Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 50: Tỏ tình



"Mặt cậu hơi đỏ thì phải." Tư Bân hỏi: "Có phải do thiếu oxi không?"

Lâm Mộc Nhuận nâng tay sờ hai gò má nóng ran của mình, lắc đầu: "Không, tôi..." Cậu khựng một chút, không nói hết câu.

Tư Bân đưa cốc nước ấm trong tay cho cậu: "Do cuộc gọi vừa rồi à?"

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy cốc thủy tinh, rũ mắt nói: "Là điện thoại của Bối Phàm."

Tư Bân nghe vậy liền nhíu mày: "Gã gọi tìm cậu?"

Lâm Mộc Nhuận nói: "Anh ta vẫn muốn tái hôn với Ngô Sở Sở, với cả Ngô Sở Sở biết anh ta từng có bạn trai rồi."

Tư Bân nghe cậu nói xong thì trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi: "Chắc Bối Phàm nói cho cậu chuyện người bạn trai cũ kia là anh họ của tôi rồi nhỉ."

"Nói rồi." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Tư Bân nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Đó là lý do tôi không thích gã, chuyện Thẩm Hành Tri come out năm ấy đã mang đến ồn ào rất lớn... Thẩm Hành Tri là tên của anh họ tôi, cậu từng gặp qua rồi." Hắn giải thích.

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.

"Khi đó phần lớn mọi người vẫn chưa mở lòng với LGBT như bây giờ, ai cũng nói Thẩm Hành Tri bị bệnh, dù nói công khai hay nói sau lưng cũng thế, đều chỉ trỏ anh ấy." Tư Bân cụp mắt, trầm giọng nói: "Một mình anh ấy gánh chịu áp lực dư luận, là đối tượng để mọi người chĩa mũi dùi bộc lộ sự coi thường, ngay cả tấm ảnh trên bảng danh dự của trường cũng bị gỡ xuống."

Hắn nhìn Lâm Mộc Nhuận rồi nói: "Cậu có cảm thấy lạ không, come out là chuyện của cả hai người, cuối cùng chỉ có Thẩm Hành Tri hứng chịu một mình."

Lâm Mộc Nhuận suy tư, cậu đoán: "Là vì Bối Phàm không lên tiếng, luôn nấp sau lưng anh ấy sao?"

"Cũng không khác vậy là bao." Tư Bân nói tiếp: "Thẩm Hành Tri come out nhưng Bối Phàm vẫn giữ nguyên thái độ, không định lên tiếng giải thích, trước kia gã quen rất nhiều bạn gái nên phần lớn mọi người đều cho rằng chính Thẩm Hành Tri là người kéo gã vào con đường sai lệch đó."

"Người tỏ tình trước rõ ràng là Bối Phàm." Tư Bân nói, khẽ nhắm mắt lại: "Gã theo đuổi Thẩm Hành Tri suốt một học kỳ, nhưng lại biến mất vào thời điểm anh ấy cần chỗ dựa nhất."

"Mười năm trước là vậy, mười năm sau Bối Phàm vẫn không thay đổi, thậm chí còn tồi tệ hơn, lý do tôi cho rằng Ngô Sở Sở không biết Thẩm Hành Tri là vì lúc..." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc Ngô Sở Sở sinh con, Bối Phàm và anh tôi vẫn chưa chia tay hoàn toàn."

Lâm Mộc Nhuận nhíu mày: "Nhưng anh ta nói..."

Chưa dứt câu thì đèn trong hành lang bỗng chập chờn rồi tắt phụt, bốn phía rơi vào bóng tối.

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không chỉ trong hành lang mà đèn đường bên ngoài cũng đồng loạt tắt ngúm, cả thư viện chìm trong bóng tối, nhìn qua cũng hơi đáng sợ.

Cửa phòng tự học bật mở, mấy học sinh nhô đầu ra ngó nghiêng rồi quay lại báo với những người ở trong: "Đèn hành lang cũng bị tắt rồi."

Tư Bân ngẩng đầu nhìn bóng đèn: "Chắc là mất điện."

"Hả? Sao lại mất điện ngay lúc này chứ?"

Sau đó có thêm nhiều học sinh ra khỏi phòng tự học hơn, cả đám tụ tập trong hành lang.

"Gì đây gì đây?"

"Hình như mất điện rồi."

"Trời lạnh thế này mà mất điện thì sống sao nổi??"

Có ánh sáng đèn pin hiện lên từ phía xa, bảo vệ trường cầm loa hô to: "Các em học sinh đừng hoảng, chỉ đứt cầu dao thôi, hãy trở về ngồi trật tự trong phòng học, đừng tập trung ở hành lang."

Ông chú hô hai ba lần nhưng có vẻ không hiệu quả lắm, chẳng ai muốn vào phòng học vắng tanh lại còn tối om hết.

Ngoài hành lang rất đông người, đứng gần sẽ đem lại cảm giác an toàn lớn hơn.

Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân lùi đến bên góc cửa sổ.

Tuy cửa sổ đang đóng nhưng vẫn có những cơn gió nhẹ thổi qua khe hở vào hành lang.

