Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 75: Nước chảy mây trôi 04



Nghe thấy cái tên này, Diệp Vân Chu chỉ khẽ nhích đuôi lông mày, không hề dao động. Dựa vào những lần chạm trán của y với tàn hồn có thể suy đoán, cho dù tàn hồn có là Yểm Ma Chủ thì về phần mưu trí cũng chẳng có gì đáng khen. Làm Mộ Lâm Giang và một đám cao thủ bỏ mạng phong ấn, thậm chí ba trăm năm sau đến ngày hôm nay mới phát hiện gã vẫn còn tồn tại trên nhân gian, cũng chỉ có thể chứng minh tu vi Yểm Ma Chủ sâu không lường được, bản lĩnh chơi chó thì hạng nhất.

Nhưng Ân Tư lại không bình tĩnh nổi, Mộ Lâm Giang còn tức khắc thay đổi sắc mặt, trong mắt tràn ra sát khí lạnh thấu xương.

“Không thể nào, chuyện này là không thể!” Mộ Lâm Giang cầm cán dù đâm thật sâu xuống đất, mũi dù sắc bén ghim thẳng vào sàn nhà.

“Thuộc hạ tuyệt không nhận sai người.” Ân Tư sầm mặt lau đi vết máu bên khóe miệng, “Cung chủ, thuộc hạ nguyện dùng tính mệnh cam đoan.”

Mộ Lâm Giang bực bội quát y: “Đều là vô nghĩa!”

Ân Tư ngây ra, chậm chạp cúi đầu nói: “… Thuộc hạ biết tội.”

Mộ Lâm Giang giơ tay đỡ trán, nhắm mắt, xoay người đỡ Ân Tư lên, ngữ khí chậm lại: “Xin lỗi, là ta nhất thời xúc động giận cá chém thớt, ta đương nhiên tin tưởng ngươi.”

Ân Tư chống kiếm đứng dậy không nói gì, Mộ Lâm Giang siết chặt nắm đấm, ngửa đầu hít sâu, ngỡ ngàng nói: “Vì đối phó Yểm Ma Chủ, ngươi ta ở Kình Lôi sơn cửu tử nhất sinh, mọi người mang tráng chí thề hẹn mà đi, lại thảm đạm thưa thớt mà về, nếu gã còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vậy chúng ta trả giá như thế, và những chiến hữu đồng bào vùi xương trong núi đó, sự hi sinh của họ lại tính là gì?”

Diệp Vân Chu vô thức đến gần một bước, Mộ Lâm Giang hiếm thấy mà ruột gan rối bời như thế, y thấy một cơn buồn thương ngột ngạt nặng trĩu qua mi mắt rủ xuống của hắn. Y chưa từng trải qua quãng thời gian kia, sử sách lạnh lẽo không tái hiện nổi khói lửa hừng hực, y chẳng thể nào đồng cảm, đành lại lui về phía sau, rót một chén trà cho Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang nhận lấy, sự ấm áp trong lòng bàn tay khiến hắn thoáng bình tĩnh lại, thở dài nói: “Ta sớm phải đoán được, tàn hồn hiểu rõ ta, cả những ngôn ngữ tranh phong như thật mà giả ấy, là ta vẫn một mực phớt lờ những manh mối ấy… Nếu Ưng Hiên Dương ở đây, giả như hắn vẫn là Ưng Hiên Dương ba trăm năm trước, hắn nhất định sẽ ầm ĩ với ta, nhiếc móc ta rằng sự thật đã rồi, tưởng nhiệm những vong hồn đó cũng vô dụng, phải nên sớm chuẩn bị đối sách. Tiếc rằng hiện tại là ngươi ở đây, ngươi không khắc khẩu với ta, mà ta cũng chẳng thể nhận định được liệu Ưng Hiên Dương có còn là bằng hữu quen thuộc của ta không nữa.”

Ân Tư khẽ ngẩng đầu, khóe mắt liếc thấy Diệp Vân Chu đang ra sức nháy mắt với mình, ngẫm nghĩ xong mới ngập ngừng nói: “Bất kể cung chủ ra quyết định thế nào, thuộc hạ đều sẽ ủng hộ. Thuộc hạ cho rằng, công lao của ngài là rất vĩ đại, không cần băn khoăn ngoảnh lại.”

Mộ Lâm Giang có chút ngoài ý liệu, đầu tiên hắn liếc nhìn Diệp Vân Chu, cơ hồ trong một chớp mắt cảm giác y đã dựng thoại sau lưng hắn. Diệp Vân Chu thì dứt khoát giả đò như không có chuyện gì xảy ra nhìn lên trời.

