Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 25



Hôm sau, Lâm Mộc Nhuận bị thầy Hạ gọi đến văn phòng từ sáng sớm.

"Dạo này tâm trạng thế nào hả?" Ông ra hiệu cho cậu ngồi ghế đối diện mình.

"Cũng tạm ạ." Lâm Mộc Nhuận lễ phép ngồi xuống.

"Mấy hôm nay vừa phải vội vã học tập, vừa phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ nên chắc em mệt lắm nhỉ?" Thầy Hạ tươi cười hỏi han.

Vẫn đề này hôm qua ông chủ Viên cũng vừa nói xong.

"Vẫn tốt lắm ạ, nhiều hoạt động giải trí cũng hay." Câu trả lời của Lâm Mộc Nhuận chẳng khác mấy so với hôm qua.

"Nếu gặp khó khăn gì trong học tập thì có thể đến tìm thầy, hoặc là thảo luận với các bạn bè thân thiết." Thầy Hạ bảo: "Nhất là khi gặp được một vài ví dụ mẫu, có thể chia sẻ thêm với thầy và các bạn khác chẳng hạn."

Những lời này của ông tựa hồ đang ám chỉ gì đó, Lâm Mộc Nhuận nhớ đến câu trắc nghiệm rất khó kia.

"Ý thầy là đề luyện tập của trường trung học trực thuộc đại học A ạ?" Cậu hỏi.

Thầy Hạ nhướng mày khen ngợi: "Em rất trung thực đó."

"Tập đề kia đúng là em đã từng xem qua trong lúc luyện tập." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Thưa thầy, em không cố ý xem trước đề."

Thầy Hạ gật đầu, nói: "Em không thể biết trước được câu trắc nghiệm nào sẽ có trong đề mà, đây cũng là do thầy sơ suất, lại đem nguyên ví dụ mẫu vào bài kiểm tra."

"Nhưng mà đề luyện tập của trường trung học trực thuộc đại học A đa số không truyền ra ngoài đâu, em xem nó ở đâu vậy?" Thầy Hạ hỏi.

Lâm Mộc Nhuận đáp đúng sự thật: "Mượn của bạn ạ."

Thầy Hạ gật đầu: "Sự nỗ lực của em các thầy cô trong ban đều nhìn ra được, thầy cũng tin vào thực lực của em, em không phải kiểu người đầu cơ trục lợi, trùng hợp gặp phải bài mẫu chỉ có thể xem là trùng hợp ngoài ý muốn."

"Xin lỗi thầy ạ, em không cố ý đâu." Lâm Mộc Nhuận rũ mắt.

Thầy Hạ khoát tay: "Đây không phải lỗi của em, chỉ là một câu trắc nghiệm mà thôi, điểm cũng không ảnh hưởng lớn, hơn nữa như Chu Hiên nói đấy, đáp án đúng cũng có thể tìm ra bằng phương pháp loại trừ."

"Nhưng mà nếu sau này gặp được chuyện tương tự, em hãy kể với thầy trước nhé." Thầy Hạ nói một cách sâu xa: "Lâm Mộc Nhuận à, tuy em là học sinh mới, nhưng cả hai lớp thực nghiệm gồm 60 học sinh, thầy coi trọng em nhất, cho nên thầy sẵn lòng tin rằng em không gian lận, nhưng nếu chuyện này bị các bạn khác biết thì sao?"

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, mờ mịt nhìn thầy Hạ: "Bọn họ cho rằng bấy lâu nay em được điểm cao đều là vì gian lận ạ?"

Thầy Hạ không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

"Học sinh các em tuy có tình cảm bạn bè nhưng vẫn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, huống chi em còn là người mới, các bạn khó tránh khỏi việc có hơi bài xích." Thầy Hạ nói: "Ngoài học hành ra hãy chi một chút thời gian để giữ gìn các mỗi quan hệ tốt đẹp của mình, chủ động hòa đồng với tập thể nhé."

"Vâng ạ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Em hiểu rồi, cảm ơn thầy."

"Đi đi, buổi tổng duyệt chiều nay chính là cơ hội để thể hiện thật tốt trước mắt các bạn đấy." Thầy Hạ cổ vũ: "Cố lên."

Lâm Mộc Nhuận về lớp, trùng hợp gặp phải Giang Vũ Hi đang đi lấy nước.

"Chào buổi sáng nhé." Giang Vũ Hi tươi cười với cậu.

Thấy Lâm Mộc Nhuận bị thầy Hạ gọi đi đến giờ mới bước ra từ văn phòng, đứa mách lẻo là Giang Vũ Hi đương nhiên sẽ biết bọn họ đã nói chuyện gì cùng nhau. Không biết là do tinh thần tốt hay đã quen với việc ăn ké rồi đâm sau lưng mà không cảm thấy áy náy, Giang Vũ Hi trông vô cùng tự nhiên, giọng điệu cũng bình thường như mọi ngày.

