Cách Để Trở Thành Phú Bà

Chương 10



11

Sau khi về đến nhà, tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.

Không, tôi phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Vân Gián.

Sau khi lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, tôi nhận được tin nhắn từ dì Thẩm Vận yêu cầu tôi tham dự dạ tiệc vào tối mai.

"Con á?"

"Đúng vậy, Vân Gián nói với dì, Lâm Hoán cũng sẽ tham gia."

?!

"Ok luôn dì!"

Bằng cách này, tôi không chỉ có thể nhìn thấy Lâm Hoán, mà còn có thể tạm thời tránh xa Vân Gián. Tôi cần thời gian để thông suốt suy nghĩ, điều này rất tốt.

Sáng sớm hôm sau, dì Thẩm Vận đưa tôi đi thử trang phục.

Có lẽ vì tôi biết rằng tôi đã yêu Vân Gián, lòng tôi cảm thấy tự ti hơn.

Vân Gián nghĩ rằng món bún ốc rất ngon là vì anh ấy chưa bao giờ ăn chúng trước đây.

Nhưng liệu những người đã quen ăn Michelin có thực sự muốn ăn bún ốc suốt đời?

Có thể là gần đây tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của một người trong giới thượng lưu, tôi luôn cảm thấy rằng những người thuộc tầng lớp cao luôn khinh thường người nghèo.

"Con sao vậy?"

Thấy tôi lơ đãng, dì Thẩm Vận lên tiếng.

“Dì Vận, sao dì lại đồng ý cho con làm bạn gái của anh Vân Gián?”

"Thế con cho rằng dì nên bác bỏ mối quan hệ của hai đứa, cho con năm trăm vạn để rời xa con trai dì, không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa?"

Tôi không nói lời nào, coi như là đồng ý với lời nói của dì ấy.

"Tri Tri mà dì biết là người không sợ trời không sợ đất mà bây giờ lại sợ hãi? Lại còn nhăn mặt." Dì Thẩm Vận vừa cười vừa xoa mặt tôi và tiếp tục nói, "Chuyện khác dì có thể quản nó, còn về mặt tình cảm, nhà dì rất dân chủ. Khi xưa dì kết hôn với cha của Vân Gián, mặc dù gia đình dì không đồng ý nhưng họ vẫn tôn trọng lựa chọn của dì và dì cũng sẽ tôn trọng quyết định của Vân Gián”.

"Dì đương nhiên tin tưởng mắt nhìn của con trai mình, khoảng thời gian này ở chung với nhau, trái tim dì cảm nhận được sự chân thành của con. Huống chi, Vân gia còn chưa đến mức phải liên hôn thương mại."

"Nhưng Vân Gián và con..."

"Là giả, là ngụy trang lừa gạt dì."

!!! Dì ấy biết hết rồi? Từ khi nào?

Không nên, kỹ năng diễn xuất của tôi khá tốt!

"Con..."

"Sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ dì không nhìn ra được lần đầu về ra mắt, hai đứa trông lúng túng thế nào sao."

"Vậy tại sao dì vẫn tốt với con như vậy?"

"Cô gái ngốc, tình yêu của dì dành cho con không liên quan gì đến việc con có phải là bạn gái của Vân Gián hay không, chỉ đơn giản là vì con xứng đáng. Cho dù con và Vân Gián không thể trở thành đôi, nhưng con vẫn là <chị em tốt> của dì. Hơn nữa, dì thấy ánh mắt thằng nhóc đó nhìn con rất mờ ám.

Sau những lời của dì Thẩm Vận, tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Vân Gián không thích tôi là do mắt nhìn của anh ấy kém, còn nếu anh ấy thích tôi thì bởi vì tôi đáng giá!

Hơn nữa, khi An Mông hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ giàu to, hàng dài trai đẹp đang chờ tôi?!

Đến lúc đó, tôi sẽ tìm ra mười tám em trai, Lí Gián, Vương Gián, Hách Gián, kiểu gì cũng có một người tốt hơn Vân Gián!

Sau khi hiểu ra, tôi vui vẻ mặc thử chiếc váy nhỏ, trong lòng không còn bận tâm gì nữa.

Khi đến địa điểm tổ chức tiệc, tôi thấy An Mông cũng ở đó, sau khi chào dì Thẩm Vận xong, tôi đi tìm An Mông.

Chỉ cần nhân cơ hội này để hoàn thành các nhiệm vụ còn lại.

Khi tôi đến gần An Mông, tôi thấy chị ấy đang đối đầu với một vài cô gái trong buổi dạ hội, trông chị ấy giống như một nữ phụ xấu xa với tư thế một chọi bốn.

Thấy tôi tới, An Mông cũng không muốn cãi nhau với họ, chị ấy trợn mắt chửi một câu "Mặt đẹp nhưng tư duy hạn hẹp", sau đó đi về phía tôi.

"Ha ha, em cảm thấy cảnh ch.ửi b.ậy lúc nãy ngầu bá cháy, rất hợp với phong thái nữ phụ ác độc."

"Chị đây nhìn thấy mặt bọn nó đã thấy khó chịu."

"Được, được, mau hoàn thành nhiệm vụ, còn bao nhiêu nữa mới xong?"

"Sắp tới rồi, cần em phối hợp cũng không nhiều lắm. Hệ thống nói chỉ cần chị khiến cho nam nữ chính ở bên nhau, coi như hoàn thành nhiệm vụ."

"Cái gì, ở bên nhau á? Hiện tại em chỉ muốn lập nghiệp, khi nào có tiền, em sẽ thuê mười tám người Lí Gián và Vương Gián!"

"Vậy em thật có triển vọng."

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà sao tôi lại nghe thấy giọng nói của Vân Gián?

Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Vân Gián trong bộ vest đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đen thui.

Tôi nghĩ có lẽ mình đang gặp ảo giác, nếu không làm sao tôi có thể nhìn thấy biểu cảm như thể ăn giấm trên khuôn mặt của Vân Gián?!

"Ah, chuyện này anh nghe em giải thích."

Vân Gián không nói gì, bày ra biểu cảm "Tôi sẽ chống mắt lên xem em làm gì".

Một lúc sau, thấy tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, Vân Gián thở dài kéo tôi ra khỏi sảnh.