Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 62: Chiêu tam mộ tứ 07



Phù Tinh chân nhân không trả lời ngay. Diệp Vân Chu vuốt v e vết sẹo trong lòng bàn tay, nhìn sang giường.

Trên thân Lão Tiên Sinh hiện lên một đường sáng trắng nhàn nhạt, thuật pháp sắp đến cực hạn, khi thanh âm của Phù Tinh chân nhân bắt đầu mơ hồ, hắn mới hỏi ngược lại: “Người như gã, cũng muốn tìm đến giới hạn sao?”

“… Có lẽ vậy.” Diệp Vân Chu thất thần nói.

“Vậy thì không cần đáp án của ta nữa.” Giọng Phù Tinh chân nhân mang theo ý cười, “Đồ đệ biết rõ còn cố hỏi, sư phụ sao vạch trần được.”

Diệp Vân Chu thoáng chốc có phần chán nản, vừa định bác lại Phù Tinh chân nhân thì thuật pháp đã biến mất, y đành phải đứng dậy kéo ghế đi, rồi tự mình tìm chỗ khác nghỉ ngơi.

Thuốc của Phù Tinh chân nhân quả là hiệu nghiệm, Diệp Vân Chu tự rót chút nước ấm để uống, sau đó tìm giấy bút tiến hành viết thư, viết xong thì bọc chăn nằm trên giường mềm, kì vọng rằng sau khi tỉnh dậy phong hàn có thể khỏi hẳn.

Ngủ từ khi nào Diệp Vân Chu đã không nhớ được, trước giờ y không thường nằm mơ, nhưng gần đây lại luôn lưu luyến những giấc mộng mang ý vị sâu xa, trong lúc ngẩn ngơ y chợt nhớ ra mình là ai, song lại xa xa trông thấy bản thân cầm một thanh kiếm, chầm chậm bước đi.

Bội kiếm này không phải Nhược Thủy, nó trang trọng cao quý hơn, nhưng hai tay y lại dính đầy máu tươi, máu theo hoa văn bạc tím đan xen khắc trên vỏ kiếm nhỏ xuống. Sau lưng là một ông lão có khuôn mặt từ ái, và cả một thanh niên mang nụ cười trong sáng. Con đường y đi qua lưu lại một dải đỏ chướng mắt, cách họ càng lúc càng xa, rồi đi vào một vùng sương trắng chẳng biết điểm cuối.

Diệp Vân Chu bỗng mở mắt ngồi dậy, y có hơi hoảng loạn, xung quanh giờ là tấm màn kim sa và ngọn đèn dầu sáng trưng. Y ngẫm nghĩ cẩn thận lại vẫn không nhớ nổi diện mạo của những người trong cơn ác mộng, chỉ còn lại cảm giác quen thuộc, làm y vô cớ nghĩ đến Phù Tinh chân nhân cũng hiền lành như vậy.

Đáy lòng y vẫn còn sót lại một ít cảm xúc trong mơ, tựa như thất vọng, lại như đã trong dự liệu, nó đi nhanh như gió xuân lướt qua tuyết đọng, không để lại một chút dấu tích.

Diệp Vân Chu đứng dậy rót nước, nhận ra sắc trời đã tối, cảm giác khó chịu lúc trước đã bị quét sạch sành sanh. Y đứng trước giá gương chải lại mái tóc rối, đoạn chợt buông cây lược gỗ, chỉ thấy trong gương chiếu ra rõ ràng một bóng người cao ngất hiện thân từ trong góc.



Giờ Hợi, núi Tuyền Linh.

Mộ Lâm Giang ngồi trong rừng liễu sam, cây sam cổ xưa mà cứng cáp bị tuyến mịn trắng xám bao phủ, lại được dát thêm một tầng bóng tối lam đậm. Hắn đưa dù che khuất nửa người, hít thở khe khẽ, như đã hòa làm một với núi rừng qua năm rộng tháng dài.

Tàn hồn ngự kiếm dừng lại giữa không trung, xoay một vòng rồi ung dung thu kiếm bước lên mặt đất, không phát ra chút tiếng động nào. Gã cẩn trọng tiếp cận Mộ Lâm Giang dưới tàng cây, nét mặt cảnh giác, dường như đang sợ đánh thức một con mãnh thú ngủ say.

“Kiều đường chủ.” Xuân Giang Đình Nguyệt bỗng nhúc nhích, giọng nói dưới tán ô để lộ sự suy yếu, “Không chào hỏi một câu à?”

