Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 31



Tối nay mọi người đã ăn quá no rồi, vậy nên bánh gato Lâm Mộc Nhuận đặt từ trước có vẻ hơi thừa.

"Không ăn nổi nữa đâu." Chu Hiên uể oải nói.

"Nhưng trong ký túc xá làm gì có tủ lạnh, để bánh qua đêm sẽ hỏng mất." Lý Mộng Lai nhíu mày.

"Để tạm nhà tôi cũng được." Tư Bân nhận lấy bánh kem đã được đóng gói trong tay Lâm Mộc Nhuận: "Nhà gần trường nên ngày mai cậu đến lấy cũng tiện hơn."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Tư Bân: "Không sao."

Lâm Thanh Thanh thấy quái quái, nhân lúc mọi người đi dạo cho tiêu cơm, cô lặng lẽ hỏi Dư Thiến Di: "Hình như quan hệ giữa Tư Bân và anh mình tốt phết đấy nhỉ?"

Dư Thiến Di quay đầu nhìn Tư Bân một cái, nhỏ giọng đáp: "Bọn họ luôn như vậy mà, cậu không biết hả?"

"Luôn như vậy?" Lâm Thanh Thanh ngạc nhiên: "Nhưng mà anh mình chưa bao giờ kể."

"À?" Dư Thiến Di gãi đầu: "Nếu không phải khoe thì Lâm Mộc Nhuận cũng không cần bảo mình với Tư Bân là bạn thân mà đúng không?"

Lâm Thanh Thanh vẫn thấy chuyện này có gì đó lạ, hỏi tiếp: "Cậu không thấy kỳ hả? Anh mình trước khi chuyển tới không hề biết Tư Bân, nhưng hai người họ lại làm quen trong đúng hai tháng ngắn ngủi. Hơn nữa...Hơn nữa mình cảm thấy thái độ của Tư Bân đối với anh không giống cách cậu ấy đối xử với người khác."

Dư Thiến Di nghĩ ngợi: "Hình như không giống thật."

"Mấy cậu không biết lạ ở đâu hả?" Lâm Thanh Thanh hỏi.

"Hừm...Ban đầu cũng ngạc nhiên lắm, vì Tư Bân rất ít khi chủ động làm quen mà." Dư Thiến Di nói: "Hồi mới khai giảng, cả lớp mình đều nghĩ Tư Bân sẽ làm khó Lâm Mộc Nhuận vì thành tích trên danh sách ấy."

"Nhưng mà sự thật chứng minh đó chỉ là ấn tượng vớ vẩn của tụi mình với Tư Bân thôi, dù cậu ấy nhìn hơi khó gần nhưng cũng đâu có ăn thịt người nhở, cũng chưa gây chuyện gì ở trường Số 1 hết, kết bạn với học sinh chuyển trường đâu phải chuyện gì khó tưởng tượng lắm."

"Thật không?" Lâm Thanh Thanh do dự nói: "Nhưng mà trước đây...Ý mình là trước khi quen Tư Bân ấy, anh mình không kết bạn với ai đâu."

Dư Thiến Di phân tích: "Cũng bình thường mà, Lâm Mộc Nhuận ít nói cũng không thích biểu lộ tình cảm nhiều, lại còn một tâm hướng tới học tập, tính tình như vậy ở tiểu học với cấp hai hơi khó kết bạn, Chu Hiên cũng thế đấy."

"Anh cậu có bạn thân thì phải vui hộ chứ?" Lý Mộng Lai vẫn luôn im lặng lắng nghe hỏi: "Anh của Dư Thiến Di cũng là bạn của Tư Bân này."

"Đúng đó, bọn họ lên cấp 3 mới quen nhau đấy." Dư Thiến Di nói.

Lâm Thanh Thanh có vẻ đã bị thuyết phục, cô nàng nghĩ chút rồi ngại ngùng cười: "Chắc do mình nghĩ nhiều rồi, thật ra mình vẫn luôn cho rằng Tư Bân có âm mưu gì đấy nên mới đối xử tốt với anh..."

