Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 47: Lại tứ hôn



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Thường Viễn Hầu phủ cách hoàng cung không xa, ra cửa cung đi dọc theo đường đi, qua một cổng nhỏ, quẹo vào liền đến, xe ngựa dừng ở phiến đá xanh phát ra âm thanh nặng nề.

Bình Triều ngồi trong xe ngựa, trong lòng vừa vui mừng lại vừa âu lo, chờ tới cửa phủ vừa vào cửa đã thấy không khí trong phủ không đúng, nha đầu, sai vặt đều cúi đầu, thở cũng không dám, trong phủ không có một xíu vui mừng. Thường Viễn Hầu Bình Vạn Đình cùng phu nhân Mai quận chúa ngồi ở đó, sắc mặt hai người đều không đẹp. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bọn hạ nhân đều cúi đầu, mới vừa rồi hầu gia cùng quận chúa lại đại náo một trận, thế tử cùng thế tử phu nhân đều khuyên không được. Chính vì Hoàng Hậu tứ hôn, hầu phu nhân muốn vào cung cầu kiến Hoàng Hậu nương nương, hầu gia không cho, hai người mới cãi nhau. Bình Triều vừa vào cửa, mẫu thân hắn thế tử phu nhân Thôi thị không ngừng đưa mắt ra hiệu. Bình Triều nhận được ánh mắt mẫu thân ngữ khí nhẹ nhàng:

"Tôn nhi gặp qua tổ phụ tổ mẫu."

Thường Viễn Hầu không vui nhìn hắn, Mai quận chúa đau lòng nhìn tôn tử, bất mãn liếc trượng phu, "Triều ca nhi mau mau lại đây, chuyện tứ hôn cháu đã biết chứ? Cô mẫu cháu cũng không biết nghĩ gì mà cho cháu cùng nha đầu nông thôn Triệu Phượng Nương cưới nhau." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

"Cái gì mà nha đầu nông thôn, nàng ấy là huyện chủ." Thường Viễn Hầu không vui nói.

"Cái gì mà huyện chủ? Đó không phải là do nàng ta dùng thủ đoạn, làm cho Hoàng Hậu nương nương nhìn nàng ta với con mắt khác, phá lệ phong làm huyện chủ, nói cho cùng thì nền tảng nàng ta là từ một huyện nhỏ xa lắc, một dã nha đầu. Ngươi nhìn xem Triệu gia có thân phận gì, phụ thân nàng ta là huyện lệnh nhỏ xíu. Cô cô Đoạn phu nhân nói cho dễ nghe thì ngũ phẩm cáo mệnh, nhưng ai không biết trước kia là nha đầu của nhà chúng ta, cháu chúng ta đường đường đích trưởng tôn hầu gia lấy cháu một nha đầu, Hoàng Hậu nương nương là cô mẫu yêu thương chất nhi nhỉ." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Mai quận chúa nói đến Triệu Phượng Nương bằng sự khinh thường, nhắc tới Hoàng Hậu nương nương lại đầy oán hận. Bình hầu thực tức giận, đen mặt nói, "Anh hùng không hỏi xuất thân, Đoạn phu nhân trước kia là nha đầu phủ ta không sai, nhưng sau đó lại gả cho Đoạn đại nhân, đó là đường đường chính chính quan gia phu nhân, còn Phượng Lai huyện chủ có thực ấp huyện chủ, vì sao không xứng với Triều nhi?"

" Có điểm nào xứng đôi? Ở nông thôn thì chính là nha đầu nông thôn, lại như thế nào cùng đũa mốc chòi mâm son."

Thường Viễn Hầu tức giận quá quét cái ly rớt xuống mặt đất, cái ly tan tác thành từng mảnh nhỏ, Mai quận chúa hết hồn, hầu gia nổi giận đùng đùng chỉ vào bà ta: "Vậy ngươi cũng xem ta là đĩa đeo chân hạt hả, lúc thiếu niên ta ở biên quan chỉ là một tiểu binh, Bình gia ta nhiều thế hệ đều là tiểu dân sơn dã, làm quận chúa ngươi cao quý phải gả thấp, thật đúng là ủy khuất ngươi."

( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bị hắn nói như vậy, Mai quận chúa liền đỏ hốc mắt, khăn trong tay hận không thể xé rách, gả cho hắn nhiều năm có phải trong lòng hắn còn không thể quên được tiện nhân vụng trộm kia, thế nhưng trước mặt tụi nhỏ không lưu tình châm chọc bà.

Không sai, việc hôn nhân này là năm đó bà cầu tới, bà xuất thân cao quý, lại là quận chúa, ông ta nơi nào xứng với bà, phu thê nhiều năm, còn để con cháu chế nhạo bà, một chút tình cảm cũng không có. Bà ta tức giận, xấu hổ làm mặt mày luân phiên lúc hồng lúc xanh.

Vợ chồng thế tử sốt ruột, nhưng mỗi lần phụ thân cùng mẫu thân tranh chấp, bọn họ là khuyên không được, cũng chỉ khi mấy đứa cháu nói, phụ thân mới nghe lọt tai một ít. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bọn họ đưa mắt ra hiệu Bình Triều tiến lên đỡ lấy tổ mẫu:

"Tổ phụ tổ mẫu chớ vì tôn nhi mà tranh chấp, cô mẫu đã hạ chỉ, Phượng Lai huyện chủ cùng tôn nhi cũng quen biết nhau, nàng biết lễ nghĩa, tôn nhi cũng nguyện ý."

"Triều nhi của ta, thế nhưng bị ép phải cầu toàn, tâm tổ mẫu đau lắm." Mai quận chúa khóc lên, lôi kéo tay tôn tử, thế tử phu nhân Thôi thị cũng lau nước mắt.

Thường Viễn Hầu rống giận, "Khóc cái gì, ta còn chưa chết, các ngươi liền vội vã khóc tang, Hoàng Hậu tứ hôn là đại hỉ, các ngươi làm như thế là muốn nương nương lạnh tâm, nếu truyền ra ngoài nương nương sẽ nghĩ thế nào, bệ hạ nghĩ thế nào?"

Ông ta phẩy tay áo, chắp tay sau lưng thở phì phò đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Bình Triều nói một câu, " Đi theo ta."

Bình Triều buông tay tổ mẫu cùng cha mẹ, đuổi theo Thường Viễn Hầu. Thường Viễn Hầu bước nhanh đến thư phòng, đen mặt ngồi ở sau án thư không kiên nhẫn hỏi. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

"Ta hỏi ngươi, Triều ca nhi ngươi có nguyện ý với việc hôn nhân này?"

"Tổ phụ, tôn nhi nguyện ý."

Thường Viễn Hầu nhìn chằm chằm tôn tử thấy sắc mặt hắn xác thật không hề miễn cưỡng mới gật đầu, "Đây mới đúng là con cháu Bình gia ta, Phượng Lai huyện chủ tuy xuất thân không cao, nhưng vẫn được cô mẫu ngươi yêu thích, nghĩ đến khẳng định là có chỗ hơn người, nàng lại là huyện chủ, thân phận cùng ngươi cũng xứng đôi."

Nói xong ông ta đứng lên, đến trước mặt cháu trai, chụp vai Bình Triều; "Nam nhi đại trượng phu, ánh mắt không cần đặt ở nội viện, cưới vợ cưới hiền, Phượng Lai huyện chủ là người biết lễ, nàng thay ngươi lo liệu việc nội trạch, không để ngươi phân tâm, đó chính là một thê tử tốt." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bình Triều nghĩ đến bộ dáng Triệu Phượng Nương, trong lòng nổi lên một tia vui mừng: "Tôn nhi minh bạch, huyện chủ làm người ôn hòa, làm việc cũng thỏa đáng, có thể cưới được nàng, là phúc của tôn nhi."

Bình hầu gia lắc đầu, thở dài, "Phúc hay không phúc thật khó nói, chúng ta là hầu phủ cũng không cần nàng ta thêm phúc khí, chỉ cần nàng ta có thể an phận mà cùng ngươi sinh sống, sinh nhi dục nữ là được. Triều ca nhi khi ngươi biết được tin tứ hôn có gặp qua Thái tử chưa?."

Bình Triều cúi đầu không dám nhìn tổ phụ, sắc mặt có chút cứng đờ, "Lúc ấy Thái tử đang ở cùng tôn nhi, cũng biết chuyện tứ hôn, tôn nhi nhìn dáng vẻ của thái tử tựa hồ có chút không vui." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Thường Viễn Hầu trầm mặc, lộ ra khó xử thần sắc, đem mu bàn tay chắp phía sau, loanh quanh ở trong phòng.

