Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 92: Ảo mộng nhân gian 01



Mộ Lâm Giang quan sát Diệp Vân Chu từ trên xuống dưới mấy lượt, hắn thừa nhận quả thực Diệp Vân Chu có tí tài lanh… tài trí thông tuệ bàng môn tà đạo. Nhưng chính vì như thế, chưa bàn đến việc Diệp Vân Chu có thể thuyết phục mọi người hay không, đến bản thân hắn còn thấy để y nắm quyền ở Tịch Tiêu cung sẽ rất dễ dẫn cái cung này phi nước đại theo hướng tà phái, một đi không trở lại.

Mộ Lâm Giang uyển chuyển vòng vo: “Nếu ngươi chuyên tâm tu luyện, học chăm đọc nhiều, trong vòng một giáp (60 năm) tu đến Nguyên Anh, thì chức đường chủ các thành chi nhánh của Tịch Tiêu cung chắc chắn sẽ có chỗ của ngươi, chức điện chủ rồi cũng dễ như trở bàn tay. Các tình huống phải đích thân văn chức trong Tịch Tiêu cung ra tay đã ít lại càng ít, dù tu vi có hơi yếu cũng không bị với.”

“Ừm, cảm ơn cung chủ đã chỉ giáo ta.” Diệp Vân Chu nhịn cười chắp tay.

“Khụ, ta cho rằng ngươi hẳn không thích các quy củ gò bó.” Mộ Lâm Giang nắm tay che bên miệng, “Ngày nào cũng bảo ngươi phải bức bối trong Túc Tiêu điện, ngươi có muốn không?”

“Ngươi không muốn à?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa hỏi lại, “Nếu ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, biết đâu sẽ không có cơ hội làm chuyện nguy hiểm.”

“Có mạo hiểm hay không là do quyết định của ngươi, ta không thể cưỡng ép bó buộc ngươi được.” Mộ Lâm Giang ngán ngẩm nói, “Nếu ta cần ngươi làm gì, chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hết cách mà.”

Diệp Vân Chu vỗ vai hắn: “Không cần dè dặt như thế, ta vẫn rất rộng lượng với ngươi.”

“Ta rất nghi ngờ nãy ngươi muốn dụ ta cắn câu.” Mộ Lâm Giang liếc xéo y.

“Đâu có, ngươi nghĩ quá rồi.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm dịch mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Hình như trời sắp mưa.”

Mộ Lâm Giang không muốn quay lại nhanh như thế, chỉ về phía trước: “Bên kia có một cây cầu đá, ra đó tránh mưa không?”

Diệp Vân Chu nghĩ bụng tránh mưa kiểu gì. Y theo Mộ Lâm Giang vòng tới vòng lui vào một khu rừng, trên đất có mấy con lạch không sâu, nước đã cạn, một cây cầu hình vòm xếp từ đá vụn nối hai bên bờ, sườn cầu mọc chi chít rêu xanh, dây leo rủ xuống, nửa chắn nửa che gầm cầu trong bóng.

Hạt mưa dần dày lên, Mộ Lâm Giang thu dù nhảy xuống ven sông, vẫy tay với Diệp Vân Chu, rồi tiên phong vén ra một đám dây leo chui vào gầm cầu. Diệp Vân Chu trù trừ một lát, nhấc tay áo che trên đỉnh đầu, ngần ngại theo vào.

“Ngươi làm thế nào phát hiện chỗ này thế? Hai ngày nay ngươi đi du xuân à?” Diệp Vân Chu mất tự nhiên đứng dưới vòm cầu. Không gian không lớn, chỗ cao nhất cũng chỉ đủ cho y đứng thẳng. Âm vọng từ hạt mưa mang một cảm giác kì ảo độc đáo, một tia sáng âm u len qua đám dây, thùy mị như một dải lụa mỏng bằng sương.

“Vốn định chờ ngươi tới tìm ta rồi dẫn ngươi đi xem một tảng đá quái dị được điêu khá sắc sảo, chẳng qua ngươi mãi không tới.” Mộ Lâm Giang ngồi sang một bên, hất hàm chỉ về hướng mục tiêu, “Ở ngay trong rừng đằng kia.”

Diệp Vân Chu nhất thời dở khóc dở cười, đi qua lót vạt áo Mộ Lâm Giang ngồi xuống cùng hắn: “Kiểu hẹn hò khơi niềm vui này của ngươi già thật đấy.”

“Vậy người trẻ bây giờ thích gì, làm chút chuyện thú vị nơi màn trời chiếu đất à?” Mộ Lâm Giang cười đùa nói.

“… Thật ra cũng không cần cách tân nhiều đến thế.” Diệp Vân Chu nín bặt.

Mộ Lâm Giang mỉm cười, chợt chiếc nhẫn truyền âm của hắn lóe sáng, là tin Giản ty chủ truyền đến. Mộ Lâm Giang xem xong, thần sắc vui vẻ, nói với Diệp Vân Chu: “Tin tốt đây, Hoắc Phong Đình tới rồi, xem ra hắn đã lấy được Trường Sinh Hỏa về.”

“Ừm, Ưng Hiên Dương coi như cũng được tính, cuối cùng chúng ta cũng tập hợp đủ chìa khóa.” Diệp Vân Chu cũng thấy nhẹ nhõm theo.

Mưa bên ngoài dần nặng hạt, dây leo đong đưa qua lại, cơn gió trong lành mang hơi nước thổi vào gầm cầu, vù vù vang dội. Diệp Vân Chu thu chân tránh giọt nước chảy vào, tới gần bên cạnh Mộ Lâm Giang, dùng hắn chắn gió lạnh. Vùng trời đất nhỏ hẹp này tạo cho họ một không gian ấm áp và yên tĩnh ngắn ngủi, để họ có thể nói vài câu chuyện phiếm giữa mưa gió bão bùng, dư âm quẩn quanh không dứt nơi hòn gạch khe đá.

Trong không gian tối mịt, đôi mắt của Mộ Lâm Giang tuyệt đẹp lạ kì. Hắn giơ tay vẩy ra những đốm sáng vàng óng như đom đóm, chúng nổi lên trần, tạo nên một vầng sáng mê li mộng ảo.