“Ha, học được nịnh hót rồi hả.” Mộ Lâm Giang lắc đầu bật cười, “Ân đại nhân thành tâm an ủi ta ư?”

Lần này Ân Tư không nhìn Diệp Vân Chu nữa: “Vâng.”

Mộ Lâm Giang đăm chiêu một lát, ngoái đầu nói với Diệp Vân Chu: “Đây là câu ‘Vâng’ hài lòng nhất ta nghe được từ miệng Ân Tư đấy, ta nghi ngươi từng du học ở Nam Cương hả, hạ cổ gì cho y thế?”

Diệp Vân Chu cũng thuận miệng ninh nọt một câu: “Có cấp trên như thế, ai mà không xếp hàng làm xin làm bằng hữu của ngươi chứ.”

“Ta vẫn nhớ ban đầu ai đó hết sức khó xử, còn phải cân nhắc ba ngày kia?” Mộ Lâm Giang lành lạnh phá tan sân khấu của y.

“Thật là so hơn quản thiệt, lật lại mấy tiểu tiết thì hay à.” Diệp Vân Chu quở ngược lại hắn, nghiêm túc đề nghị, “Ta cho rằng hiện giờ quan trọng nhất là xác định tình trạng phong ấn Thường Hi kiếm, Yểm Ma Chủ rốt cuộc có ở trong phong ấn hay không, là chạy thoát hay chỉ rải rác một phần hồn phách ra ngoài mưu ma chước quỷ, thậm chí còn viễn trình đi thao túng những quỷ tu khác.”

“Ngươi nói rất đúng, hiện tại chúng ta giữ hai chìa khóa, Trường Sinh Hỏa cũng tạm thời không gấp, ngược lại xác định sự tồn tại của Yểm Ma Chủ còn cấp bách hơn.” Mộ Lâm Giang tán đồng, “Việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Tịch Tiêu cung, Ân Tư, ngươi bố trí Túc Tiêu vệ khẩn trương tăng cường bố phòng ở Kình Lôi sơn.”

“Đợi đã, tuy ta nói là quan trọng nhất, nhưng cũng không gấp gáp đến mức này.” Diệp Vân Chu từ chối, “Ít nhất phải chờ đến khi Hoắc Phong Đình trở về, trong thời gian này trước hết phải để Y Vô Hoạn xem bệnh cho ngươi.”

Mộ Lâm Giang hơi có vẻ chần chừ, Diệp Vân Chu khoanh tay chậc một tiếng, trong lòng biết y chắc chắn muốn sớm ngày gặp Thường Hi hơn Mộ Lâm Giang, cơ hội danh chính ngôn thuận này với y mà nói quả thực là số đỏ trời ban, nhưng ngay chuyện này y cũng nhịn xuống, Mộ Lâm Giang lại còn do dự không quyết, thực sự làm lòng y sinh bất bình không vui.

“Yểm Ma Chủ tuyệt đối không an nhàn như lời sau cùng gã nói, bị tiêu diệt sợi tàn hồn bám trên người Kiều đường chủ, gã còn lại bao nhiêu sợi nữa có thể thao túng thể xác? Cho dù có, hiện giờ các môn phái đều đang thanh tra nội bộ, gã cũng chỉ có thể tránh đầu sóng ngọn gió trước, ngươi không nhân lúc này điều dưỡng thân thể, đến khi Yểm Ma Chủ trọng chấn kì cổ (1), ngươi lại dùng mạng liều với gã?” Diệp Vân Chu nhìn chăm chăm vào hai mắt Mộ Lâm Giang, sau đó ưu sầu cụp mắt, cố ý nói đến mức vô cùng kiểu cách, “Cung chủ, vì ngươi, ta không thể không buông kiêu ngạo thừa nhận, ta đã không còn sức lực bảo vệ ngươi. Ngươi để ý đến muôn dân thiên hạ của ngươi, nhưng ta chỉ muốn đối tốt với một mình ngươi, đừng làm ta tự trách, được không?”

(1) Trọng chấn kì cổ: ví với việc sau khi thất bại thì chấn chỉnh làm lại từ đầu một lần nữa. Xuất xứ từ “Hiên đình oan kinh mộng” của Thanh Tương Linh Tử: “Tôi muốn trọng chấn kì cổ, phiền anh soạn một cuốn sách về nam nữ bình quyền để khuyên răn nữ tử.”

Mộ Lâm Giang bỗng thấy cổ họng mằn mặn, hắn lại nghĩ tới dáng vẻ nhìn cổ tay thất thần của Diệp Vân Chu, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, vội vã một câu đáp ứng: “Ta nghe ngươi là được, ngươi…”

“Ngươi bị dọa rồi?” Nét mặt Diệp Vân Chu thoắt cái biến đổi, khoái trá che miệng cười thầm, “Nửa câu trước là ta nghiêm túc, nửa sau là chơi ngươi.”

