Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 25: Rắn rết



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Đổng thị cùng Triệu Thủ Hòa vội vã vào thư phòng, Đổng thị nghe Vân Hương nói đại khái sự tình, thầm mắng Yến Nương thiếu kiên nhẫn, làm nha đầu chết tiệt kia biết khiến lão gia cũng biết, thật là được việc thì ít mà chuyện xấu có thừa. Liếc mắt một cái thấy mặt Triệu Yến Nương đầy máu, bà ta hét lên:

"Lão gia, Yến Nương là nữ nhi của lão gia, lại là cô nương, thể diện quan trọng nhất sao có thể ra tay mạnh vậy, còn đánh trên mặt nữa chứ." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

"Ngươi sao không hỏi xem nó đã nói gì, thật tính bức cho Trĩ Nương muốn chết hay sao, không giáo dục lại thì về sau gả chồng sẽ làm nhà chồng không được an bình, ta sẽ bị người ở sau lưng mắng con hư tại cha, để nữ nhi gây tai họa cho nhà người khác à."

Đổng thị dùng khăn lau mặt cho Triệu Yến Nương, Triệu Yến Nương vốn dĩ đắp phấn thật dày, khăn lau vết máu đi, lộ ra màu da đối lập một khối đen, một khối trắng, đôi mắt nhỏ sụp xuống hết sức buồn cười, giống như con hề. Bộ dáng này đừng nói là người ngoài, là mẫu thân Đổng thị đều không muốn nhìn. Trái lại Trĩ Nương, màu da trắng tinh tế như tơ lụa, đôi mắt thủy linh, hai người đứng chung một chỗ thật sự giống như dạ xoa cùng tiên tử.

Chỉ cần là có mắt đều thấy Trĩ Nương và Yến Nương như thần tượng và người thường. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Lòng Đổng thị hận ý càng đậm, cuộc đời này thứ bà ta không bằng người nhất, đó là diện mạo, nếu không phải do diện mạo, sao không cần sính lễ đã vội vàng gả chồng. Khi đó người tới cầu hôn cũng có gì tốt đâu, sính lễ cũng không nhiều, cứ kéo mãi đến lớn tuổi, căn bản không có ai đến cửa, thật vất vả Triệu Thư Tài mới tới cầu hôn, thấy lão gia lớn lên cũng đoan chính, vội gả vào Triệu gia.

Nếu không phải bà ta lớn lên không bằng người ta, lão gia mới vừa thấy gia cảnh hơi chút chuyển biến tốt đẹp, lập tức mang Củng thị về, còn nói gì là do nàng ta cơ khổ, nếu Củng thị nhan sắc bình thường, lão gia làm sao thương tiếc, không làm rõ lai lịch đã cho vào cửa.

Thế gian này nam tử đều nông cạn, quan trọng nhan sắc quá. Củng thị vai không thể gánh, tay không thể xách, nếu lão gia vẫn là nông dân, Củng thị phải làm ruộng sống, sao có thể giống như bây giờ da thịt non mịn. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Nhiều năm qua đi da Củng thị vẫn đẹp, sinh ra nữ nhi cũng làm người ta chán ghét.

Bà ta hung hăng trừng Trĩ Nương đi tới phía trước, Trĩ Nương thiếu chút nữa bị bà ta đẩy ngã.

"Tỷ muội trong nhà miệng nháo tí thôi, không nghiêm trọng lắm mà, không phải mẫu thân nói Trĩ Nương chứ con quá không phóng khoáng, bị Củng di nương giáo dục kiểu gì mà chỉ biết khóc, một chút việc nhỏ xíu cũng làm phiền đến lão gia, không biết phép tắc mà." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Trĩ Nương ổn định thân mình, lặng lẽ hướng qua một bên:

"Mẫu thân, Nhị tỷ tỷ nói nữ nhi cùng Khánh Sơn biểu ca có gian tình, còn nói nữ nhi hai ngày nữa phải gả qua, nữ nhi luyến tiếc phụ thân, cho nên mới thương tâm khóc thút thít, đều là nữ nhi không tốt."

Nàng đang ép Triệu huyện lệnh đau lòng nữ nhi, tuy mẹ đẻ bất đồngnhưng đều là cốt nhục, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thiên vị ai đều không tốt, lần này sự tình rõ ràng là người Đổng gia gây rối, Đổng thị cũng ở trong đó, nếu xử lý không tốt, thanh danh Yến Nương cùng Trĩ Nương đều không ổn.

Triệu Yến Nương giờ này bộ dáng chật vật, Triệu huyện lệnh muốn mắng thêm vài câu, lại sợ vừa rồi quăng con gái bị thương, Đổng thị lại la hét muốn thỉnh đại phu, Triệu huyện lệnh ngầm đồng ý Đổng thị đem Yến Nương về đông phòng, sau đó trấn an Trĩ Nương vài câu. Triệu Thủ Hòa một câu cũng không nói, mẫu thân cùng Yến Nương hơi quá mức, rõ ràng là Yến Nương sai, còn đổ thừa Trĩ Nương, nhưng làm con không thể nói mẫu thân sai, hắn muốn bồi thường cho Trĩ Nương, "Phụ thân, nhi tử đưa Tam muội muội trở về."

Trĩ Nương uyển chuyển cự tuyệt, "Đại ca, Trĩ Nương không sao, không cần đưa tiễn, Trĩ Nương có thể tự mình trở về."

Triệu huyện lệnh gật đầu, vừa lúc có chuyện muốn dặn dò nhi tử, Trĩ Nương hành lễ cáo lui, vừa ra khỏi cửa thấy Đoạn Hồng Tiệm còn chưa đi, ánh mắt quan tâm nhìn nàng làm như có thiên ngôn vạn ngữ. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Tâm nàng khá phiền biết Đổng thị không hảo tâm, Triệu huyện lệnh vẫn muốn một sự nhịn chín sự lành, khả năng là cho dù biết Đổng thị xấu bụng nhưng vẫn chưa gây ra lỗi lớn, trách cứ vài câu liền bỏ qua z Triệu huyện lệnh cùng Đổng thị là phu thê, phu thê một thể, nàng cùng di nương chỉ là người ngoài.