Tàn hồn tức khắc căng thẳng thần kinh lui về sau vài bước, Mộ Lâm Giang nâng dù lên, lộ ra cặp mắt thâm thúy thong dong. Gã vội vàng liếc qua rồi nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn chằm chằm ngân hà đang ngầm lưu động mây mù trên mặt dù.

“Mộ Lâm Giang, lần trước thi triển Tồi Thần quyết, ta đã nhìn thấu ngươi đang ngoài mạnh trong yếu, nỏ mạnh hết đà, không ngờ ngươi còn dám đơn đao đến gặp, thật không hiểu ngươi là can đảm đáng khen, hay là ngông cuồng ngạo mạn tự tìm đường chết.” Tàn hồn cười khẩy một tiếng, “Cho dù chỉ bằng tu vi của Kiều Tâm Nguyệt, muốn giết ngươi cũng không phải việc khó.”

“Vậy sao ngươi còn chưa ra tay?” Mộ Lâm Giang khinh miệt, “Ân Tư đâu, sao không mang y đến trợ trận, hiện giờ ta bị thương nặng, dưới tay y cùng lắm chịu được một chiêu.”

Tàn hồn nghe hắn thừa nhận, trái lại có phần ngoài ý muốn: “Hừ, Ân Tư ta tự có sắp xếp, há có thể để ngươi gặp y.”

Mộ Lâm Giang hiểu ngay gật đầu: “Ngươi sợ Ân Tư bị người khác phát hiện, nên không dám dẫn y… Ngươi không khống chế được Hoắc Phong Lâm? Xem ra ngươi chỉ có công phu ngoài miệng chứ chẳng đáng tin, ta đánh giá ngươi cao quá rồi.”

“Mộ Lâm Giang!” Tàn hồn giận tím mặt, không ngờ nhanh như vậy đã bị Mộ Lâm Giang mò tới ngọn nguồn. Ngay sau đó gã ngược lại chợt đến gần, uốn gối quỳ trước người Mộ Lâm Giang, nở nụ cười xinh đẹp, ngón tay xanh nhạt mò tới tay Mộ Lâm Giang đang nắm cán dù, “Cung chủ, công phu ngoài miệng của ta rốt cuộc ra sao, chỉ có thử mới biết được. Núi tuyết lạnh lẽo, đêm dài đằng đẵng, cùng ta làm chút chuyện ấm áp được không?”

Mộ Lâm Giang có chuẩn bị mà đến, một nan của Xuân Giang Đình Nguyệt đã chầm chậm hạ xuống ánh vàng, giúp hắn giữ vững tỉnh táo. Hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng thuật lực khó có thể phát hiện đập về hướng mình, nếu không phòng bị trước, e rằng tu vi có cao nữa cũng thành đồ chơi trong tay tàn hồn.

“Ta biết ngươi có chỗ cậy vào, cho rằng ta không dám tổn thương Kiều Tâm Nguyệt.” Ánh mắt Mộ Lâm Giang vẫn sáng trong, Minh Đồng dần dần lóe lên, “Nhưng ngươi đừng quên ta vẫn còn Vĩnh Trú Đăng.”

Sắc mặt tàn hồn cứng đờ, tức thì xuất hiện ở cách đó vài thước, thẹn quá hóa giận.

“Không cần phải sợ, ta không định đồng quy vu tận với ngươi.” Mộ Lâm Giang cười một tiếng, “Nói điều kiện của ngươi đi, Diệp Vân Chu còn ổn không?”

“Đưa ta phương pháp truy vết Dẫn Mộ Thạch.” Tàn hồn không muốn đấu võ mồm với Mộ Lâm Giang nữa, nghiền ngẫm nói, “Về phần Diệp Vân Chu, y rất ổn, y còn muốn hợp tác với Hoắc Phong Lâm diệt trừ ngươi nữa kìa, đáng thương ngươi chẳng hay biết gì, còn nhớ thương con cáo già Diệp Vân Chu kia.”

Mộ Lâm Giang trầm mặc một lát, thu ô chống đất đứng lên. Tàn hồn hồ nghi liếc mắt quan sát hắn, chỉ thấy hắn tựa hồ đứng cũng không vững nổi, dựa lên thân cây quăng quyển trục trống lên không, dùng mũi dù vẽ những nét linh lực trên quyển trục.

“Diệp Vân Chu phản bội ngươi, hình như ngươi chẳng thèm quan tâm nhỉ.” Tàn hồn hỏi.