“Trước tối nay ta chưa bao giờ ngờ sự tình sẽ phát triển thuận lợi ngoài dự đoán như thế, ít nhất so với việc ta đánh nhau với Ưng Hiên Dương ở núi Kình Lôi thì thuận lợi hơn nhiều.” Mộ Lâm Giang lấy một ngọc giản ra từ tay áo, ngón tay khẽ vuốt, “Bất kể thế nào, ta cũng phải cảm tạ ngươi.”

“Không cần khách sáo, ngươi đảm bảo sau khi biết chân tướng sẽ cố hết sức nhịn mắng ta là được.” Diệp Vân Chu ngáp một cái, làu bàu nói.

Mộ Lâm Giang bán tín bán nghi quăng tới một ánh nhìn dò xét, đoạn lắc lắc đầu, đưa thần thức vào ngọc giản, nhắm mắt chuyên tâm nghiên cứu trận đồ.

Diệp Vân Chu chán như con gián nhìn chằm chằm mấy đốm sáng lững lờ kia mãi đến tận khi mắt nổ đom đóm. Tiếng mưa rơi theo nhịp thôi thúc cơn buồn ngủ của con người, y ngồi sát vào bên Mộ Lâm Giang, khoanh tay nghiêng đầu dựa lên vai hắn, lim dim.

Tiếng mưa rơi loáng thoáng chợt xa chợt gần, Diệp Vân Chu vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, ngờ đâu hơi thở ấm áp và trầm tĩnh bên cạnh lại làm y buông phòng bị trong vô thức, như nước chảy thành sông mà rơi vào cõi mộng.

Có âm thanh xuyên qua màn mưa vang đến bên tai, xa xôi mà mịt mù. Diệp Vân Chu cảm giác có người đang gọi tên mình, ý thức của y bay khỏi gầm cầu, truy tìm cơn mưa và lời gọi đi thẳng tới chân núi. Ngọn núi chót vót sừng sững ấy bị bao phủ trong màn mây đen đặc, sét đánh không ngừng làm trắng xanh cả đỉnh núi, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

Diệp Vân Chu vẫn muốn tới gần thêm chút nữa, thình lình một tia chớp đánh xuống, ngũ giác y bị xé sạch, thở hào hển ngồi thẳng người dậy từ vòng xoáy mê loạn.

“Gặp ác mộng?” Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu nhìn y, dành ra một tay khẽ vuốt sống lưng Diệp Vân Chu, “Nơi này thực sự không hợp để ngủ.”

Diệp Vân Chu thở phào một hơi, thả lỏng dựa vào vách tường, tim vẫn đập dồn dập, gắng gượng nói: “Cũng không tính, ta ngủ bao lâu?”

Y vừa hỏi vừa nhìn quét xung quanh, mấy trận đồ lấp lóe nổi giữa không trung, dường như y vừa quấy rầy Mộ Lâm Giang làm việc.

“Chưa đến nửa canh giờ.” Mộ Lâm Giang phẩy tay dụi tắt những nét vẽ sáng chói đó, vẻ mặt nghiêm trọng lại không nén nổi ý phê phán, “Ta biết vì sao Ưng Hiên Dương phải một mình tiến hành rồi.”

“Nhanh như vậy?” Diệp Vân Chu không ngờ.

“Hừ, thực lực của ta không nên khiến ngươi phải ngạc nhiên đặt câu hỏi mới đúng.” Mộ Lâm Giang dùng khóe mắt liếc sang, kiêu ngạo khoe khoang, liền ngay sau đó lại nặng nề xuống, “Ta từng nói với ngươi, Yểm Ma Chủ muốn giành được chìa khóa để dâng trụ trời, hấp thu sức mạnh bùng nổ từ sự sụp đổ của tam đô.”

Mộ Lâm Giang thuận tay vẽ ra những đường nét nhấp nhô trước người, từ núi Kình Lôi đến bến tàu, trại nuôi ngựa, Tụ Linh trận, y hệt một tấm địa đồ thu nhỏ: “Ưng Hiên Dương thực sự không muốn ta nhúng tay, mới chỉ cho ta một bộ phận nhỏ của trung tâm, nhưng may là vẫn còn những bản nháp đó, nếu không đến ta cũng không dám tán thành một kế hoạch lớn mật như thế.”

Diệp Vân Chu nhìn thứ Mộ Lâm Giang biểu diễn, ba bãi đất trống xung quanh Kình Lôi sơn từ từ mọc lên các cây cột đen nhánh, một màn chắn nhanh chóng tụ lại ở trụ, nháy mắt đã phong tỏa Kình Lôi ở trong.

“Lợi dụng chìa khóa thao túng trụ trời, dời chúng đến ba khu vực trống này, để bày ra kết giới mạnh nhất bao vây Yểm Ma Chủ.” Mộ Lâm Giang trầm giọng giảng giải, “Sau đó kích hoạt linh lực chìa khóa, tạo ra các dòng chảy hỗn loạn ở núi Kình Lôi, Yểm Ma Chủ sẽ không có chỗ mà chốn, tất bị nghiền nát tiêu diệt… Nhưng thực sự có thể thuận lợi như vậy ư? Trận pháp chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, nếu không thu trận kịp thời, bỏ lỡ thời cơ dời trụ về, thì tam đô chắc chắn sẽ bị nhấn chìm, thực hiện ngay ý đồ đến Yểm Ma Chủ cũng chưa làm thành công.”

Bản đồ hút lại các nét vẽ trải rộng rồi tối xuống, khuôn mặt Mộ Lâm Giang tức thì trở nên mơ hồ. Diệp Vân Chu nhắm mắt, nửa đùa nửa thật làm dịu bầu không khí: “Đây là dùng vô số tính mạng của dân chúng tam đô làm tiền cược đấy, Tịch Tiêu cung không gánh nổi trách nhiệm đâu. Chẳng bằng mau mau phê duyệt đơn từ chức của Ưng Hiên Dương mà vạch rõ giới hạn đi, cho hắn đi làm, thành công thì người được ca tụng chính là tiền điện chủ của Tịch Tiêu cung, thất bại thì Ưng Hiên Dương mới là tội nhân của hải vực tam đô.”

Mộ Lâm Giang cảm thán một câu: “… Ngươi chuẩn bị hai tay thuần thục phết.”