Bộ dáng Đoạn Hồng Tiệm thâm tình chân thành làm nàng buồn nôn, nàng nghĩ nguyên chủ chết đầu sỏ gây tội chính là hắn, nếu không phải tại tên ngụy quân tử, nguyên chủ sao lại chết.

Đoạn Hồng Tiệm vội vàng bước tới chỗ nàng, ánh mắt kịch liệt đau đớn lại si mê:

"Trĩ biểu muội, Đổng gia không nên gả vào, nếu muội nguyện ý, ta tới cầu hôn, đón muội qua cửa."

Trĩ Nương lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, " Đón ta qua làm thiếp sao?"

Bị nói trúng tâm tư, Đoạn Hồng Tiệm có chút không được tự nhiên, gian nan gật đầu:

"Trĩ biểu muội, muội cũng biết, nhà chúng ta trang nghiêm, ta là đích trưởng tử, lại là con trai độc nhất..."( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

"Không cần, cảm ơn ý tốt của ngươi, Trĩ Nương không làm thiếp, cho dù ngươi cầu hôn ta là chính thê, ta cũng không cần. Theo ta thấy, ngươi cùng Triệu Yến Nương mới là trời sinh một đôi, nàng xấu xí, ngươi lại tự cho là tình thánh, thật là trời đất tạo nên một đôi." Nàng nói trào phúng.

Đoạn Hồng Tiệm trừng lớn mắt, không thể tin được lộ ra biểu tình bi thương. Trĩ Nương mặc kệ hắn nhấc chân đi, không rảnh khua môi múa mép với nam nhân muốn nàng làm thiếp, buổi tối còn một trận đánh ác liệt phải trở về chuẩn bị.

Mặt trời dần dần trôi về phía tây, ánh chiều tà tà tiến vào trong viện, mắt thấy sắp đến buổi tối, tối nay sẽ không ngủ, Trĩ Nương lộ ra tia ngoan tuyệt, Đổng thị cùng Triệu Yến Nương không hổ là mẹ con, quả thực là cá mè một lứa, Đổng thị mưu kế không thành công, không biết lại có tâm tư độc ác gì. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Nàng nghĩ tới tìm phụ thân tới tây phòng ngủ lại, như vậy kẻ cắp sẽ không tới cửa. Phái Ô Đóa tìm hiểu, lại biết Triệu huyện lệnh cùng Văn sư gia luôn ở thư phòng nghị sự. Sự tình nhất định đã bị Đổng thị hóa giải, phụ thân nguyên chủ nói đã biết việc này, hơn nữa cực lực che dấu cho Triệu Yến Nương, tới bước này rồi nàng cùng Đổng thị hoàn toàn đứng đối lập nhau, nhưng trong tay nửa điểm lợi thế nàng cũng không có, mỗi bước càng khó đi. Không biết ân công sẽ làm thế nào, tình thế hung hiểm như lửa sém lông mày, tại hậu viện cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, chịu đựng qua tối nay rồi tính tiếp.

Nàng đem tất cả mọi thứ có thể sử dụng đều bảo Ô Đóa tìm ra, đơn giản thì là cây kéo, gậy gỗ linh tinh. Củng di nương cũng bị tư thế của nàng dọa sốc, cũng từ trong phòng lấy ra một cây kéo nắm trên tay, trên mặt nhu nhược nhưng cũng có nét dũng cảm, cũng rất có khí thế.

Màn đêm buông xuống, trong phòng bếp đưa cơm canh vẫn không thể ăn, con chuột ăn xong sau là ngủ say. Trĩ Nương bảo Ô Đóa lặng lẽ ra ngoài mua một ít điểm tâm. Mấy người chia ra miễn cưỡng lót bụng, sau đó yên lặng ở phòng trong thần sắc căng chặt chờ đợi.

Sắc trời càng ngày càng đen, giống như một con thú ăn thịt người giương cái mồm to, muốn đem các sinh vật nhỏ yếu nuốt vào trong miệng. Ánh nến thắp lên, phản chiếu hình ảnh chủ tớ bốn người nghiêm túc, khẩn trương, ngoài phòng có tiếng côn trùng kêu vang, còn động tĩnh khác thì không có. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Người gõ mõ đếm canh vang lên, canh hai, canh ba, canh bốn, mỗi khắc đều dày vò, canh giờ càng dài, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, Củng di nương thử thăm dò: "Trĩ Nương, kẻ kia tối nay không tới?"

Trĩ Nương xoa đầu, nàng cũng không biết, chỉ cần đêm tối nàng không dám thiếu cảnh giác, gần canh năm chủ tớ bốn người thật sự có chút chịu không nổi, Củng di nương không ngừng gật đầu, buồn ngủ không thôi, rồi không dám ngủ, bóp lòng bàn tay nâng cao tinh thần. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Trĩ Nương không chút nào lơi lỏng lẳng lặng mà nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn phát ra thanh âm, thỉnh thoảng lại bắn lửa, trong lòng nàng nghi hoặc, tối nay thực bình tĩnh tựa hồ không có gì, chẳng lẽ nàng đoán sai tâm tư Đổng thị?

Cuối cùng canh năm vang lên, gia nhân nhà giàu thức dậy, cái mõ rơi xuống một đêm qua nhanh. Củng di nương thật sự chịu không nổi, Trĩ Nương bảo bà trở về phòng ngủ, chính mình dựa ngồi ở giường, vẫn không dám chợp mắt, trơ mắt mà nhìn cửa sổ từ màu đen chậm rãi biến thành màu xám chuyển sáng hơn mới nhắm mắt một chút. Nửa ngủ nửa tỉnh, nghe tiếng đinh tai nhức óc của trống nha môn, nàng cả kinh nhảy dựng lên, muốn chạy ra, Ô Đóa tiến vào, "Tam tiểu thư, có người kích trống kêu oan thôi."

