Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 37



Bài viết giải thích và ảnh phiếu điểm vừa được tung ra, Hứa Hải Dương điều hành confession cũng đã bị chủ nhiệm lớp mặt đen sầm gọi vào văn phòng.

"Hàng ngày không cố gắng học tập thì thôi, em còn dám tung tin đồn bịa đặt hả?" Chủ nhiệm lớp 11-10 ban tự nhiên đã nghe thầy Thang kể đầu đuôi sự việc. Cô không ngờ học sinh ngoan ngoãn của mình lại có thể dính dáng tới sự việc lớn như vậy, sợ bị truy cứu trách nhiệm nên sau khi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm khối, cô ngay lập tức đi tìm Hứa Hải Dương.

"Em có tung tin nhảm đâu..." Hứa Hải Dương cúi đầu lẩm bẩm chống đối.

"Em có tung tin nhảm đấy!" Cô chủ nhiệm lấy điện thoại ra gọi cho phụ huynh của gã.

Hai mươi phút sau, Hứa Hải Dương bị bố mẹ mắng té tát cuối cùng cũng thò được chân ra khỏi văn phòng, gã ủ rũ chuẩn bị về viết kiểm điểm thì gặp phải Tư Bân đứng trước cửa phòng.

"Anh Bân ạ..." Đôi mắt mệt mỏi của gã lặng lẽ lên án: "Anh lừa em, suýt chút nữa là em bị ghi tội vào học bạ đấy."

Tư Bân nhìn gã một cái, thản nhiên nói: "Nếu không chủ động đầu thú thì cậu đã bị ghi thật rồi."

Hứa Hải Dương bơ phờ gục xuống lan can hỏi: "Em chỉ đăng bài thôi chứ có làm gì đâu, ngoài viết kiểm điểm chắc không bị phạt nữa đâu nhỉ?"

"Ai gửi bài cho cậu để đăng?" Tư Bân hỏi.

Hứa Hải Dương cúi đầu không nói gì.

"Cậu nên tự báo cáo với thầy Thang chuyện ai là người viết confession ẩn danh đó đi." Tư Bân đề nghị: "Dù sao cậu cũng chỉ mở confession trường thôi, đừng hốt rác hộ đứa tung tin."

Hứa Hải Dương vùi đầu vào tay rồi thở dài một cái: "Em cũng có biết nó là ai đâu."

"Gì?" Tư Bân nghi ngờ: "Chẳng phải tên đó gửi bài đăng qua QQ cho cậu à?"

"Thì đúng vậy." Hứa Hải Dương ngẩng đầu buồn bã nói: "Nhưng mà người ta dùng tài khoản mới tinh, ban đầu em cũng không quan tâm đến cái chuyện vớ vẩn đấy đâu, dù sao nó cũng liên quan đến bảng xếp hạng học sinh giỏi thành phố và thanh danh của học sinh khác, nhỡ sai thì em sẽ bị liên lụy mà, như bây giờ ấy..."

"Rồi sao nữa?" Tư Bân hỏi: "Sao cậu lại đổi ý?"

"Tên đó bảo mình là học sinh lớp 11-2 ban xã hội." Hứa Hải Dương mở điện thoại, vào đoạn chat cũ cho Tư Bân xem: "Với cả chắc nịch là chứng cứ mình giữ vô cùng chính xác."

Tư Bân cầm điện thoại hỏi: "Nếu chứng cứ đúng thì sao không báo với giáo viên?"

Hứa Hải Dương ấp a ấp úng không chịu nói nguyên nhân. Tư Bân cúi đầu xem lịch sử đoạn chat của gã, tự mình tìm được đáp án.

"Cậu còn nhận tiền cơ à?" Tư Bân nhíu mày.

"Thì...Là phí đăng bài đấy." Hứa Hải Dương cúi đầu, lí nhí thanh minh: "Nó nói đây không phải chơi khăm, em thấy phí đăng bài cũng đóng thì làm gì có chuyện tin giả được. Dù sao...Dù sao làm gì có ai bỏ tiền ra để rước họa vào thân? Nhỉ?"

Tư Bân đột nhiên cười khẽ một tiếng rồi trả điện thoại cho gã. Gã không dám ngẩng đầu.

"Sau lúc nãy cậu không cho tôi biết là còn có cả chuyện này nữa thế?" Tư Bân hỏi.

"Em em em...Em không dám..." Hứa Hải Dương lắp bắp nói: "Em sợ bị coi thành đồng lõa..."