Thật lâu sau, ông ta đến trước mặt cháu trai, lại nặng nề chụp bả vai hắn:

"Thái tử cùng huyện chủ giao tình không cạn, chưa thể tiếp nhận chuyển biến này, ngươi nhưng ngàn vạn không thể cùng Thái tử sinh ngăn cách, ngươi từ nhỏ đã là thư đồng về sau chính là phụ tá đắc lực của thái tử, không thể vì một nữ nhân mà uổng phí nhiều năm tình nghĩa."

"Tôn nhi ghi nhớ lời tổ phụ dạy bảo."

" Tốt," Thường Viễn Hầu gật đầu:

"Ngươi đi xuống đi."

Tâm Bình Triều nặng nề ra khỏi thư phòng, cô mẫu đem Phượng Nương tứ hôn cho hắn. Thái tử rõ ràng là vừa khiếp sợ lại vừa kinh ngạc, Thái tử đối với Phượng Nương có cảm tình, hắn là người bàng quan thấy rất rõ ràng, về sau Phượng Nương thật sự gả qua, Thái tử sẽ thấy hắn thế nào. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Việc hôn nhân này làm hắn cùng Thái tử có nút thắt, khẳng định sẽ vì Triệu Phượng Nương mà sinh ra ngăn cách, kế tiếp hắn nên làm cái gì bây giờ, phải đối mặt với Thái tử thế nào? Còn Phượng Nương có biết tình cảm của Thái tử không, nàng có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn không. Bình Triều không tự giác mà ở trong vườn nghĩ tới nghĩ lui, rất khó xử.

Có một thiếu nữ diện mạo tiếu lệ, váy dài phấn tím ôm eo, đeo ngọc bội khi đi đường nghe leng keng rất dễ nghe đang tiến đến: "Ca, ca đã trở lại."

Thiếu nữ danh gọi Bình Tương, là muội muội ruột Bình Triều. Bình Triều ngẩng đầu nhìn thân muội, miễn cưỡng cười, "Tương Nhi, ca cũng vừa lúc muốn đi tìm muội, cô mẫu bảo ta tiện thể nhắn cho muội, ngày mai tiến cung bồi nương nương."

"Thật vậy chăng? Vừa vặn ta cũng nhớ cô mẫu, chỉ là ca cô mẫu ban hôn cho ca à?" ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bình Triều cười một chút: "Cô mẫu tứ hôn là vinh quang, ca không có gì bất mãn, muội không phải nhọc lòng, nhớ ngày mai ăn mặc xinh đẹp chút đi thăm cô mẫu."

Bình Tương che miệng cười rộ lên: "Ta biết rồi."

Sáng sớm Bình Tương trang điểm xong liền vào cung, Hoàng Hậu nhìn nàng tâm tình tốt lên, hôm qua bị Triều ca nhi nháo, nỗi lòng cũng không tốt.

"Tới đây Tương Nhi, để cô mẫu xem, mấy ngày không thấy cháu lại xinh đẹp hơn rồi."

"Cô mẫu lại cười Tương Nhi, Tương Nhi nếu có được một nửa mỹ mạo của cô mẫu thì nằm mơ cũng tỉnh, trước mặt nào còn có người nào sánh bằng." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Hoàng Hậu nương nương khóe miệng hơi giương lên: "Ngươi nha đầu này, mới sáng sớm liền tới trêu ghẹo cô mẫu, làm bổn cung vui vẻ đấy."

"Ai dỗ nàng vui vẻ nào?" Một giọng nam uy nghiêm vang lên,

Bình Tương vội vàng quỳ lạy, "Tương Nhi gặp qua bệ hạ." Bình Tương là người quen, Kỳ Đế ôn hòa cười: "Đứng lên đi."

Hoàng Hậu nương nương cũng đứng dậy hành lễ, Kỳ Đế nắm tay bà, song song ngồi xuống, "Mới vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?"

"Bệ hạ, mới vừa rồi thần thiếp cùng Tương Nhi nói giỡn, Tương Nhi cũng đã lớn thành đại cô nương, đã biết thẹn thùng, thần thiếp nghĩ thời gian trôi thật là nhanh."