Nguyên lai là có người đánh trống, nàng thở phào nhẹ nhõm, một cơn gió thổi cỏ lay liền giật mình, bên ngoài tiếng trống vẫn còn vang, tiếng kêu oan khác lần trước, âm thanh lớn, tựa như thiên quân vạn mã, lại tựa tiếng bi phẫn khóc rống. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Đêm qua không có việc gì, nàng không nghĩ ra, theo lý thuyết, Đổng thị đã cùng các nàng xé rách mặt ra rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, vì sao không có hành động.

Tiếng trống vang quá, nha nội tập hợp mọi người làm việc, Triệu huyện lệnh mặc quan phục, mang mũ chuồn chuồn hừng hực mà chạy tới nha đường, nha dịch hô to thăng đường, hai bên sườn các nha dịch khác gõ trượng nghe thật uy vũ, Văn sư gia cùng Huyện thừa cũng đã vào chỗ. Có hai gã nha dịch đem người kích trống dẫn tới, Triệu huyện lệnh vừa thấy có chút quen mắt, nhìn chăm chú vị trung niên hán tử đó, còn không phải là hàng xóm La gia La Trụ Tử sao?

La gia cùng Triệu gia từ nhỏ là hàng xóm, cũng coi như là quen biết đã lâu. Triệu huyện lệnh đầy nghi vấn, La Trụ Tử là một kẻ côn đồ, có oan tình gì mà muốn tố?

" Người dưới công đường, tên họ là gì, có oan tình gì tức tốc báo mau, bản quan vì ngươi làm chủ."

La Lão Đại giơ cao đơn kiện, thống khổ khóc lóc nằm ở trên mặt đất, "Đại nhân, tiểu nhân họ La tên Trụ Tử, là người Lô Hoa Thôn, vì chuyện cũ năm xưa mà ngày ngày bị lương tâm khiển trách, cuộc sống hàng ngày khó an, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đem chuyện oan tình thông báo khắp thiên hạ." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh cả kinh, La Lão Đại nói là chuyện xưa, đó chính là chuyện ở Lô Hoa Thôn, hắn sinh ra ở Lô Hoa Thôn, sống ở Lô Hoa Thôn, trong thôn ném chết con gà đã xem là đại sự, nào có oan tình gì Triệu huyện lệnh không biết, Triệu huyện lệnh hơi nhíu mi, nhớ không nổi Lô Hoa Thôn nhiều năm trước có phát sinh án oan nào.

"Ngươi vì chuyện gì, trạng cáo người nào?"

"Hồi đại nhân, tiểu nhân trước đây là hàng xóm Triệu gia,thảo dân muốn tố cáo Đổng thị, giết chết cha chồng, che dấu sự thật, ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm."

Cái gõ trong tay Triệu huyện lệnh đều thiếu chút nữa rơi xuống, hai sườn nha dịch cũng nghe không đúng, tổ trạch đại nhân ở Lô Hoa Thôn, lại vừa lúc họ Triệu, chuyện La Trụ Tử trạng cáo sẽ không cùng đại nhân có quan hệ chứ. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Văn sư gia đem đơn kiện của La Lão Đại trình lên, Triệu huyện lệnh hô hấp càng dồn dập mà xem, tròng mắt đều phải trừng lớn, tay cầm mẫu đơn kiện mà run như lá cây gặp gió. Triệu huyện lệnh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen thiếu chút nữa không thấy đường, đơn kiện này không khác gì sét đánh giữa trời quang, đầu óc ông ta nổ ra lại tựa mũi tên nhọn đâm thẳng vào ngực, đau đớn muốn chết.

"Ngươi nói có phải là sự thật? Có bằng chứng gì?"

La Lão Đại dập đầu, "Thiên chân vạn xác, Đổng thị giết chết cha chồng, bị tiểu nhân vô tình nhìn thấy, Triệu lão gia tử khi còn trên đời thường khen Đổng thị hiền huệ, Đổng thị lại luôn miệng nói cha chồng ngã chết, tiểu nhân không có bằng chứng, lại là chuyện không liên quan, cho nên không tố giác, thế nhưng cho nên ngày ngày lương tâm mãi bất an, đêm không thể ngủ, thỉnh đại nhân thứ tội." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh khôi phục thần chí, gõ kinh đường mộc một cái:

"Mang Đổng thị vào công đường."

Hai bên nha dịch nhìn nhau, thật là chuyện nhà đại nhân, La Lão Đại nói Đổng thị, chẳng lẽ là phu nhân? Bọn họ không dám động, sợ đoán sai, Văn sư gia cho bọn họ ánh mắt, bọn họ mới chần chờ tới hậu viện, thấy đại nhân không ngăn trở mới đi nhanh hơn.

Đổng thị đang ở trong phòng thầm mắng La Lão Đại lấy tiền không làm việc, đều có bà ta an bài, cửa cũng mở sẵn, ai ngờ La Lão Đại thế nhưng không hành động. Dậy sớm thấy tiện nhân kia còn tung tăng nhảy nhót, cũng không có việc gì, mắt thấy thêm một ngày cháu trai phải hạ táng, làm thế nào trả lời với nương.

Thủ ca nhi sáng sớm thì dẫn Hồng ca nhi tới nhà mẹ đẻ phúng viếng, vốn định chờ lão gia cùng nhau đi qua luôn, nhưng nha môn tựa hồ có người kích trống kêu oan, trong lòng bà ta mắng vài câu, không có ánh mắt ngày như vậy còn tới cáo trạng. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Ngẫm lại mình đi trước một bước, đang muốn ra cửa, lại thấy sai dịch tới hậu viện, sắc mặt càng bực, đó là nam tử, sao có thể dễ dàng đến hậu viện, thật không quy củ.

Nha dịch tiến lên, làm tư thế, "Phu nhân, đại nhân cho mời."

Kêu bà làm cái gì, đã giờ nào, còn không đi tới nhà mẹ đẻ bà giúp đỡ, là con rể mà thế. Đổng thị bất mãn đi theo nha dịch, cũng không biết Triệu huyện lệnh kêu làm gì, tiến vào nha đường, nhìn thấy người quỳ trên mặt đất là La Lão Đại, đại kinh thất sắc, trong lòng xẹt qua dự cảm bất hảo, La Trụ Tử vì sao xuất hiện ở huyện nha?

