Các Người Đừng Lại, Ta Sẽ Chém Đó

Chương 1



*ầm ầm, rào rào*

Trận mưa vừa đúng tí tách rơi từng hạt nhỏ lạnh trên gương mặt thiếu nữ bất tỉnh ngủ say.

*lọc cọc, lọc cọc...* *híiiii~*

" Tiểu Thư? Làm sao vậy? "

Quản gia bên cạnh thúc ngưạ đến gần, không biết vì sao nữ nhân đang cao hứng đánh ngựa bổng dừng lại như đang xem xét thứ tránh đường nàng.

" Hmm, không có gì. À mà ta muốn hỏi, Triệu Gia có người hầu mới sao? "

Nữ nhân vận y phục không quá hoa lệ, phù hợp với bảo mã gia gia cho mình, còn không đợi người đằng sao giúp y xuống ngựa, nàng đã một mạch lưu loát mang thân thể phi xuống gần ngay phía vật nhỏ không xa.

" Làm gì có. Hoàng cung là sao có thể tùy tiện là tùy tiện có người hầu mới a, còn không phải tiểu thư rõ nhất sao? Thái Thượng ngài ấy quản lý rất nghiêm. "

Quản gia nhìn tiểu thư nhà mình hỏi thì có chút khó hiểu. Rõ ràng nàng là người trong nhà, đương nhiên rõ hơn ai hết nha.

" Ồ, vậy, cái cục nằm trong bụi kia là gì. Ngươi hẳn nhìn sẽ biết không phải người hoàng gia đúng chứ. "

Nàng ung dung không nhanh không chậm chỉ vào bụi cây không xa chỗ các nàng. Vì trời đang mưa, dù có dùng bảo mã thúc nhanh chạy về, cũng không thể tránh khỏi y phục sẽ ướt thê thảm a.

Tiêu Ảnh Ngọc thuận tay chỉ cho Been thấy, dù ông là cận thần bên Gia gia nhưng mỗi lần nàng đến. Gia gia đều mang ông ném cho mình, bảo là bảo vệ nàng, nhưng thực chất là canh mình không cho quậy phá. Vì Gia gia Nhiên Kỳ nào có yên tâm cho nàng 1 mình đi đâu, dù nàng hiện tại đã 27t rồi a!!!

" Không,không thể nào. Kỳ Lang dù trôi qua bao năm rồi, nhưng không thể lại có như trước kia người xuyên. "

Been nhìn phía Tiêu Ảnh Ngọc hướng tay chỉ, không nhìn thì thôi, nhìn rồi ông sợ mình chết đứng. Vì 300 năm trước đã có người như này đi qua, nhưng là là Nhiên Kỳ Thái Thượng cùng các nữ nhân của nàng quay về Ma Giới, là trở về nhà. Nào có 1 người bình thường lại xuyên ma giới giống thiếu nữ kia a.

" Ông nói xuyên qua? Là giống trong tiểu thuyết hay nói đến ấy hả? "

Tiêu Ảnh Ngọc không tin lại nhìn hướng cục nhỏ đang nằm, rồi nhìn ông thoáng cái gật đầu.

" Làm sao có thể, lở như chỉ là nàng ăn mặc cổ điển, xong leo chỗ nào không may ngã rồi bất tỉnh đi? Sao có chuyện hoang đường như xuyên không truyện được. "

Tiêu Ảnh Ngọc thoáng cái khinh thường nhìn Been. Lại thấy ông lắc đầu giải thích.

" Tiểu thư, ngài nhìn bên hông nàng đi. "

" Là kiếm? Thì sao? chẳng phải chỉ là 3 thanh kiếm bình thường thôi ư? Chỗ Gia gia không phải rất rất nhiều đi? "

Tiêu Ảnh Ngọc không cho là đúng, lại nhìn Been cứng đờ giản giải nàng hiểu.

