Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 83



Ngoại trừ Hướng Trạch, Du Thiên Linh cũng không phải không có người để dùng, chủ yếu là người của nàng đều được phân tán đi ra ngoài, vô duyên vô cớ triệu hồi khó tránh khỏi sẽ khiến người nghi kỵ, chỉ có thể tạm thời mượn người của tam ca để làm việc, thuận tiện đem sự tình nói với sáu vị ca ca.

Du Ngũ tức giận nói: “Theo ta, nên sử dụng một vài biện pháp loại bỏ người này đi, loại cẩu nô tài hai mặt này chẳng lẽ còn lưu trữ để ăn tết?”

Du Tam lắc đầu: “Ngươi coi nơi này là Bắc Cương sao? Một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết, nơi này là kinh thành, nhân tinh khắp nơi, ngươi cho rằng sẽ không có ai truy cứu? sợ rằng sẽ rút dây động rừng.”

Du Ngũ bực mình thay muội muội: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tiếp tục để hắn gạt Thiên Linh nhà ta? Dù sao cũng phải tìm ra biện pháp thu thập hắn.”

Du Thiên Linh ngắt lời bọn họ: “Hắn là người của muội, nếu muốn thanh lý môn hộ, cũng là do chính muội động thủ, huống chi tình huống hiện tại cũng chưa chắc chắn.” Dứt lời nàng lại phân tích nói, “Cũng may Hướng Trạch chỉ biết bố trí của muội, đối với các huynh hắn hoàn toàn không biết gì cả, về sau phải cẩn thận hơn một chút, chỉ là phương thức che dấu tai mắt phải thay đổi. Nhưng lật qua lật lại mà nói, kỳ thật nếu hắn thật sự quy thuận Lưu Tiếp cũng tốt, ta cũng có thể lợi dụng hắn đặt bẫy Lưu Tiếp, đến lúc đó có phải hắn thật sự quy thuận Lưu Tiếp hay không, thử một lần liền biết.”

Du Đại rất tán đồng ý kiến của muội muội: “Đây có thể xem là một biện pháp tốt, Hướng Trạch vẫn chưa biết Thiên Linh đã biết mối quan hệ giữa hắn và Lưu Tiếp, vừa lúc có thể lợi dụng hắn, cố ý để lộ sự tình bên này, khiến cho Lưu Tiếp mắc mưa, nói không chừng sẽ mang lại hiệu quả lớn.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, Du Thiên Linh cũng phụ họa một tiếng, đứng lên nói: “Vậy muội rời cung trước.”

Du Nhị gọi nàng lại: “Thiên linh, Dung Tranh như thế nào rồi?”

Du Thiên Linh trả lời: “Hoài Kim đã kéo hắn từ ranh giới sinh tử lại, chỉ là sốt cao nhiều ngày hỏng đầu óc, hiện nay có chút ngu dại, đang chữa bệnh trong phủ của muội, hôm qua sư phụ Hoài Kim tới, cũng chính là Văn Bách Linh, chắc hẳn có thể trị tốt.”

Mấy người nghe xong hai mặt nhìn nhau, thấy bộ dáng này của muội muội bọn họ dường như hậu viện cũng không nổi lửa, muội phu thật đúng là người lòng dạ rộng lớn, không chỉ không so đo chuyện xưa mà còn cứu người, phẩm đức quả nhiên cao thượng.

Du Nhị thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, trước đó vài ngày ta còn gặp Dung Tranh, hàn huyên vài câu, giải thích của hắn về nông nghiệp thuỷ lợi cũng rất độc đáo, ta còn hẹn hắn năm sau cùng ra ngoài công sai, nếu trị không hết bệnh thì đúng là một tổn thất lớn.”

Du Thiên Linh gật đầu nói: “Hoài Kim nói sẽ cùng sư phụ làm hết sức, muội tin tưởng huynh ấy.” Dứt lời nàng xoay người rời cung.

Nàng vừa đi, mấy người liền nghị luận sôi nổi, Du Tứ nói: “Các ngươi nói xem, muội phu thật sự hào phóng hay là hắn đang giả bộ hào phóng? Nếu là ta, ta cũng không thể rộng lượng như vậy.”

Du Đại trừng hắn một cái: “Tiểu tử ngươi đây là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, ta thấy muội phu là người quân tử, phải nói tiểu muội chọn được người tướng công này rất chính xác.”. Đam Mỹ H Văn

Du Tam cũng nói: “Mới đầu ta còn lo lắng đôi phu thê trẻ tuổi này không hòa hợp, hiện nay xem ra là ta đa tâm, đoán chừng cũng không có người nào thích hợp với tiểu muội hơn muội phu. Được rồi, không nói nữa, ta cũng rời cung, chọn cho tiểu muội mấy người đắc lực.”

Du Ngũ chép chép miệng: “Ngày thường tam ca luôn ồn ào cùngtiểu muội, nhưng chỉ cần tiểu muội cần, tam ca liền giống hệt chó Nhật.”