"Lúc nhận tiền sao không biết sợ thế này đi?" Tư Bân ném lại một câu rồi nhấc chân rời đi.

"Vậy...Giờ em phải làm gì hả?" Hứa Hải Dương sợ Tư Bân đi tìm chủ nhiệm Thang tố cáo mình nên kiên trì chạy theo.

"Tự đi giải thích tất cả mọi chuyện với thầy Thang." Tư Bân lạnh nhạt nói.

Hứa Hải Dương không tin nổi: "Không được! Anh đừng hại em thế chứ!"

"Tôi là người hại cậu à?" Tư Bân xoay người, đứng trên cao nheo mắt nhìn chằm chằm Hứa Hải Dương đang run cầm cập.

"Bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng mấy chốc giáo viên sẽ tìm được người ẩn danh đăng bài đó thôi, đến lúc đấy tôi không nghĩ tên đó sẽ giấu vụ nộp tiền giúp cậu đâu."

Hứa Hải Dương căng thẳng đến mức mặt chậm rãi đỏ lên, Tư Bân trầm ngâm một lát rồi nói: "Bây giờ đi đầu thú trước hoặc chờ người ta khai cậu ra, tự chọn đi."

Đang giờ quà chiều nên trên hành lang có không ít học sinh qua lại, hai người cũng không cố tránh né ai nên một vài học sinh đã bắt đầu để ý đến bên này, hướng ánh mắt tò mò về phía họ.

Bị nhiều người quan sát như vậy, Hứa Hải Dương chỉ muốn tìm một cái hố chui vào cho xong.

Tư Bân đợi một lúc không thấy gã nói gì thì xoay người đi luôn.

"Đợi tí!" Sau lưng hắn vang lên giọng nói run rẩy của Hứa Hải Dương: "Em...Giờ em đi tìm thầy Thang ngay đây."

Hôm nay sau khi tan học, Lâm Mộc Nhuận và Giang Vũ Hi đã bị gọi đến văn phòng ở tầng bốn.

"Thưa thầy, thầy gọi em ạ?" Lâm Mộc Nhuận gõ cửa rồi đi vào. Cậu phát hiện trong phòng đứng đầy người. Ngoài vài giáo viên ra còn có cậu Lâm mợ Lâm.

Lâm Mộc Nhuận ngạc nhiên nói: "Cậu mợ, sao hai người lại đến trường?"

Cậu Lâm nghe tiếng Lâm Mộc Nhuận thì vội ra hiệu bảo cậu đến bên cạnh mình: "Nhuận Nhuận tới đây nào."

Lâm Mộc Nhuận vào văn phòng, thấy dưới ánh đèn sáng sủa còn có một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế, cậu chưa kịp nhìn rõ mặt thì Giang Vũ Hi sau lưng đã lên tiếng: "Bố mẹ sao lại ở đây thế ạ?"

Đôi vợ chồng ngẩng đầu, cũng đón Giang Vũ Hi qua.

"Giờ mọi người đều đã đông đủ rồi nhỉ, vậy chúng ta cùng làm rõ sự việc này nhé." Chủ nhiệm Thang đóng cửa sổ lại rồi nói với cô chủ nhiệm lớp 11-10 ban tự nhiên: "Cô Mã nói trước đi."

Cô Mã nhìn thoáng qua Hứa Hải Dương đang co ro như con chim cút bên cạnh, bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho mọi người: "Hứa Hải Dương đây là học sinh lớp tôi, em ấy quản lý một trang confession của trường chúng ta trên QQ, mới hôm qua em ấy đã đăng một bài viết do tài khoản ẩn danh gửi về, bài viết đó nói em Lâm Mộc Nhuận đã gian lận trong kỳ thi."

"Gian lận sao?" Mợ Lâm kinh ngạc, lập tức phản bác: "Không thể đâu cô à! Thằng bé nhà tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện đấy!"

Cô Mã gật đầu giải thích: "Vâng, bọn tôi tin em ấy không gian lận nên mong chị đừng vội tức giận ạ, hôm nay tôi gọi các vị phụ huynh đến cũng không phải để phê bình Lâm Mộc Nhuận."

Mợ Lâm nhíu mày, nghe cô Mã nói tiếp: "Lần này các giáo viên của trường ta đều không tham gia vào quá trình ra đề cũng như chấm thi, vậy nên chắc chắn không thể tồn tại trường hợp biết trước đề được."