Kỳ Đế vỗ về mu bàn tay tay bà ta, nói, "Cũng không phải thế sao? Lại nói tiếp Tương Nhi hiện tại cũng mười sáu nhỉ." Bình Tương cung kính nói, "Hồi bệ hạ, đúng là thế ạ."

( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Kỳ Đế buông tay Hoàng Hậu, nâng chung trà lên, như suy tư nhìn nàng, lại nhìn hoàng hậu minh diễm động lòng người, cúi đầu uống trà xong chậm rãi đem ly đặt lên bàn.

"Mười sáu tuổi là tuổi đẹp." Bình Hoàng Hậu lộ ra cảm khái, có chút phiền muộn: "Ngày qua quá mau, thần thiếp đều già rồi."

"Nàng có chỗ nào già đâu, ở trong mắt trẫm nàng vẫn như năm đó mạo mĩ vô song."

Kỳ Đế nghiêng đầu chăm chú nhìn hoàng hậu, ông còn nhớ lần đầu tiên thấy bà, kinh vi thiên nhân, cảm thán thế gian còn có cô gái quốc sắc thiên hương như thế. Khi đó bà chẳng qua là thứ nữ Thường Viễn Hầu phủ, là ông hướng phụ hoàng thỉnh cầu, đem nạp bà vào trong phủ làm trắc phi, mới đó đã nhiều năm qua đi, bà từ một nữ tử nhu nhược trở thành mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Hậu vẫn mỹ mạo như cũ, nhưng cũng không còn bộ dáng ban đầu. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Trong ánh mắt ông đã không còn thấy thiếu nữ mảnh mai, mà là minh diễm động lòng người. Tướng từ tâm sinh ra, bà không còn là kiều mỹ khả nhân như xưa, cảm thấy hơi có chút đáng tiếc, vì nhiều năm qua ông cũng sủng hạnh nhiều nữ tử điềm đạm đáng yêu lại thấy không bằng bộ dáng năm đó của hoàng hậu.

Bình Hoàng Hậu bị Kỳ Đế nói mà ngượng ngùng:

"Bệ hạ cũng tới cưới cười thần thiếp, mới vừa rồi Tương Nhi cũng nói như vậy, thần thiếp đã sắp làm hoàng tổ mẫu được rồi, nào còn nhan sắc gì."

Kỳ Đế cười ha hả: "Xem Hoàng Hậu này, thật không giống như là sắp phải làm hoàng tổ mẫu đâu, nói đến trẫm mới nhớ tới, Nghiêu Nhi cũng mười bảy." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

"Còn không phải sao, bệ hạ theo lý mà nói, Thái tử cũng nên đại hôn rồi, bệ hạ cùng thiếp cũng tới tuổi làm Hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu đấy."

Bình Tương ngồi ghế phía dưới, tim vẫn luôn thùng thùng nhảy, có một sự sinh động chờ đợi, lẳng lặng nghe Đế hậu nói chuyện. Kỳ Đế cũng không đẹp xuất sắc, nhưng nhiều năm làm đế vương, nên có một cổ uy hiếp người khác, dù thoạt nhìn ôn hòa cũng sẽ lơ đãng toát ra khí phách.

Kỳ đế bất động thanh sắc nhìn Bình Tương, khóe miệng lộ ra một tia cười cùng Bình Hoàng Hậu trao đổi ánh mắt, Bình Hoàng Hậu nhoẻn miệng cười;

"Bệ hạ, chắc thần thiếp gần đây quá nhàn, Vĩnh An xuất giá còn có Phượng Nương cùng Tương Nhi thường tới bồi thần thiếp, nhưng Phượng Nương khoảng thời gian trước đã hồi hương thăm người thân, Tương Nhi còn ở trước cha mẹ tẫn hiếu, không thể mỗi ngày tới bồi thần thiếp, thần thiếp cảm thấy cuộc sống này quá rảnh rỗi, quá mức thanh tĩnh." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bình Tương vội đứng lên: "Cô mẫu, là Tương Nhi sai, Tương Nhi về sau nhất định mỗi ngày tới bồi cô mẫu.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

"Đứa nhỏ ngốc, nói toàn lời ngốc, ngươi xem Vĩnh An kìa từ lúc gả chồng thì nào có thể mỗi ngày tiến cung thăm bổn cung, bổn cung muốn gặp nữ nhi, còn phải tam thỉnh tứ thỉnh."

