Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 121: Anh mới lưu manh



Dinh thự Tulip.

Lạc Ninh Hinh buổi sáng thức dậy, đầu đau như búa bổ, cô mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm. Vừa cởi váy ngủ ra, cô liền tức giận hét lên.

" Âu, Dương, Tư, Thần!"

Âm thanh vang dội cả dinh thự, bên dưới phòng ăn, Âu Dương Tư Thần khẽ nhếch môi cười.

Trên người Lạc Ninh Hinh đầy rẫy dấu vết hoan ái, nhất là vai và cổ. Vội thay quần áo, cô chạy ngay xuống lầu, nhìn Âu Dương Tư Thần đang điềm tĩnh ăn sáng, mà máu trong người cô như sôi trào.

" Anh xem tác phẩm của anh đi! Như vậy sao em có thể đến công ty đi làm được hả? Âu Dương Tư Thần, anh thật làm em tức chết mà." Lạc Ninh Hinh không có để ý xung quanh còn có người hầu và Hạ quản gia, cô không ngại ngùng mà lớn tiếng nói.

" Các người ra ngoài làm việc đi!" Âu Dương Tư Thần ưu nhã lau miệng, rồi ra lệnh cho những người hầu đi ra ngoài.

" Vâng, thưa thiếu gia!" Hạ quản gia nói, rồi ra hiệu cho mọi người đi ra.

Lạc Ninh Hinh lúc này mới nhận ra cô ngượng chín cả mặt, cúi đầu không dám nhìn ai. Âu Dương Tư Thần đứng lên, đi đến trước mặt cô.

" Anh lại muốn làm gì nữa?" Lạc Ninh Hinh thấp giọng hỏi.

" Ai là người hôm qua uống say khước, rồi cứ quấn lấy anh? Còn giở trò lưu manh, sờ soạng khắp người anh cơ chứ! Anh chỉ là đáp lễ thôi, có hài lòng không hả?" Âu Dương Tư Thần áp sát tai cô nói, rồi cắn nhẹ vành tai, trêu đùa Lạc Ninh Hinh.

" Anh mới là lưu manh! Cả nhà anh đều lưu manh hết!" Lạc Ninh Hinh không vui, cô lên tiếng nói.

" Nếu em đã khen ngợi anh như thế này, thì anh cũng không ngại lưu manh hơn nữa." Âu Dương Tư Thần trơ trẽn nói.

"Anh....."

Lạc Ninh Hinh chưa kịp nói hết, thì môi đã bị anh ngăn chặn. Âu Dương Tư Thần nhẹ nhàng cắn mút đôi môi mềm mại của cô, Lạc Ninh Hinh lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng đạp lại anh. Triền miên một lúc lâu, Âu Dương Tư Thần mới thỏa mãn buông cô ra.

" Như vậy đã đủ lưu manh chưa? Nếu không chúng ta lên phòng, chậm rãi thử nghiệm độ lưu manh của anh." Âu Dương Tư Thần khẽ liếm môi, trơ trẽn hỏi.

" Anh không những lưu manh thôi đâu, mà còn vô cùng vô sỉ nữa!" Lạc Ninh Hinh thở dốc trả lời, cánh môi cô có chút sưng đỏ.

" Em nói gì cũng đúng! Nhưng anh chỉ lưu manh như thế này với em mà thôi! Lần sau còn dám uống say nữa, anh sẽ khiến em không bước xuống giường nổi, chứ không phải chỉ như vậy thôi đâu." Âu Dương Tư Thần gật đầu nói, còn kèm theo một câu dọa dẫm.

" Không nói chuyện với anh nữa, em lên xử lý kiệt tác của anh đây." Lạc Ninh Hinh nói xong liền bỏ chạy lên lầu.

Âu Dương Tư Thần đứng đó, sủng nịch nhìn theo cô.

*******

Hôm nay Âu Dương Tư Thần và cô cùng nhau đến công ty, xe vừa vào bãi đỗ, Lạc Ninh Hinh đã vội tháo dây an toàn ra.

" Em làm gì mà gấp như vậy?" Âu Dương Tư Thần khó hiểu hỏi cô.

" Tư Thần, chờ em vào trong trước, rồi anh hãy vào sau! Em không muốn người khác dị nghị đâu." Lạc Ninh Hinh trả lời.

Cô đưa tay mở cửa, thì Âu Dương Tư Thần đã khóa lại mất rồi.

" Lý do?" Âu Dương Tư Thần mặt nghiêm túc nói.

" Tư Thần, anh đừng như vậy mà!"

"Thật ra em cảm thấy mình vẫn chưa xứng với anh! Em muốn chứng minh năng lực của mình, để một ngày không xa, em có đủ tự tin cùng sánh bước với anh. Còn bây giờ em vẫn chưa có gì, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến hình tượng của anh."

Âu Dương Tư Thần trầm mặc, lắng nghe Lạc Ninh Hinh nói.

" Em biết, anh muốn nói với cả thế giới này, em chính là bạn gái bảo bối của anh. Nhưng mà em vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt, cho em một chút thời gian nữa được không? Em hiểu anh có tất cả, anh không quan tâm những lời bọn họ nói, cũng không cần em phải cố gắng. Nhưng mà em muốn quang minh chính đại đứng cạnh anh, mà không ai có thể chỉ trỏ bàn tán."

" Tư Thần, nghe em một lần được không?" Lạc Ninh Hinh nũng nịu, dụi vào ngực anh nói.

" Từ trước đến giờ, anh đều nghe theo ý em mà. Vậy nên ở bữa tiệc hôm trước, anh cũng đã bịt miệng hết đám người kia, không cho bọn họ hé răng nói nửa lời." Âu Dương Tư Thần đưa tay xoa đầu cô lên tiếng.

" Ai kêu em là bảo bối của anh, vẫn là chiều theo em vậy!"

" Tư Thần, cảm ơn anh!"

Nghe Âu Dương Tư Thần nói, Lạc Ninh Hinh mừng rỡ, cô hôn anh một cái rồi mở cửa bước xuống.

" Tìm đâu một cô gái như em chứ!" Âu Dương Tư Thần mỉm cười nói thầm.

Lạc Ninh Hinh vui vẻ từ thang máy đi ra, thì gặp Lạc Bội Sam, nhìn thấy Lạc Ninh Hinh, cô ta liền lên tiếng mỉa mai.

" Nhân viên ưu tú hôm nay đi làm rồi sao? Tôi còn tưởng chị ở nhà mà ôm đùi lớn chứ? Vừa vào làm đã nghỉ hơn một tuần, không có phép tắc gì cả."

" Sáng sớm đi làm cô quên đánh răng sao? Mở miệng ra toàn những lời hôi thối, cần tôi giới thiệu kem đánh răng cho không? Bảo đảm đánh vào sẽ sạch miệng." Lạc Ninh Hinh không tỏ ra tức giận, cô điềm tĩnh đáp trả.