Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 39



Hôm đó Lâm Mộc Nhuận gần như cả đêm không ngủ, cậu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, có liên quan đến Hứa Hải Dương, liên quan đến Giang Vũ Hi, cũng liên quan đến vài người khác...

Những ký ức hỗn loạn lồng vào nhau như một bản trình chiếu, lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Ba giờ sáng, Lâm Mộc Nhuận với lấy điện thoại bên gối, mở lịch ra xem. Trên biểu tượng ứng dụng có một dấu chấm nhỏ màu xám, hiển thị có ngày được đánh dấu.

Chủ nhật ngày 20 tháng 11.

Cậu nhìn chằm chằm lịch trên điện thoại một lúc rồi nhấn nút khóa màn hình.

Trình Tùng cứ khò khò không ngừng, Lâm Mộc Nhuận gối đầu lên tiếng ngáy như sấm mà ngủ, mãi đến khi trời gần sáng thì mới bắt đầu mơ màng thiếp đi.

Cậu rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ có những dãy hành lang chìm trong bóng tối, có những giáo viên và bạn học không nhìn rõ mặt mũi, còn có tiếng bàn tán ồn ào bị phóng đại.

"Bố nó chết rồi kìa!" Một đứa trẻ hét lên chói tai.

"Nó không có bố, cũng chẳng có mẹ luôn!"

"Không ai cần nó đâu!"

Tiếng trẻ con nhao nhao ùa đến từ bốn phương tám hướng, mang đến sự ác ý và ngây thơ chưa trải sự đời.

"Chuyện gì đây hả?"

Có giọng nữ nghiêm khắc truyền đến, đám học sinh đang tụ tập xung quanh lập tức tản ra.

"Cô La đến rồi! Cô La đến kìa!"

"Con không sao chứ?" Người phụ nữ ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve hai má của đứa trẻ.

Đứa bé có đôi mắt sáng dường như còn chưa lấy lại tinh thần, nó giật mình ngẩn ra một lúc, cụp đôi mi dày dưới ánh nhìn quan tâm của người phụ nữ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cô ạ."

Điện thoại đặt dưới gối rung lên, Lâm Mộc Nhuận bị tiếng chuông báo thức kéo từ giấc mơ về thực tại.

Cậu tắt báo thức rồi ngơ ngác ngồi dậy, tiếng trẻ con hét ầm ĩ vẫn còn văng vẳng bên tai, Lâm Mộc Nhuận xoa xoa huyệt thái dương, cơn đau đầu kèm theo ù tai nhẹ ập đến khiến cậu tối sầm mặt, suýt nữa đã ngã khỏi giường.

Sau khi ngồi trên giường đợi một lúc thì cảm giác khó chịu cuối cùng cũng giảm bớt, cậu đứng dậy mặc quần áo, sắc mặt tái nhợt đi vào nhà vệ sinh.

Do bài xin lỗi hôm qua của Hứa Hải Dương nên trong phòng học lớp 11-2 hiếm khi không nghe thấy tiếng đọc sách, học sinh vừa đến lớp là tụ tập bắt đầu bàn tán về bài viết đó.

"Mình chẳng thể hiểu nổi, mục đích của Giang Vũ Hi là gì nhỉ?" Dư Thiến Di hỏi Chu Hiên: "Còn đăng cái câu hỏi trong sách ôn tập của trường cấp 3 thuộc đại học A lên, sợ mình chưa đủ lộ à?"

Chu Hiên ngẩng đầu nhìn Dư Thiến Di một cái, không trả lời.

"Trời ạ! Cậu nói mấy câu đi chứ Chu Hiên!" Lý Thiến và Lý Mộng Lai chưa đến lớp nên Dư Thiến Di chẳng có ai để tám nhảm, đành kéo áo đồng phục của Chu Hiên, hỏi: "Mấy cậu học cùng trường cấp 2 mà, chắc chắn hiểu hơn mình."

"Còn vì mục đích gì nữa đây?" Chu Hiên quay đầu, lười nhác nói: "Cậu ta không ưa Lâm Mộc Nhuận nên giở trò sau lưng thôi."

"Về chuyện bị lộ..." Chu Hiên nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cậu ta có bao giờ sợ bị người khác vạch trần tội lỗi đâu, cái chuyện hại người lợi mình tên đó làm quen từ hồi cấp 2 rồi."