Triệu huyện lệnh gõ: "La Trụ Tử, bản quan hỏi ngươi, ngươi cáo trạng là người này phải không."

La Lão Đại ngẩng đầu lại thấp hèn, "Hồi đại nhân, đúng là người này."

"Ngươi điên rồi La Trụ Tử, không duyên vô cớ, ngươi như chó điên loạn cắn người."

Đổng thị kêu to lên, "Lão gia không nên tin tưởng lời tiểu nhân." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

"Quỳ xuống."

Triệu huyện lệnh lại gõ kinh đường mộc, tay đều run lên, trong lòng khiếp sợ đến tột độ. Đổng thị không dám tin mà ngẩng đầu, thấy trước mắt Triệu huyện lệnh đầy hận ý, tim trong lòng thình thịch nhảy lên, lão gia vì sao lại dùng loại này ánh mắt này nhìn bà, giống như bà là kẻ thù, La Lão Đại rốt cuộc đã nói gì với lão gia?

Thấy Đổng thị còn đứng, Triệu huyện lệnh thần sắc càng bi phẫn. Văn sư gia đưa mắt ra hiệu, nha dịch căng da đầu dùng trượng đập chân Đổng thị, Đổng thị không phòng vệ, lập tức quỳ rạp xuống đất. Còn chưa tới kịp ra tiếng thì nghe thấy tiếng Triệu huyện lệnh:

"Đổng thị? Vị này là người Lô Hoa Thôn, tên La Trụ Tử trạng cáo ngươi giết chết cha chồng, ngươi lại nói ngã chết, bản quan hỏi ngươi, có việc này không?"

Máu Đổng thị xông lên não thiếu chút nữa té xỉu. La Lão Đại ăn trúng thuốc lú hay sao mà đem việc này nói ra, hắn nói ra có chỗ tốt gì, chuyện năm xưa đã chôn xuống mồ, còn đào lên làm cái gì?

"Lão gia, oan uổng mà, La Trụ Tử không biết bị người nào sai sử mà vu tội cho thiếp thân, quả thực là ngậm máu phun người. Năm đó người ở trấn trên làm việc kiếm sống, việc nhà trong ngoài đều là do thiếp thân một mình lo liệu, cũng là do thiếp thân sơ sẩy, cha nói đi phòng nông cụ chẻ củi, thiếp thân không có đi theo, nghe tiếng vang vội ra mới thấy, cha ngã vào tảng đá bỏ mình." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

"Ngươi nói bậy." La Lão Đại kêu lên, "Hồi đại nhân, năm đó Đổng thị trên mặt là hiếu thuận, lại luôn không cho bà bà ăn no, tiểu nhân ở nhà đều nghe Triệu lão phu nhân kêu đói mãi, Đổng thị còn lén oán giận nói với Triệu lão gia là mẹ chồng ăn nhiều mà không làm việc, ngày đó mới cùng Triệu lão gia tranh chấp rất lớn tiếng, tiểu nhân tò mò núp ở đầu tường xem náo nhiệt, mới thấy Đổng thị đem lão gia tử đẩy ngã trên mặt đất, lão gia tử lập tức đập đầu trên tảng đá, tiểu nhân sợ quá vội vàng về phòng, chỉ chốc lát sau liền nghe Đổng thị kêu to nói lão gia tử ngã chết."

Triệu huyện lệnh cầm không được kinh đường mộc, theo lời La Trụ Tử thật quá rợn người, Triệu huyện lệnh chưa bao giờ nghĩ tới, phụ thân lại bị người hại chết. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Khi đó ông ta vào trấn làm công cho nhà giàu kiếm sống, hiếm khi về nhà, đột nhiên người trong thôn tới nói phụ thân ông chết, ông quên cả tiền công vội vã trở về. Một bước vào cửa nhà trong viện chen đầy người, phụ thân đầu đầy máu nằm trên mặt đất, miệng cũng có máu. Đổng thị ôm Thủ ca nhi chưa đến một tuổi khóc rất nhiều, còn tự trách nói mình không để ý phụ thân, mới khiến phụ thân té ngã, cũng do tảng đá mà bỏ mạng. Ông ta chưa hoài nghi lời Đổng thị, khi Đổng thị gả cho ông ta bận rộn trong ngoài, phụ thân cũng thường khen.

Cách thật nhiều năm sau đột nhiên có người nói rằng phụ thân ông ta là do Đổng thị hại chết, làm sao ông ta có thể tiếp thu. Nếu đúng như vậy, còn không phải là ông ta đem kẻ thù làm thân nhân, làm phụ thân ở dưới chín suối không thể nhắm mắt, đây là thiên đại bất hiếu. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Đan xen cảm xúc cực đại phẫn nộ làm ông ta ngăn không được cả người phát run, Đổng thị quỳ sát đất khóc lớn, "Lão gia đừng nghe hắn ngậm máu phun người, năm đó người thường không có ở nhà, La Trụ Tử cứ tìm cơ hội muốn khinh bạc thiếp thân, thiếp thân từ chối, vì thế hắn ghi hận trong lòng, bôi nhọ thiếp thân."

La Lão Đại bò về phía trước một bước, "Đại nhân, Đổng thị nói bậy, tiểu nhân vốn là một ngoại nhân, nói một câu khó nghe là chuyện Triệu gia cùng tiểu nhân không có nửa điểm quan hệ, Triệu lão gia tử chết cùng tiểu nhân cũng không có liên quan gì, tiểu nhân tố giác Đổng thị, cũng không có nửa điểm tốt, nếu muốn bôi nhọ vì sao phải chờ đến hôm nay? Thật sự là tiểu nhân nhớ tới việc Triệu lão gia chết lương tâm khó an, nhiều năm qua bị tòa án lương tâm phán xét, mới đem chân tướng nói ra để lòng giải thoát, mong đại nhân minh xét."

Không sai, La Trụ Tử chỉ là một người ngoài, nếu không phải lương tâm cắn xé, sẽ không để nhiều năm sau mới nhắc lại việc này.