Lâm Mộc Nhuận thản nhiên nhìn cậu ta, đáp lại: "Chào buổi sáng."

Lâm Mộc Nhuận biết rõ ai là người tố cáo với thầy Hạ, ngoại trừ chủ nhân của cuốn sách là Tư Bân ra, trong cả lớp 11-2 ban xã hội chỉ có cậu và Giang Vũ Hi là từng làm đề luyện tập của trường trung học trực thuộc đại học A.

"À đúng rồi, Tư Bân đã đọc lá thư tình kia chưa thế?" Giang Vũ Hi hỏi.

"Chắc là chưa." Lâm Mộc Nhuận nói.

"Sao lại chưa vậy?" Giang Vũ Hi ra vẻ tiếc nuối: "Cô bạn kia hôm qua cứ theo hỏi mình mãi, mình chỉ có thể hỏi cậu thôi."

"Cậu giúp bạn mình ám chỉ một chút với Tư Bân được không?" Giang Vũ Hi tươi cười nhờ vả: "Nhỏ này thật sự rất thích cậu ấy."

Lâm Mộc Nhuận hơi nghiêng đầu, kỳ quái nói: "Đây không phải việc nằm trong tầm kiểm soát của tôi, hơn nữa hình như Tư Bân cũng không có ý định về phương diện này đâu."

Đúng lúc này Tư Bân đi ngang qua lớp 11-2, thấy Giang Vũ Hi còn định nói thêm gì đó, Lâm Mộc Nhuận vội cướp lời: "Tư Bân ngay cửa kìa, cậu ra nói chuyện với cậu ấy đi."

Giang Vũ Hi vừa quay đầu đã nhìn trúng Tư Bân.

Ánh mắt thoáng thấy có hai người đang nhìn mình, Tư Bân liền dừng chân.

"Gì thế?" Tư Bân có dáng người khá cao, hắn rũ mắt nhìn Giang Vũ Hi.

Tâm trạng Tư thiếu gia bây giờ có vẻ không tốt lắm, mặt không chút cảm xúc, cho dù Giang Vũ Hi muốn gặp hắn cũng không dám mở miệng.

"Giang Vũ Hi tìm cậu đấy." Lâm Mộc Nhuận bỏ lại câu đó rồi về chỗ ngồi.

Tư Bân nhướng mày, trên mặt viết dòng chữ "Muốn gì nói nhanh, có rắm mau thả" cực kỳ không kiên nhẫn.

"Không... Không có gì..." Giang Vũ Hi bị hắn nhìn đến mức hơi sợ.

Tư Bân đánh giá cậu ta một phen rồi mới nghiêm mặt rời đi.

Mỗi lần Giang Vũ Hi nhìn thấy Tư Bân đều sẽ nhớ đến vụ bê bối ngày xưa ở trường thực nghiệm, hơn nữa vừa chơi đểu Lâm Mộc Nhuận xong nên cậu ta khó tránh khỏi chột dạ, thấy ông lớn kia đi rồi mới cuống quít về chỗ, cũng không đề cập đến chuyện thư tình với Lâm Mộc Nhuận nữa.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau tiết thứ hai đầu giờ chiều, lớp trưởng Hoàng Hạo liền giục cả lớp nhanh chóng tập hợp ở tòa dạy nhạc.

Dựa theo trình tự biểu diễn, ban xã hội lớp 11-2 sẽ ngay sau 11-1, khi đám học sinh lớp 11-2 lục tục đi vào phòng biểu diễn, màn đọc thơ diễn cảm của lớp 11-1 đã sắp kết thúc.

Lâm Mộc Nhuận đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, liếc mắt một cái đã thấy được Tư Bân đứng hàng sau.

"Mình thấy bọn này đọc diễn cảm cũng hay đấy chứ." Dư Thiến Di sáp tới bình luận: "Ít ra còn hơn quả hợp xướng của lớp bọn mình."

Sau tiết mục tập thể sẽ là các tiết mục cá nhân, Tư Bân vừa bước ra đã nhìn thấy mấy học sinh lớp 11-2 tụ tập đứng bên cửa sổ.

Vài cô nàng cười tươi chào hắn, khen không ngớt: "Tiết mục đọc diễn cảm của lớp cậu chắc chắn sẽ được duyệt cho xem."

Tư Bân cũng cười, lịch sự đáp: "Cảm ơn nhé, nghe bảo lớp các cậu định hát đồng ca à?"

"Trời ơi! Đừng nhắc đến nữa, hôm qua giáo viên dạy thanh nhạc còn phê bình bọn mình là hát khó nghe kinh khủng." Dư Thiến Di xổ một tràng không hề ngần ngại: "Bọn mình chỉ làm quần chúng đi ngang sân khấu thôi, tất cả mọi người đều đặt cược vào màn hợp tấu của Lý Mộng Lai với Lâm Mộc Nhuận đó."