“Diệp công tử.” Khóe miệng Mộ Lâm Giang banh thẳng, “Lạm dụng tình cảm của ta thú vị, hay là bảo thật thành dối thú vị?”

“Hòa hoãn không khí để ngươi thả lỏng một chút thôi. Còn nữa, chỗ nào là thật, lòng kiêu ngạo của ta sẽ vĩnh viễn không buông bỏ.” Diệp Vân Chu nhún vai nói, “Ngươi xem, ta bảo đao chưa cùn, tuy không có bóng kiếm, nhưng diễn xuất thì vẫn còn.”

“… Được rồi.” Mộ Lâm Giang cạn lời cứng họng, bị Diệp Vân Chu đánh lạc hướng một phen, tâm trạng hắn quả thật tốt lên không ít, cầm dù lên thu kết giới, hỏi, “Ăn khuya không?”

“Được đấy.” Diệp Vân Chu vui vẻ tán thành.

Một khắc sau, trên bàn đã bày mấy đ ĩa cháo trắng và dưa cải, đối với mấy loại rau trộn mướp đắng thanh nhiệt dưỡng sinh này Diệp Vân Chu hoàn toàn không có hứng thú, thuần thục lấy bầu rượu qua rót rượu.

Ân Tư đáng nhẽ phải đi, lại bị Mộ Lâm Giang ngăn lại, cũng ngồi xuống uống trà. Diệp Vân Chu mặt không đổi sắc uống rượu mạnh của thành Lăng Nhai, đoạn ghé mắt nhìn lướt qua, lại bình bình đạm đạm thu tầm mắt về.

Mộ Lâm Giang cầm thìa húp cháo: “Diệp công tử, có một vấn đề không biết nên hỏi hay không.”

“Sao tự nhiên khách sáo thế.” Diệp Vân Chu cười nói.

“Ta thấy tuổi ngươi như vậy, nát rượu cũng không phải thói quen hình thành một sớm một chiều.” Mộ Lâm Giang có vài phần kìm nén tò mò, “Tại sao tha thiết uống rượu như thế?”

“Ta vẫn chưa đến mức nát rượu chứ.” Diệp Vân Chu phản bác, lắc lắc chén rượu, cân nhắc lựa lời một chút, “Trên đời những kẻ mặt người dạ thú văn nhã bại hoại nhiều vô số kể, khi tỉnh táo chúng tề chỉnh khoác lên tấm da người, nhưng rượu có thể xé toang lớp ngụy trang này, bóc trần sự điên cuồng đến chính chúng cũng không lường được.”

“Đó chẳng qua là say quá nên làm trò hề thôi.” Mộ Lâm Giang không khách khí bình luận.

“Có lẽ là vậy, mà biết đâu cũng là bản tính, có lẽ là là một mặt khác, cũng có lẽ là ảo giác chưa bao giờ xuất hiện.” Diệp Vân Chu cười nhạt, “Ta cũng muốn thử xem, bản tính, một mặt khác của ta, có thể cảm nhận được những cảm xúc chưa bao giờ cảm nhận được hay không… Có điều ta thất bại, tửu lượng của ta rất tốt, chắc là vì ta trong ngoài như một.”

Mộ Lâm Giang bỗng dưng không biết phải tiếp lời thế nào. Hắn nhíu mày đăm chiêu, sau đó bưng chén cháo, xa xa ra hiệu một chút, coi như cụng li: “Khỏi phải gửi gắm tình cảm vào rượu, ta ở đây, ngươi cũng ở đây, chẳng lẽ không phải cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện à?”

Diệp Vân Chu thoáng nghĩ, nếu nói là mối tình đầu thì đích xác cũng coi như thế, lời giải thích này của Mộ Lâm Giang thật đúng là không có chút sơ hở nào để đốp lại.

“Thời niên thiếu ta cũng từng mông lung, có một số việc không nhất thiết phải có lời giải, cũng có một số lời giải chưa chắc có thể tìm được, quan trọng là thâm tâm ngươi rốt cuộc vững tin vào điều gì, mà không phải sa vào những thứ viển vông chưa đạt đến.” Mộ Lâm Giang có một nửa là cảm khái.

Diệp Vân Chu bị giáo dục gia trưởng bất thình lình của hắn làm kì cục cả người, như thể vai vế tự dưng bị thấp đi một lứa, không phục nói: “Niên thiếu là thiếu bao nhiêu? Đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa hề mê muội ư?”

“Bảy tuổi?” Mộ Lâm Giang đứng đắn nói.