Buổi tối hôm sinh nhật Ngô Dật Thần, Tư Bân gọi taxi giúp mấy người khác nhưng lại tự cõng Lâm Mộc Nhuận say xỉn về tận nhà, rồi chưa uống một ngụm nước nghỉ ngơi đã rời đi. Lâm Thanh Thanh đã không ngừng tưởng tượng, nếu tối đó người uống say không phải Lâm Mộc Nhuận thì sao? Liệu Tư Bân có thể quan tâm chăm sóc người khác như thế không?

Dù Lâm Mộc Nhuận không thấy lạ ở đâu nhưng chuyện này lại luôn canh cánh trong lòng Lâm Thanh Thanh, cứ như cục mụn không lớn không nhỏ nhưng vẫn khiến người ta buồn phiền.

Dư Thiến Di cười: "Cậu cứ coi như người ta muốn vẻ đẹp của anh trai cậu đi."

Lý Mộng Lai cũng khúc khích: "Có khi muốn thứ khác ấy chứ."

"Muốn thứ khác á, thế gặp nhau ở tường tỏ tình thôi!" Dư Thiến Di trêu.

Lâm Thanh Thanh sửng sốt: "Làm gì có chuyện đấy, mấy cậu đừng đùa."

Dư Thiến Di vội giải thích: "Đùa tí thôi mà, anh cậu có bạn gái rồi còn gì?"

"Anh ấy có bạn gái lúc nào thế?" Lâm Thanh Thanh cười.

"Hả?" Dư Thiến Di đớ ra: "Không có à?"

"Mấy cậu nghe ai nói vậy?" Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Không có thật! Đi nghe mấy tin đồn nhảm nhí làm gì hả."

Lâm Thanh Thanh phải thề thốt cam đoan mãi Dư Thiến Di mới chịu tin.

Vì thế, sáng hôm sau, tin Lâm học bá độc thân lại như mọc cánh mà bay khắp ban xã hội khối 11, trên bàn cậu cũng đặt thêm mấy bữa sáng tình yêu, dẫn đến sự ngưỡng mộ của các bạn học xung quanh và cái nhìn chằm chằm của Tư Bân, đương nhiên đây là chuyện sau này.

Nhắc đến tường tỏ tình, Lý Mộng Lai quay đầu hỏi Lâm Thanh Thanh: "Nếu lời Dư Thiến Di nói là sự thật thì cậu có khó chịu không?"

"Gì cơ?" Lâm Thanh Thanh chưa hiểu ý của cô.

"Ý mình là gay ấy." Lý Mộng Lai hỏi lại: "Cậu thấy thế nào? Có khó chịu không?"

Lâm Thanh Thanh suy nghĩ rồi thành thật đáp: "Sao phải khó chịu, bây giờ là năm nào rồi chứ, hơn nữa xu hướng tính dục đa phần là bẩm sinh rồi... Chẳng qua nói thật, tuy bảo yêu đương là tự do mỗi người nhưng vẫn có nhiều người vì vấn đề này mà bị người lạ chỉ trỏ bàn tán lắm..."

Lý Mộng Lai mỉm cười, quay đầu nhìn Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân một cái, nhẹ nhàng nói: "Thật ra ngoài chỉ trỏ bàn tán, cũng sẽ có người chúc phúc mà."

Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Mình chỉ hy vọng người thân và bạn bè của mình không phải gánh chịu nỗi áp lực đó."

Chín giờ tối, mọi người chia nhau tại ngã rẽ. Trên đường về ký túc xá chỉ có Lâm Mộc Nhuận và Lâm Thanh Thanh. Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nên sân trường khá vắng vẻ, yên ắng đến mức nghe rõ tiếng lá cây xào xạc.

Khi đi ngang qua bức tường tỏ tình dưới tầng tòa nhà dạy học, Lâm Thanh Thanh dừng chân.