“Quá khen quá khen.” Diệp Vân Chu khách sáo.

“Nhược điểm lớn nhất của thiết kế này là nó quá tuyệt đối, không có không gian cho sự sai khác. Gom đủ chìa khóa, rồi chỉ do một người duy trì hoạt động, lượng linh lực tiêu hao khó mà ước lượng được. Nếu chỉ dùng Vĩnh Trú Đăng thì cũng có thể khống chế trụ Mặc Ảnh đô chia thành ba phần, như thế lượng linh lực cần hao sẽ giảm bớt, nhưng uy lực của trận pháp cũng sẽ bị suy yếu.” Mộ Lâm Giang nói về chủ đề chính, “Dạ đô vẫn còn chưa rõ tình hình, nhưng thành Lăng Nhai há lại đơn giản đồng ý giao sự sống chết của Hoàng đô vào tay chúng ta. So với khó khăn về trận pháp, quan hệ giữa tam đô mới là trở ngại chân chính, e rằng Ưng Hiên Dương nhận rõ điều này nên mới quyết định hành động kín đáo.”

“Vậy ngươi có sửa được không?” Diệp Vân Chu hỏi, y cũng nhìn ra Y Vô Hoạn khá cẩn thận về lập trường của thành Lăng Nhai, muốn thuyết phục hắn sợ rằng sẽ không dễ.

“Ta là cung chủ Tịch Tiêu cung, có gì không làm được?” Thần thái trong mắt Mộ Lâm Giang rạng rỡ, “Đầu tiên sửa trụ trời ba chỗ thành ba người phân biệt phụ trách, mỗi người chịu một phần áp lực, như vậy dời trụ về cũng dư dả.”

“Ứng viên thì sao?” Diệp Vân Chu hỏi, “Giản ty chủ chưa hề tham gia khâu nào trong vụ này, Tịch Tiêu cung lại càng không thể xuất hết tinh nhuệ mà không để lại người cầm trịch.”

“Ưng Hiên Dương, Hoắc Phong Đình và Yến Tình tiên tử.” Mộ Lâm Giang không chút do dự, “Khi nào ta hoàn thiện trận đồ sẽ nghĩ cách thuyết phục họ tham dự. Ngươi nói rất đúng, Tịch Tiêu cung không gánh nổi trách nhiệm, cho nên cứ để mọi người cùng gánh thì tốt hơn.”

Diệp Vân Chu không nhịn được nhạo báng: “Hiếm lắm mới nghe được ngươi tán đồng với ta đấy, có điều họ thật sự sẵn lòng leo lên cái thuyền giặc này hả?”

Mộ Lâm Giang cười thản nhiên, nhẹ giọng: “Hồi ta còn trẻ, tu giả càng có bản lĩnh cao cường thì càng coi sinh mệnh con người như rơm rác, đừng nói Đại Thừa kì, đến cả tu giả Nguyên Anh chiến đấu cũng có thể hủy diệt thành trì, chẳng ai quan tâm sẽ vạ lây tới bá tánh. Một trận pháp tăng nhiệt độ đơn giản nhất chỉ cần cung cấp linh thạch cấp thấp nhất là có thể sử dụng, nhưng các môn phái tiên gia chiếm giữ bảo địa phong thủy đó lại không muốn mở đường, mà thà mặc phàm nhân chết cóng trong gió tuyết.”

Diệp Vân Chu im lặng nghe, trong lòng y thực ra không thấy kì lạ lại hay phẫn nộ gì hết, lại càng chẳng có gì đồng cảm. Khi người ta có sức mạnh vượt xa kẻ khác, thứ được gọi là đạo đức cũng sẽ biến hóa theo, như trong đạo đức của phàm nhân cũng sẽ hiếm có ai quan tâm đ ến loài kiến vậy.

“Ta không ủng hộ các thần tích đạt được nhờ giẫm đạp lên hài cốt đó, chúng ta không bắt buộc phải giết chóc tứ phía vì giành giật linh thảo hay công pháp, không bắt buộc phải làm phàm nhân uốn gối van xin để đổi lấy uy tín. Chúng ta có cách thức ôn hòa hơn, ta luôn tin chắc điều ấy, đến tận khi ngày đông giá rét ở Mặc Ảnh đô không còn đáng sợ như hôm nay.” Mộ Lâm Giang khẽ cong khóe miệng, “Ta sẽ không để bất kì ai phá hoại hết thảy mọi thứ, ta tin cùng là lãnh đạo môn phái, Hoắc Phong Đình và Yến Tình tiên tử cũng nên có nguyện vọng như ta.”

“Chủ nghĩa lạc quan của ngươi đã hết thuốc chữa.” Diệp Vân Chu thương cảm ngắm hắn, “Ta nghi ngờ cứ như vậy ta sẽ bị ngươi lây mất.”

“Không tốt à?” Mộ Lâm Giang cười hỏi lại.

“Như vậy thì quá tuyệt vời.” Diệp Vân Chu không còn gì để nói, “Đi thôi, mưa sắp tạnh rồi, mai cùng ta đến Kình Lôi sơn.”

Mộ Lâm Giang tiên phong đứng dậy kéo Diệp Vân Chu một cái, mở dù trở về khách đi3m với y.

Công văn trong phòng khách đã kí xong, trên cùng để một tấm phù truyền âm. Trước đó không lâu Ưng Hiên Dương đã rời khỏi khách đi3m, điều kiện đã ra, Mộ Lâm Giang cũng không muốn ép hắn ở lại, đoạn cất lá bùa đi, về phòng mình cân nhắc cải tiến trận đồ.

Sáng sớm hôm sau, không khí mát mẻ sau cơn mưa thấm tận ruột gan. Diệp Vân Chu mở cửa sổ một lát cho tỉnh, rửa mặt xong bèn đi tìm Mộ Lâm Giang, mới gõ cửa hai cái hắn đã mở.

“Ngươi không ngủ?” Diệp Vân Chu đứng trước cửa liếc nhìn giường đệm phẳng phiu của hắn.

“Ta không ngủ cũng không có vấn đề gì.” Mộ Lâm Giang nói, “Đi ăn sáng?”