Kỳ Đế cười rộ lên, "Hoàng Hậu, nếu muốn Tương Nhi mỗi ngày tiến cung bồi nàng thì có khó gì? Trẫm hạ chỉ tứ hôn, để Tương Nhi làm Thái tử phi, thì không phải có thể mỗi ngày ở trong cung bồi nàng sao."

Bình Tương trong lòng mừng như điên, sợ lộ dấu vết vội vàng thẹn thùng cúi đầu. Hoàng Hậu cảm động không thôi, thâm tình nhìn Kỳ Đế:

" Vậy thần thiếp đa tạ bệ hạ, về sau có thể có Tương Nhi tương bồi trong thâm cung quạnh quẽ, thần thiếp cũng sẽ không cảm thấy khổ sở."

Kỳ Đế vỗ vỗ tay bà, bàn tay bảo dưỡng vẫn như lúc mới vào Chúc Vương phủ non mịn ấu hoạt. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Bình Hoàng Hậu lớn mật cầm tay Kỳ đế, người nam nhân này cũng không phải là trượng phu một mình bà, ông là người có hậu cung sở hữu ngàn phi tần, nam tử thiên hạ vốn bạc tình, được đế vương sủng ái càng như phù dung sớm nở tối tàn chỉ giây lát là lướt qua. Kỳ Đế lộ ra ánh mắt hoài niệm, tùy ý bà nắm.

Thiên tử một lời, tứ mã nan truy, thực mau Kỳ Đế liền thảo thánh chỉ, phái người thúc ngựa đưa đến Thường Viễn Hầu phủ.

Mai quận chúa còn vì hôn sự của tôn tử mà sinh khí, đối ai với ai cũng đều lạnh mặt, thái giám truyền chỉ vừa đến, nghe bệ hạ cho cháu gái cùng Thái tử thành hôn, quả thực là mừng như điên, oán khí tiêu tán đến không còn một mảnh, chỉ còn sự vui mừng.

Bà ta cẩn thận đánh giá cháu gái vừa về, càng xem càng vừa lòng:

"Vẫn là Tương Nhi có phúc khí, tổ mẫu đã sớm nói qua, Tương Nhi là mệnh quý nhân, không nghĩ tới thế nhưng có thể lên làm Thái tử phi."

( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Thế tử phu nhân vui sướng viết hết trên mặt, tuy rằng ngoài miệng chưa nói nhưng đối với việc Hoàng Hậu tứ hôn cũng rất bất mãn, Triệu Phượng Nương dù bà ta chưa gặp qua, hành sự lễ nghi không làm gi sai sót, nhưng cũng chỉ là con gái huyện lệnh. Bà ta chậm rãi nghĩ hẳn là Hoàng Hậu vẫn hướng về Bình gia, Thái tử vẫn chưa tuyển phi chắc là chờ Tương Nhi. Bình Tương mặt đỏ hồng, hưng phấn lâng lâng.

Nhưng Thái tử không có nửa phần vui sướng, thánh chỉ truyền ra, hắn vẫn ở thư phòng đọc sách, thư phòng im ắng. Bình Triều thật cẩn thận không dám có nửa điểm sai lầm, ánh mắt thái tử phức tạp nhìn Bình Triều không nói gì. Đương ca ca cưới Phượng Nương, còn muội muội vào Đông Cung trở thành Thái tử phi. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Mẫu hậu nguyên lai là vì muốn chất nữ làm Thái tử phi, cho nên mới đem Phượng Nương cho Bình Triều, còn chất nữ bà lấy vị trí đó, đối với Bình Tương hắn không có gì cảm giác, bất quá chỉ là giống muội muội chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ trở thành chính phi của hắn.

Trong lòng hắn lạnh băng một mảnh, nói với Bình Triều: "Ngươi đi xuống đi, cô muốn đọc sách một mình."

" Vâng điện hạ."