Du Tam vừa nghe lời này, liền tung một quyền: “ Khốn nạn! Ai là chó Nhật? Nếu ta là chó Nhật, năm người các ngươi đều không tránh khỏi liên quan!”

Du Tứ cũng nói: “Lão Ngũ, miệng ngươi cũng thật tiện! Ngươi không thể cùng lục đệ học được cái gì mà an tĩnh như gà sao? Đều là song sinh, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”

Du Lục: “Tứ ca, huynh nói ai là gà?”

Mấy huynh đệ tranh luận tích cực, Du Thiên Linh vòng trở lại, thấy sáu người bọn họ cãi cọ ầm ĩ, nhíu mày nói: “Các huynh ồn ào cái gì? Đã tuổi này rồi có thể thành thục một chút hay không? Còn không bằng Phò mã mới mười bảy tuổi của muội đâu!”

Sáu huynh đệ ngay lập tức im tiếng, ngoan ngoãn nhìn thân muội muội.

Du Thiên Linh cho bọn họ một ánh mắt xem thường, nói: “Mấy ngày nữa muội tính tóan đưa Dung Tranh trở lại Quách gia thôn, trong sáu người các huynh ai rảnh rỗi, đến lúc đó cùng muội đi một chuyến, thương lượng xong thì nói cho muội.” Nói xong nàng xoay người rời đi, cũng không giải thích rõ ràng chân tướng cho bọn họ.

Văn Bách Linh nói, nếu đưa Dung Tranh đến địa phương hắn từng quen thuộc có lẽ sẽ kích thích được hắn, có tác dụng giúp hắn khôi phục thần trí. Trước mắt sự tình nàng phải giải quyết quá nhiều, thật sự không thể hao phí công sức trên người Dung Tranh, cần phải tốc chiến tốc thắng, hơn nữa vốn dĩ nàng đã đáp ứng cùng hắn quay trở lại Quách gia thôn thăm nương hắn, nói rõ ràng hiểu lầm lúc trước, lần này coi như hoàn thành tâm nguyện của hắn.

*

“Tiểu Thất! Ta muốn tìm Tiểu Thất!”

Sau khi Dung Tranh tỉnh lại liền bắt đầu làm ầm ĩ, Văn Bách Linh không phải người nhẫn nại, một cái kim đâm qua, không tới một lát Dung Tranh liền an tĩnh đi ngủ.

Thời Hoài Kim bên cạnh vội vàng đỡ lấy Dung Tranh sắp té ngã, oán trách sư phụ nói: “Sư phụ, ngài không nên bắt hắn đi ngủ, ngày nào cũng ngủ cả ngày, người bình thường cũng muốn choáng váng chứ đừng nói đến người thần chí không rõ như hắn.”

Văn Bách Linh không biết hối cải nói: “Ai bảo hắn nháo! Tìm Tiểu Thất cái gì, Tiểu Thất lại không phải tức phụ hắn!” Nói xong ông còn chống eo, hận rèn sắt không thành thép chỉ vào Thời Hoài Kim, “Ngươi nói ngươi xem, tức phụ của mình cũng không quản được, suốt ngày không thấy bóng dáng, ngươi cũng không nóng nảy! Hừ, nhưng thực ra ngươi lại rất để bụng tới tên tình địch này, chăm sóc hắn như nhi tử của mình, ngươi nói xem, tại sao lòng dạ ngươi lại rộng lớn như vậy? Tức phụ ngươi còn mặc kệ hắn, ngươi quản cái gì!”

Đã nhiều ngày nay Du Thiên Linh không hề hồi phủ, trở về cũng chỉ nhìn một cái ngồi một lát liền rời đi, dường như bên ngoài có rất nhiều công việc bận rộn, Thời Hoài Kim theo thói quen không hỏi nàng, Du Thiên Linh cũng không phải người chủ động nói chuyện, chỉ phó thác Dung Tranh cho hắn. Thân phận của Dung Tranh mẫn cảm, hắn chăm sóc tốt chưa chắc đã có công lao, nhưng nếu không chăm sóc tốt thì chính là bụng dạ khó lường, nàng muốn hắn chăm sóc tình địch của mình như thế nào?

“Thiên Linh thật sự có chính sự phải giải quyết, nàng giao Dung Tranh cho con là tín nhiệm con, ta không thể cô phụ nàng.”

Văn Bách Linh hừ hừ nói: “Tín nhiệm ngươi? Ta thấy nàng rõ ràng muốn ngươi chăm sóc trai lơ cho nàng, để nàng tiêu dao sung sướng ở bên ngoài! Chẳng lẽ ngươi không nghe nói sao, gần đây nàng gặp mặt cái gì kinh thành đệ nhất mỹ nam còn nhiều hơn ngươi! Ngươi cũng không biết sốt ruột.”

Thời Hoài Kim thở dài nói: “Người nọ là Văn Tu Viễn, cũng là bằng hữu tốt của con, chúng con đều rất quen thuộc. Sư phụ, con thấy ngài càng ngày càng giống bà mụ, đừng giả nữ nhân nữa, con thấy Thiên Linh nàng cũng không thèm để ý.”

