Cách Để Trở Thành Phú Bà

Chương 6



Sau mấy ngày ăn uống cùng nhau, dì Thẩm Vận và tôi đã trở thành bạn tốt.

Lúc đầu tôi nghĩ dì Thẩm Vận khá khó gần, nhưng thực ra dì ấy mắc chứng sợ xã hội, ngại nói chuyện với người lạ.

Bây giờ hai chúng tôi đã thân với nhau, chúng tôi bắt đầu chị chị em em cùng nhau hành Vân Gián.

Trong công ty Vân Gián là ông sếp quyền lực, nhưng giờ anh cũng phải chịu đựng để tôi leo lên đầu làm mưa làm gió.

Dì Thẩm Vận và tôi ngồi ăn trên ghế sô pha, trong khi Vân Gián phải đứng lau nhà.

"Mẹ! Trong nhà có robot quét dọn mà, tại sao con phải lau?" Vân Gián bắt đầu phàn nàn.

"Thế anh ở không làm gì? Bộ A Bôn không biết mệt sao?" A Bôn là tên tôi đặt cho bé người máy.

Vân Gián không dám nói ra, anh ấy bắt đầu trút giận lên tôi.

“Bỏ chân ra!” Vân Gián đá vào chân của tôi.

"Dì nhìn xem anh ấy hung dữ như thế nào, trước mặt dì đã như vậy, sau này anh ấy còn đánh con nữa thì sao?"

"Vân Gián! Sao con dám nói vậy với Tiểu Tri Tri, mau xin lỗi cho mẹ."

"Mẹ, con không có, con..."

Vân Gián muốn giải thích, nhưng khi dì Thẩm Vận cau mày, anh chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục.

"Xin lỗi, anh sai rồi."

“Sai chỗ nào?” Tôi giống như một kẻ xấu xa được nước làm tới.

"Ưng Tri Tri!"

“Được, được, em tha thứ cho anh.” Tôi vẫn phải nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi trở lại công ty.

Hàng ngày tôi kiếm chuyện để hành Vân Gián.

Dì Thẩm Vận và tôi đang xem cuộc thi tuyển chọn mĩ nam, Vân Gián ở bên bưng trà.

Dì Thẩm Vận và tôi nhiệt tình cổ vũ cho cậu em trai mà chúng tôi yêu thích, còn Vân Gián phải gửi thông báo kêu gọi toàn bộ nhân viên của công ty bỏ phiếu.

Từ một nữ diễn viên có kỷ luật và lạnh lùng, dì Thẩm Vận đã trở thành một con cá muối* như tôi.

(người không có ước mơ, nhàm chán, vô tri)

Lúc đầu tôi mời dì Thẩm Vận tham gia cùng, nhưng dì từ chối.

Sau đó, dì lại là người cổ vũ quyết liệt hơn bất kỳ ai khác.

Trong vòng chung kết, dì Thẩm Vận và tôi ngồi trên ghế sô pha để xem truyền hình trực tiếp.

"Con nghĩ ai sẽ được bầu vào vị trí C?"

"Con nghĩ là Lâm Hoán!"

"Dì cũng nghĩ như vậy đó! Cục cưng Lâm Hoán cố lên, mẹ yêu con lắm!"

"Mẹ, con trai ruột của mẹ đang ở đây này, mẹ chú ý lời nói một chút."

“Hả?” Dì Thẩm Vận và tôi đồng thời nhìn anh ấy từ trên xuống dưới trong mười giây, rồi chúng tôi đồng thanh nói.

"Tri Tri, Vân Gián là một khúc gỗ, con phải chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên nó rồi."

Vốn dĩ tôi muốn gật đầu đồng ý, nhưng thấy sắc mặt Vân Gián đen như đáy nồi, tôi chỉ có thể nói: "Anh ấy tốt với con lắm, con không sao đâu dì.”

"Dì nói trước cho con biết, Vân Gián là Vân Gián, dì là dì, sau này nếu như hai đứa chia tay, quan hệ giữa dì với con sẽ không thay đổi."

"Con còn đang chờ dì giới thiệu nhiều anh đẹp trai trong giới giải trí cho con kìa!"

"Đúng rồi! Cách đây không lâu, có một cậu nhóc mới vào nhóm của dì, để bữa nào dì hỏi wechat của thằng bé cho con."