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu thấy như Mộ Lâm Giang đang chơi mình, để báo thù một lần bị chơi, y quay đầu hỏi Ân Tư: “Lúc bảy tuổi ngươi đang làm gì?”

Ân Tư bộc trực nói: “Giết người.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu chịu phục: “Được rồi, ta vừa vững tin vừa kiên định, không hề có vấn đề gì về tâm lí.”

“Những việc khác đều là thứ yếu, ngươi vẫn nên học cách dễ thấy đủ đầy thì tốt hơn.” Mộ Lâm Giang không nhịn được bật cười, “Bạn thân nhất và người ta yêu nhất đều ở bên cạnh ta đây, vẫn còn nửa ngày nhàn hạ đấy, nếu không đề cập đến Yểm Ma Chủ thì cũng không có vấn đề gì như ngươi.”

“Phụt —— khụ khụ khụ!” Diệp Vân Chu đột nhiên mang cả người lẫn ghế lùi về sau. Y vừa định nuốt nốt ngụm rượu cuối cùng trong chén thì nghe thấy Mộ Lâm Giang nhẹ như mây gió lên tiếng, cứ thế sặc ra, không giữ nổi mặt mũi ho sằng sặc.

Mộ Lâm Giang thấy y phản ứng dữ dội như vậy bèn vứt ra một chiếc khăn tay cười nói: “Ta nói sai ư? À, Ân Tư, hình như ta còn chưa thông báo, ta chấp thuận Diệp công tử làm đạo lữ cua ta.”

“… Đã nhìn ra đại khái.” Ân Tư mặt không biểu cảm nói.

“Chấp thuận cái gì, nói như ngươi thăng chức cho ta vậy, rõ ràng là ta hạ mình miễn cưỡng đồng ý!” Diệp Vân Chu lau miệng quay lại nói.

Mộ Lâm Giang qua quýt phụ họa: “Dạ dạ dạ, Diệp công tử gả thấp cho ta, uất ức.”

Diệp Vân Chu trơn trắng mắt, uy hiếp hắn: “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa, nửa bầu rượu còn lại ta sẽ lấy chuốc say Ân đại nhân.”

Ân Tư: “…”

“Đừng cuốn người vô tội vào được không?” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ.

“Ta thích nhất thổi tai bay vạ gió.” Diệp Vân Chu thuần lương chớp mắt.

Mộ Lâm Giang không muốn liên lụy đến Ân Tư, đành phải tiếc nuối thu lại hứng trêu cợt, đúng lúc nhìn đến Ân Tư đang cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Diệp Vân Chu lau y phục của mình, liếc mắt hoài nghi: “Ân đại nhân, có phải ngươi đang cười nhạo ta không.”

“Không có.” Ân Tư lãnh đạm.

“Thế chính là đang cười nhạo cung chủ.” Diệp Vân Chu không buông tha cho y.

“Không dám.” Ân Tư lạnh nhạt.

“Vậy ngươi cười cái gì.” Diệp Vân Chu híp mắt.

Ân Tư nghĩ một chút: “Chúc mừng thiếu quân.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu nghiến răng nói: “Ngươi lại gọi ta như vậy lần nữa, ta sẽ chuốc say Mộ Lâm Giang.”

Ân Tư bị câu ba hoa của Diệp Vân Chu dọa ngược lại, cáo từ về sớm. Mộ Lâm Giang cười rất vui vẻ, Diệp Vân Chu cầm bầu rượu hừ lạnh, nhưng không thể phủ nhận nụ cười trong sáng như vậy của Mộ Lâm Giang cũng không thường thấy.

“Cơm no rượu say rồi, ta cũng nên đi thôi.” Diệp Vân Chu bấm quyết sấy khô vết rượu trên ống tay áo.

“Tối nay ở lại thì sao?” Mộ Lâm Giang dịu giọng mời.

Tay Diệp Vân Chu khựng lại, mặt không biến sắc, nhíu mày im lặng ngẫm lại hàm ý của Mộ Lâm Giang, lại thử nói: “Hôm qua đáp lễ đầy đủ hơn cả thì tiễn ta về chái đông, sao hôm nay thái độ tự nhiên lại quay ngoắt thế.”

“Muốn ngủ cùng ngươi.” Mộ Lâm Giang thẳng thắn nói.

Diệp Vân Chu cố lắm mới giữ được mặt không đổi sắc: “Ngủ kiểu gì?”

“Ngươi thấy ta muốn ngủ kiểu gì.” Mộ Lâm Giang bình chân như vại.

Diệp Vân Chu dò xét nhìn chòng chọc hắn: tựa vào ghế bưng chén trà, dáng vẻ xuất trần nhàn nhã đạm bạc, không tìm được tí xíu d*c vọng nào.