Diệp Vân Chu vui vẻ đồng ý, hai người ăn một bữa sáng thanh đạm ở dưới tầng, đến khi ra khỏi khách đi3m Mộ Lâm Giang mới hỏi: “Rốt cuộc vì sao ngươi phải tới núi Kình Lôi?”

“… Chỉ là một ý tưởng thôi.” Diệp Vân Chu cúi đầu giẫm lên đám đá lát lộn xộn, nước trong khe gạch tràn ra rồi lại chảy vào, “Ở núi Tuyền Linh, cái bóng kia bảo ta đi gặp Thường Hi. Từ khi ta tỉnh lại, ý nghĩ này đã luôn cắm rễ trong đầu ta, ta cảm thấy ta phải đi.”

“Thường Hi kiếm là kiếm bản mạng của Tiêu Xuyên năm đó, ngươi có quan hệ gì với nó? Cái bóng ấy và Thường Hi lại có liên quan gì?” Mộ Lâm Giang nghe xong thì khó hiểu, “Hay tổ tiên ngươi có liên quan với Tiêu Xuyên… Ha, ngươi không phải con cháu Tiêu Xuyên chứ.”

Diệp Vân Chu nghe kì quặc hết sức, cự tuyệt nói: “Sao có thể, ta nào có loại tổ tông quên mình vì người khác như thế.”

“Đây không phải điều ngươi quyết định được.” Ý cười của Mộ Lâm Giang mang theo vẻ ranh mãnh, hắn duỗi tay đáp lên vai Diệp Vân Chu, “Ngưng thần, ta mang ngươi lên núi.”

Diệp Vân Chu mới vừa hít một hơi, cơ thể đã nhẹ đi – bị Mộ Lâm Giang kéo bay lên trời, liền ngay sau đó một mảng ánh tím nhỏ xíu trải ra dưới chân. Xung quanh toàn khí lạnh ẩm ướt, Mộ Lâm Giang làm Ngự Phong quyết dựng một tấm chắn quanh hai người, Diệp Vân Chu quay đầu hắt xì một cái. Họ cưỡi mây đạp gió bay về dáng núi xa xa.

Bên ngoài núi Kình Lôi luôn có kết giới, binh tướng Tịch Tiêu cung luân phiên canh giữ, vây kín ngọn núi tới độ con kiến cũng chui không lọt.

Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu hạ xuống trước cửa quan trên đường núi, trình lệnh bài trong ánh nhìn lom lom sốt sắng của thủ vệ, sau đó được họ cung kính xếp thành hàng đón vào.

Diệp Vân Chu không nhàn hạ hưởng thụ cảnh được kính sợ này. Không khí từ khi bước vào núi đã trở nên áp lực, sấm sét nặng nề mà nguy hiểm, không biết lúc nào y đã thở nhẹ hẳn đi, được Mộ Lâm Giang dẫn theo vụt qua dãy núi bên ngoài, nhoáng cái đã đến dưới chân núi Kình Lôi, khí tức mãnh liệt mà hỗn loạn của linh lực ở đây vô cùng rõ ràng.

“Diệp Vân Chu, ngươi có ổn không?” Mộ Lâm Giang gọi hai tiếng, không khỏi lo lắng, “Tu vi ngươi không đủ, đừng rời khỏi phạm vi của Ngự Phong quyết.”

“… Ta cảm nhận được, hắn cách ta càng ngày càng gần.” Diệp Vân Chu có phần ngơ ngẩn, một số hình ảnh tựa thực tựa ảo chợt hiện trong đầu y. Y dồn sức lắc đầu, khi nhìn về Kình Lôi sơn lần nữa, bỗng nhận ra nơi này sao giống khung cảnh trong mơ của y đến vậy.

Gió bão thổi qua bên người, y ở trong Ngự Phong quyết, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét dữ dội vọng lại từ núi đá. Kình Lôi lởm chởm những tảng đá với hình thù kì quái, vách dựng nghìn trượng, ngẩng đầu lên trông nó như con quái vật đang chui ra khỏi vết rách của màn mây đen chiếm giữ trời cao, bước lên đại địa.

Mộ Lâm Giang nheo mắt nhìn đỉnh núi, chấn động khó nói nên lời tràn ngập trong lòng. Hắn ngoái đầu hỏi: “Ngươi thực sự muốn đi lên?”

“Đúng vậy.” Diệp Vân Chu tiến lên trước một bước, nhìn trân trân vào hư không, vươn tay ra ngoài tấm chắn Ngự Phong quyết. Mộ Lâm Giang thấy tình hình không đúng, vội bắt lấy cổ tay y.

“Ở đây đến gió cũng có thể tổn thương con người đấy, đừng manh động, ngươi rốt cuộc làm sao thế?” Mộ Lâm Giang hơi dùng lực, bắt đầu hối hận vì đã đưa Diệp Vân Chu tới đây. Hắn chưa bao giờ thấy Diệp Vân Chu thất thần với đôi mắt chất chứa khát vọng như vậy, như thể nếu hắn không cản y, Diệp Vân Chu sẽ biến mất không còn tăm tích trong đất trời đen kịt này.

Diệp Vân Chu từ từ nhếch khóe miệng, một sự phấn khích nôn nao giục giã y bất chấp hất Mộ Lâm Giang ra. Ngay khi đầu ngón tay thò khỏi tấm chắn, gió rét bỗng như vọt tới trong tay y.

“Mộ Lâm Giang, ta phải đi.” Diệp Vân Chu nói chắc như đinh đóng cột. Y nắm tay phải, kiếm y đầy trời trong thời khắc ấy đột nhiên bùng nổ, ánh bạc lún phún tách ra từ gió, ngưng tụ thành bóng kiếm hư ảo trong tay y.

Mộ Lâm Giang hơi mở to mắt, kiếm ý lạnh thấu xương trong không trung làm hắn vô thức cẩn thận hơn: “Ta sẽ đi cùng ngươi, ngươi bình tĩnh trước… Diệp Vân Chu!”

Hắn chưa nói xong, Diệp Vân Chu đã cầm bóng kiếm, ngửa đầu, tung người hóa thành tia sáng bay thẳng đến đỉnh núi.

Tia chớp đánh xuống soi tỏ bóng dáng linh hoạt tránh né kia. Mộ Lâm Giang định thần lại, trong tâm lo lắng buồn phiền, song lại đè nén cảm xúc căng thẳng mà theo gót lên trên.