"Ồ." Tư Bân nhìn về phía Lâm Mộc Nhuận, cười nói: "Vậy bạn học Lâm phải cố gắng lên nhé."

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu đáp: "Ừm."

Đáng ra Tư Bân có thể về lớp sau khi biểu diễn xong tiết mục tập thể, nhưng hắn có vẻ không định vội vã rời đi, ngược lại ung dung đi đến cạnh Lâm Mộc Nhuận, đứng dựa vào tường.

"Chưa nghe bạn học Lâm kéo violin bao giờ nhỉ." Tư Bân nói.

"Ở tiệm đàn tôi không chơi sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tư Bân nghĩ nghĩ: "Ừ, khi dạy học sinh cậu chỉ hay chơi mấy bài luyện thôi."

"Hai cậu thân nhau thế!" Dư Thiến Di ở bên cảm thán: "Còn cùng đến tiệm đàn nữa à."

"Cậu ấy là giáo viên." Tư Bân khẽ cười, đáp: "Đây chỉ là một tên thính giả lêu lổng thôi."

Lâm Mộc Nhuận đúng là có một chân dạy học ở tiệm đàn, nhưng trong nhận thức của cậu, Tư Bân hay đến tiệm Tinh Nguyệt là vì Cao Viễn dạy guitar ở đó, cậu cảm thấy cách nói của Tư Bân có gì đó kỳ lạ, khi định bổ sung vài câu thì đột nhiên có một thầy giáo ló đầu ra từ trong phòng: "Các học sinh tụ tập bên ngoài trật tự một chút!"

Cả hành lang ngay lập tức rơi vào im lặng, nếu lúc này Lâm Mộc Nhuận lên tiếng thì sẽ hơi đột ngột, cậu ngẩng đầu nhìn Tư Bân, nuốt những lời nói đã đến bên môi xuống.

Mười phút sau, giáo viên thanh nhạc mở cửa đón bọn học sinh lớp 11-2 vào.

"Cô ơi, lớp em chưa đến đủ." Hoàng Hạo chạy bước nhỏ tiến đến giải thích: "Có hai bạn đang đi WC chưa về được ạ."

Cô dạy nhạc nhíu mày bực bội: "Phải để ý chứ... " Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng ta không có nhiều thời gian, còn có lớp khác đến tổng duyệt nữa nên đừng kéo theo mọi người phải chờ lâu, vậy lớp 11-2 tiết mục cá nhân lên trước nhé."

"Lớp trưởng, em đi giục mấy đứa kia, gọi về nhanh lên." Cô dạy nhạc ngoắc tay với Lý Mộng Lai và Lâm Mộc Nhuận: "Hai em vào đi."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, vừa xoay người đã nghe giọng Tư Bân.

"Bạn học Lâm."

"Ừ?" Lâm Mộc Nhuận quay đầu lại.

Tư Bân cười cười nhìn cậu, cổ vũ: "Cố lên."

Ban giám khảo gồm có bốn giáo viên dạy nhạc, vừa có người vào liền bảo thư ký phụ trách ghi chép bên cạnh đóng cửa lại luôn.

"Lý Mộng Lai và Lâm Mộc Nhuận lớp 11-2 ban xã hội phải không?" Một thầy giáo trung niên nhìn danh sách, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Đừng căng thẳng."

Hai người cúi chào với bốn vị giám khảo.

"Bắt đầu đi." Một giáo viên nói.

Lâm Mộc Nhuận cầm đàn, quay đầu nhìn Lý Mộng Lai, cô hiểu ý, bắt đầu chơi đoạn nhạc dạo đầu tiên.

Nghe thấy tiếng đàn, khá nhiều học sinh liền tiến đến bên cửa sổ.

Tư Bân nghiêng người nhìn vào trong.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá cây, hóa thành những đốm sáng nhỏ trên ô kính cửa sổ, đốm sáng này hòa cùng cơn gió mát buổi chiều, trải dài xuống đất nhấp nhô theo lá. Lâm Mộc Nhuận mặc sơ mi trắng, mắt rũ xuống, ngón tay mảnh khảnh như đang múa trên dây đàn.

Cảnh tượng này khiến Tư Bân nhớ lại buổi chiều khi hắn lần đầu tiên gặp Lâm Mộc Nhuận.

Khi đó, thiếu niên xa lạ kia lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, làm cho tim hắn không ngừng tăng tốc. Hắn thậm chỉ còn chẳng biết tên tuổi người ta, cứ như vậy mà tự rơi vào mối tình đơn phương.

Tiếng đàn violin du dương quanh quẩn khắp hành lang, hòa quyện cùng thanh âm trong trẻo của dương cầm, dịu dàng uyển chuyển như ánh ban mai chiếu lên từ trong sương mù.

"Hay thật đấy." Dư Thiến Di ôm mặt cảm thán.

Tư Bân không nhịn nổi mà hơi cong khóe môi.

Hay quá, hắn nghĩ.