"Vậy tóm lại là Giang Vũ Hi muốn làm gì đây?" Dư Thiến Di nói: "Cấp 2 đập chậu cướp hoa của Hoàng Hạo, làm ầm lên cả trường đều biết, giờ cấp 3 lại bịa chuyện đổ lỗi người khác, danh tiếng ở cả hai trường đều hỏng bét cả rồi."

"Chịu." Chu Hiên trả lời: "Đây có thân với cậu ta đâu."

Trong lúc hai người nói chuyện thì Lâm Mộc Nhuận đã đến lớp, Dư Thiến Di tinh mắt đã nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu từ xa.

"Ai ya! Cậu làm sao đấy?"

Đợi Lâm Mộc Nhuận ngồi vào bàn, Dư Thiến Di quan tâm nói: "Sắc mặt cậu kém quá đi mất Lâm Mộc Nhuận, cậu muốn xin cô đến phòng y tế không?"

"Không cần đâu, tôi không sao." Lâm Mộc Nhuận mở cặp lấy sách vở, còn chưa viết được dòng nào đã bị đánh úp bởi cơn chóng mặt, không nhịn được phải cau mày.

"Cậu không khỏe à?" Chu Hiên cũng nhận ra cậu có gì đó không đúng.

"Ừm." Lâm Mộc Nhuận buông bút, vùi mặt vào tay, nói không ra tiếng: "Hôm qua ngủ muộn quá."

"Do Giang Vũ Hi hết chứ sao." Dư Thiến Di bĩu môi: "Chắc chắn là cậu nghĩ mãi chuyện của tên đó nên mới không ngủ được."

Mấy đứa bạn cùng lớp nghe vậy đều quay sang nhìn.

Huyệt Thái Dương của Lâm Mộc Nhuận nhói lên, cậu khó chịu vô cùng, chỉ nói một câu "Không phải đâu" rồi gục xuống bàn.

Cậu gối đầu lên tay rồi chậm rãi thiếp đi. Khi ngủ cũng không khá hơn là bao, nửa tỉnh nửa mê nhíu chặt mày.

Không lâu sau, Lâm Mộc Nhuận nghe thấy có người gọi tên mình.

"Lâm Mộc Nhuận, Lâm Mộc Nhuận!"

Tay bị vỗ mấy cái, Lâm Mộc Nhuận mới miễn cưỡng tỉnh dậy.

"Lâm Mộc Nhuận, em sao thế?"

Là giọng của cô Lý.

Lâm Mộc Nhuận cố chịu đựng cơn chóng mặt, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt quan tâm của cô Lý.

"Sao thế này? Em thấy khó chịu trong người à?" Nói xong, cô Lý nâng tay sờ thử trán cậu, lo lắng nói: "Trán em hơi nóng rồi."

"Cô ơi, hôm nay lúc cậu ấy đến lớp sắc mặt cũng không tốt lắm đâu." Dư Thiến Di ngồi sau hỗ trợ giải thích: "Chắc là do ôn tập mệt quá, thi xong cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi đó ạ."

Cô Lý gật đầu, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Có vẻ em bị sốt rồi, đến phòng y tế kiểm tra đi."

Lâm Mộc Nhuận vâng một tiếng, chậm rãi đứng dậy.

"Mặc thêm quần áo vào không là dễ bị ốm lắm, cả lớp ai cũng phải chú ý nhé, trong thời gian này nhiệt độ sẽ thường xuyên giảm mạnh, lại còn đang mùa cảm cúm nữa, phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân thật tốt." Cô Lý dặn dò xong thì bảo Chu Hiên: "Chu Hiên, em đưa bạn đến phòng y tế nhé."

"Dạ." Chu Hiên gật đầu.

"Không cần đâu ạ, cảm ơn cô." Lâm Mộc Nhuận nhẹ giọng nói: "Em đi một mình được."

"Không cần thật à?" Chu Hiên hỏi.

Lâm Mộc Nhuận khẽ lắc đầu: "Không thật mà, cậu cứ học đi."

Thấy cậu từ chối, cô Lý cũng không bắt ép, cô đi cùng Lâm Mộc Nhuận ra khỏi lớp rồi lo lắng dặn dò: "Nếu cần xin nghỉ thì cứ bảo cô y tế gọi điện cho tôi nhé."

"Dạ vâng, cảm ơn cô." Lâm Mộc Nhuận ho khan vài cái, đi xuống tầng.

Trời hôm nay khá đẹp, mấy ngày liền bầu trời chỉ có một mảnh xanh trong, nhưng ánh mặt trời vẫn không sưởi ấm được cái lạnh của tháng 11.