Biển mây dày nặng trên ngọn Kình Lôi tưởng như đưa tay là có thể chạm tới, các vết cháy và đá vụn có thể trông thấy ở bất cứ chỗ nào, áp lực vô hình khiến máu chảy tán loạn, linh lực xao động. Mộ Lâm Giang leo đến đỉnh núi, hít sâu thầm điều tức, tiếp cận phong ấn Thường Hi giữa trận gió mạnh.

Thanh thần kiếm chất chứa ánh sáng này cắm ngay trung tâm ngọn núi, một sợi xích sắt cổ kính vòng quanh nó. Hộ thủ khảm đá quý sáng như trăng, đốc kiếm khắc hoa văn tinh xảo, cả thanh kiếm màu trắng bạc sang trọng trang nghiêm, qua ba trăm năm gió sương mà vẫn chói lòa như trước, sừng sững chẳng đổ.

“Diệp Vân Chu?” Mộ Lâm Giang thấy rõ Thường Hi thì lập tức thất thanh gọi, Diệp Vân Chu đã băng qua xích sắt, tay phải nắm chặt chuôi kiếm quỳ bên Thường Hi, cúi đầu dựa vào khuỷu tay, nét mặt an bình, như đã ngủ thiếp đi vậy.

Hắn lách mình đi qua, vừa định bỏ tay Diệp Vân Chu ra thì chưa kịp động vào, một đường kiếm khí sắc bén đã sượt qua lòng bàn tay. Mộ Lâm Giang kinh ngạc lùi về sau hai bước, mấy đường vân sáng tím dần dần lan ra trên thân kiếm Thường Hi, tựa như đang cảnh cáo hắn không được tới gần.

Mộ Lâm Giang dạo bước vài vòng quanh xích sắt, thoáng bình tĩnh lại, thi thuật kiểm tra tình hình hiện giờ của Diệp Vân Chu, phát hiện linh lực toàn thân y không hiểu sao lại có liên hệ với Thường Hi kiếm, nếu cưỡng ép mang Diệp Vân Chu đi thì ngược lại sẽ có nguy hiểm.

Hắn xoa ấn đường ngồi xuống tại chỗ, cân nhắc một hồi lâu mới truyền tin cho Ân Tư, báo cho y hắn và Diệp Vân Chu tạm thời ở lại núi Kình Lôi, nếu có biến cố gì thì hãy đến tìm hắn.

Diệp Vân Chu hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mộ Lâm Giang ngồi xuống lại đứng lên, đi qua đi lại mấy lượt rồi lại ngồi về. Hắn không yên tâm với Diệp Vân Chu, lôi ngọc giản kia ra bổ sung hoàn chỉnh trận đồ của Ưng Hiên Dương, lát sau lại thu vào tay áo, thở dài với y: “Đến cùng là cái gì khiến ngươi phải bức thiết như thế… Ngươi thật biết gây phiền toái cho ta.”

Diệp Vân Chu đương nhiên không nghe được câu phàn nàn của Mộ Lâm Giang, y cảm giác ý thức của mình đã thoát ra ngoài cơ thể, phiêu bạt bồi hồi trong hư không. Có lẽ đã rất lâu, hoặc có lẽ chỉ trong phút chốc, giọng nói quen thuộc đã ấn thần trí của y về lại thể xác.

“Nơi này… Là ngươi?” Diệp Vân Chu tránh mắt, ánh sáng chói lòa đột ngột làm y hơi hoa mắt. Y đang đứng trong một khoảnh sân có cảnh vật đẹp đẽ, đằng trước là thác nước trong veo, đằng sau là một cây cổ thụ che kín bầu trời ở giữa hồ, tiếng chim loáng thoáng, hương hoa xông vào mũi. Y đi dạo một vòng, tới khi nhìn về thác nước lần nữa, nơi đó đã đứng một người.

Người kia tóc dài tới eo, gương mặt đẹp trai trắng bợt, thần sắc nghiêm túc trang trọng, mang theo một luồng tiên khí xa cách lẫm liệt bất khả xâm phạm.

“Ngươi không nên tới.” Hắn chầm chậm mở lời, thanh âm xa xăm ngân dài, nhìn Diệp Vân Chu, chừng như không biết làm thế nào.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Không phải ngươi bảo ta đến gặp Thường Hi à? Cứ lòng và lòng vòng như vậy, cuối cùng muốn ta làm gì?” Diệp Vân Chu nhíu mày không vui, lần này Bối Hậu Linh không hư ảo như mọi khi, từ đầu đến chân đều chân thực đứng trước mặt y. Y đưa tay thử bắt lấy, thực sự bắt được cánh tay Bối Hậu Linh, chẳng qua xúc cảm lạnh ngắt, không hề có nhiệt độ.

“Ta chính là Thường Hi.” Bối Hậu Linh từng chút đẩy tay Diệp Vân Chu ra, “Ta muốn khuyên ngươi đi.”

Diệp Vân Chu ngẩn người, sau đó tức khắc bừng tỉnh: “Kiếm linh? Chẳng trách ngươi nói năng lộn xộn, có phải bị phong ấn lâu quá không ai nói chuyện cùng không? Ngươi cần phục hồi một chút hả? Có điều thời gian của ta quý báu lắm, không ở lại lâu được, bây giờ ta nói chuyện với ngươi, vậy ta bên ngoài thế nào rồi? Nhỡ Mộ cung chủ thấy ta ngã trên núi trong tư thế kì quái thì mất thể diện vô cùng.”

Thường Hi từ từ nhắm mắt lại, phẩy ống tay áo, ngữ khí vững vàng nói tiếp: “Rời khỏi hải vực tam đô đi, đừng ở bên Mộ Lâm Giang tiếp nữa. Trận quyết chiến này sẽ không có kết quả tốt, ta không muốn thấy ngươi chết.”

“Này, nói bi quan gì thế, chủ trước Tiêu Xuyên của ngươi chết trận nên ngươi bị sốc quá à?” Diệp Vân Chu bất mãn, “Tại sao hồi trước ngươi lại bám lên người ta? Không nói rõ ràng, cẩn thận ra té vật bất nhã lên thân kiếm Thường Hi đấy.”