Triệu huyện lệnh từ bàn đứng ra cho hắn một đại lễ, nếu không phải có La Trụ Tử tố giác việc này, đến chết ông ta cũng không thể biết phụ thân chết còn có chân tướng khác, tương lai trăm năm sau đi gặp phụ thân, thật là uổng công làm con. Hai mắt rưng rưng, ông gắt gao cắn răng:

"Đổng thị, lời La Trụ Tử nói, ngươi còn gì muốn biện giải?"

Đổng thị cũng bò tới, lớn tiếng khóc kêu, "Lão gia không thể nghe hắn nói bậy, hắn vẫn luôn thèm muốn thiếp thân, mới đem nước bẩn hắt trên người thiếp, cầu lão gia minh tra."

Hai bên nha dịch đều quay đầu, phu nhân vẫn luôn nói La Trụ Tử mơ ước bà, thật là mở to mắt nói dối, phu nhân có diện mạo Vô Diệm, còn không bằng phụ nhân bình thường, La Trụ Tử mắt không hoa, thì mắt có khuyết tật mới có thể coi trọng bà ta. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

"Đại nhân, không phải là tiểu nhân hắt bát nước bẩn, Đổng thị nói dối, tiểu nhân nói câu sợ mạo phạm đại nhân, tướng của Đổng thị, tiểu nhân thật chướng mắt, tiểu nhân căn bản chưa bao giờ đối với bà ta mơ tưởng, ngược lại là bà ta thừa dịp đại nhân không có ở nhà, không chịu nổi tịch mịch, năm lần bảy lượt dụ dỗ tiểu nhân, tiểu nhân không có tức phụ, bị dụ hoặc mới có thể cùng bà ta tằng tịu với nhau."

Hai bên nha dịch giả chết cúi đầu, lỗ tai lại dựng đến cao cao, ngày thường thấy đứng đắn bất quá lại là người như vậy, không giữ phụ đạo, còn hại chết Triệu lão gia tử, quả thực là độc phụ.

Triệu huyện lệnh nhắm hai mắt, không nhìn Đổng thị, nếu xem thêm một cái sẽ không thể không đem bà ta bầm thây vạn đoạn:

"La Trụ Tử, ngươi nói Đổng thị cùng ngươi dan díu, có chứng cứ gì?"

"Có, đại nhân,"

La Lão Đại từ trong lòng rút ra cái yếm, "Đây là của mấy ngày trước đây, Đổng thị đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân ngày ngày bị lương tâm khiển trách, nhiều năm chưa từng liên hệ với Triệu gia, nào biết khoảng thời gian trước có ngẫu nhiên gặp gỡ, Đổng thị liền quấn lên tiểu nhân, còn đem vật ấy đưa cho tiểu nhân, hẹn tiểu nhân gặp lén, tiểu nhân bất kham lại hồi tưởng nhiều năm oan tình, không muốn đại nhân lại bị độc phụ che giấu, mới lấy hết can đảm tới báo án."

Văn sư gia đem cái yếm trình trước mặt Triệu huyện lệnh, chỉ liếc mắt một cái, Triệu huyện lệnh liền nhận ra đây đúng là của Đổng thị.

"Lão gia, thứ này không biết hắn là từ trộm đến, thiếp thân căn bản không có đưa cho hắn, nhất định là hắn trộm, hãm hại thiếp thân."

La Lão Đại nằm trên mặt đất:

"Đại nhân, tiểu nhân có tội, nhiều năm trước tiểu nhân không chịu nổi dụ hoặc, cùng Đổng thị có quan hệ xác thịt, Đổng thị trên đùi... Có bớt." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, không nghĩ tới Đổng thị không chỉ có tâm địa rắn rết, còn không giữ phụ đạo, Đổng thị ở đùi có bớt, nếu không phải dan díu, La Trụ Tử sao biết chứ, ông ta hận thù mà nhìn chằm chằm Đổng thị:

" Ác phụ lớn mật, ngươi còn gì để nói?"

Đổng thị uể oải nằm trên mặt đất, trước đây La Trụ Tử nhìn lén bà ta tắm rửa, tự nhiên biết trên người bà ta có bớt, hết đường chối cãi.

"Lão gia, thiếp thân oan uổng, La Trụ Tử luôn thèm nhỏ dãi thiếp thân, thời trẻ nhìn lén thiếp thân tắm rửa, mới có thể biết."

Triệu huyện lệnh đã không còn tin tưởng kẻ hại chết cha ông ta, mà có tin thì tội đó đã đủ để không thể tha thứ.

La Lão Đại ngồi dậy, "Đại nhân, tiểu nhân nói thật đấy, Đổng thị tàn nhẫn độc ác, Triệu lão gia tử chết lâu ngày rồi, tiểu nhân xác thật không có bằng chứng khó có thể ép người, nhưng Triệu lão phu nhân khoẻ mạnh, tiểu nhân nhớ trước đó lão phu nhân có thể nói, khi lão gia tử chết không bao lâu mới thành người câm, tiểu nhân hoài nghi Đổng thị làm hại."

Cái gì? ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh thân mình lung lay vài cái, nương cũng..., ông ta vẫn luôn cho rằng nương thương tâm quá độ mới tai biến, không nghĩ tới cũng là do Đổng thị hại. Ông ta chỉ vào Đổng thị môi run run, nói không ra lời.

Mẫu thân mấy năm nay trôi qua thế nào, thân là nhi tử cư nhiên nửa điểm cũng không biết, Triệu huyện lệnh hung hăng tự đánh mình một cái tát. Đều do ông ta chủ quan, nghĩ trong nhà có Đổng thị lo liệu. Mỗi lần trở về nhà đều nghe phụ thân khen Đổng thị, hơn nữa trong nhà cũng chỉnh tề thỏa đáng nên luôn tin tưởng Đổng thị, chưa bao giờ nghĩ tới bà ta rắp tâm hại người.

"Lão gia đừng nghe kẻ gian nói bậy, cha chồng còn sống trên đời, thiếp thân tự nhận không bạc đãi, nói câu không e lệ thì cha chồng cũng thường khen thiếp thân hiền huệ, thiếp thân sao có làm ra việc đại bất hiếu thế."