Không biết vì sao mà mí mắt cô nàng cứ giật giật, nghĩ đến câu đùa ban nãy Dư Thiến Di nói, cô đột nhiên cảm thấy niềm bất an mạnh mẽ.

"Anh ơi, anh có định yêu đương không?" Cô mở miệng thăm dò.

Lâm Mộc Nhuận xoay người: "Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Không...Thì đi qua tường tỏ tình nên tự nhiên em nghĩ ra." Lâm Thanh Thanh cười, hỏi tiếp: "Mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì thế?"

Lâm Mộc Nhuận trầm mặc một lúc rồi nói: "Anh chưa từng nghĩ đến việc này."

Có thể là do trực giác của con gái, Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh đang giấu mình gì đó.

"Mấy cô gái ưu tú như Lý Mộng Lai thì sao? Anh không thích hả?" Cô hỏi.

"Cậu ấy là bạn anh." Lâm Mộc Nhuận đáp.

"Vậy những bạn nữ khác thì sao?" Lâm Thanh Thanh căng thẳng vặn vẹo ngón tay: "Không có ai đem đến cho anh cảm giác thích một người à?"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không."

Lâm Thanh Thanh chưa từ bỏ: "Vậy tương lai chắc sẽ có nhỉ?"

Lâm Mộc Nhuận nhìn vào mắt cô, sau một lúc lâu mới lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Lòng Lâm Thanh Thanh trùng xuống, nụ cười trên mặt cuối cùng không duy trì được nữa.

"Định sau khi tốt nghiệp sẽ nói chuyện này với em." Lâm Mộc Nhuận rũ mắt, thấp giọng nói: "Thanh Thanh, từ cấp 2 anh đã nhận thấy, hình như anh chỉ có thể coi tất cả cô gái anh quen là bạn bè bình thường."

Lời này của cậu đã nói giảm nói tránh đi, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn hiểu được ý tứ trong đó.

Gió buổi đêm rất lạnh, Lâm Thanh Thanh rùng mình một cái.

Lâm Mộc Nhuận bước đến: "Xin lỗi em, nếu cảm thấy không thể chấp nhận được..."

"Không đâu, không đâu." Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Em chỉ nghĩ là..."

"Ừ?" Lâm Mộc Nhuận nâng tay, lau giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên má cô.

"Em nghĩ sao?" Cậu hỏi.

Lâm Thanh Thanh nức nở, khẽ nói: "Dù bây giờ nhiều người không quan tâm bạn bè mình thẳng hay cong, nhưng mà ngoài xã hội...Ý em là thế giới của người lớn với học sinh bọn mình khác nhau nhiều lắm, em sợ anh sẽ phải chịu khổ." Cô nói năng lộn xộn.

"Có thể sẽ vậy." Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng nói: "Nhưng chuyện sau này cứ để sau này rồi nói."

Lâm Thanh Thanh nhấc tay lau lung tung trên mặt: "Anh để em một mình chút đi."

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận lùi về sau mấy bước, im lặng đứng dưới bóng đèn đường.

Lâm Thanh Thanh càng lau nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô sụt sịt mấy tiếng, mãi lúc sau mới bình ổn cảm xúc.

"Có ai biết không anh?" Cô khàn giọng hỏi.

"Không." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Mỗi em biết thôi."

"Còn Tư Bân?" Lâm Thanh Thanh ậm ờ nói.

Lâm Mộc Nhuận không nghe rõ: "Cái gì?"

"Quên đi, không có gì ạ..." Cô lắc đầu, lấy một cái khăn tay còn vương mùi khói ra lau khô nước mắt nước mũi còn dính trên mặt.

"Vậy nếu..." Cô nắm chặt khăn tay, ngắc ngứ nói: "Nếu anh có thích ai thì nhất định phải nói cho em biết trước, em sẽ gạt bố mẹ giúp anh, nếu không gạt được em sẽ thuyết phục họ."

Lâm Mộc Nhuận mỉm cười: "Ừ, cảm ơn em, nhưng chuyện kể với người nhà cứ để anh tự lo."