"Đúng là chị tốt của..." Tôi muốn nói dì Thẩm Vận nhanh chóng gửi cho tôi, nhưng đã bị Vân Gián cắt ngang.

“Chương trình công bố kết quả kìa.”

Dì Thẩm Vận và tôi nhìn vào màn hình cùng một lúc, hoàn toàn quên mất chúng tôi vừa nói về điều gì.

Sau khi xem xong trận chung kết, dì Thẩm Vận trở về phòng, nhìn thời gian vẫn còn sớm, tôi và Vân Gián ngồi chọn phim để xem.

Tôi kết nối điện thoại với TV.

Ngay khi tôi mở phần mềm video, một thông báo đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên tôi phải nhấp vào chấm đỏ.

Tôi bấm vào thông báo: XXX đồng ý với bình luận của tôi: Muốn lấy tiền thưởng cũng khó, buổi tối ông sếp gian thương của tôi đi ngủ mắt nhắm mắt mở thay nhau canh gác cái két sắt.

Vân Gián: "???"

Tôi: Lạnh run, không dám lên tiếng.

Vân Gián: "Ai là ông sếp gian thương?"

Tôi: "Không phải anh, không phải anh, sao có thể là anh?! Anh Vân Gián, anh là ông chủ hào phóng nhất mà em từng gặp."

Vân Gián: "Thật sao?"

Tôi: "Tất nhiên, tất nhiên."

Nếu biết trước sẽ có chuyện thế này thì tôi đã về phòng xem phim rồi.

7

Mới sáng sớm tôi đã bị tiếng hét chói tai của dì Thẩm Vận đánh thức!

“A a a a a!”

“Bị gì bị gì?” Tôi dụi mắt chạy xuống lầu với cái đầu như cái ổ gà.

“Dì tăng thêm 8 cân* rồi!”

(1 cân ở Trung Quốc bằng 500g ở Việt Nam, 8 cân = 4kg)

V.ã.i, tôi còn tưởng là cháy nhà ấy.

Tôi dựa lưng vào tường nhắm mắt ngáp một cái, vừa chuẩn bị quay lại phòng để ngủ tiếp thì liền nghe dì Thẩm Vận bắt đầu lẩm bẩm một mình.

“Không được không được, mình phải giảm béo.”

“Một mình giảm cân thì không có động lực, biết làm sao bây giờ, phải rủ Tri Tri giảm cân chung với mình.”

“Tri Tri không đồng ý thì làm xao bây giờ? Không thì tí nữa lại bán thảm* một chút?!”

(tỏ vẻ đáng thương)

Dì Thẩm Vận đứng ở trong góc xoắn óc nghĩ, giống như đang tự hỏi có cách nào có thể thuyết phục tôi.

Tôi nhịn không được mà xen vào một câu: “Đừng nghĩ nữa, không thể nào đâu.”

“Con ở đây từ lúc nào vậy???” Dì Thẩm Vận kinh ngạc nhìn tôi “Vậy chẳng phải con đã nghe hết kế hoạch của dì rồi?!”

“Đương nhiên” tôi bình tĩnh gật đầu.

“Vậy con có đồng ý không?”

“Ha ha ha tất nhiên là không rồi. Dì đang nghĩ cái gì thế?”

“Vì sao?”

“Đương nhiên là vì con không phải là sao nữ rồi hehe” Tôi bắt đầu cười trên nổi đau của người khác.

“Làm ơn ~” Dì Thẩm Vận bắt đầu giả bộ đáng thương.

Lý trí mách bảo tôi nhất định phải từ chối, nhưng mà cứu....! Nữ thần nước mắt lưng tròng giả vờ đáng thương!

Bị sắc đẹp dụ dỗ nên tôi nhất thời miệng nhanh hơn não mà đồng ý.

“Được rồi!” Dì Thẩm Vận vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc.

Hậu quả của việc miệng nhanh hơn não chính là: còn chưa chạy được 10 phút tôi đã nằm nhoài trên mặt đất như một con chó ch.ếc.

“Mới đó đã không chịu được?” Vân Gián đứng ở bên cạnh, nhìn tôi từ trên xuống rồi giễu cợt nói.

Tôi vô lực phản bác nên đảo mắt một cái quay người đi mặt kệ anh.

Dì Thẩm Vận thấy tôi mệt thành như này, liền bảo tôi tập giãn cơ một chút.