Tai Triệu huyện lệnh ù lên, đã không nghe rõ gì, nhìn bà ta hấp môi, hận không thể lăng trì. Văn sư gia thấy tình thế nhẹ giọng nói:

"Đại nhân, La Trụ Tử cùng phu nhân bên nào cũng cho là họ nói thật, không biết thật giả vì sự tình qua nhiều năm, chân tướng sớm bị vùi lấp, nguyên nhân lão gia tử chết nhất định phải điều tra rõ. Lão phu nhân còn khoẻ mạnh tuy không thể nói, nhưng thần chí thanh tỉnh, nếu đại nhân hỏi, chỉ cần lão phu nhân gật đầu hoặc lắc đầu, hẳn là có thể thử một lần."

Bừng tỉnh từ trong mộng, Triệu huyện lệnh ngồi thẳng dậy, nha dịch bước ra khỏi hàng, Văn sư gia cho họ một ánh mắt, bọn nha dịch liền tới hậu viện. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Nha môn động tĩnh không nhỏ, Triệu Yến Nương không để trong lòng, vẫn ở trong phòng hờn dỗi, hôm qua phụ thân vì tiểu tiện nhân kia quăng sách vào mặt nàng ta, không cho nàng ta thể diện, bên ngoài có chút động tĩnh nàng ta mới cho nha đầu đi ra ngoài xem.

Nha đầu tới báo nói nha dịch vào hậu viện, Triệu Yến Nương mắng một tiếng bảo bọn nha đầu tiến vào, đóng cửa không để ý tới. Trĩ Nương sớm nghe Đổng thị bị đưa tới trước huyện nha, liền cho Ô Đóa thám thính động tĩnh.

Nghe Ô Đóa hồi báo, nàng cả kinh không khép miệng được, nàng dám khẳng định người cáo trạng Đổng thị là nam tử xông vào nàng phòng. Khẳng định là ân công, nhất định là thế, trên đời này trừ bỏ hắn, có ai sẽ giúp nàng.

Nàng nghe nha dịch tới chỗ lão phu nhân ở, nàng vội vàng đuổi tới, quả nhiên thấy nha dịch đem lão phu nhân nâng ra ngoài, hai bà tử kia sợ tới mức không dám nói nửa câu, bọn nha dịch thuận tiện trói hai người đó vứt trên mặt đất.

Trĩ Nương theo sau, tránh ở phía sau nha đường, trong đó yên tĩnh không tiếng động, Triệu huyện lệnh tựa như đã chết, bọn nha dịch không dám lộn xộn. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Đổng thị ngây ra như phỗng, La Trụ Tử nằm ở trên mặt đất. Bọn nha dịch đem lão phu nhân tiến vào, Triệu huyện lệnh từ sau bàn đi ra, còn chưa đến gần nước mắt đã rơi như mưa. Lão phu nhân nhìn thấy Đổng thị cùng La Lão Đại, miệng ô ô kêu to. Triệu huyện lệnh cố nén bi thương, khôi phục âm điệu, ngồi xổm trên mặt đất,

"Nương, con hỏi người một câu, nếu đúng người nháy mắt, nếu không phải, ngươi lắc đầu, được không?."

Lão phu nhân chớp mắt.

"Vị này là La Trụ Tử, trước kia là hàng xóm của nhà chúng ta, nương còn nhớ không?." Lão phu nhân lại chớp đôi mắt.

"La Trụ Tử hôm nay kích trống kêu oan, cáo trạng Đổng thị năm đó giết hại cha chồng, lại công bố là cha ngã chết, lúc ấy nương ở trong phòng hẳn là nghe được sự tình, La Trụ Tử nói đó là sự thật, nương phụ thân có phải do Đổng thị hại chết không?"

Mắt lão phu nhân vẩn đục hung tợn mà nhìn chằm chằm Đổng thị, chớp mắt. Kỳ thật khi Triệu lão gia tử chết, lão phu nhân không rõ phát sinh chuyện gì, chỉ là nghe bên ngoài có động tĩnh, lại nghe Đổng thị nói lão gia ngã chết, đến tột cùng là chết thế nào, lúc ấy bà không biết, sau đó lại bị Đổng thị hạ độc, không còn cố kỵ thường thường chửi rủa bà, trong lúc vô ý mới để lộ ra.

Lão phu nhân trên mặt tất cả đều là hận thù của nhiều năm tích góp, hàm răng khanh khách va nhau, a a kêu to. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Đã bao nhiêu năm miệng không thể nói không thể tìm người thổ lộ, cũng không thể báo cho nhi tử, bà còn tưởng rằng đến chết cũng không thể vạch trần gương mặt thật của con dâu cầm thú. Ông trời có mắt, nhất định là lão gia ở trên trời linh thiêng bảo hộ, làm phép khiến nhi tử La gia, đem oan tình loan khắp thiên hạ.

Triệu huyện lệnh vô cùng đau đớn, không ngờ mấy năm nay đến tột cùng là ông ta đã cưới một nữ nhân rắn rết, hại chết phụ thân, còn làm mẫu thân chịu khổ nhiều năm, nếu ông có thể ở lâu trong nhà làm bạn với song thân, có phải sẽ không có việc thảm phát sinh.

Triệu huyện lệnh chịu đựng bi thống, lại hỏi tiếp, " khi cha qua đời, nhi tử nghe nương còn có thể nói chuyện, sau lại không nói được, có phải Đổng thị hạ độc nương không?."

Lão phu nhân nước mắt càng chảy, thống khổ chớp mắt. Triệu huyện lệnh quỳ xuống, rốt cuộc không thể nhịn được đau lòng khóc thành tiếng,

"Nương, nhi tử bất hiếu, thực xin lỗi nương, thực xin lỗi cha, làm cha chết không nhắm mắt".

Trên đời có nổi thống khổ nào hơn đem kẻ thù làm thân nhân, còn cho hưởng thụ phú quý nhiều năm, hai bên nha dịch có người bắt đầu gạt lệ, có người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đại nhân hạ lệnh, bọn họ liền tiến lên xử trí Đổng thị.