Liền ngay sau đó y lại thấy không đúng, kịp thời uốn nắn mình không để bị nguyên tác ảnh hưởng, chống mặt bàn, nhếch một bên khóe miệng thử cười ma mị: “Thế nếu ta muốn thì sao? Đều là đàn ông, sức tự chủ của ta vô cùng bình thường, ngươi dám để ta đơn thuần tán gẫu với ngươi?”

“Chúng ta vẫn chưa đến bước này đâu nhỉ, mạnh bạo với ta, ta sẽ phản kháng đấy.” Mộ Lâm Giang nhướng mày chế nhạo, “Người trẻ tuổi, đừng có thách thức uy nghiêm của luật pháp.”

Diệp Vân Chu mím môi, một lời khó nói hết liếc xéo hắn: “Cung chủ, nếu ngươi còn bệnh kín gì thì mai bảo Y Vô Hoạn khám hết một lượt đi, dù gì cũng từng bỏ hắn lại một lần rồi.”

“Hừ, nếu ta thực sự có bệnh kín, thì chưa cần Bảy Ngày Đêm Thú Vị phát tác, ta đến một lần cũng không cần bỏ người lại đâu.” Cứ nhắc đến việc này là Mộ Lâm Giang không có thái độ gì tốt.

“Rồi rồi rồi, ta sai.” Diệp Vân Chu giơ tay đầu hàng, “Ta đi về lấy xiêm y.”

Một lúc lâu sau y lại bước vào phòng ngủ của Mộ Lâm Giang, giường đệm đã sắp xếp xong, Mộ Lâm Giang đang dựa ở đằng trong giường đọc sách. Thoạt đầu Diệp Vân Chu còn ôm chút cảnh giác nằm ra sát bên ngoài, không tán dóc câu nào với hắn, lo Mộ Lâm Giang có phải đang lạt mềm buộc chặt gì đó không. Đến khi Mộ Lâm Giang đặt sách xuống tắt đèn, yên tĩnh nhắm mắt ngủ, y lại bắt đầu nghĩ xem có phải hắn giả vờ ngủ không, chờ y cũng nhắm mắt lại rồi lén lén lút lút nhìn chằm chằm y, rồi kiểu gì cũng hù y… Mặc dù y cũng không sợ.

Những chuyện này đều là hàng loạt các tình tiết trong nguyên tác, Diệp Vân Chu càng muốn quẳng nguyên tác đi, thì lại càng nhớ đến từng chi tiết trong trí nhớ siêu phàm, nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ, trong đầu chốc là Mộ Lâm Giang thanh tâm quả dục tự kiềm chế giữ mình, chốc lại là Mộ Lâm Giang ma mị điên khùng hàng to xài kém, đến khi y thoát khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh này đã là rạng sáng.

Lúc Diệp Vân Chu tỉnh dậy vẫn như trước là thời điểm mặt trời lên cao, cách đó không xa truyền đến dao động linh lực, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Mộ Lâm Giang đang gảy ảnh mây bên bàn trà, mà y cơ bản nằm xuống thế nào thì bây giờ vẫn thế.

“… Ngươi dậy từ bao giờ, sao không gọi ta.” Diệp Vân Chu ngáp một cái, ngồi dậy, thỉ thấy tối hôm qua nằm đoán mò quả thực là lãng phí nhân sinh.

“Thấy ngươi ngủ say quá, không chỉ không gọi ngươi mà còn thêm kết giới cách âm cho ngươi đấy.” Mộ Lâm Giang xoay ảnh mây điều chỉnh vị trí, “Vết thương của Phù Tinh chân nhân khỏi hẳn, đã về Tĩnh Vi môn, bảo ngươi rảnh rỗi thì về môn phái thăm một chút, sư huynh ngươi muốn xin lỗi ngươi, hừ.”

“Nói sau đi.” Diệp Vân Chu thuận mồm thoái thác.

“Không quen à?” Mộ Lâm Giang đột nhiên hỏi.

Diệp Vân Chu sửng sốt, kịp phản ứng lại hắn đang nói chuyện ngủ cùng nhau, trêu chọc: “Cung chủ hoa nhường nguyệt thẹn mị lực phi phàm, trên cùng một giường lại chỉ có thể động lòng chứ không động người, đây là sự tra tấn ngọt ngào đó.”

“Thế thì đêm nay ngươi cứ tùy ý động đi.” Mộ Lâm Giang nói.

Diệp Vân Chu nghẹn họng: “Ngươi nghiêm túc?”

Mộ Lâm Giang cười cười: “Đương nhiên là bịp.”

