Cà Rốt Ổ Bên

Chương 5: Đừng cứ không phòng bị tôi như vậy



Cùng Tiết Nhiên tán dóc câu được câu không khoảng mười phút, trước khi cúp điện thoại, cậu ta cứ ấp a ấp úng không biết muốn nói gì, tôi hỏi thì cậu ta lại ồn ào.

“Không có gì muốn nói hết, tôi cúp đây.”

“Ờ ~~”

Tôi kéo dài âm cuối, chờ Tiết Nhiên cúp điện thoại.

Một hồi sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

“Cậu cúp đi.”

Tiết Nhiên ở đầu bên kia cười cười.

Đột nhiên, tôi cảm thấy cảnh tượng này cứ quen quen.

Phòng ký túc của chúng tôi có một em gái, cô ấy và bạn trai mình yêu xa, tối nào cũng gọi điện đến nửa đêm, trước khi kết thúc cuộc gọi còn luôn “Em cúp trước đi”, “Không, anh cúp trước cơ”, “Anh không nỡ cúp”, “Em cũng không nỡ cúp”, nhàm chán, quanh co như vậy đấy.

Khi đó tôn còn thấy ngượng không chịu được, bây giờ nghĩ lại, không phải tôi và Tiết Nhiên cũng là bản sao nhàm chán, quanh co sao?

Vì thế tôi mau lẹ cúp điện thoại.

Lúc này khung thoại của đàn anh lại xuất hiện, lời chúc thiểu năng của tôi đã bị xóa đi một nửa.

Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy, khỏe mạnh, vui vẻ chính là lời chúc tốt nhất, vì vậy tôi gõ lại những nội dung đã xóa rồi gửi đi.

Đúng lúc tin nhắn của Tiết Nhiên cũng được gửi tới.

【Ánh trăng đêm nay thật đẹp.】

Khóe miệng tôi co rút, cái tên này lại học được cái nghệ thuật gì đó từ Natsume Soseki [*] rồi trời?

[*] là một nhà văn người Nhật.

Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ quan sát, ánh trăng thực sự rất tròn, rất đẹp.

【Bánh bao tối nay của cậu cũng rất đỉnh.】

Tôi không quên cà khịa chiếc bánh bao giống miếng sủi cảo của cậu ta.

【Vương Tịch Tịch, cậu học cái xấu rồi đó.】

Tôi có học cái xấu thì cũng là học từ Tiết Nhiên thôi.

Tôi nép cả người vào chỗ kẽ sofa, ôm điện thoại khịa nhau với Tiết Nhiên trên QQ, còn cười cười như một đứa thiểu năng trí tuệ.

Mãi cho đến khi tôi cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, Tiết Nhiên mới giục tôi đi ngủ, sau kho bình tĩnh hòa nhã hiếm có chúc đối phương ngủ ngon, tôi lập tức leo lên giường.

Xoa gối một hồi, vuốt điện thoại chuẩn bị đặt báo thức, lúc mở ra lại nhận được tin nhắn tới muộn của đàn anh.

【Năm mới thể nào rồi?】

Tôi nhìn một chút, khoảng hơn nửa tiếng từ sau tin nhắn chúc mừng của tôi hồi nãy.

Lại tính tán gẫu tiếp sao? Tôi xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu trả lời anh ấy.

【Khá tốt ạ.】

Ăn sủi cảo, xem Xuân Vãn [*], ôm em trai, em gái ngủ, rồi là chuẩn bị mồng 2 đi ăn lẩu.

[*] là một chương trình chào đón năm mới của đài CCTV Trung Quốc.

Có cả ánh trăng đêm nay.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến câu nói của Tiết Nhiên “Ánh trăng đêm nay thật đẹp” liền cảm thấy lồng ngực tràn đầy ấm áp, giống như được lắp quạt gió, cứ thế thổi tới.

Hồi nãy tôi với Tiết Nhiên đã tào lao với nhau một đống rồi, nên bây giờ lười nói chuyện với người khác.

Nhưng người ta hỏi thì cũng không thể không trả lời, đành trả lời qua loa, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm. Ngôn Tình Trọng Sinh

Rất nhanh, đối phương lại trả lời lại.

【Khá tốt là ok rồi.】

Tôi nhìn tin nhắn của đàn anh, không trả lời lại nữa.

Lần tán gẫu gần nhất với đàn anh cũng đã là mấy tháng trước, tuy rằng cũng không phải là lâu lắm, nhưng tôi vẫn có cảm giác “cảnh còn người mất”. Còn về chỗ nào không giống, thì có lẽ là tôi và Tiết Nhiên thôi.

Mấy tháng trước tôi với cậu ta còn cấu véo lẫn nhau, lần nào kết thúc “cuộc trò chuyện” cũng là “đánh rắm” này nọ, bây giờ đã có thể nói với nhau câu “nghỉ sớm một chút, ngủ ngon”.