Văn Bách Linh vừa nghe thế liền dựng lông nói: “Hay cho ngươi tên đồ đệ bất hiếu! Sư phụ hy sinh như thế này là vì ai? Ngươi lại nói ta là bà mụ! Ngươi nghĩ năm đó ta vừa làm cha vừa làm nương cho ngươi rất dễ dàng sao? Hiện tại ngươi còn biết nói sư phụ! Vi sư thật là mệnh khổ ~~~”

Thời Hoài Kim vẫn luôn cảm thấy sư phụ hắn đầu thai nhầm rồi, đáng lẽ ông nên đầu thai thành nữ nhân mới phù hợp với tính cách của ông.

Sư phụ chơi xấu, Thời Hoài Kim cũng không có biện pháp, chỉ có thể dỗ dành: “Thực xin lỗi sư phụ, đều là đồ nhi sai rồi.”

Văn Bách Linh dẩu môi: “Ta muốn ăn đường hoa quế, bánh long tu, vó ngựa tô, mì chua cay ( ta để nguyên tên món ăn như trong convert nhé)!”

Thời Hoài Kim dở khóc dở cười: “Được, được, được.”

Văn Bách Linh lại bổ sung thêm một câu: “Ta còn muốn ngươi làm!”

Thời Hoài Kim liên tục nói được, sắp xếp tốt cho Dung Tranh xong, hắn liền đi phòng bếp làm điểm tâm cho sư phụ, kỳ thật ở phương diện trù nghệ hắn cũng không tinh thông, nhiều lắm là được đầu bếp tùy tiện chỉ điểm mới làm được một chút.

Theo lý thuyết Văn Bách Linh phải trông chừng Dung Tranh, nhưng ông không ngồi yên được, muốn vây quanh ở Thời Hoài Kim xem hắn làm, còn phải khoa tay múa chân với hắn, Thời Hoài Kim mới vừa mang ra bán thành phẩm của bánh long tu, ông liền ồn ào muốn nếm thử.

Thời Hoài Kim bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, còn chưa ngon đâu, hơn nữa bánh long tu phải lạnh mới ăn ngon.”

Văn Bách Linh rất muốn ăn, thúc giục hắn: “Cho ta nếm thử một miếng trước, nhanh lên!”

Thời Hoài Kim không có biện pháp, chỉ có thể lấy đũa gắp cho ông một khối, Văn Bách Linh há mồm ra cắn nhưng lại bị bỏng miệng, ông mắng Thời Hoài Kim: “Đồ đệ bất hiếu! Cũng không biết thổi nguội cho vi sư!”

Thời Hoài Kim lại dở khóc dở cười, nhẹ nhàng thổi nguội cho ông, lại đưa lên môi thử độ ấm, sau đó mới đưa lên miệng cho ông: “Được rồi, ăn đi.”

Văn Bách Linh a ô một tiếng cắn xuống, bên mép còn dính bột trắng, ông nói: “Hương vị cũng chỉ có ngọt, không giống hương vị của bánh long tu, ta vẫn nên chờ rồi ăn sau vậy.”

Thời Hoài Kim bất đắc dĩ nhìn ông, duỗi tay lau bột trắng dính bên mép cho ông nói: “Nhìn người xem, con đã nói là chưa ngon mà.”

Thầy trò hai người đang thân mật, đột nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

Thời Hoài Kim và Văn Bách Linh nghe tiếng nhìn lại, Du Thiên Linh đang đứng ở cửa, vì ngược sáng nên cũng không nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng.

Thời Hoài Kim vội buông chiếc đũa trong tay muốn tiến lên đón người: “Thiên Linh, nàng đã trở về.”

Văn Bách Linh duỗi tay giữ chặt đồ đệ không có tiền đồ lại, kiêu căng ngạo mạn nói với Du Thiên Linh: “Mấy ngày không gặp, đôi mắt ngươi không tốt sao, không thấy chúng ta đang làm điểm tâm sao?”

Du Thiên Linh nhìn hai người đang nắm tay, thanh âm có chút âm trầm nói: “Hoài Kim, huynh tới đây một chút, ta có lời muốn nói với huynh.” Nói xong nàng ra ngoài trước một bước.

Thời Hoài Kim lên tiếng, nói với đầu bếp: “Sư phó, nơi này liền giao cho người.”

Đầu bếp vội nói: “Phò mã xin cứ tự nhiên.”

Văn Bách Linh lại ngăn cản hắn: “Tại sao ngươi luôn không biết giận như vậy? Nàng bảo ngươi qua ngươi liền qua sao?”

Thời Hoài Kim nhíu mày nói: “Sư phụ, ta xin ngài đừng náo loạn nữa, chẳng lẽ ngài muốn thấy con và Thiên Linh ồn ào ngài mới vừa lòng sao? Ngài cùng đầu bếp ở chỗ này làm điểm tâm đi.” Nói xong hắn nhanh chóng bỏ chạy.

Văn Bách Linh ở phía sau dậm chân: “Không có tiền đồ!”