Diệp Vân Chu: “…”

“Dược phòng của Y Vô Hoạn còn chưa sắp xếp xong, còn hai khắc nữa hắn sẽ đích thân đến đây, giờ ngươi tốt nhất nên xử lí ổn thỏa, miễn cho lại bị hắn bắt bóng bắt gió.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở, Diệp Vân Chu nghe xong thì xốc chăn xuống giường, não ruột sao phương diện này mình luôn bị Mộ Lâm Giang dắt mũi, chút hời cũng không chiếm được.

Hai khắc sau Y Vô Hoạn đúng giờ gõ cửa phòng chính, áo xanh mũ ô sa, vác một hòm thuốc tiêu chuẩn, liếc mắt là biết trang phục của đại phu.

Diệp Vân Chu chống cằm chờ hắn ở sảnh chính, Y Vô Hoạn nghiêm mặt, ngồi đối diện với Mộ Lâm Giang trên chủ tọa ngạo nghễ nói: “Bảy Ngày Đêm Thú Vị giải rồi nhỉ, không biết lang băm trình độ như ta quý cung có bao nhiêu?”

“Nếu tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh trầm kha của ta, ta dĩ nhiên sẽ gọi tiên sinh một tiếng thần y.” Mộ Lâm Giang hơi gật đầu nói.

“Được rồi, thần y không dám nhận, chỉ cần ngươi phối hợp điều trị là tốt rồi.” Y Vô Hoạn đi qua buông hòm thuốc và gối bắt mạch xuống bàn tứ tiên, “Vết thương này căn nguyên đã từ rất lâu, ta sẽ tận lực giúp ngươi.”

Diệp Vân Chu đứng ngoài bàng quan cười hỏi: “Tiên sinh, sao hôm nay không đùa nữa?”

“Mộ cung chủ không nói đùa nổi, ta làm nghề y mấy trăm năm, vui đùa là để bệnh nhân tiêu sầu, không phải uất ức, cho nên hôm nay ta quyết định sẽ nghiêm túc xem bệnh cẩn thận.” Đầu ngón tay Y Vô Hoạn đáp lên mạch môn của Mộ Lâm Giang, lát sau lại chuyển sang một tay khác, rồi lấy ra một chiếc kính độc nhãn từ hòm thuốc đeo lên, khởi động pháp bảo, một trận sáng xanh tràn ra từ thấu kính, ngưng tụ thành trận đồ, “Đứng lên đi hai bước, vận khí một chu thiên.”

Mộ Lâm Giang làm theo lời, Y Vô Hoạn vừa trầm tư vừa dạo bước, một lúc lâu ngoảnh đầu lại nói: “Theo căn cơ tu vi của ngươi, khí chạy trong linh mạch không nên ứ đọng như thế mới phải, đưa linh dược hiện tại ngươi đang dùng cho ta.”

“Lúc vận khí ta không thấy khó chịu lắm.” Mộ Lâm Giang lấy bình đan dược ra đưa cho Y Vô Hoạn.

“Nếu ngay cả vận khí cũng thấy khó chịu rõ ràng, vậy thì nên chuẩn bị cảnh tượng đại táng rồi.” Y Vô Hoạn đổ ra một viên thuốc, phẩy một cái phía trên hòm thuốc, khay ngoài cùng rắc một tiếng trũng xuống, một giá đỡ kim loại nổi lên, chậm rãi trải ra. Y Vô Hoạn treo một tinh thạch lên giá, kiểm tra nguyên liệu phối chế của viên đan kia.

Diệp Vân Chu thấy hứng thú với cái này, cùng Mộ Lâm Giang đứng cạnh xem xét, đợi một hồi sau, Y Vô Hoạn gỡ tinh thạch xuống, phủi phủi tay hỏi: “Thuốc này ngươi uống theo kì hay khi phát tác mới uống?”

Mộ Lâm Giang suy tư một chút, đằng hắng nói: “Nhớ ra mới uống, một lọ khoảng tầm ba tháng đến nửa năm.”

Y Vô Hoạn bày ra vẻ mặt cao thủ các ngươi chỉ biết tìm đường chết: “Uống thuốc xong có cảm nhận gì? Cơn đau sẽ nặng thêm trong thời gian ngắn à?”

“Vẫn còn ổn.” Mộ Lâm Giang hàm hồ nói.

Diệp Vân Chu từ bên cạnh giám thị, véo Mộ Lâm Giang một cái chế nhạo: “Ngươi đã mời đại phu rồi, còn rụt rè cái gì.”

Mộ Lâm Giang đành phải chắp tay sau lưng rầu rĩ nói: “Quả thật sẽ tăng thêm.”

“Có thấy lạnh không? Không sao vẫn ổn không đáng ngại không cần để ý các thứ thì không cần phải nói.” Y Vô Hoạn mở hòm thuốc lấy ra một chiếc lọ.