Từ khi lên đại học, cuối cùng Tiết Nhiên cũng có đầu óc hơn một chút, có thể khiến tôi hơi cảm nhận được cậu ta đối với tôi cũng khá tốt.

Vấn đề là tôi còn cảm thấy không tồi nữa chứ.

Suy cho cùng thì chỉ là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, giờ đột nhiên lại thay đổi khẩu vị, gặm một củ cà rốt ổ bên thôi, chắc là cũng không tệ lắm đâu nhỉ?

Mồng 2 Tết tiệm lẩu buôn bán quả thật rất đắt khách, tôi và Tiết Nhiên ở trong tiệm cãi nhau hết nửa tiếng đồng hồ mới chờ được chỗ ngồi.

“Đói chết tôi rồi, vì ăn với cậu bữa này mà tôi để bụng mãi, buổi trưa cũng chẳng ăn được mấy.”

Tiết Nhiên giúp tôi sắp xếp bát đũa xong, làm bộ vô cùng từng trải.

“Buổi sáng nên ăn đủ, buổi trưa nên ăn no, buổi tối nên ăn ít.”

Tôi chống cằm nhìn nàng dâu nhỏ Tiết Nhiên lải nhải.

Tóc Tiết Nhiên hẳn là một thời gian rồi không cắt, xõa tung ra, trông có vẻ sờ rất thích.

“Có điều, cậu ăn nhiều ăn ít gì thì cũng béo, dù sao thì cũng xấu thôi, nên buông bụng mà ăn đi.”

“Cậu nói cậu bao phải không?” Tôi cầm hai chiếc đũa gõ vào nhau: “Ăn nghèo cậu luôn!”

Tiết Nhiên vui vẻ: “Chỉ với vóc dáng nhỏ nhắn của cậu mà muốn ăn nghèo tôi?”

Bây giờ lại nói tôi vóc dáng nhỏ nhắn? Mấy hôm trước còn nói tôi mình hổ thân gấu, cao lớn vạm vỡ là đứa nào vậy?

Mãi đến 6-7h tối, tôi với Tiết Nhiên mới hài lòng vuốt cái bụng rời khỏi tiệm lẩu.

Tục ngữ nói, ăn xong mà đi dạo, sống đến 99 tuổi.

Tiệm lẩu nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại, có rất nhiều người đang chờ thang máy, vậy nên tôi với Tiết Nhiên dứt khoát đi thang bộ xuống từng tầng từng tầng một cho xong.

Lúc đi xuống cầu thang, tôi nhảy nhót phía sau Tiết Nhiên, vươn đầu ra ngửi ngửi cậu ta.

“Aiyo, người toàn mùi lẩu.”

Tiết Nhiên xoay người lại, dùng hai ngón tay nhí trán tôi.

“Làm người không làm, lại muốn học làm chó.”

Tôi đẩy móng vuốt của Tiết Nhiên ra.

“Chó ngoan không cản đường.”

Tiết Nhiên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cầu thang, nhường đường cho tôi.

Tôi mỉm cười vỗ vai Tiết Nhiên.

“Ừm, chó ngoan.”

Tiết Nhiên nắm lấy cổ tay tôi để trên vai cậu ta dừng bước: “Chó ngoan như vậy có phải nên khen thưởng không?”

Tôi sửng sốt muốn rút tay lại, lại bị cậu ta nắm lấy.

Trái tim tôi “bùm bụp” đập loạn xạ.

“Làm gì đấy!” Tôi dùng cánh tay còn lại đập bốp vào tay Tiết Nhiên: “Đây là nơi công cộng! Công cộng đấy! Mọi người sẽ nhìn thấy!”

Trung tâm thương mại có thang máy, còn có cả thang cuốn tự động, ăn no rửng mỡ đi thang bộ như tôi với Tiết Nhiên, đúng là chẳng có mấy ai.

“Có làm gì cậu đâu.”

Ngoài miệng thì Tiết Nhiên nói vậy, nhưng vẫn thả tay ra, xem như không có việc gì đi xuống tầng, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm như tôi cưỡng đoạt dân nữ không bằng ấy.”

Tôi rất muốn đập bộp một phát thật mạnh vào lưng cậu ta.

Giữ tay không tính là gì sao? Cậu đi túm tay người khác thử xem, người ta chả không đánh cho đến mẹ cậu cũng không nhận ra hả.

Có điều, tôi không phân tích cái vấn đề nghiêm túc này là “Tôi đánh Tiết Nhiên đến mẹ cậu ta cũng không nhận ra”, hay là “Người nào đó bị Tiết Nhiên túm lấy tay đánh cậu ta đến mẹ cậu ta cũng không nhận ra” vào lúc này, giờ tâm trí tôi đều bị thu hút bởi bầu trời đầy hoa tuyết bay bay ngoài kia.