Lâm Mộc Nhuận đứng tại chỗ một lúc thì cảm thấy hơi lạnh, cậu xoa tay quanh cốc thủy tinh, uống vài ngụm nước ấm.

Hơi nóng bốc lên bao phủ khiến kính của cậu trắng xóa.

"Uầy? Mấy cậu nhìn kìa, hình như có tuyết rơi đúng không?"

Một học sinh chỉ ra bên ngoài, ngạc nhiên nói.

"Ui! Đúng kìa!"

Lâm Mộc Nhuận tháo kính xuống, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy có không ít bông tuyết trắng nhỏ li ti xen vào giữa cơn mưa tí tách, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng trong bóng đêm.

"Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi đông đến nhỉ." Tư Bân ở bên cạnh khẽ nói.

Lâm Mộc Nhuận nhìn mặt đất ẩm ướt bên dưới: "Không biết khi nào sẽ kết thúc."

Tư Bân cười cười: "Tuyết đầu mùa ở thành phố H cũng không kéo dài lâu quá đâu."

"Ừm." Lâm Mộc Nhuận thu hồi ánh nhìn.

"Nếu muốn ngắm tuyết, bọn mình có thể cùng đến phía Bắc nhân dịp nghỉ đông." Tư Bân đề nghị: "Ở đó tuyết đẹp hơn nhiều lắm."

Lâm Mộc Nhuận ngẫm nghĩ rồi nói: "Năm sau chúng ta là học sinh cuối cấp rồi, khi nghỉ đông nhà trường có thể sẽ xếp lớp học bổ trợ, trừ ngày lễ Tết ra thì những dịp còn lại không đủ thời gian để đi một chuyến xa nhà đâu."

Tư Bân cũng rơi vào suy tư: "Cũng đúng, nhưng nếu vậy thì kế hoạch đi ngắm tuyết này chỉ có thể hoãn đến khi vào năm nhất đại học thôi à."

"Không sao mà." Lâm Mộc Nhuận mỉm cười: "Hai năm thôi, tôi chờ được."

Vừa dứt lời thì bóng đèn trên đỉnh đầu chợt bừng sáng.

Hai mắt đang quen với bóng tối đột nhiên phải chịu kích thích từ ánh sáng mạnh, Lâm Mộc Nhuận nhắm mắt lại theo bản năng.

Bốn phía xôn xao, vài người hô lên: "Có điện rồi!"

Một bàn tay che lấy đôi mắt đang nhắm chặt của Lâm Mộc Nhuận.

"Đừng mở mắt ra vội."

Giọng Tư Bân truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, ống tay áo vẫn còn vương mùi bột giặt thoang thoảng trộn lẫn với mùi lẩu, dù hơi kỳ quái nhưng Lâm Mộc Nhuận không hề cảm thấy khó chịu.

Mắt bị người ta che kín, cậu vô thức nâng tay lên, chạm vào cổ tay của Tư Bân.

"Tư Bân." Lâm Mộc Nhuận mở mắt, hàng mi dài khẽ quệt qua lòng bàn tay hắn.

Cảm xúc mềm mại truyền đến từ bàn tay khiến cho tim Tư Bân bỗng đập nhanh hơn, hắn ho khẽ một tiếng rồi thu tay về, nói một câu thôi mà cũng khó khăn: "Tôi...Tôi sợ ánh đèn ban nãy quá mạnh, sẽ khiến cậu khó chịu."

"À đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết Bối Phàm đã nói thêm gì..." Tư Bân cứng ngắc chuyển chủ đề.

Ngay khi hắn rút tay về, gò má mới được nhiệt độ bàn tay sưởi ấm của Lâm Mộc Nhuận một lần nữa chạm phải không khí lạnh.

Ở chóp mũi dường như vẫn còn thấp thoáng mùi hương trên tay áo của Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận lấy lại tinh thần rồi đưa tay lên dụi mắt.

"Đừng dụi." Tư Bân giơ tay ngăn lại động tác của cậu: "Nhắm mắt nghỉ thêm một lúc là sẽ ổn."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, nhưng không nghe theo mà trở tay nắm lấy ngón tay của Tư Bân.

Tư Bân ngây ngẩn cả người, hắn mở to mắt, ngoài cái đó ra thì không có phản ứng khác.

Dù đèn đã sáng nhưng chẳng mấy ai quay về phòng học, mọi người tụ tập ở hành lang cùng ngắm tuyết, tiếp tục trò chuyện về những đề tài dang dở.

Không ai chú ý tới Tư Bân và Lâm Mộc Nhuận đang đứng ở góc sáng kia.

Lâm Mộc Nhuận chậm rãi ngước mắt nhìn Tư Bân chăm chú.

Tuần trước Tư Bân vừa mới cắt tóc, tỉa bớt đi phần mái hơi dài, bây giờ đứng ở góc độ của Lâm Mộc Nhuận nhìn lên là thấy, tất cả cảm xúc hiện giờ của Tư Bân đều thể hiện cực kỳ rõ trong đôi mắt đen sáng ngời của hắn.