" Ta tuy không thông thạo nhiều lắm về con người, nhưng ta khẳng định trên kiếm nàng mang theo, không những là tam hợp kiếm Nhĩ còn thuộc loại rất rất lâu thất truyền trong mạo cỗ. Sách của thái thượng ngài cũng có quyển nói về Tam kiếm Nhĩ, nếu tiểu thư không tin, có thể quay về hỏi 1 chút thái thượng. "

" Thật sự như vậy sao? "

Tiêu Ảnh Ngọc nhìn đến kiếm bên hông thiếu nữ, lại nhìn y phục nàng, nghĩ 'hẳn là thật rồi?'.

" Thật sự, tiểu thư? người định mang thiếu nữ kia về sao? "

Been nhìn động tác Tiêu Ảnh Ngọc, thật chắc chắng ý nghĩ mình không sai.

Tiêu Ảnh Ngọc không đáp, chỉ ôm thiếu nữ cùng 3 cây kiếm của nàng lên ngựa nhanh chóng quay về.

Been nhìn tiểu thư hướng hoàng cung vó ngựa, ông không chần chừ nữa lên ngựa, phi sát phía sau bảo hộ nàng.

....

Thị vệ nhìn thấy đằng xa có hai bóng người thúc ngựa quay về liền hiểu là ai, nhanh chóng kéo cửa thành cho các nàng đi vào.

....

" Ngọc Nhi, đi chơi về vui vẻ lắm không con? "

Triệu Lam Ngữ trong ngạch điện hóng hài tử quay về, nàng vốn không nghĩ ái nhi đi ra ngoài lâu, còn có vui chơi mang thêm người bạn bất tỉnh? quay về.

" A, mẹ. Thứ lỗi là con quay về chậm trễ. "

Tiêu Ảnh Ngọc dù hiện taị không có chút tiêu soái mà một thân ướt nhẹp, cũng không quên xuống ngựa cách mẫu thân 2 bước chân hành lễ theo quy.

" Không sao, ái nhi, mau đứng lên đi con. Sao rồi chơi có vui khôg? Còn có kia là bạn con sao?? "

Triệu Lam Ngữ nhìn con gái lớn lên xinh đẹp, lại không khác nàng là bao, còn là rất giống lão cha nàng ngốc ngốc, khiến bà có chút sủng nịt ái nhi, mặc kệ nàng làm sai mà luôn luôn tha thứ.

" A..cái này...là con nhặt nàng bên đường. Con nghĩ nàng hẳn không có chỗ ở nên mang về đây, mẹ giúp con giấu gia gia và mọi người nhá!!! "

Tiêu Ảnh Ngọc ánh mắt tha thiết xin được lễ với Triệu Lam Ngữ nàng. Chỉ thấy nàng hết cách, lắc đầu bảo con gái mau đem nàng vào trong. Xong cũng không quản chuyện con gái có làm gì đi nữa.

Tiêu Gia tuy không phải gia thế hoàng tộc, không phải chính thống dòng dõi, nhưng trong thương nghiệp lại giúp hoàng gia không ít lợi lọc kinh doanh. Tiêu Hiếu Dy lớn lên rất giỏi và uy thế, vì vậy khi đứng trước hoàng thất kêu muốn thu nạp Triệu Lam Ngữ làm phu nhân, Nhiên Kỳ thái thượng không khó dễ cho đứa nhỏ luyến ái yêu nhau. Không lâu thì có Tiêu Ảnh Ngọc đứa nhỏ như bây giờ.

Người trong hoàng tộc nhiều lắm có. Trừ đức vua Triệu Lam Phong có Hoàng hậu là Lãnh Miêu công chúa Miêu quốc, chưa có hài nhi, thì còn lại tất cả đã có con cái. Họ không có tranh giành quyền lực, ngược lại an nhàn mỗi người 1 nơi, 1 tiêu chí sinh sống khác. Kinh doanh hiện tại có Tiêu Gia, ngoài tiêu gia thì Triệu Thế Nam( cậu 6) còn có cả tập đoàn mô tô lớn.

Suy cho cùng dù là người hoàng thất hay không, các nàng cũng không gọi kém cõi, phần lớn đều có tài sản riêng đầu tư mà cò được.

...

_______________________________________

1 ngày trời, 1 đêm trăng, yêu thích thì đọc, không yêu thích thì lượn, xin cảm ơn!.

Truyện này là hiện đại nhe!!! Nhắc lại lần n...