“Tiết Nhiên! Tiết Nhiên! Tuyết rơi kìa!”

Tôi phấn khích kéo ống tay áo Tiết Nhiên một hồi không buông.

Tiết Nhiên tay đút túi đứng bên cạnh tôi, bộ dạng vẻ hiện quái bất quái [*] ghét bỏ liếc tôi mấy lần, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết, chờ tôi bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: “Lát nữa cậu trở về bằng gì?”

[*] không sợ khi thấy việc gì đó kỳ quái, lạ thường.

Tôi mới sực nhớ ra, tôi phải về nhà bà mà!

Muộn thế này rồi không mong đợi vào việc bắt được tàu điện ngầm. Nhưng ai mà biết được đột nhiên tuyết lại phủ kín đường như vậy, đừng nói là chờ xe công cộng, giờ có tìm taxi cũng khó ấy.

Tôi giật giật khóe miệng, vui sướng vừa rồi đã giảm đi phân nửa, chẳng lẽ Tết nhất tôi lại phải lẻ loi hiu quạnh một mình ở nhà sao?

Nhưng không đợi tôi buồn bã được vài phút, Tiết Nhiên đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề này.

Cậu gọi điện thoại về nhà, mẹ Tiết trong điện thoại đã mời tôi đến nhà họ trốn tuyết rồi ăn Tết luôn.

Tôi vừa bắt lấy cánh tay Tiết Nhiên véo mạnh, vừa ngoan ngoãn nói quầy rầy rồi.

Người này chắc chắn là cố ý, nếu không phải cậu ta không có bản lĩnh lớn tới vậy, tôi đã hoài nghi trận tuyết này có phải do cậu ta đem tới không.

“Bố tôi hiếm khi về nhà.” Tiết Nhiên nói: “Về xem xem nào.”

Lần cuối cùng tôi gặp chú Tiết đã là từ Tết năm ngoái rồi. Lúc đó tôi và Tiết Nhiên đang học lớp 12, trong năm không có nhiều kỳ nghỉ, hai nhà là ghé qua thăm nhau vào dịp Tết.

Lúc tôi và Tiết Nhiên lên đại học, chú Tiết lại về nhà ít hơn.

“Vậy đi siêu thị mua chút đồ nhá?” Tiết Nhiên nhếch cằm chỉ chỉ vào một siêu thị lớn bên kia đường: “Bộ đồ ngủ cậu để lại nhà tôi là của mùa hè rồi.”

Tôi đội mũ lên, lao vào giữa bầu trời đầy tuyết cùng cậu ta.

Đi siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết tôi dùng hàng ngày, Tiết Nhiên còn rất hứng thú xách thêm một đống đồ ăn vặt.

Lúc chúng tôi túi lớn túi nhỏ đến nhà Tiết Nhiên, lại ngoài ý muốn phát hiện trong nhà đang có khách.

Trong đó có một bé gái thắt bím tóc sừng bò nhìn thấy tôi liền chạy đến ôm chầm lấy gọi chị dâu. ♪~(´ε`)

“Chà chà, thật tinh mắt.” Tiết Nhiên chớp chớp mắt nhìn cô bé: “Không uổng anh thương mày.”

Chú Tiết tới tủ giày lấy cho tôi một đôi dép bông màu hồng rồi quay đầu sang giáo huấn con trai: “Chú ý lời nói, hành động đi.”

“Cảm ơn chú ạ.” Tôi xấu hổ đến đầu xì khói, vội vàng nói: “Đồng ngôn vô kỵ [*] ạ.”

[*] lời trẻ nhỏ không biết kiêng kỵ.

Tầm khoảng 10h hơn tối, khách khứa cũng nói lời tạm biệt ra về, tôi phải ở phòng dành cho khách nhà Tiết Nhiên qua đêm.

Rửa mặt súc miệng xong xuôi, tôi mặc bộ đồ ngủ thiên nga bằng nhung Tiết Nhiên chọn cho tôi, tóc buộc nửa đầu, nằm lên giường kiểm tra vòng bạn bè.

Kiểm tra được một chút thì nhận được tin nhắn từ Tiết Nhiên.

【Ra phòng khách xem TV với tôi.】

Tôi mở he hé cửa, thò đầu ra nhìn như một tên ăn trộm.

Chú dì đều đã đi nghỉ ngơi, cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt.

Tiết Nhiên lại bàn ăn rót hai ly nước ấm, cầm một ly của bản thân lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi ly còn lại là của tôi.

TV đã tắt một lần nữa được bật lên, Tiết Nhiên đã giày, vắt vẻo lên sofa.

Tôi nhẹ nhàng bước tới bàn ăn, bê ly nước lên thì phát hiện nhiệt độ nước rất vừa phải, vừa vặn uống một ngụm là hết ly nước.