“Sao ngươi dám chắc Diệp Vân Chu phản bội ta, mà không phải giả vờ hợp tác với Hoắc Phong Lâm, nhưng thực ra lại để đối phó gã?” Mộ Lâm Giang hỏi vặn lại.

Tàn hồn hừ lạnh: “Ta mặc kệ ba người các ngươi đối phó nhau thế nào, ta chỉ muốn Dẫn Mộ Thạch.”

“Thế Vĩnh Trú Đăng thì sao?” Mộ Lâm Giang nhắc nhở.

“Chờ Dẫn Mộ Thạch tới tay, ngươi lại dùng Vĩnh Trú Đăng đổi lấy Ân Tư đi.” Tàn hồn hào phóng nói, “Dù sao ta cũng không muốn dẫn sói vào nhà giống Hoắc Phong Lâm, mảnh vỡ bị người khác động tay động chân còn không biết.”

Mộ Lâm Giang chấm mũi dù lên quyển trục một nhát, vầng sáng tím nhạt tản ra rồi ngưng lại thành thực thể, hắn vung tay áo mở quyển trục ra đẩy về phía tàn hồn, “Phương vị mảnh vỡ ở ngay giữa bức đồ, ngươi về thành Lăng Nhai là có thể tự xác nhận.”

Tàn hồn nhìn quyển trục, bên trên là một tấm địa đồ tinh tế, dùng thần thức xem là có thể mơ hồ trông thấy sự sắp xếp các con đường, vách tường và cửa sổ, chắc là Mộ Lâm Giang đã khắc những gì mình thấy lên quyển trục, vô cùng thuận lợi để xác định vị trí của mảnh vỡ.

“Mộ cung chủ thật là yêu quý cấp dưới, nếu biết trước chỉ cần thế là có thể làm ngươi nói gì nghe nấy…” Tàn hồn chậc một tiếng, thu lại quyển trục, “Khi nào đến Xuân Hoa yến nhớ mang theo nhiều người một chút, đừng chết quá dễ, cáo từ.”

Mộ Lâm Giang chắp tay nhìn theo tàn hồn rời đi, cầm dù vung lên, bước chân nhẹ nhàng, nào có nửa phần mệt mỏi.

Bên kia, trên đỉnh Lăng Tuyệt.

Diệp Vân Chu từ từ ngoảnh đầu lại, Ân Tư ôm kiếm tựa lên tấm rèm cạnh cửa sổ, lạnh mặt không nói một lời.

“Ân đại nhân, khách quý ít gặp nhỉ.” Diệp Vân Chu vui đùa, “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế?”

“Kiều Tâm Nguyệt hẹn cung chủ giờ Hợi ở núi Tuyền Linh.” Ân Tư đáp đâu ra đấy.

“Trong dự liệu.” Diệp Vân Chu nhướng mày, giơ tay trỏ bàn trà, “Ngồi đi, đừng như đến giết người thế, trà xanh hoa quả tùy ý.”

Ân Tư đến cạnh băng ghế xốc vạt áo ngồi xuống, nhìn Diệp Vân Chu chờ y nói những chuyện đã xảy ra.

Diệp Vân Chu sắp xếp ngôn ngữ một lát, nói từ việc Ân Tư vờ bị tàn hồn kiểm soát, đến khi mình cùng Mộ Lâm Giang tìm được Vệ Nhất rồi lẻn vào Vĩnh Dạ cung, cứu được Hoắc Phong Đình.

Ân Tư đặt ngang kiếm trên đùi, không tự chủ nắm chặt lấy nó, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng. Diệp Vân Chu khoe vết sẹo trong lòng bàn tay ra với y, lắc đầu thở dài: “Ta là người thế nào? Đại thiếu gia Mộ cung chủ chính miệng chứng thực, vì để Mộ cung chủ bớt tổn thương thân thể, ta không thể làm gì khác hơn là hi sinh bản thân, nhịn đau lấy máu, đây là vô tư phụng hiến đến mức nào, không xứng một câu tán thưởng cảm tạ của ngươi sao?”

“Ngay từ ban đầu, ngươi đã không nên để cung chủ bị thương.” Ân Tư không nể mặt.

Diệp Vân Chu tức khắc nghiêm mặt, nghĩ thầm Mộ Lâm Giang đâu phải thú cưng của y, tự mình muốn ra tay thì ai ngăn được: “Ngươi cho rằng cung chủ muốn mọi chuyện đều phải trốn sau lưng người khác, bị người ta bảo hộ kín mít sao?”