“… Thực lực Yểm Ma Chủ đã hơn xa năm đó.” Thường Hi quay người đi, Diệp Vân Chu hình như thấy vai hắn hơi rung lên một cách vi diệu, sau đó mới nghe hắn nói tiếp, “Ta cảm giác được, Sấm Ngôn Lục đang ở trên người ngươi. Ta có thể bảo hộ ngươi, ngươi không ngại thì hỏi đi.”

Diệp Vân Chu nhìn túi càn khôn bên hông mình, y khẳng định bản thân đang ở không gian ý thức nào đó, nhưng nếu Thường Hi nói y có thể sử dụng Sấm Ngôn Lục, vậy thử xem cũng không sao.

Tâm trí thoáng hành động, quyển trục xuất hiện trong tay y. Diệp Vân Chu trải cuộn vải lụa, ngẫm nghĩ, hỏi: “Ta sẽ chết thế nào vào ngày nào?”

Sấm Ngôn Lục chưa từng ngần ngừ trong quá khứ, khi Diệp Vân Chu hỏi ra câu này, vậy mà bốc lên ngọn lửa hừng hực. Diệp Vân Chu vội vã buông tay, một dòng chữ dần uốn éo hiện lên trong màu vàng sém của lưỡi lửa.

Trưa một ngày tháng 5 năm 380 Thủy kỷ, một kiếm xuyên tim, kiệt sức bỏ mình.

Diệp Vân Chu sững người, khó tin, sau đó giận tím mặt.

“Chẳng qua chỉ là một pháp bảo tiên đoán, ông trời còn không thể làm ta cúi đầu, vật chết mà cũng dám đoạn sinh sát của ta? Hoang đường! Nực cười! Ngươi còn có lời gì muốn khuyên, nếu không thuyết phục được ta, ta chắc chắn sẽ không để yên đâu!”

Thường Hi thở dài xa xăm, quay người lại, trên tay hiện lên một quả cầu sáng rực. Diệp Vân Chu nén cơn giận, bản năng sinh ra một niềm thân thiết với cầu sáng kia.

“Ngươi quả nhiên không thay đổi, vẫn ngạo mạn ngoan cố như vậy, không nói lí được.” Thường Hi nhìn Diệp Vân Chu, trong mắt như có hoài niệm, “Vật này tên Hồn Hải, nhận lấy nó, tất cả thắc mắc của ngươi sẽ được giải đáp dễ dàng.”

Diệp Vân Chu nửa tin nửa ngờ, thử thò đầu ngón tay ra.

Thường Hi lại nhắc nhở lần nữa: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, rời khỏi tam đô, với thiên phú của ngươi, ngươi có thể có một cuộc đời tốt hơn.”

“Cuộc đời của ta chưa từng do kẻ khác quyết định.” Ánh mắt Diệp Vân Chu lạnh lùng, dứt khoát nắm lấy ánh sáng nhu hòa từ Hồn Hải.

Ngay sau đó, lượng hình ảnh khổng lồ nổ bung trong đầu y. Y nghiến răng ôm đầu, vô số âm thanh và ánh sáng đua nhau tiến đến trước, đau đớn như tê liệt làm y hận không thể cứ thế hôn mê, nhưng hiện đã đang là giao lưu ý thức, không có chỗ để trốn tránh.

Thường Hi dìu y ngồi xuống tựa vào thân cây, thong thả nói: “Ngươi tội gì phải chịu giày vò như thế.”

“… Câm miệng!” Diệp Vân Chu gầm nhẹ.

Thường Hi chắp tay sau lưng đứng một bên, chợt thần sắc thoáng thay đổi, hơi lấy làm lạ: “Ngươi cứ ở lại đây tĩnh dưỡng đi, ta phải đi gặp một người.”

Không lâu trước đó, đỉnh núi Kình Lôi.

Dao động linh lực trên người Diệp Vân Chu thình lình sôi trào lên không một dấu hiệu, Mộ Lâm Giang tức khắc đề phong, lại thấy túi càn khôn bên hông y phát sáng.

Mộ Lâm Giang vung tay kéo túi càn khôn sang bên cạnh, dùng thần thức kiểm tra, chỉ kịp lấy ra tro tàn của Sấm Ngôn Lục.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì?” Mộ Lâm Giang vừa tức vừa khó hiểu, đứng tặc lưỡi bên người Diệp Vân Chu. Hắn giơ tay bấm quyết, sau đó lại buông xuống, lấy giấy bút ra để lại một bức thư, bỏ một miếng linh ngọc vào phong, rồi bày một kết giới đơn giản chặn lên, bấy giờ mới ngồi xuống nhắm mắt thi thuật, dắt một sợi dây nhỏ giữa mình và Diệp Vân Chu.

Trong hư không mênh mang, Mộ Lâm Giang mở mắt. Nơi này không có trọng lực, cũng không phân rõ trên dưới trái phải. Hắn cúi đầu giần giật tay mình, ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông như trích tiên đang quan sát mình.

Mộ Lâm Giang chỉ hơi kinh ngạc một thoáng đã hiểu ngay, khẳng định: “Kiếm linh Thường Hi.”

“Đúng vậy.” Thường Hi thản nhiên thừa nhận.

“Diệp Vân Chu và ngươi, có quan hệ gì?” Mộ Lâm Giang đi thẳng vào vấn đề.

“Ngươi có thể tự đi xem.” Dường như Thường Hi không có thiện cảm gì sâu đậm với Mộ Lâm Giang, chỉ đơn giản phất tay áo lên trên. Như đột ngột vén một miếng vải đen, vô số quả cầu ánh sáng to to nhỏ nhỏ hiện lên như biển sao trên trời, huy hoàng tráng lệ, không trông tới cuối.

Mộ Lâm Giang trầm tư một lúc, đã từng bước thăm dò được quy tắc của nơi này. Hắn búng tay một cái, phía sau xuất hiện một ngai vàng được tạo thành từ gỗ cổ và ngọc dương chi, đoạn ung dung ngồi xuống, vắt một chân lên, liền thấy Thường Hi cau mày.