Lâm Mộc Nhuận nghiêng đầu nhìn về phía Giang Vũ Hi, thấy cậu ta đang im lặng đứng dưới ánh đèn, vẫn giữ bộ dáng học sinh ngoan lanh lợi như trước, trên mặt không hề hiện vẻ bối rối khi sắp bị vạch trần.

"Giám thị chúng tôi cũng làm việc rất nghiêm túc trong hai ngày thi kia, xác định em Lâm Mộc Nhuận không có hành vi gian lận." Sau khi nói xong những lời này, cô Mã tỏ rõ sự áy náy: "Nhưng học sinh lớp tôi lại tung tin Lâm Mộc Nhuận gian lận trong tình huống không có bằng chứng rõ ràng cụ thể, gây ảnh hưởng đến việc học hành và đời sống hàng ngày của em ấy, đây là lỗi của chúng tôi, thật sự xin lỗi nhiều lắm, chúng tôi chắc chắn sẽ tăng cường giáo dục tư tưởng và đạo đức cho các em học sinh trong tương lai."

"Cái này..." Cậu Lâm không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngẩn ra một lúc rồi hỏi: "Bạn học sinh này là Hứa Hải Dương hả? Cháu gây ra chuyện đó để làm gì?"

"Dạ...Là cháu, xin lỗi chú nhiều." Hứa Hải Dương nấp sau lưng cô Mã, lí nhí như muỗi mà đáp.

Cậu Lâm ngạc nhiên hỏi: "Cháu trai, cháu hẳn phải biết tung tin đồn sai sự thật sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Nhuận Nhuận, vì sao cháu lại làm thế?"

"Xin lỗi ạ, rất xin lỗi ạ!"

Đối diện với ánh mắt trách móc của các bậc phụ huynh và giáo viên, Hứa Hải Dương căng thẳng khẽ run môi.

"Cháu không cố ý thật mà, là cậu ta làm đấy!" Hứa Hải Dương chỉ sang Giang Vũ Hi vẫn luôn yên lặng, cố biện minh: "Cậu ta nói mình có bằng chứng chính xác cho việc Lâm Mộc Nhuận gian lận, còn cho cháu tiền, bắt cháu đăng bài viết đó bằng được!"

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Giang Vũ Hi.

"Làm gì có chuyện đó?" Bố Giang bước lên giải thích với cậu Lâm: "Cậu của Lâm Mộc Nhuận này, con trai chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy đâu."

"Là cậu ta đó!" Hứa Hải Dương cao giọng: "Cậu ta lập một tài khoản QQ mới rồi gửi thông tin Lâm Mộc Nhuận gian lận cho cháu, cô chú không tin thì xem này!" Gã hoảng loạn cố lấy điện thoại ra, run rẩy mở khóa: "Mọi người xem đi! Cháu vẫn còn lưu đoạn chat đây!"

Ngược với gã, Giang Vũ Hi lại vô cùng bình tĩnh, cậu ta chỉ nhìn lướt qua điện thoại của Hứa Hải Dương rồi hỏi: "Cậu có bằng chứng gì mà bảo tài khoản kia là của tôi?"

"Tôi đi hỏi hết rồi, cả lớp cậu chỉ có mỗi cậu là từng đọc qua sách ôn tập của Lâm Mộc Nhuận thôi." Nói đến điểm quan trọng, Hứa Hải Dương hơi lo lắng nhìn sang thầy Hạ, hỏi: "Thầy Hạ ơi, Giang Vũ Hi từng báo với thầy chuyện Lâm Mộc Nhuận gian lận trong bài kiểm tra đúng không ạ?"

Thầy Hạ liếc mắt nhìn Giang Vũ Hi một cái, gật đầu nói: "Đúng là có chuyện như vậy."

"Thưa thầy, cách diễn đạt của em có thể hơi sai." Giang Vũ Hi thanh minh: "Vì từng nhìn thấy câu trắc nghiệm đó trong sách ôn tập mà Lâm Mộc Nhuận thường làm sau giờ học nên em mới nghĩ rằng điểm của cậu ấy bị chấm quá, chứ không hề bảo rằng cậu ấy gian lận."

"Giang Vũ Hi." Lâm Mộc Nhuận vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.

"Đề gốc của câu trắc nghiệm kia, cả lớp chỉ có mỗi tôi với cậu là từng xem qua thôi." Cậu thản nhiên nói.