Ân Tư muốn nói lại thôi, cụp mắt: “Ta không muốn để cung chủ gặp nguy hiểm.”

“Hắn sẽ không gặp nguy hiểm.” Diệp Vân Chu lấy từ trong tay áo ra một phong thư, tính trước kĩ càng, “Việc nguy hiểm để ta, hắn chỉ cần làm việc hắn có thể làm là được.”

Ân Tư nhận bức thư: “Mục đích ngươi tới đây, chưa giải thích.”

“Mục đích và sắp đặt đều trong thư, ta muốn ngươi tìm Phù Tinh chân nhân, giao thư và viên thuốc giải này cho hắn, lúc đó ngươi cũng có thể tiện xem một chút nội dung trong đó.” Diệp Vân Chu đặt một viên đan dược lên bàn, “Có điều những chuyện đó đều không liên quan gì đến ngươi. Nếu ta đoán không sai, tàn hồn biết Hoắc Phong Lâm không tin tưởng gã thì nhất định sẽ không để mình mạo hiểm, gã sẽ cho ngươi phương pháp tìm mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch, sai ngươi âm thầm điều tra vị trí của nó. Ngươi chỉ cần bảo đảm Dẫn Mộ Thạch không rơi vào tay tàn hồn, những việc khác ta sẽ phụ trách toàn bộ.”

Ân Tư ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Thuốc giải?”

“Hoắc Phong Lâm hạ độc Phù Tinh chân nhân.” Diệp Vân Chu thản nhiên, “Độc giống vậy ta cũng đã uống, sau bảy ngày mới có thể phát tác, Hoắc Phong Lâm chỉ cho ta một phần thuốc giải, bị ta bí mật giữ lại.”

“Ngươi chắc chắn muốn cho hắn thuốc giải?” Ân Tư hiếm hoi mà chần chờ.

“Không sao, ta cần hắn toàn lực giúp ta. Huống hồ Xuân Hoa yến là tiệc chiêu đãi thủ lĩnh các đại môn phái, trong đó không thiếu y tu, không xảy ra được vấn đề gì.” Diệp Vân Chu hời hợt, lại nhếch khóe miệng, “Chẳng lẽ Ân đại nhân đang lo lắng cho ta?”

“Đúng vậy.” Ân Tư ngoài ý liệu nói, “Cung chủ nhất định không muốn thấy ngươi gặp chuyện.”

“Lúc nào cũng treo cung chủ bên mép, kì thực ngươi cơ bản không hiểu hắn.” Diệp Vân Chu lật một chén trà lên, “Ta thật không hiểu ngươi đang tự say sưa cái gì, nếu thực sự trung thành với cung chủ, thì nên thử lí giải suy nghĩ của hắn. Tại sao hắn phải phối hợp với ta? Chính vì hắn hiểu suy nghĩ của ta, nếu hắn sợ ta gặp chuyện, hắn sẽ cố hết sức giúp ta, mà không phải ngăn cản ta.”

“Diệp Vân Chu, ngươi…” Ân Tư cầm vỏ kiếm đứng lên, lại bỗng chếch nó xuống dưới, thấp giọng nói, “Có người đến.”

Mặt Diệp Vân Chu không biến sắc, “Hoắc Phong Lâm?”

“Chỉ có Hợp Thể kì, linh lực bất ổn, hình như đang áp chế thương thế.” Ân Tư lắc đầu, “Cần ta rời đi không?”

“Xem ra là Cảnh tiên sinh.” Diệp Vân Chu chỉ một ngón tay về giường nệm phía sau màn lụa, “Ngươi núp đi trước, ta có chuyện cần nói với ngươi sau đó.”

Ân Tư nháy mắt biến mất tại chỗ, đến cả khí tức cũng che giấu không còn dấu vết. Diệp Vân Chu nhàn nhã rót một chén trà, chờ cửa đại điện bị đẩy ra thì cất giọng: “Ai?”

“Diệp công tử, phong hàn đã khỏi chưa?” Phó thành chủ từ chính điện lại đây, câu mày thăm hỏi cho có lệ.

“Đa tạ Cảnh tiên sinh quan tâm.” Diệp Vân Chu chắp tay thi lễ, làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn kĩ phó thành chủ một lượt. Chỉ thấy khí sắc gã không tốt, một bên ống tay áo trống không, mơ hồ có mùi thuốc từ túi sưởi khuếch tán ra, “Cảnh tiên sinh bị thương nghiêm trọng, sao còn tới đỉnh Lăng Tuyệt này để bị nhiễm hàn khí, thành chủ không cho ngài nghỉ phép dưỡng bệnh sao?”