“Đây đều là kí ức của Diệp Vân Chu, hiện giờ y đang vùng vẫy chìm nổi trong đại dương vô tận này, có khả năng sẽ mãi mãi không tỉnh lại, cũng có thể sẽ biến thành một người ngươi hoàn toàn xa lạ.” Giọng Thường Hi hờ hững vô cảm, “Nhưng ta có thể giúp ngươi, khiến ngươi dung nhập vào những kí ức đó, lưu lại bóng dáng của ngươi ở những thời khắc đau khổ nhất của y, như vậy, y sẽ vĩnh viễn không quên được ngươi.”

“Chỉ có thế?” Mộ Lâm Giang thất vọng dựa vào ngai vàng, giễu cợt.

“Ngươi không hi vọng y ở lại bên cạnh ngươi?” Thường Hi hỏi lại, “Ta rất rõ ràng, cá tính của y vô cùng nguy hiểm, biết đâu ngươi có thể thay đổi y, biến y thành người ngươi mong đợi.”

“Nếu đây là lời nói thật lòng của ngươi, vậy thần kiếm Thường Hi, cũng chỉ có thế.” Mộ Lâm Giang khinh miệt giật nhẹ khóe miệng, “Diệp Vân Chu không phải người sẽ dừng bước đắm mình trong ảo ảnh, y nhất định sẽ tỉnh, và cũng không cần ta thay đổi. Người ta thích là một Diệp Vân Chu chân thật, niềm kiêu hãnh của y, cũng chắc chắn là một phiên bản chân thực.”

Thường Hi im lặng một hồi, rồi lộ ra một nụ cười mỉm không dễ phát hiện: “Xem ra đây là lí do Diệp Vân Chu phấn đấu quên mình vì ngươi. Đi đi, các ngươi chỉ còn một tháng, hẳn sẽ không muốn tốn thời gian trong ý thức. Có điều nhất thiết phải nhớ kĩ, bất kể nhìn thấy điều gì đều phải giữ vững tỉnh táo, bằng không trí nhớ của ngươi cũng có khả năng sẽ bị lẫn vào Hồn Hải.”

Mộ Lâm Giang híp mắt: “Ta không thích các thử thách nghễu nghện từ người khác, nếu không tìm thấy đáp án mình muốn, ta chắc chắn sẽ không để yên.”

Lần này Thường Hi thực sự nở nụ cười, nhợt nhạt mà hàm súc, thêm phần nhân tính: “Ta bị các ngươi đe dọa giống nhau tới hai lần, thật không biết có chờ được lời tạ lỗi hay không.”

Mộ Lâm Giang chờ hắn đi rồi thì nhắm mắt cảm nhận cẩn thận một lượt, tiếp đó ngoắc tay với bể ánh sáng kia. Mỗi cầu sáng đều tỏa ra các xao động linh lực khác nhau, hắn nhanh chóng hiểu được, Diệp Vân Chu đang giằng co với các hồi ức đó, mà hắn thì có thể ra tay ổn định chấn động, giảm bớt nhiều thời gian hấp thu của Diệp Vân Chu, chuẩn bị thêm cho trận chiến thoát khỏi phong ấn của không gian ý thức của họ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối mặt với bể kí ức cuồn cuộn này, Mộ Lâm Giang cũng không khỏi sinh ra oán niệm, nghi ngờ Diệp Vân Chu đến cùng là thần thánh phương nào. Cũng may một số đốm sáng rất nhỏ đang dần biến mất, không phải cái nào cũng cần hắn ra tay.

“Xem quá khứ của ngươi không phải điều ta mong muốn, cáo lỗi trước.” Tay dính linh lực của Mộ Lâm Giang đụng vào một cầu sáng trong số kia, cảnh vật trước mắt phút chốc biến ảo.

Khung cảnh đầu tiên trong tầm mắt khi tiến vào đoạn kí ức này khiến Mộ Lâm Giang tưởng thao tác của mình xuất hiện sai lầm lớn.

Hắn dùng thần thức không bị hạn chế trong không gian ý thức để điều tra, phát giác không phải vấn đề của mình.

Là Diệp Vân Chu có vấn đề lớn.

Mộ Lâm Giang giẫm lên mặt đất, thấy khắp nơi xung quanh toàn là những mảng màu lộn xộn khó hiểu bèn rơi vào trầm tư. Bầu trời xanh đỏ đan xen, nhìn đau cả mắt hắn, cách đó không xa có các căn nhà nhỏ dưới chân núi, căn nào căn nấy đều một màu trắng thuần, trước nhà là dải đất trồng cây ăn quả rộng lớn, trái tím trái đen có cả, ngổn ngang bát nháo.

“Diệp Vân Chu thật ra bị mù màu à?” Mộ Lâm Giang đứng tại chỗ dụi mắt cảm thán. Mới bước một bước, dưới chân bỗng bị vướng, hắn kéo vạt áo cúi đầu, rồi bỗng sửng sốt, một luồng khí lạnh kì dị chui lên sống lưng, khiến hắn không khỏi nổi da gà khắp mình.

Mặt cỏ mềm mịn trên cánh đồng bát ngát này, nếu nhìn kĩ sẽ thấy những ngọn kia không phải là cỏ cây, mà là các chi dài mảnh của một loài côn trùng nào đó, cạnh bên chi chít cựa như răng cưa. Chúng quấn quýt với nhau, khi cơn gió ngọt lành thổi qua, đồng cỏ bao la như một đàn côn trùng khổng lồ đang di chuyển.

Mộ Lâm Giang nhảy thẳng lên không trung giẫm lên trận đồ, dồn sức phủi quần để đảm bảo những thứ kia không bị mắc trong các nếp gấp.

Hắn nghĩ phải đi đâu để tìm Diệp Vân Chu, đây là kí ức của y, chắc hắn đang cách không xa, đi theo hướng linh lực chảy về nhất định sẽ không sai.

Mộ Lâm Giang náo nức muốn xem xem giờ Diệp Vân Chu đang làm gì mà thẩm mỹ lại độc đáo như thế. Hắn tới gần giao lộ nơi thị trấn vườn cây, đầu tiên thấy một con chó nhà ốm nhom nằm trong vũng máu, trông bẩn thỉu, cằm còn bị đục một lỗ; và một đôi vợ chồng không có mặt đứng trước cửa, giữ tư thế chống nạnh, im lặng và bất động.