Mộ Lâm Giang nói: “Thi thoảng.”

“Ừm… Thuốc này dược tính cực độc, chính là dùng cực lạnh kháng lửa nóng, lại kết hợp với bản thân linh lực của ngươi thì cố nhiên có thể chế ngự, nhưng nóng lạnh xung đột sẽ gián tiếp tạo thành gánh nặng cho linh mạch, làm thương thế của ngươi từng bước lắng đọng, cứ thế tiếp tục sẽ chỉ là vòng tuần hoàn ác tính. May mắn là người luyện dược kinh nghiệm phong phú, dùng lượng chuẩn xác, giảm tổn thương kiểu này xuống mức thấp nhất. Ngươi dùng mấy năm rồi?” Y Vô Hoạn giải thích, đồng thời mở mười mấy bình thuốc ra, dược liệu linh thảo tiên lộ tất cả đều bay lên, biến dạng và cô đọng dưới sự điều khiển của linh lực.

“Khoảng sáu mươi mấy năm.” Mộ Lâm Giang theo phản xạ thử mạch tượng của mình.

“Chậc.” Năm ngón tay Y Vô Hoạn vạch một cái, xuất ra một chiếc đỉnh tinh xảo, phiền hà chắt lưỡi.

“Tiên sinh, không dễ vào tay à?” Diệp Vân Chu mơ hồ có phần lo lắng.

“So với nói là không dễ vào tay, không bằng đổi một cách nói khác, cảm tạ đại phu tiền nhiệm để lại thách thức y học cho ta.” Y Vô Hoạn quăng một ngọn lửa xanh lá vào trong đỉnh, rảnh tay xoay người trịnh trọng nói, “Người ta nói lấp không bằng khai thông, căn cứ vào lời tự thuật của ngươi, biểu hiện của thương thế tuy là hỏa khí, nhưng truy cứu đến nguồn gốc thì vẫn là hệ quả của lôi trận, lôi không thể áp, nhưng có thể dẫn… Ngày mai ta sẽ thi châm một lần cho ngươi, rồi sẽ kê đơn điều trị, trong lúc đó ngươi hãy cố hết sức tránh hao phí linh lực quá độ, à còn nữa, giữ tâm trạng vui vẻ.”

“Ta hiểu rồi.” Mộ Lâm Giang chắp tay nói cảm ơn, “Hôm trước có mạo phạm nhiều, mong tiên sinh thứ lỗi.”

“Không dám.” Y Vô Hoạn hơi mỉm cười, chiếc đỉnh lơ lửng phía trên tay phải hắn càng ngày càng sáng, “Hôm nay bắt đầu từ cái này trước, linh dược ta vẫn còn cần nghiên cứu tường tận hơn.”

Diệp Vân Chu hỏi: “Đây không phải dược sao?”

“Đây là dược châm chuyên biệt luyện ra để áp chế hỏa độc cho cung chủ, có thể giúp hắn rút ra ba phần linh lực để đề phòng cho bất cứ tình huống nào.” Nụ cười của Y Vô Hoạn càng ngày càng thú, ngay khi toàn thân đỉnh đỏ sậm hết mức, tay phải hắn lật một cái, cách không vớt ra một cây châm dài đen nhánh, “Vật này tên Tỏa Mạch châm, thật không dám giấu, nguyên mẫu kì thực vốn là một loại dụng cụ tra tấn, chế ra chuyên dùng để khóa linh mạch, trải qua cải tạo của ta thích hợp dùng cho tình huống không thể không tập trung hỏa độc áp chế như cung chủ.”

Mí mắt Mộ Lâm Giang giần giật, không biến sắc: “Thế thì động thủ đi.”

Y Vô Hoạn lại lấy ra một chiếc lọ đề nghị: “Dù sao cũng là cải tạo từ hình cụ, mới bắt đầu khả năng sẽ hơi đau, nếu ngươi cần thì uống chút thuốc giảm đau trước.”

Mộ Lâm Giang nói: “Ta không…”

“Hắn cần, uống bao nhiêu?” Diệp Vân Chu đã thay Mộ Lâm Giang đáp ứng, nhận lấy chiếc lọ nói.

“Ừm, ba bốn viên đi, mặc dù ta thấy dốc ra nhai một lượt khá là vui, nhưng như vậy nhất định Mộ cung chủ sẽ thấy ta thiếu chuyên nghiệp.” Y Vô Hoạn cười híp mắt nói.

Diệp Vân Chu dốc ra một chút đưa cho Mộ Lâm Giang, Y Vô Hoạn bắt đầu nói đùa, vậy gần như đã nói lên rằng mạng Mộ Lâm Giang vẫn chưa đến tuyệt lộ, y cũng thả lỏng hơn không ít, bản thân cũng nếm một viên, còn rất ngọt, rất có khả năng là cho trẻ nhỏ uống.