“Thành chủ còn đang bận, ta há có thể một mình nhàn hạ.” Phó thành chủ sầm mặt, “Lần này ta tới là phụng mệnh nhắn cho ngươi, Mộ Lâm Giang đã gửi hồi âm, sẽ có mặt ở tiệc rượu. Ngày mai ta sẽ đi gặp Hoắc Phong Đình, tất phải để hắn ốc không mang nổi mình ốc, không quản được chuyện không đâu này, ngươi cứ yên tâm.”

“Cảnh phó thành chủ thật trung thành tận tâm, chịu thương chịu khó.” Diệp Vân Chu bội phục nói, “Có cần nghỉ ngơi một đêm ở đây không? Tiên sinh dùng đao, vả lại còn có thể dùng đao bày trận, giờ mất một tay, nếu ngày mai xảy ra xung đột với Hoắc Phong Đình thì phải làm sao?”

“Nghỉ một đêm thì ta thành được đối thủ của Hoắc Phong Đình à?” Giọng phó thành chủ chứa sự trào phúng.

“Vẫn nên lạc quan chút đi, mời Cảnh tiên sinh ngồi xuống, uống một chén trà nóng.” Diệp Vân Chu cười như không hề có gánh nặng, “Cảnh tiên sinh liệu có bị nguy hiểm đến tính mạng, còn phải đánh cược xem Hoắc Phong Đình có coi trọng ta hay không. Thành chủ cũng hiểu rõ cái lẽ này, mà còn để ngài mang thương tới mạo hiểm, nói thật là ta có chút không bàng quan nổi. Ta nhớ thành chủ có cất giữ được một loại ‘Trùng Dương tiên thảo’, hắn không có ý định cho ngài dùng ư?”

“Vết thương nhỏ thôi, dùng tiên thảo làm gì.” Phó thành chủ không kiến nhẫn nói, ngồi xuống cạnh bàn, một tay đè lên bàn nằm xuống, nghiễm nhiên đã mỏi mệt cực kì.

“Nếu ta có thuộc hạ cúc cung tận tụy như Cảnh tiên sinh, chắc chắn sẽ đối xử tử tế bằng mọi cách.” Diệp Vân Chu khẽ cười một tiếng, lấy chăn mỏng ra nhẹ nhàng đắp lên người gã, trong hương thơm lượn lờ dịu giọng nói, “Trong dược phòng có không ít đan dược giảm đau, ta giúp ngài lấy một lọ qua đây.”

“… Khỏi cần.” Phó thành chủ nhìn đăm đăm sàn nhà dưới bàn, cảm thấy trước mắt hơi mờ đi, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, “Ta chỉ nghỉ một lát thôi, vẫn còn nhiệm vụ.”

“Ây, thứ cho ta nhiều lời, thành chủ phải chăng có ơn tri ngộ với Cảnh tiên sinh, mới khiến Cảnh tiên sinh phấn đấu quên mình như thế?” Diệp Vân Chu dựa bên bàn, tiếc hận nhẹ giọng nói.

Thanh âm phó thành chủ càng ngày càng nhỏ, đứt đoạn: “Là ân cứu mạng… Ta chỉ là một nô lệ thấp hèn, thành chủ mua ta, đã là cứu tính mạng ta, ta đương nhiên phải vì thành chủ xông pha khói lửa.”

“Thế nhưng ân tình cũng đến lúc trả hết.” Diệp Vân Chu ra vẻ đau lòng, “Ngươi đến cùng là vì báo ân mới làm phó thành chủ, hay là thật sự thành nô lệ của thành chủ?”

“Có gì khác nhau à? Nếu thành chủ coi ta là nô lệ, thì ta chính là nô lệ, thành chủ cần ta làm gì thì ta làm đó.” Phó thành chủ dần mất ý thức, cuối cùng để lại một câu cảnh cáo, “Nếu ngươi dám phản bội thành chủ, ta nhất định bất chấp sinh tử gi3t chết ngươi.”

“Xin lỗi, giao thiển ngôn thâm (1) là ta đường đột, sau này mọi người đều là đồng liêu, mong Cảnh tiên sinh lượng thứ.” Diệp Vân Chu phẩy phẩy hơi khói trong lò, dập hương đi, vẫy tay ra ngoài cửa tiến đến hàng hiên trước điện.