Lâm Mộc Nhuận chỉ cần thở nhẹ là sẽ có một làn sương mờ quanh mũi và miệng, cậu nhét hai bàn tay lạnh run vào túi áo, chậm rãi đi xuống phòng y tế. Phòng y tế cách tòa dạy học không xa, nhưng cậu lại quên mang khăn quàng cổ theo, thành ra trên đường đi cả mũi và tai đều đã tê cóng vì lạnh.

Vừa mở cửa phòng ra, hơi ấm của điều hòa lập tức phả tới, Lâm Mộc Nhuận đột nhiên bị hun nóng lập tức hắt xì một cái.

"Ai đó?" Cô y tá đi ra từ trong phòng truyền dịch, sau khi nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận liền đón cậu ngồi xuống ghế.

"Là em à? Cô vẫn nhớ em đấy." Y tá đánh giá cậu một lát rồi hỏi: "Em là học sinh lớp 11-2 ban xã hội đúng không?"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu hỏi: "Bác sĩ không ở đây ạ?"

"Cô ấy ra ngoài rồi, chắc sẽ về nhanh thôi." Cô y tá nói: "Làm sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu?"

"Dạ, em hơi đau đầu." Lâm Mộc Nhuận cụp mắt nói.

"Vậy cô đo thân nhiệt cho em trước nhé." Y tá lấy ra một cái máy đo nhiệt độ qua tai, đo cho cậu.

"Ba mươi tám độ mốt." Cô y tá nhìn con số hiển thị trên máy, nói: "Sốt rồi đấy, bảo sao em đau đầu."

Đo nhiệt độ xong thì cô lấy một tờ đơn ra bảo Lâm Mộc Nhuận điền họ tên và lớp vào, rồi vội vã làm nốt chuyện của mình.

Lâm Mộc Nhuận ngồi trên ghế, dựa vào tường đợi bác sĩ về, điều hòa ấm áp trong phòng thổi tới khiến người ta mệt rã rời chỉ muốn ngủ, mấy ngày liên tiếp phải ôn thi xong lại đến chuyện gian lận um xùm, Lâm Mộc Nhuận gần như chưa có một giấc ngủ tử tế nào, bây giờ cậu bắt đầu hơi lim dim, đành không nhịn được mà nhắm mắt lại, mơ màng ngủ gật mất.

Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng đã về, tiếng cô đẩy cửa không lớn nhưng Lâm Mộc Nhuận ngồi gần cửa vẫn giật mình tỉnh dậy.

"Sao lại ngồi đây ngủ thế này?" Bác sĩ đeo khẩu trang, hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu."

"Em bị sốt ạ." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Bác sĩ gật đầu, nhìn qua tờ đơn trên bàn, dùng tiếng phổ thông nói: "Ba mươi tám độ mốt, đúng là hơi nóng đấy."

Nói xong cô cầm ống nghe y tế, bắt đầu kiểm tra thân thể cho Lâm Mộc Nhuận.

"Chăm học hành đến đâu thì cũng phải để ý sức khỏe chứ, em nhìn đi, mới hai tháng thôi mà em đã ốm tiếp rồi." Kiểm tra xong, bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa dặn dò: "Nhất định phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ thật tốt nhé, đừng ham đọc sách, bị ốm mệt lắm, mất nhiều hơn được."

Lâm Mộc Nhuận ngoan ngoãn nghe, gật đầu: "Vâng, em nhớ rồi."

"Vào phòng trong truyền nước đi, tìm cái giường nào mà nằm nghỉ ngơi chút." Bác sĩ nói xong thì đưa đơn thuốc cho y tá.

Lâm Mộc Nhuận vâng lời đi vào phòng truyền nước, ngồi trên giường cởi áo khoác và giày ra.

"Lần này vẫn là tay phải sao?" Một lát sau cô y tá đã vào phòng.

"Vâng ạ, làm phiền cô rồi." Lâm Mộc Nhuận vươn tay ra, để y tá thắt ga-rô và tìm mạch máu.

Sau khi xác định được vị trí mạch máu, cô y tá gắn kim tiêm cho cậu một cách gọn gàng, trước khi đi còn ân cần nói: "Em ngủ một giấc đi nhé, giờ cô chưa có việc gì quan trọng, lát nữa sẽ vào đổi bình cho em sau."

Lâm Mộc Nhuận đáp lời, vén chăn mỏng trắng như tuyết lên, nằm xuống giường.