Mộ Lâm Giang thần sắc phức tạp uống xong mấy viên thuốc giảm đau kia, Y Vô Hoạn lại nói: “Diệp công tử có thể ra ngoài trước, đôi khi có người nhà ở bên cạnh bệnh nhân trái lại không được thả lỏng lắm.”

Diệp Vân Chu nghĩ bụng, chẳng lẽ trước mặt ngươi thì thả lỏng được à. Mộ Lâm Giang lại nhìn về phía y, ngoài dự liệu của y mà trấn an: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”

“Cũng được.” Diệp Vân Chu liếc hắn một cái thật sâu, không trao đổi nữa, đi thẳng ra ngoài đóng cửa.

“Diệp công tử quả thật có chút… thần diệu.” Y Vô Hoạn suy xét diễn đạt, bảo Mộ Lâm Giang ngồi xuống, trường châm xoay qua xoay lại trên năm ngón tay.

Mộ Lâm Giang chửi thầm Diệp Vân Chu có bao nhiêu thần diệu hắn không biết, nhưng câu khen này cũng đủ thần côn (bịp bợm), đang định nói chuyện, ngực bỗng dưng tê rần.

“Đừng vận khí chống cự, cứ như bình thường là được.” Y Vô Hoạn cười hỏi, “Thủ pháp của ta cũng không tệ lắm phải không, so với y thự của quý cung thì thế nào?”

“Ai cũng có sở trường riêng.” Mộ Lâm Giang nhíu mày nói một cách đơn giản, “Theo như suy đoán của ngươi, cần bao lâu ta mới có thể khôi phục thực lực?”

“Phải xem ngươi có phối hợp hay không, nhanh thì ba tháng, chậm thì mấy chục năm, nếu ngươi xem thường mà làm theo ý mình, vậy thì thần tiên cũng không cứu được ngươi.” Y Vô Hoạn thu lại nụ cười.

Mộ Lâm Giang khép mắt, tựa lưng vào ghế ngồi: “Không lâu nữa ta sẽ có một trận ác chiến, trận chiến liên quan đến sự tồn vong của Mặc Ảnh đô.”

“Ồ, cuộc chiến gây sốc toàn cầu khiến cung chủ Tịch Tiêu cung oanh liệt ngã xuống?” Y Vô Hoạn lạnh lùng nói.

“… Ngươi không thấy ngươi thân là y tu, mà nói năng quá mức ác nghiệt ư?” Mộ Lâm Giang rốt cuộc không kiềm chế nổi, nói thẳng.

Y Vô Hoạn xùy một tiếng: “Ta từng chứng kiến vô số người vốn có thể cứu chữa lại tự tìm cái chết, những người này đối xử với tính mạng của mình còn ác nghiệt hơn.”

Mộ Lâm Giang đưa tay ấn nhẹ ngực: “Nếu ta không ác nghiệt với chính mình, hậu quả của việc lơi lỏng ấy sẽ còn cần nhiều hơn nữa người phải hợp sức mưu sinh gánh vác.”

“Trong mắt y giả, mạng người không phải phép cộng giản đơn.” Y Vô Hoạn không hề tán đồng, “Một cái mạng hay ngàn vạn cái mạng cũng đều trân quý như nhau, không thể lấy lại.”

“Nhưng trách nhiệm của ta là bảo vệ ngàn vạn cái mạng này, ta không muốn chết, nhưng nếu thật sự đến ngày đó, ta cũng không sợ.” Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói.

Y Vô Hoạn nhíu chặt mày: “Ngươi…”

“Tiên sinh thấy bức bối à? Bây giờ dứt ra từ bỏ, thì không đến mức phá vỡ thương hiệu đâu.” Mộ Lâm Giang khẽ cười, “Ta biết tiên sinh tất có phương pháp giúp ta khôi phục, phải trả giá đắt cũng được, chỉ có thể tạm thời cũng thế, nếu ta thật lòng có nguyện vọng, ta hi vọng tiên sinh có thể khảng khái giúp đỡ.”

Y Vô Hoạn trầm mặc một lát, cơn tức dần dâng lên: “Khảng khái giúp đỡ cái chó gì! Nếu ngươi ép ta chọn một mạng hay ngàn vạn mạng, ta sẽ không chọn cái nào hết. Ta hành y là để cứu sống người khác, ta có thể không cứu, nhưng sẽ tuyệt đối không giết người.”

Hắn rống xong liền giũ tay áo bỏ đi, Mộ Lâm Giang nhìn lên trần nhà ngây ra một lúc lâu, cười khổ lắc đầu.