(1) Giao thiển ngôn thâm: đại ý là không thân với người ta nhưng lại nhiều chuyện

Bán nguyệt trên đỉnh Lăng Tuyệt lại sáng hơn một chút, Ân Tư im hơi lặng tiếng xuất hiện cạnh cột hành lang, hỏi Diệp Vân Chu: “Ngươi có gì muốn nói.”

Diệp Vân Chu hít sâu, y cũng đã hít không ít hương an thần, miễn cưỡng giữ tỉnh táo nhờ gió đêm, khẳng định: “Vĩnh Dạ cung nhất định là gã phụ trách, Hoắc Phong Lâm bản tính đa nghi, xem ra chỉ có phó thành chủ có thể được gã tín nhiệm. Việc lớn việc nhỏ đều phải tự thân bôn ba, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.”

Ân Tư không hề che giấu lộ ra vẻ căm ghét, sát khí lóe lên trong mắt rồi chợt tan.

Diệp Vân Chu liếc y một cái, cười nói: “Lại nói, lòng trung của ngươi với cung chủ chỉ sợ không thua gì gã, ta còn tưởng ngươi và gã sẽ có chút chí thú tương đắc mà đồng cảm, mặc dù cung chủ chưa bao giờ coi ngươi là nô lệ.”

“Hoang đường.” Ân Tư lạnh lùng nói, “Ta là thủ tịch kiếm vệ của Tịch Tiêu cung, chỉ thế thôi.”

“Ha, Ân đại nhân ngược lại không đến nỗi tự đắm đọa lạc.” Diệp Vân Chu ngồi trên lan can dưới mái hiên, đưa chân ra bên ngoài, “Ngươi biết lúc Mộ Lâm Giang nhắc đến ngươi với Hoắc Phong Đình đã nói thế nào không? Hắn nói ‘ta có thể ra lệnh cho thuộc hạ, nhưng không thể ra lệnh cho bằng hữu’, trong phút chốc ta vậy mà lại thấy đố kị.”

Ân Tư hạ mắt, không hiểu chút nào ngữ khí than thở tùy ý lại như có thâm ý của Diệp Vân Chu, bèn lẳng lặng nhìn y tự bộc bạch.

“Hắn hỏi ta có coi hắn là bằng hữu hay không, muốn ta cho hắn câu trả lời trong ba ngày. Lúc hắn nhận định ngươi là bằng hữu thì rất lưu loát, đến lúc nhận định ta có phải bằng hữu không thì lại bắt đầu lắp ba lắp bắp, giấu đầu lòi đuôi, hắn muốn giấu giếm cái gì? Hắn sợ ta cự tuyệt hắn à?” Diệp Vân Chu đỡ cái đầu bắt đầu mê man, hương an thần này tác dụng chậm mà rất lớn, “Cung chủ thú vị như thế, ta còn chưa ngán, dĩ nhiên sẽ không đi… Ngươi nói chút gì đi, Ân đại nhân.”

Ân Tư nghĩ lên nghĩ xuống, lúc này hẳn nên tiếp câu gì đó: “Vậy ngươi coi cung chủ là bằng hữu ư?”

Diệp Vân Chu nở nụ cười: “Gần như thế, khả năng còn gần hơn bằng hữu một chút, ta coi như thích hắn.”

Ân Tư: “…”

“Cho nên ta muốn khiến ước mong trong lòng hắn đều trở thành hiện thực, hắn không muốn bắt tay làm, vậy ta sẽ đẩy cho hắn một tay.” Diệp Vân Chu ngoảnh đầu nhìn Ân Tư, như vui đùa lại như uy hiếp, “Hắn muốn bằng hữu, nếu Ân đại nhân không dám, thì ta không chấp nhận được rồi.”

Ân Tư: “…”

“Ân Tư, ngươi cảm thấy ta như thế, đã được tính là thật lòng đánh đổi chưa?” Diệp Vân Chu chống lên cột, gắng hết sức mở to mắt.

Ân Tư đương nhiên chưa từng bị hỏi qua vấn đề thế này, y vắt hết óc, nhớ tới lần tàn hồn phát biểu khái niệm cái gì gọi là “thích” kia, cảm thấy áp lên người Diệp Vân Chu hình như cũng đúng, liền qua loa lấy lệ nói: “Tính.”

Tác giả có lời muốn nói: Ân Tư: Tính, mau thành thân đi, tiền cho ngươi, đừng đến đây quấy rầy ta (lời chấp thuận đến từ nhà gái?)