Giang Vũ Hi bị giọng điệu của cậu làm cho hơi bực, cười lạnh một tiếng rồi hỏi: "Vậy hả? Người cùng ôn tập với học bá Lâm hóa ra ít như vậy à? Ngoài tôi ra, cậu có thể đảm bảo rằng tất cả những người khác đều chưa từng làm đề trắc nghiệm kia không?"

"Tôi không thể đảm bảo rằng cả khối chưa có ai làm đề đó, nhưng ít nhất vẫn chắc chắn được trong cả hai ban thực nghiệm chỉ có tôi và cậu là đã xem đề gốc trước khi kiểm tra thôi." Lâm Mộc Nhuận nhắc nhở: "Có vẻ cậu quên rồi nhỉ, bình thường sách ôn tập của trường cấp 3 trực thuộc đại học A khó truyền ra ngoài lắm."

Giang Vũ Hi sửng sốt lập tức ngụy biện: "Vậy thì sao? Sách ôn tập của trường đó cũng đâu phải tài liệu bí mật gì, cậu lấy được nó còn những người khác thì không thể à?"

"Không phải sách của em ấy." Chủ nhiệm Thang lên tiếng: "Quyển sách đó là của Tư Bân."

"Đúng đúng đúng!" Hứa Hải Dương lập tức hăng hái hẳn lên, gã chỉ vào Giang Vũ Hi rồi trào phúng nói: "Tư Bân quen rất nhiều bạn bè nên đương nhiên có thể lấy được sách ôn tập của trường khác, cậu thì sao? Cậu có cái năng lực đấy không hả? Ngay đến dũng khí nhận sai cậu còn không có nữa là!"

"Hứa Hải Dương!"

Hứa Hải Dương nhận lấy ánh mắt sắc lẹm của cô Mã, tức thì ngậm họng không nói nữa.

"Giang Vũ Hi." Lâm Mộc Nhuận nhìn cậu ta: "Cậu không nhớ à, trước bài kiểm tra hôm đó không chỉ có mỗi tôi đã đọc qua đề gốc của câu trắc nghiệm nâng cao kia."

Đối diện với sắc mặt trắng bệch của Giang Vũ Hi, Lâm Mộc Nhuận nói: "Cậu cũng đã xem câu nâng cao đó trước khi làm bài, nghiêm túc mà nói thì điểm của cậu cũng bị chấm quá lên đấy."

"Hai chuyện này không giống nhau! Tôi đã chủ động thừa nhận với thầy rồi!" Giang Vũ Hi cao giọng giải vây cho bản thân.

"Cậu thừa nhận lúc nào thế?" Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Khi vừa nộp bài xong, hay là đến khi trả điểm về?"

"Tôi..." Giang Vũ Hi sững sờ đứng tại chỗ.

Thấy cậu ta còn định nói thêm gì, thầy Hạ lên tiếng: "Giang Vũ Hi, lừa được người khác nhưng không thể lừa chính mình đâu, ngày hôm đó em nói những gì với thầy thầy đều nhớ kỹ."

Giang Vũ Hi mím chặt môi, không hé miệng nữa.

"Sao lại dính sang chuyện khác vậy?" Bố Giang lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là sao nhỉ? Lúc trước Lâm Mộc Nhuận và thằng bé nhà tôi dùng chung một quyển sách bài tập địa lý à?"

"Không phải dùng chung ạ." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Quyển sách đó cháu mượn của bạn, Giang Vũ Hi chủ động đề nghị chuyện làm bài cùng nhau với cháu."

"Vậy chuyện xem đề gốc trước khi kiểm tra là sao? Liên quan gì tới điểm thi giữa kỳ vậy?" Mẹ Giang lúc này mới ra mặt.

"Là thế này." Thầy Hạ giải thích cho phụ huynh hai nhà: "Tôi muốn mở rộng tri thức cho các học sinh nên đã đưa một câu trắc nghiệm nâng cao vào bài kiểm tra, tình cờ câu trắc nghiệm đó lại nằm trong sách ôn tập của trường cấp 3 trực thuộc đại học A, mà trước khi kiểm tra cả Lâm Mộc Nhuận và Giang Vũ Hi đều đã làm câu đó rồi."

Cậu Lâm hiểu ra, hỏi: "Vậy thì là trùng hợp thôi, sao lại tính thành gian lận được? Thằng bé làm bài trong sách xong cũng đâu thể đoán trước tương lai chứ!"

