ngữ, nhưng 3 cái đầu đều khá dễ hiểu nên tớ chỉ chú thích câu cuối. “Chó cắn Lã Đông Tân” ý chỉ không nhận ra lòng tốt của người khác (nó là cả một điển tích, nàng nào muốn hiểu rõ thì chịu khó search GG nhé.)

Tôi tức giận thu dọn đồ đạc chuẩn bị đổi chỗ, Tiết Nhiên lại nghiêng đầu lại gần.

“Hôm qua tôi giúp cậu hỏi rồi, người ta không có hứng thú với cậu đâu.”

Tôi nghe xong câu nói không rõ đầu đuôi của cậu ta, không thể hiểu nổi cậu ta đang nói cái gì luôn.

“Lời mới kết bạn đấy.” Tiết Nhiên chớp chớp mắt.

Tôi đầu đầy hắc tuyến: “Đừng nói tào lao, đó là hội trưởng của tôi thôi.”

Tiết Nhiên nhíu mày: “Chơi bóng chuyền gì chứ, mệt người!”

“Cậu không phải cũng chơi bóng rổ đó sao?” Tôi lấy đồ dùng học tập ra: “Tôi lại cảm thấy chơi bóng chuyền không mệt chút nào.”

“Cánh tay đều bầm cả rồi.” Tiết Nhiên chọc chọc cánh tay tôi, khẽ dông dài: “Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng phải làm qua việc nặng nhọc gì, có thể đi chơi thứ bóng đó sao? Mỗi khi tiếp được bóng “bụp” một tiếng như vậy, tôi nghe cũng cảm thấy đau luôn ấy.”

Tôi kéo tay cậu ra.

Vẫn còn may hôm nay mặc áo dài, vết bầm trên tay hôm qua huấn luyện vẫn chưa thể tan hết.

“Vậy tôi rút khỏi đội bóng của trường, cậu cũng đừng chơi bóng chuyền nữa nhé?”

“Đang yên đang lành sao lại muốn rút?” Tôi thật sự không thể hiểu nổi mạch não của Tiết Nhiên: “Cậu làm điều cậu thích, tôi làm điều tôi thích là tốt nhất.”

Tiết Nhiên không nói gì.

Mãi cho đến khi giảng viên bước vào lớp, bắt đầu bài học hôm nay. Tôi mới nghe được Tiết Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Làm gì mà phải phân chia rõ ràng như vậy?”

“Cái này mà cũng cần phân chia hả?” Tôi nói.

Tôi và Tiết Nhiên vốn dĩ là hai người khác nhau, mỗi người làm việc riêng của mình không phải là rất bình thường sao?

“Tôi chính là không muốn cậu chơi bóng chuyền đâu.” Tiết Nhiên nói.

Tôi nhéo khuỷa tay cậu ta, còn dùng móng tay hung hắng cấu vào.

“Shh…” Tiết Nhiên đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ nói thôi mà.”

Tiết đầu là tiết tiếng Anh, tôi đọc cái cuốn sách của nợ mà càng đọc càng buồn ngủ. Cuối cùng nhịn không được mà ngáp một cái, hai mắt nhòe nhòe mơ hồ nhìn Tiết Nhiên ở bên cạnh.

Cậu ngồi bắt chéo chân dáng vẻ lười biếng tựa lưng vào ghế, nhìn qua giống như học không hay, cày không biết, nhưng thực ra vẫn đang theo dõi màn chiếu ppt và sách vở. Cây bút trên tay phải không hề ngừng nghỉ, thỉnh thoảng tự hỏi còn xoay bút một vòng, tạm thời nghỉ ngơi.

Điểm số Tiết Nhiên cao như vậy cũng không phải do gió thổi tới.

Tôi dụi dụi mắt, tinh thần chiến đấu hừng hực bắt đầu học tập.

Thấy tôi ngồi thẳng dậy, ánh mắt Tiết Nhiên liền chuyển sang nhìn tôi.

Cậu dùng tay chống cằm, hứng thú nhìn tôi bừng tỉnh trở lại từ cơn buồn ngủ.

Một lát sau, cậu xé một tờ giấy ghi chú từ trong túi bút của tôi, qua loa vài chữ rồi dán lên sách tôi.

Tôi dò xét nhìn nó, trên tờ giấy ghi chú vàng tươi có hai từ được viết hãi chữ to đùng –– chú lùn.

Tay tôi cầm bút hành động nhanh hơn não, bôi đen xì hai chữ đó.

Tức giận quay đầu trừng cậu ta, ánh mắt Tiết Nhiên đã quét đi nơi khác, tay phải nắm lại đặt hờ trên môi, giờ vờ sặc nhưng thực ra là đang cười khì khì.

Thật là con người khốn nạn.

Trong chốc lát, Tiết Nhiên lại thêm một câu vào tờ giấy ghi chú ~~ Chỉ là hội trưởng thôi sao?

Vẫn không xong! Tôi thêm ba chữ xuống phía dưới dòng chữ của cậu ~~ Không thì sao?

Tiết Nhiên gối đầu lên cánh tay mình, nghiêng đầu nhìn tôi: “Thật chứ?”

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, như ẩn chứa những mảnh pha lê vỡ.

“Đừng có mà bán manh.” Tôi úp quyển sách lên mặt cậu.

(Bán manh là tỏ ra đáng eo á)

Tiết Nhiên lấy quyển sách xuống, dở khóc dở cười: “Bán cái đầu cậu ấy, bố cậu, ông đây không thèm bán manh nhá.”

Đúng đúng đúng, cậu anh minh thần võ uy phong tám phương, cậu thì bán manh gì, bán sắc là được rồi.

“Chẳng qua là, tôi bán thuốc xua muỗi.” Tiết Nhiên cười nói: “Không phải cậu phàn nàn muỗi trong phòng ngủ đốt cậu sao? Tan học tôi đưa cậu đi mua.”