Lâm Thanh Thanh cuối cùng cũng ngừng khóc.

Lâm Mộc Nhuận vỗ vai cô: "Đi nào, anh với em đi dạo chút."

"Không." Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Em muốn về ký túc xá."

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận dịu dàng: "Anh đưa em về."

Tư Bân vừa cất bánh kem vào tủ lạnh thì điện thoại hiện lên tin nhắn Thẩm Hành Tri gửi tới.

"Tư Bân, có tiện tâm sự không?"

Thẩm Hành Tri rất ít khi gọi họ tên đầy đủ của Tư Bân, cũng ít khi dùng giọng điệu thế này gạ hắn trò chuyện.

Tư Bân không biết anh muốn tâm sự chuyện gì, mở khóa điện thoại rồi nhắn lại: "Có."

Màn hình điện thoại lập tức hiển thị có người gọi tới, Tư Bân nhấn nghe.

"Vừa ăn đêm về đấy à?" Mới kết nối là Thẩm Hành Tri vào thẳng vấn đề.

Tư Bân mỉm cười: "Lại có ai tình báo cho anh vậy?"

"Nghe bảo mày mới mua của Cao Viễn cái bút máy nhỉ, tặng cho một giáo viên ở tiệm đàn của nó?" Thẩm Hành Tri hỏi: "Cái cậu lần trước đến nhà mày tập violin à?"

"Ừ." Tư Bân bật đèn lên, ra sô pha ngồi: "Sao thế?"

"Mày..." Thẩm Hành Tri bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: "Mày đổi ý chưa?"

"Em không biết..." Tư Bân rũ mắt.

Hắn biết ý Thẩm Hành Tri là gì, người lần trước chính mồm nói sẽ không quấy rầy Lâm Mộc Nhuận là hắn, nhưng lần này người không nhịn được phải tặng quà cho cậu ấy cũng là hắn, vụ này không tính là cương quyết lắm, cái cam đoan sẽ vạch rõ giới hạn với Lâm Mộc Nhuận ấy chỉ như nhất thời nổi lên, sau khi trở về từ thành phố Z Tư Bân đã quẳng nó ra sau đầu.

"Tư Bân, anh cảm thấy mày nên suy nghĩ cho kỹ vào." Thẩm Hành Tri thở dài, nói: "Chứ đừng ôm cái thái độ nửa xa nửa gần như thế."

Tư Bân trầm mặc cầm điện thoại, không nói gì.

"Một là dũng cảm lên, hai là như mày nói với anh đấy, giữ khoảng cách với cậu ấy, coi người ta là bạn bè bình thường đi." Thẩm Hành Tri nói.

"Nhưng mà em..." Tư Bân mờ mịt nói: "Em chỉ tặng cậu ấy một món quà thôi, muốn cậu ấy thật vui vẻ."

"Rồi sao nữa?" Thẩm Hành Tri hỏi: "Để cậu ấy quen với sự tồn tại của mày, đến khi mối quan hệ của hai đứa thân thiết hơn những người khác?"

"Em không nghĩ nhiều như vậy." Tư Bân nhíu mày.

"Giờ mày nên như thế đi." Thẩm Hành Tri nói: "Mày tặng cậu ấy một cái bút mấy nghìn tệ làm quà sinh nhật, mày cảm thấy người ta sẽ nghĩ như nào?"

"Cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều quá đâu." Tư Bân bị truy hỏi thấy hơi bực bội, hắn bắt đầu trốn tránh vấn đề này theo bản năng.

"Chỉ là một cái bút máy thôi mà."

Thẩm Hành Tri: "Mày không phải cậu ấy, sao mày biết cậu ấy nghĩ gì?"

Tư Bân im lặng một lúc lâu cũng không đáp lại.

"A lô?" Thẩm Hành Tri gọi: "A lô Tư Bân còn ở đó không?"

Tư Bân ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bóng đèn trên trần phòng khách, sau một lúc mới hỏi: "Anh, nếu anh là em thì anh sẽ làm thế nào?"