—---- Ngạc nhiên, ngạc nhiên, và kèm theo chút phấn khích(*).

Lâm Mộc Nhuận nhớ về đêm mưa khi cậu gặp Tư Bân lần đầu tiên.

Khi đó Tư Bân đứng dưới tán ô màu đen to lớn, hắn rất cao, lúc nhìn người khác còn có thói quen rũ mắt xuống, đôi mắt đẹp nhường ấy lại giấu sau mái tóc hơi dài, nhìn qua trông vừa lười nhác lại đem đến cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến người ta không đoán nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Tư Bân khi đó và hiện tại rất khác nhau.

Lâm Mộc Nhuận nhớ đến câu mà Cao Viễn đã nói hồi ở bệnh viện.

"Tôi cảm giác thằng này đối xử với cậu không giống cách nó đối xử với những người khác ấy."

Cậu nhớ rất rõ vẻ mặt của Cao Viễn khi nói những lời này.

Cao Viễn chân bó bột tay xoa cằm, giọng điệu chắc nịch.

Sáng hôm ấy thời tiết không đẹp lắm, bầu trời nhiều mây, thỉnh thoảng để lọt một vài tia nắng mặt trời, những tia nắng ấy hạ cánh vào phòng bệnh một lúc rồi lại vội vã rời đi.

Lâm Mộc Nhuận không biết tại sao mình có thể nhớ nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy, rõ ràng những ký ức này không quan trọng bằng lượng kiến thức trong sách giáo khoa.

Có lẽ là do những lời Cao Viễn nói có liên quan đến Tư Bân.

Lâm Mộc Nhuận nắm chặt tay Tư Bân, tim đập như sấm.

Cậu nhận thấy Tư Bân không có ý định rút tay về, vậy nên càng nắm chặt hơn.

"Nếu cậu ấy để lộ chút khó chịu nào thì mình sẽ buông tay ngay." Lâm Mộc Nhuận nghĩ thầm.

Tay Tư Bân khẽ động đậy một cái.

Tim Lâm Mộc Nhuận nhói lên.

Tư Bân rũ mắt dịu dàng nhìn cậu, sau đó lật tay nắm ngược lại.

Động tác của hắn rất nhẹ, cứ như sợ làm đau người kia vậy, cũng vì sự hồi đáp nhẹ nhàng này mà tảng đá trong lòng Lâm Mộc Nhuận cuối cùng cũng hạ xuống.

"Bạn Lâm này, tôi..." Tư Bân còn chưa nói dứt câu đã bị Lâm Mộc Nhuận cắt ngang.

"Bối Phàm, Bối Phàm nói..." Lâm Mộc Nhuận nhìn Tư Bân, bắt đầu nói lắp: "Khi anh ta tiến tới với chị Ngô Sở Sở thì sớm đã chia tay anh cậu rồi, với cả còn, còn nói..."

"Ừm." Tư Bân gật đầu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

"Anh ta nói, cậu thích tôi..."

Giọng của Lâm Mộc Nhuận ngày càng nhỏ đi, nói xong câu đó thì mặt cậu đã đỏ bừng.

Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, sau lưng thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng cười đùa của những học sinh khác.

Tư Bân nhìn vào mắt Lâm Mộc Nhuận, một lát sau, hắn cúi người nghiêng sát đến bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Ừ, anh ta nói đúng đấy, này bạn học Lâm, tôi thích cậu."

"Cậu thì sao?" Tư Bân hỏi: "Cậu có thích tôi không?"

Lâm Mộc Nhuận bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, cậu cụp mắt nói: "Ban nãy tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này."

"Tôi nghĩ, hình như tôi cũng thích cậu mất rồi."

Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Lâm Mộc Nhuận đang chăm chú nhìn mình giữa hành lang ồn ào, Tư Bân lặng lẽ nắm chặt tay cậu.

Những bông tuyết rơi xuống, nhanh chóng tan ra thấm vào mặt đất ẩm ướt.

"Vậy cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?" Lâm Mộc Nhuận khẽ hỏi.

"Đã luôn là vậy rồi mà." Tư Bân mỉm cười, đứng thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Lâm Mộc Nhuận: "Tôi vốn nghĩ hai năm sẽ rất dài, nhưng giờ đột nhiên cảm thấy cũng không lâu đến vậy nhỉ."

"Bọn mình có thể đến phương Bắc trước, sau đó là Phần Lan, nếu có thời gian thì tôi muốn dẫn cậu đi ngắm tuyết rơi trên khắp thế giới." Tư Bân xoa nắn ngón tay cậu, nói: "Không chỉ hai năm, mà mười năm, hay hai mươi năm... Tương lai vẫn còn dài, tôi muốn ở cùng cậu lâu thật lâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Bối Phàm: Tiếp theo ông đây phải biểu diễn tuyệt chiêu châm ngòi ly gián thôi, khiến bọn nó không làm bạn bè được nữa.

Tư Bân: Cảm ơn nhé, đúng là không làm bạn bè được nữa rồi.

Bối Phàm:?

—-------------------

(*) Từ gốc ở đây là mừng rỡ đến mức nhảy tung tăng như chim sẻ.