Mộ Lâm Giang đi ngang qua không nhịn được nhìn lại, mặt đôi vợ chồng phẳng lì, không có gì hết, ngược lại con chó và máu ngoài cửa thì bình thường cực kì. Hắn cứ bị khó chịu, đoạn nghiêng tai lắng nghe, đi thẳng đến chỗ có âm thanh.

Một đứa trẻ khoảng sáu đến bảy tuổi đang cúi đầu đứng trong sân. Mộ Lâm Giang dừng bước, lượn quanh nó một vòng, kinh ngạc.

Hắn tưởng Diệp Vân Chu hồi nhỏ nhất định là thiếu gia của một gia tộc phú quý, nhưng giờ xem ra, đứa trẻ nhỏ tuổi mà lại có gương mặt trầm tĩnh – thậm chí hờ hững này chính là Diệp Vân Chu. Quần áo bình thường đến keo kiệt, vóc người loắt choắt, tay áo và một nửa y phục loang lổ vết máu.

“Từ bé ngươi đã không để người khác bớt lo vậy à?” Mộ Lâm Giang không kìm được giơ tay xoa đầu Diệp Vân Chu, đương nhiên vì hắn không tồn tại trong kí ức nên không ảnh hưởng đến kiểu tóc của Diệp Vân Chu.

Ít lâu sau, cửa phòng bị người ta đẩy sầm ra, lại là một đôi vợ chồng không mặt, và cả một cậu bé lùn hơn Diệp Vân Chu đôi chút.

Đuôi lông mày Mộ Lâm Giang hơi nhướn lên, người đàn ông kia cầm roi cuộn, người đàn bà bên cạnh thì đau buồn khuyên nhủ.

“Cha nó, đừng giận hại sức khỏe, mắng một trận là được, đừng đánh con trẻ thật chứ! Tiểu Chu, con mau nhận lỗi với cha, mẹ không ngăn được cha đâu!”

“Bà đừng cản tôi, cứ chiều con như bà, lần này nó dám trộm dao trong nhà, lần sau có khi giết người phóng hỏa bên ngoài đấy!”

Mộ Lâm Giang uầy một tiếng trong lòng, tự nhủ trộm đồ là không tốt.

“Con đã nói với cha mẹ rồi, chó nhà Triệu thúc chưa bao giờ xích, cơm của nó cũng không đủ ăn, mà họ còn không khóa cửa.” Diệp Vân Chu bỗng mở miệng, khuôn mặt không có vẻ gì là sợ hãi hay ăn năn đối với chầu giáo huấn sắp đến, “Lần trước con suýt bị nó cắn, cha mẹ bảo con tránh xa chút là được, nhưng con có thể chạy nhanh hơn chó được à?”

Lúc này Mộ Lâm Giang lại thiên về phía Diệp Vân Chu, cha mẹ thất trách không bảo vệ con mình, sao có thể trách nó tự nghĩ cách bảo vệ mình chứ. Hắn nhận ra mình đứng bàng quan Diệp Vân Chu cực khổ mà còn tràn trề hứng thú, không khỏi yên lặng xin lỗi y.

“Mày còn dám cãi ông à! Mày có biết chúng ta nợ Triệu gia bao nhiêu tiền không? Mười con chó cũng mua được. Mày sợ nó cắn mày sao mày không đi đường vòng? Thế nào cũng phải vạch thóp cho người ta nắm, giờ dám chắc bên ngoài đã khẳng định ranh con mày có tật não, tao với mẹ mày ra cửa cũng ngại mất thể diện!” Người đàn ông tức nổ phổi, giơ roi quất lên người Diệp Vân Chu. Người đàn bà vội vàng ra kéo, bị ông ta đẩy sang một bên, không thể làm gì khác hơn im lặng lau nước mắt.

Diệp Vân Chu đứng ăn hai nhát là ngã xuống đất. Người đàn ông trút hết lửa giận bèn ném roi xuống, chỉ vào cánh cửa thấp của nhà kho chất đầy đồ đạc, mắng: “Đêm nay cút vào cái ổ của mày mà ngủ, mai mà còn không nhận sai, ông đuổi thẳng cổ ra ngoài, coi như chưa đẻ mày ra.”

Mộ Lâm Giang có phần đau lòng, nhìn Diệp Vân Chu im lặng bò dậy, vết thương trên mu bàn tay lộ bên ngoài sưng tấy. Nó đi vào nhà kho trong ánh chiều hôm dần tắt, em nó thì theo mẹ về phòng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nó. Mộ Lâm Giang không thể nhìn ra biểu cảm từ khuôn mặt không có ngũ quan, nên không biết được đứa em trai đang lo lắng hay sợ sệt.

Ban đêm ở đây ít nhiều cũng có hơi lạnh, bắt một đứa trẻ bị thương ngủ trong nhà kho chẳng hề ấm áp quả thực là ngược đãi rõ rành. Mộ Lâm Giang thở dài, chỉ trong một lúc như vậy mà độ khoan dung với Diệp Vân Chu đã bất giác tăng lên không ít.

Sau khi ánh đèn trong nhà vụt tắt, em trai Diệp Vân Chu cẩn thận từng li đi ra ngoài, tới trước cửa nhà kho, chậm chạp kéo cửa ra.

Giọng đứa bé này vừa êm vừa ngoan hơn Diệp Vân Chu, nó đứng trước cửa nhìn Diệp Vân Chu đang ôm chân chưa ngủ trong mảnh bạt trên tấm gỗ vỡ, hỏi: “Anh, anh chưa ăn cơm chiều, anh có đói không?”

Mộ Lâm Giang tựa vào cửa, có phần yên tâm, ít nhất vẫn còn đứa em quan tâm Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu lắc đầu: “Không ăn cơm chiều đương nhiên phải đói, có thế cũng hỏi? Mày bị đần à?”

Em trai ngẩn ngươi, khóc tu tu. Nó lấy một nắm cỏ từ bao đeo ném lên người Diệp Vân Chu, gào khóc nói: “Cha nói đúng, mày mới có bệnh, ăn cỏ của mày đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Lâm Giang: Ta yên tâm cái củ cải.
Shikki: Quá khứ của kẻ phản diện.