Bàn ăn được phủ khăn trải bàn caro màu xanh nhạt, chính giữa đặt một bình hoa thủy tinh hình lục giác, bên trong cắm vài cành cúc Ba Tư màu cam rực rỡ.

Mẹ Tiết Nhiên thích nhất là hoa.

Tôi đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tiết Nhiên, cậu ta đắp một chiếc chắn tua vải nhung lên đùi tôi.

TV đang chiếu một bộ phim thần tượng vườn trường nào đó, nam nữ chính mặc đồng phục học sinh không biết đang nói điều gì đó với nhau.

Tiết Nhiên cợt nhả chỉ chỉ vào TV: “Nữ sinh mấy cậu đều thích xem mấy bộ từ tiểu thuyết trong sáng này hả?”

Tôi chưa bao giờ bộ phim truyền hình này: “Nói cái gì đấy?”

“Đây là nam chính sao? Gu của con gái kiểu gì vậy?” Tiết Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vương Tịch Tịch, cậu thấy hắn đẹp trai không? Có đẹp trai như tôi không?”

Tiết Nhiên khoanh chân lại, lười biếng vươn vai nằm dài trên sofa.

Cậu ta tới gần tôi, cánh tay thì đặt ở trên sofa sau lưng tôi, khuỷu tay ở ngày sau đầu tôi, năm ngón tay không lễ phép quấn lấy tóc tôi, gõ nhẹ vào gáy tôi khi chưa nhận được cậu trả lời từ câu hỏi của mình.

“Ừm ừm ừm, cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất.” Tôi trả lời cho có lệ.

Tiết Nhiên nghe xong rất vui vẻ, ngó đầu tới như con chó Nhật: “Sao tự nhiên lại khen tôi vậy? Có phải cuối cùng cũng phát hiện ra sức hút của anh không?”

“Đúng đúng đúng, bộ phim truyền hình này nên mời cậu đến đóng, đóng kiểu nam chính ngầu lòi điên rồ, nổ tung trời ấy.”

“Đừng nha, tôi như vậy chẳng phải là một tên nhà quê không biết xu thế sao?” Tiết Nhiên sờ sờ cằm, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi ít nhất cũng nên đóng kiểu bệnh kiều phúc hắc, biến thái blablo chứ.”

Tôi quay đầu nhìn cậu ta.

“Sợ sao?” Tiết Nhiên cong môi cười.

Tôi đập chiếc gối ôm đang ôm trong ngực vào mặt Tiết Nhiên: “Im miệng.”

Tiết Nhiên tiện đà ngã vào vai tôi cười lớn: “Aiya, còn đánh người.”

Điều hòa trong phòng khách vẫn đang mở, thực ấm áp, đầu tôi gối lên chăn nhung, tựa vào Tiết Nhiên bên cạnh, nhìn một chút liền choáng váng buồn ngủ.

Cũng không biết từ khi nào, người bên cạnh cứ sột sột soạt soạt, cả người tôi ngả nghiêng, điểm tựa trống rỗng, ngã xuống sofa.

TV đã tắt đi, toàn bộ phòng khách im ắng. Chỉ còn chiếc đèn bàn bên cạnh sofa, phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp dịu dàng.

“Tiết Nhiên.” Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt gọi cậu.

Mới vừa thức dậy, giọng nói còn chưa có mở hết, chỉ là một tiếng kêu mềm mại bằng giọng mũi, giống như mèo con chưa cai sữa thấp giọng la hét tìm mẹ.

Tiết Nhiên hình như không đi dép, bước chân cậu thật nhẹ nhàng, lại có chút dồn dập.

“Đây, sao vậy?”

Tiết Nhiên đi đến bên cạnh tôi mang theo một làn gió ấm áp, đắp chiếc chăn đã trượt xuống đùi lên vai tôi lần nữa.

“Cậu đi đâu vậy?” Tôi ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ hỏi.

“Đến phòng cậu bật thảm điện.” Tiết Nhiên duỗi tay, vén mái tóc rối mù trên trán tôi ra sau tai: “Buồn ngủ thì ngủ đi, lát nữa chăn ấm lên, tôi bế cậu vào phòng ngủ.”

Tôi buồn ngủ kinh khủng, chỉ lo gật gật đầu, sau đó một lần nữa khép mi lại.

Tiết Nhiên bế tôi vào lòng, trong lòng tôi biết như vậy là không tốt, nhưng ở trong ngực Tiết Nhiên thực sự có chút thoải mái, không muốn đẩy ra chút nào.

Ngực thiếu niên nóng lên, mang theo hương thơm bột giặt sạch sẽ.

Nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe được tiếng thở dài như có như không bên tai.

“Đừng cứ không phòng bị tôi như vậy.”