"Lựa chọn năm đó của anh mày cũng thấy rồi mà." Thẩm Hành Tri nói.

Năm đó, Thẩm Hành Tri phải yên lặng gánh chịu bao nhiêu sự sỉ nhục và chê cười, nỗi đau đó Tư Bân nhỏ tuổi đều chứng kiến hết.

"Mày sợ lịch sử lặp lại à?" Thẩm Hành Tri đoán.

Tư Bân nhỏ giọng đáp: "Xin lỗi anh, em không nên hỏi câu đấy."

"Có gì mà phải xin lỗi." Thẩm Hành Tri cười: "Anh không hối hận vì lựa chọn của mình đâu, dù sao anh với Bối Phàm cũng từng yêu nhau thật lòng mà."

"Có đáng không?" Tư Bân hỏi.

"Đáng chứ, nhưng cũng không đáng." Thẩm Hành Tri nói: "Tuổi trẻ quá lông bông nên lúc nào cũng cảm thấy mình khác biệt, có đầy cách biểu đạt tình cảm mà cứ phải chọn cách hút mắt nhất, giờ nhớ lại cũng chỉ muốn xin lỗi bố mẹ già thật nhiều, lo lắng cho anh như thế, với cả... Xin lỗi mày nữa."

"Sao lại thế?" Tư Bân hỏi.

Thẩm Hành Tri đáp: "Chắc chắn là do ảnh hưởng từ anh nên mày mới do dự như thế nhỉ?"

Tư Bân bị nói trúng tim đen nhưng cũng không thừa nhận: "Làm gì có chuyện đấy."

"Hừm..." Thẩm Hành Tri khẽ cười: "Anh lại không hiểu mày chắc?"

Tiểu Bạch đã mơ màng tỉnh từ lúc Tư Bân nghe điện thoại, nó uống chút nước xong thấy người hơi ngứa ngáy, gặp Tư Bân vẫn ngồi trên sô pha nên nhấc chân nhảy lên, dụi vào người hắn rồi nhẹ nhàng kêu meo meo.

"Đúng rồi, trước quên không hỏi mày, sao lại nuôi thêm một con mèo nữa thế?" Thẩm Hành Tri nói.

Tư Bân gãi cằm cho nhóc mèo, đáp: "Cậu ấy nhặt được, em thấy thương nên mang về."

"Chậc..." Thẩm Hành Tri cảm thán: "Tư Bân này, anh có cảm giác ai có mắt cũng nhận ra mày thích cậu ấy rồi."

Động tác của Tư Bân khựng lại một chút: "Rõ thế à?"

"Rõ quá ấy chứ." Thẩm Hành Tri nói: "Nếu mày thích cậu ấy thật, tìm cơ hội mà hỏi xem suy nghĩ của người ta như nào đi."

"Cứ đợi đã." Tư Bân nói: "Em sợ cứ thế nói ra sẽ dọa cậu ấy mất."

"Ờ, mày biết phải làm gì là được rồi." Thẩm Hành Tri ngáp một cái: "Anh cúp máy nhé, lớn đùng rồi mà còn phải để ông đây ở nước ngoài lo cho mày."

"Dạ." Tư Bân cười: "Cảm ơn anh."

Sau khi cúp máy, Tư Bân mở WeChat vào ảnh đại diện của Lâm Mộc Nhuận.

"Mai tôi mang bánh kem đến trường được không, tiện để cậu với bạn bè ăn luôn."

Một lúc sau Lâm Mộc Nhuận đã nhắn lại: "Cậu ăn cùng nhé?"

Tư Bân nhìn chằm chằm dòng chữ nhỏ bé kia, không nhịn được mà nở nụ cười.

"Bọn mình ăn cùng nhau." Hắn trả lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhuận Nhuận come out rồi!

Tư Bân cũng nghĩ thông rồi!

Vậy là sau này có thể bắt đầu câu chuyện tình yêu ngọt ngào! (mới là lạ ấy)