Ngoài nha môn đã tụ tập không ít bá tánh mồm năm miệng mười nghị luận, có người hô lớn, "Triệu đại nhân thật đáng thương, gia môn bất hạnh, cưới trúng độc phụ, độc phụ không xứng làm người, nên tròng lồng heo."

"Đúng vậy." Rất nhiều người phụ họa.

Sau đó không biết là người nào ném lá cải nói, " Hãy xử tử độc phụ này." Đám người nghe lục tục ném lá cải tùm lum, tất cả đều ném vào Đổng thị, La Trụ Tử lén lút tới bên cạnh sai dịch tránh tai ương. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Mắt thấy trường hợp sắp khống chế không được, Triệu huyện lệnh ôm mẫu thân, bi thống không kềm chế được, Văn sư gia vẫy tay với bọn nha dịch, bảo bọn họ đem Đổng thị dẫn đi, nhốt vào địa lao. Đổng thị lớn tiếng kêu oan, liều mạng giãy giụa, nữ tử vào địa lao, vô luận oan khuất hay không, danh tiết đều bị huỷ hoại.

Nha dịch áp tải lòng đầy căm phẫn, độc phụ còn dám hô oan, bọn họ nhanh chóng kéo bà ta vào nhà tù. La Lão Đại kỳ thật là một người không quan hệ, xuất phát từ đạo nghĩa mới đứng ra cáo trạng Đổng thị. Văn sư gia cho hắn đi về trước, chờ thời truyền triệu. Triệu huyện lệnh nghẹn ngào ra tiếng, "Lui đường."

Bọn nha dịch lại nâng lão phu nhân về hậu viện. Trĩ Nương cũng không quản được nhiều đi theo sau. An trí tốt lão phu nhân nàng không tiếng động mà chảy nước mắt, Trĩ Nương thấy Triệu huyện lệnh cũng vào làm như lơ đãng nắm tay lão phu nhân, đem tay áo hướng lên trên. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Lập tức bị Triệu huyện lệnh đè lại, vội vàng bắt lấy, cánh tay khô gầy đầy điểm đen nhìn thấy ghê người.

Đây là cái gì?

Chờ Triệu huyện lệnh nhận ra là dấu kim đâm, gào khóc lên, một người trung niên khóc như hài tử làm sai, nước mắt nước mũi chảy ra, còn đánh lên người. Lão phu nhân rơi lệ không ngừng, cánh tay khô gầy vuốt đầu nhi tử. Mấy năm nay sống không bằng chết, khổ không nói nên lời, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, muốn chết cũng không thành. May mắn ông trời mở mắt giờ cho dù có chết, bà cũng nhắm mắt.

Triệu Yến Nương nghe được động tĩnh bất mãn đi ra, sáng sớm trong nhà đã cãi cọ ồn ào, người sống không được sống yên ổn, tiếng khóc từ đông sườn phòng truyền ra, nàng ta mang theo Vân Hương cùng Mộc Hương, tới đông sườn phòng. Vừa vào cửa, liền thấy phụ thân khóc muốn ngất, nha đầu chết tiệt kia cũng ở bên cạnh mặt đầy nước mắt, đây là phát sinh chuyện gì?

Lão phu nhân vừa thấy nàng ta, liền kêu "A a", đôi tay đấm giường. Trĩ Nương đè tay bà:

"Tổ mẫu sao vậy, hãy nói cho Trĩ Nương?"

Lão phu nhân chỉ vào Triệu Yến Nương, ánh mắt tràn ngập hận ý:

"Nương, có phải do nhìn thấy Yến Nương?"

( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Lão phu nhân chớp mắt, nghiêng đầu đi. Triệu Yến Nương nổi trận lôi đình, lão thái bà cư nhiên còn không muốn nhìn thấy nàng ta, bà ta cho rằng nàng ta rất muốn tới sao? Trong phòng có mùi lạ, mời tới nàng còn chưa tới đâu?

Nàng ta dậm chân, tức khí mà chạy đi, ánh mắt Triệu huyện lệnh thực lạnh, lúc nhị nữ nhi tiến vào tổ mẫu cũng không kêu la, cũng không phát sinh chuyện gì, đều do Đổng thị độc ác nuôi dưỡng hỏng rồi.

Lão phu nhân gắt gao lôi kéo tay Trĩ Nương, cháu gái nhỏ trước kia cũng ít khi thấy được, mỗi khi năm mới, Đổng thị làm bộ cho bọn nhỏ tới xem bà, khi đó, cháu gái nhỏ đều đứng ở sau cùng, nhút nhát sợ sệt, càng nhìn càng tâm đau. Lần trước tái kiến, lại phát hiện cháu gái nhỏ có thay đổi một ít, so trước kia lá gan lớn hơn, bà quên không được vị điểm tâm sau ngần ấy năm mới được ăn đồ ngon vậy.

Trĩ Nương cũng tùy ý bà lôi kéo, không có Đổng thị, lão nhân gia đáng thương rốt cuộc sẽ không lại chịu những thứ kinh khủng đó, nàng cũng có thể thường tới thăm tổ mẫu. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh đem hành động của tổ tôn hai người xem ở trong mắt, tâm hồn bị Đổng thị làm lạnh băng lại lần nữa ấm áp, Trĩ Nương cùng Củng thị đều là người thiện tâm, trách không được nương thích. Đổng thị bị nhốt trong lao liều mạng kêu muốn gặp Triệu huyện lệnh, ngục tốt nghĩ, tốt xấu bà ta hiện tại vẫn là phu nhân, đại nhân tâm tư thế nào đoán không ra, mấy phen cân nhắc, vẫn đi báo cho Triệu huyện lệnh.