Tôi lảo đảo tập theo dì Thẩm Vận.

Vân Gián ở bên cạnh cứ đi đi lại lại “Đây mà là tập yoga ư? Sao mà giống như đang cầu trời khấn phật em sắp không xong rồi vậy.”

Tôi không thích vận động lắm, cái loại mệt chết mệt sống lại còn bị Vân Gián chế giễu càng khiến tôi ứa người.

Tôi chả còn cách nào, bắt đầu cà nhây với Thẩm Vận nói Vân Gián đả kích lòng tự tôn của tôi, làm tổn thương tâm hồn mong manh íu đúi của tôi.

Vốn muốn nhân cơ hội để từ bỏ, không nghĩ tới dì Thẩm Vận lại không như bình thường mà ra lệnh cho Vân Gián phụ trách giám sát tôi.

Tôi:???

Tôi có lý do nghi ngờ Vân Gián tên c.hó chếc kia công báo tư thù, nhảy dây 5000 cái cộng thêm ép duỗi 20 phút.

Cuối cùng tôi run chân trở về phòng.

Sau khi tắm rửa thì đã khuya nên tôi quyết định đi xuống ăn một chút gì đó rồi đi ngủ.

Tôi đang lén mở tủ lạnh trong bếp thì đèn đột nhiên bật sáng.

Tôi khiếp sợ quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Gián cũng giật mình.

Vân Gián mặc một cái áo choàng tắm dài, dây lưng lỏng lẻo có thể mơ hồ mà nhìn thấy cơ ngực đầy đặn cùng với từng khối cơ bụng rõ ràng.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới sau đó không khống chế được ham mê nam sắc mà nhìn về phía anh, húyt sáo như một tên lưu manh.

“Em nhìn cái gì!” Vân Gián vội vàng kéo áo tắm lại, thẹn quá hóa giận mà cảnh cáo tôi, mơ hồ còn thấy vành tai anh đỏ ửng.

“Buổi tối không ngủ mà ở chỗ này dọa người?” Sợ anh ấy nổi giận nên tôi cáo trạng trước.

“Anh xuống lấy nước uống, ngược lại là em không phải đã nói cùng mẹ anh giảm cân sao? Hiện tại nửa đêm lại ăn vụng nếu như bị mẹ anh phát hiện.....”

“Anh uy hiếp em sao?!” Đồ đáng ghét!

“Vậy em có bị uy hiếp không?”

“Em sẽ không nhượng bộ.”

“À~” Vân Gián nghe vậy, quay đầu hướng về cầu thang lớn tiếng hô “Mẹ, mẹ có biết là Tri Tri......”

Lời còn chưa nói xong tôi đã nhảy lên lưng bịt miệng anh ấy lại.

Vân Gián một bên muốn thoát khỏi tôi một bên lại sợ làm tôi bị thương nên chỉ có thể vừa bảo vệ vừa kéo tôi ra.

Lôi lôi kéo kéo một hồi không biết Vân Gián vấp phải cái gì mất thăng bằng ngã về phía sau.

Một giây trước khi có nụ hôn thân mật với mặt đất Vân Gián cố lật người lại trở thành đệm thịt của tôi.

Cho nên hiện tại cảnh tượng chính là quần cáo của anh lấy bị hở ra một nửa mà tôi ngồi ở ngay trên bụng anh ấy, tay còn chống trước ngực anh ấy.

Vốn cũng không có chuyện gì nhưng mà vừa nghĩ tới lúc nãy nhìn thấy thân thể của Vân Gián, tôi cứng đơ người.

“Mẹ” Vân Gián nhìn phía sau lưng tôi gọi một tiếng.

Tôi từ từ quay đầu lại, liền thấy dì Thẩm Vận không biết từ bao giờ đứng ở cửa phòng bếp nhìn chúng tôi.

Tôi vừa định mở miệng giải thích, nhưng dì Thẩm Vận đột nhiên quay đầu lại hướng về cầu thang mà đi lên.

Vừa đi vừa lớn tiếng nói “Ai nha, đèn trong bếp sao lại hỏng rồi? Tối như vậy mẹ cái gì cũng nhìn không thấy, chờ ngày mai hết phong tỏa phải gọi người tới kiểm tra một chút.”

Này! Có cần phải cố ý như vậy không?