"Đúng thế." Thầy Hạ gật đầu: "Nên lúc đó Giang Vũ Hi có báo với tôi về chuyện nghi ngờ Lâm Mộc Nhuận gian lận, tôi cũng chỉ nghĩ chuyện này là trùng hợp nên không truy cứu trách nhiệm với Lâm Mộc Nhuận."

"Chuyện đó là Giang Vũ Hi nhà tôi làm sai." Bố Giang vỗ vai Giang Vũ Hi, khiển trách: "Nhanh xin lỗi bạn của con đi, người ta tốt bụng học hành tiến bộ cùng con, sao con lại nói người ta gian lận vì chuyện gặp đề gốc hả?"

Giang Vũ Hi trầm mặc cúi đầu, không nói gì.

"Thằng bé này..." Bố Giang ngượng ngùng nhìn sang cậu Lâm, cười lấy lòng: "Ngại quá, chuyện này là lỗi của con trai chúng tôi, về nhà chúng tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ lại con thật tốt."

"Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến điểm thi giữa kỳ vậy?" Mợ Lâm nhíu mày hỏi.

Nhắc tới vụ đó, Hứa Hải Dương như được lên dây cót tinh thần, gã lại lấy điện thoại mở đoạn chat cũ ra đưa cho mợ Lâm xem: "Cô ơi xem này! Vấn đề ngay đây chứ đâu, cái gọi là bằng chứng mà tên gửi bài ẩn danh đó nói chỉ có đúng câu trắc nghiệm nâng cao này thôi."

Giang Vũ Hi máu dồn lên não cướp điện thoại của gã rồi hô lên: "Chỉ dựa vào mỗi cái đề là cậu có thể kết luận người gửi bài ẩn danh đó là tôi chắc?"

"Nếu không phải cậu thì cậu sửng cồ lên làm gì?" Hứa Hải Dương xông lên giật lại điện thoại của mình: "Cái thằng giấu tên đó tự nhận là học sinh lớp 11-2 đấy, cả cái lớp 11-2 ban xã hội trừ cậu với Lâm Mộc Nhuận ra còn có ai từng đọc sách ôn tập của trường cấp 3 thuộc đại học A không?"

"Không phải tôi!" Giang Vũ Hi tức giận: "Cậu đang vu oan người khác đấy!"

"Tự nhiên tôi vu oan cậu làm gì hả?" Hứa Hải Dương cũng bị chọc giận: "Tôi đã bảo không chấp nhận cái kiểu tung tin như thế rồi, chính cậu là người bảo những bằng chứng này vô cùng chính xác, lại còn đút lót tôi nữa cơ đấy!"

"Tôi có định đưa tiền đâu! Tự cậu bảo những bài viết kiểu này phải có phí đăng bài còn gì!" Giang Vũ Hi tăng xông, hét xong cũng không nhận ra những lời mình nói có gì sai.

"Đấy nhé!" Thấy đã giải quyết xong, Hứa Hải Dương quẳng luôn thái độ sợ sệt nhát cáy ban nãy, tóm lấy cái quan trọng mà hét: "Chưa đánh mà cậu đã khai!"

"Em không làm chuyện đó!" Giang Vũ Hi mặt đỏ gay nhìn mọi người trong phòng, các giáo viên và phụ huynh mỗi người một sắc mặt, cậu ta cố giãy dụa: "Đúng là em ghét Lâm Mộc Nhuận, nhưng em chẳng cần làm như vậy! Hắt nước bẩn vào người cậu ta xong thì em được gì chứ?"

"Câu này phải hỏi chính bản thân cậu đấy." Lâm Mộc Nhuận mặt không đổi sắc nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Giang Vũ Hi, từ cấp 2 đến giờ cậu đúng là chẳng tiến bộ chút nào."

"Giang Vũ Hi." Chủ nhiệm Thang trầm giọng nói: "Muốn người khác không biết thì trừ phi đừng làm, nếu không có đầy đủ bằng chứng thì hôm nay thầy cũng chẳng gọi bố mẹ em đến làm gì."

Giang Vũ Hi còn đang định nói thêm, ngay lập tức đã bị mẹ Giang tát cho một cái nổ đom đóm mắt.

"Con mẹ mày nữa!" Mẹ Giang quát: "Cấp 2 yêu sớm, cấp 3 thì gian dối bịa đặt, đúng là nên cho mày cút về quê từ trước đi, đỡ phải làm bẽ mặt bố mẹ mày ở đây!"