Bình Triều yên lặng ra ngoài cửa, không dám rời xa. Nhị hoàng tử Kỳ Thuấn xuất hiện ở Đông Cung, Kỳ Thuấn lớn lên không quá giống thái tử, hắn có vài phần giống Hoàng Hậu, đặc biệt là đôi mắt sương mù linh động, tràn đầy quang hoa, trước kia Vĩnh An công chúa thường cảm thấy bất bình, bởi vì Hoàng Hậu sinh ra một nữ hai nam, nàng ấy lớn lên giống bệ hạ, tất nhiên cũng không có mỹ mạo. Vĩnh An công chúa không ngừng nói muốn cùng Nhị hoàng tử trao đổi tướng mạo. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Nhị hoàng tử khi cười rộ lên mắt như trăng rằm, làm người ta tràn đầy vui mừng, lúc này hắn cười với Bình Triều, trong ánh mắt đều là ánh sao:

"Chúc mừng Bình biểu ca có thể cưới được Phượng Lai huyện chủ."

"Đa tạ nhị điện hạ, nhị điện hạ tới tìm Thái tử ạ?"

Kỳ Thuấn hạ mi, vui vẻ cười, "Đúng thế, phụ hoàng chỉ hôn cho hoàng huynh, ta tới chúc mừng."

Bình Triều hiểu ý đứng ở cửa nhỏ giọng nói, "Thái Tử điện hạ, nhị điện hạ tới."

"Vào đi."

Kỳ Thuấn lại cười với Bình Triều, rảo bước đến thư phòng:

"Chúc mừng hoàng huynh, chúc mừng hoàng huynh."

"Tâm ý của ngươi hoàng huynh đã thu, đa tạ."

"Hoàng huynh sao vậy, sắp phải đón dâu còn rầu rĩ không vui, người không biết người còn tưởng rằng hoàng huynh bất mãn với việc hôn nhân này đấy." ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Thái tử buông sách trong tay nhàn nhạt nói: "Không thể nào, nam nhi chí không ở nhi nữ tình trường, bất cứ lúc nào cũng lấy việc học làm trọng, Thuấn đệ ngươi cũng nên đọc sách nhiều, lần trước An thái phó còn nói ngươi sách luận văn chương làm không được tốt."

Hắn nhìn thẳng Kỳ Thuấn, Kỳ Thuấn xấu hổ cười, An thái phó cũng không phải là Hứa thái phó, An thái phó làm người nghiêm túc, lại tích cực, có chuyện gì cũng bẩm báo với phụ hoàng, hắn còn bị phụ hoàng giáo huấn vài lần, nhưng không muốn nghe hoàng huynh giáo huấn.

"Hoàng huynh nói phải, hoàng đệ cáo từ." Kỳ Thuấn vội vàng đứng dậy, sợ đi chậm hoàng huynh lại bắt đầu dạy dỗ hắn, hắn đi tới cửa, chào Bình Triều xong liền bước nhanh ra khỏi Đông Cung. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Kỳ Nghiêu nhìn hắn chạy trối chết, trong mắt nổi lên sắc ấm, đột nhiên nhíu mi, bỗng nhiên cảm thấy Tam muội muội của Phượng Nương có chút quen mắt, nàng có đôi mắt giống hoàng đệ cực kỳ. Trách không được Hứa thái phó từng nói người trong thiên hạ tương tự nhau chỗ nào cũng có. Hoàng đế cùng Triệu Tam tiểu thư chính là tám gậy tre cũng đánh không tới quan hệ nào, thế nhưng lớn lên cũng tương tự, hơi có chút kỳ diệu. Hắn lắc đầu suy nghĩ về hôn sự, sắc mặt đạm xuống.

Đế hậu hai người liên tiếp tứ hôn, đối tượng đều là người Thường Viễn Hầu phủ, giờ Thường Viễn Hầu phủ một mảnh hỉ khí dương dương. ( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)

Triệu Phượng Nương không ở trong kinh, ý chỉ muốn truyền đến Độ Cổ đã sắp bắt đầu mùa đông, Triệu gia phải chuẩn bị vào kinh. Huyện lệnh mới của Độ Cổ cũng đã đến, Triệu huyện lệnh đang cùng người mới bàn giao công việc. Ý chỉ truyền tới Triệu gia, Triệu gia còn chút kinh nghi ra tiếp chỉ, Triệu Phượng Nương vừa nghe đến tứ hôn cho cháu trai Thường Viễn Hầu, liền ngất xỉu.

( Soái – Đào Quân Trang 19.10.2018)