Các Người Cứ Tiếp Tục, Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được

Chương 29: Đại sư huynh



Phạm Thiên lại chuyển mắt nhìn cửu sư huynh, bảng hệ thống lái hiện ra thông tin của huynh ấy.

" tên: Lâm Quan Nguyệt

Tuổi: hơn một ngàn

Thân phận: cường giả của một vị diện nào đó, được mệnh danh là đệ nhất luyện đan sư, tính cách cao ngạo nhưng do kiếp trước chết uất ức quá nên hắn đã tự khắc chế một phần cao ngạo của bản thân "

Phạm Thiên chớp chớp đôi mắt to khuôn mặt đáng yêu hiện lên nét mê man, cửu sư huỳnh không phải năm nay mới năm mươi bảy tuổi thôi sao, sao cái thứ xanh lè này lại nói huynh ấy hơn một ngàn tuổi nha, nhóc có nên hỏi không sư huynh không ta?

ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì hệ thống đã nhanh chóng ngăn cản.

Lâm Quan Nguyệt cười nói " tiểu Thiên Thiên chưa tìm được pháp khí phù hợp sao?"

Phạm thiên lắc đầu, chạy lên ôm lấy Tuyệt Tình kiếm, lúc bàn tay của y chạm vào đã kích hoạt cấm chế trên thân kiếm nhưng lại chẳng bị thương, Lâm Quan Nguyệt thấy vậy chỉ cười cười.

Chọn xong pháp khí Lâm Quan Nguyệt lại dẫn nhóc con đi chọn công pháp, trong này có rất nhiều công pháp muôn hình vạn trạng.

công pháp cũng được chia thành nhiều tầng từ thấp đến cao Phàm kỹ, bí kỹ, tuyệt kỹ, thần thông.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì thứ này toàn là phàm kỹ cùng bí kỹ mà thôi, còn tuyệt kỹ thì bị những quả bóng linh lực bao quanh, nếu muốn học nó thì phải dùng thần thức đưa vào.

Phạm Thiên hiện giờ chưa tu luyện nên chưa thể sinh ra thần thức.

Phạm Thiên không có thần thức nên không tìm được công pháp cấp cao nên chỉ có thể ủ rũ ôm kiếm đi theo sau cửu sư huynh như một cái đuôi nhỏ.

Hệ thống thấy ký chủ u buồn như vậy nên đã trực tiếp hiện ra mục quay may mắn nói " ở trong này ký chủ có thể tìm được công pháp cao cấp mà mình muốn nha "

Phạm Thiên hơi sáng mắt quyết định tin tưởng cái thứ được gọi là hệ thống này.

sau khi vòng quay dừng lại kim chỉ đúng một công pháp gọi lài Huyền Thiên Quyết.

Huyền Thiên quyết được hệ thống giới thiệu sơ lược, nhưng chỉ có tên công pháp còn lại đều chỉ là dấu chấm hỏi.

Phạm Thiên nhắm mắt lại cảm nhận khẩu quyết Huyền Thiên, khi vừa nhìn lướt qua nhóc con cảm thấy nó rất dễ học, giống như nhóc đã từng học qua rồi.

Lâm Quan Nguyệt thấy nhóc con cứ ủ rũ cả đường không nhịn được cười nhẹ một tiếng trực tiếp ôm lấy nhóc con chân dẫm nhẹ trực tiếp bay đi, từ lúc trong sinh đến giờ hắn đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn năm mươi năm đã đến tu vi nguyên anh có thể thấy thiên phú của hắn rất cao.

Trong Thanh Vân tông cấm phi hành nhưng quy định này chỉ dành cho đệ tử từ nội môn xuống còn những đệ tử hạch tâm như hắn quy định này cũng chỉ đặt ra cho có.

Khi dừng lại Lâm Quan Nguyệt đặt y xuống dưới nền tuyết, đây là nơi ở của đại sư huynh nơi này quanh năm tuyết phủ đại sư huynh vẫn luôn một mình luyện kiếm.

nam nhân đang đứng dưới trời tuyết trên tay là một thanh xích kiếm đỏ rực, nam nhân luyện kiếm lúc nào trên người cũng toát ra khí chất cao ngạo như kiếm thà gãy chứ không chịu cong.

Lâm Quan Nguyệt hành lễ " Đại sư huynh, hôm nay đệ dẫn tiểu sư đệ đi chọn pháp khí công pháp đệ ấy đã trọn tuyệt tình kiếm, mà trong số chúng ta người thích hợp dạy đệ ấy nhất chỉ có huynh thôi"

Tiêu Tự Uyên thu kiếm, bước đến trước mặt hai người, mỗi một bước đi lớp tuyết trên người hắn cũng tan ra, nhưng lại không thấm vào quần áo.

Bảng hệ thống lái xuất hiện

" Tiêu Tự Uyên là đại sư huynh của định thanh vân, là kiếm thánh của một vị diện cao cấp nào đó, do kiếp trước quá nhẹ dạ cả tin nên bị nữ nhân mình yêu đâm một kiếm xuyên tim chết, sau khi sống lại hắn quyết tâm không tin vào nữ nhân tình trường thay vào đó hắn phải chuyên tâm luyện kiếm, kiếm chính là mạng của hắn"

Tại sao đại sư huynh và cửu sư huynh lại có thân phận kỳ lạ vậy nha nhóc còn nhỏ nên chưa hiểu rõ lắm, sau này nhóc con lớn rồi chắc chắn sẽ há hốc mồm vì những sư huynh sư tỷ của mình đều là một đám giả heo ăn hổ, mà bản thân tưởng chừng như bản thân là gà trong bầy hạc thì ai ngờ thân phận của mình còn trâu bò hơn.

nghĩ nghĩ y cũng không nói gì.

" đệ ấy sẽ không chịu được " Giọng nói của Tiêu Tự Uyên cũng giống con người hắn lạnh lẽo trầm thấp khiến người nghe phải rùng mình.

Phạm Thiên cũng gật đầu lia lịa, nhóc mới không muốn luyện kiếm trên núi của đại sư huynh đâu, quanh năm tuyết rơi nếu nhóc mà ở đây lâu dài chắc chắn sẽ giống đại sư huynh trở thành một tên mặt than.

Lâm Quan Nguyệt cười híp mắt phe phẩy quạt xếp trong tay " đại sư huynh, mỗi một ngày huynh dành ra hai canh giờ để dạy đệ ấy là được, huynh cũng không muốn đệ ấy ôm kiếm nhưng lại chém ra đao cương đúng chứ "

tam sư huynh của hắn là đao tu, lúc nào cũng không vừa mắt với đại sư huynh, bởi đao kiếm không thể dung nạp.

Sắc mặt Tiêu Tự Uyên hơi trầm xuống cuối cùng cũng gật đầu đồng ý