Phòng y tế rất vắng người, chỉ có một mình Lâm Mộc Nhuận ở đây. Cả phòng yên ắng cực kỳ, nghe được cả âm thanh điều hòa vận hành.

Gối và chăn đệm rất mềm mại, khắp nơi đều tản ra mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, Lâm Mộc Nhuận nằm trên giường nhìn từng giọt nước trong bình rơi xuống dây truyền, cứ nhìn một lúc lâu, cuối cùng cậu ngáp một cái rồi ngủ từ lúc nào không hay.

Không biết đã qua bao lâu cậu mới dần tỉnh lại, ý thức vừa cập bến đã cảm thấy một cơn đau nhẹ truyền đến từ mu bàn tay, cậu mơ màng muốn rụt tay lại.

"Đừng cử động vội." Bên cạnh vang lên tiếng Tư Bân.

Cậu mở mắt, nhìn thấy Tư Bân ngồi cạnh giường.

"Cậu..." Dường như là do cả sáng chưa uống ngụm nước nào nên cổ họng cậu khô khốc, khi nói giọng cũng khàn theo.

"Cậu vừa được rút kim, nếu không đè miệng vết thương lại thì máu bầm sẽ bị lan ra." Tư Bân nói.

Lâm Mộc Nhuận lúc này mới chú ý tới, hai ngón trỏ và ngón giữa thon dài của Tư Bân đang ấn lên mu bàn tay cậu.

"Cảm ơn." Cậu thu tay lại: "Để tôi tự làm được rồi."

Tư Bân gật đầu, xoay người lấy cho cậu một cốc nước.

Truyền dịch xong cảm giác khó chịu cũng giảm bớt, Lâm Mộc Nhuận hồi phục được chút sức lực, cậu ngồi thẳng dậy, nhận lấy nước rồi hỏi Tư Bân: "Sao cậu lại đến đây vậy? Thấy trong người không khỏe à?"

Tư Bân ngồi bên giường đáp: "Không, nhưng nghe nói cậu ốm nên tôi đến nhìn xem."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Tư Bân mỉm cười: "Sao mà khách sáo thế." Hắn chỉ chỉ mu bàn tay của cậu: "Nhớ đè lỗ kim lại nhé."

Lâm Mộc Nhuận buông cốc nước, làm theo lời hắn.

"Mấy giờ rồi?" Cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

"Sắp một rưỡi." Tư Bân trả lời: "Cậu ngủ say lắm, chắc không nghe thấy chuông tan học."

Lâm Mộc Nhuận cười nói: "Ừm, tuần thi mệt mỏi quá nên ngủ không đủ."

"Cậu ốm thì phải nghỉ ngơi nhiều vào." Tư Bân nói: "Tôi có mua cháo cho cậu đấy, vẫn còn ấm, lát nữa nhớ ăn nhé."

Nói xong hắn đứng lên mặc áo khoác vào: "Cậu nghỉ cho tốt, tôi đi học trước đây."

Lâm Mộc Nhuận nhìn hộp cháo trên tủ đầu giường, hỏi: "Cậu đến đây từ sớm lắm à?"

"...Không." Tư Bân vuốt lại mép áo một chút, nói: "Tôi vừa tới thôi."

Sau đó không đợi Lâm Mộc Nhuận hỏi thêm gì, hắn vung tay lên: "Tôi đi đây, cậu ăn cháo xong nhớ uống thuốc đúng giờ nhé."

Không bao lâu sau chuông vào giờ vang lên, Lâm Mộc Nhuận xốc chăn, đứng dậy mặc áo khoác rồi xỏ giày, cầm theo hộp cháo trên tủ chuẩn bị rời đi.

"Em tỉnh rồi à?" Cô y tá vào phòng dọn giường thấy vậy liền cười hỏi: "Cứ đến giờ giải lao hết tiết là Tư Bân lại tới đây, cứ ngồi bên cạnh trông cho em truyền dịch, vừa mới đi thôi, em gặp bạn ấy chưa?"

"Giờ giải lao ạ?" Lâm Mộc Nhuận sửng sốt.

"Ừ, quan hệ của hai em tốt thật nhỉ." Y tá nói xong thì đưa túi thuốc bác sĩ đã kê đơn cho Lâm Mộc Nhuận: "Hai cái này một ngày uống ba lần, sau khi ăn đấy nhé."

"...Dạ." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy, gật đầu rời phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Bân: Tôi mới tới thôi.

Y tá: Giờ giải lao nào em ấy cũng tới đó!