Triệu huyện lệnh khóc rống một hồi cũng bình tĩnh lại, Đổng thị hại chết phụ thân lâu quá rồi, không có bằng chứng, khó có thể định án, nhưng khắt khe mẫu thân là việc hiện tại, nhưng chỉ dựa vào điểm này, nhiều nhất cũng chỉ có thể hưu, ông ta không cam lòng, nếu không thể chính tay giết Đổng thị, về sau còn có mặt mũi gì đi gặp cha nơi dưới chín suối. Tưởng tượng nhiều năm qua coi trọng Đổng thị, nội viện toàn giao cho bà ta xử lý, liền hận không thể tự tát cho tỉnh, Triệu huyện lệnh thật là có mắt không tròng, thế nhưng cõng rắn cắn gà nhà, nếu không thể trừ hại Triệu huyện lệnh thẹn với liệt tổ liệt tông.

Triệu huyện lệnh mặc quan bào chậm rãi tới nhà lao, sắc mặt lạnh lùng bước vào lao, cho ngục tốt ra ngoài. Trong lao chỉ còn phu thê hai người, Đổng thị nhìn thấy hắn hai tay chộp vào lưới sắt, khóc thêm lớn tiếng, "Lão gia, thiếp thân thật là oan uổng, La Trụ Tử không biết là bị người nào sai sử, rõ ràng ngậm máu phun người, những cái hắn nói thiếp thân không làm?"

"Ngươi nói mẫu thân vu tội cho ngươi?"

Đổng thị lau nước mắt, làm như nhận hết ủy khuất: "Người khác đều nói khó làm dâu, mẹ chồng nàng dâu sao có thể so được với mẹ và con gái, có thể là mẫu thân có bất mãn, lại bị tiểu nhân mê hoặc, ngày hôm qua Củng di nương cùng Trĩ Nương đi thăm mẫu thân, cũng không biết đã nói gì? Lão gia, thiếp thân nhiều năm qua vẫn luôn phụng dưỡng mẫu thân, sao có thể làm ra việc như vậy."

Chuyện tới mức này còn muốn giá họa cho người khác, trên người mẫu thân đầy lỗ kim, cũng không phải là ngày một ngày hai, mà là quanh năm suốt tháng, thử hỏi nếu là Củng thị cùng Trĩ Nương làm, sao lại không bị các bà tử phát hiện. Triệu huyện lệnh muốn nhìn cho rõ ràng phụ nhân này đến tột cùng là do yêu ma quỷ quái gì biến thành mà lòng dạ hiểm độc như thế, trước kia chỉ cảm thấy ngoại hình xấu, không nghĩ tới tâm càng xấu. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018),

Loại người cái lưỡi không xương, nếu không phải có chứng cứ rõ ràng, xác thật sẽ bị thuyết phục. Triệu huyện lệnh nhớ tới mỗi lần tính ở lại tây phòng, là mẫu thân lại phát bệnh, có phải Đổng thị phá rối.

"Phải không? Mẫu thân thần trí thanh tỉnh, miệng không thể nói, Củng thị sao có thể thuyết phục?"

"Lão gia, Củng thị giảo hoạt, lại sẽ giả vờ giả vịt, lão gia đừng bị nàng ta lừa."

"Đổng thị, bản quan hỏi ngươi, mấy lỗ kim trên người mẫu thân như thế nào xuất hiện?"

Đổng thị bị hỏi câu này trở tay không kịp, giật mình một chút, "Lão gia, lỗ kim gì ạ? Thiếp thân không biết, nhất định là hạ nhân chơi xấu, mẫu thân bị người đâm, đây là chuyện khi nào? Thiếp thân không phát hiện ra, là thiếp thân không đúng."

Mười mấy năm nếu không phải bà ta làm, sao có thể không có ai phát hiện? ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Hai bà tử kia đã bị nhốt lại, họ khai Đổng thị thường thường một mình đi xem mẫu thân, ở trong phòng thấp giọng mắng chửi, lại không cho cơm ăn, mẫu thân bất quá là bệnh, gầy đến độ còn xương.

Đổng thị còn mong thoát tội, Triệu huyện lệnh đã không muốn nghe phụ nhân này giảo biện, hận không thể xé ác phụ này thành mảnh nhỏ, cưỡng chế lửa giận từng câu từng chữ nói rõ:

"Đổng thị, chúng ta là phu thê một hồi, bản quan cho ngươi thể diện cuối cùng, ngươi tự giải quyết đi, nếu muốn thẩm vấn, tất sẽ sau thu xử trảm. Ngẫm lại Thủ ca nhi cùng Phượng Nương, ngươi muốn bọn họ có một người mẹ đồi phong bại tục lại có tâm địa rắn rết, còn bị xử trảm chứ."

Đổng thị khẩn trương, "Lão gia, thiếp thân oan uổng mà, lão gia không thể tin vào lời tiểu nhân nói, thiếp thân nhiều năm qua lo liệu việc nhà, có lúc bị bọn hạ nhân gian dối, là thiếp thân sơ suất, nhiều năm như vậy, thiếp thân sinh con dưỡng cái, lão gia ngẫm lại Phượng Nương là huyện chủ, sao lại có thể đối xử như vậy với thiếp thân, Phượng Nương về sau ở kinh thành sao có thể dừng chân."

"Ngươi còn biết nghĩ tới nhi nữ, chính ngươi khi làm việc ác sao không nghĩ vậy chút đi?"

"Lão gia, không phải thiếp thân làm, lão gia... Năm đó lão gia thường không ở nhà nào có biết ta là một phụ nhân đau khổ, cha chồng... Thiếp thân khó có thể mở miệng, La Lão Đại nghe tranh chấp là có, là do cha chồng dây dưa với thiếp thân, thiếp thân trốn tránh cha chồng lúc này mới bị xô ngã chết, lão gia lòng thiếp thân khổ lắm." ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)

Triệu huyện lệnh lui ra phía sau một bước, tâm lại giống như bị sét đánh nứt thành mảnh vụn, Đổng thị vì trốn tội cư nhiên không buông tha cho người đã chết, muốn hủy thanh danh ông cụ mà. Cả người như bị máu xông đỉnh đầu, hai mắt tanh hồng, trong đầu chỉ có một ý niệm. Đổng thị không thể được sống tiếp mà nhất định phải chết. ( Soái – Đào Quân Trang 06.07.2018)