Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 12



Quý Minh Lan hả hê nhìn hai đứa em ngã chổng vó trên sàn.

Quý Nhu Ngọc hoàn hồn lại, nhanh chóng lôi Quý Trường Ca dậy, bĩu môi oan ức nhìn cô.

Quý Trường Ca phủi bụi trên quần áo, ai oán liếc cô: "Chị!"

Cô dựa lưng vào thành lan can cười to một lát, sau đó thấy có gì đó không ổn, cô cười tới chảy nước mắt.

Ai bảo hai đứa kia ngã trông hề vậy chứ!

Cây cúc tần run rẩy: "Đại tiểu thư..."

Quý Nhu Ngọc nhoài người ra ban công, không thấy chiếc xe màu đen đã ra tới cổng lớn thì tò mò chỉ trỏ: "Chị bỏ qua nhanh thế, lạ thật á."

Quý Trường Ca đảo mắt một vòng, khôi phục dáng vẻ thiếu gia nhà giàu được nuông chiều.

Cô khoanh tay nghiêng người nhìn về hướng em gái chỉ, đáp lại một câu mơ hồ: "Có lẽ vậy."

Hai đứa em mở to mắt như muốn đục lỗ trên người cô, rõ ràng là không tin.

Quý Nhu Ngọc đang muốn nói gì đó thì chợt nhớ ra một chuyện, vừa mở điện thoại vừa nói cho cô, "Hồi nãy chị hỏi về Văn La Nhã, sau đó em có nhờ người ta điều tra thêm", rồi gửi một tệp pdf cho cô, tiện thể gửi cho em trai một bản.

"Hình như người này có vấn đề gì hay sao í."

Quý Minh Lan thấy điện thoại "ting" một cái, phất tay với hai đứa em: "Ok rồi đó, hai đứa còn gì phải làm thì đi làm đi." Ý đuổi người rõ ràng.

Quý Trường Ca phồng má: "Dùng xong thì vứt, đồ ác quỷ."

Cô để ngón trỏ chạm môi thằng em, ra hiệu"suỵt", rồi lắc cổ tay: "Cuộc sống mà, làm quen dần đi."

Quý Trường Ca, Quý Nhu Ngọc: "..."

Sao cứ có cảm giác sai sai ở đâu í?

Quý Nhu Ngọc mặt dày ôm eo cô bằng hai tay, úp mắt vào bụng cô ăn vạ: "Ứ chịu đâu, bé muốn ở lại với chị cơ mà oe oe oe..."

Quý Trường Ca thấy vậy, giả chết ôm chặt bụng cô không rời.

Quý Minh Lan đứng không vững ngả người về trước, may có bốn cánh tay đang ôm ngang eo nên không bị ngã, điện thoại trong tay văng lên tận bàn uống nước, va vào khay đựng chén trà làm mấy chiếc chén sứ lung lay một hồi rồi rơi xuống đất vỡ toang.

"..."

Có lẽ do tiếng động quá lớn nên người giúp việc đi ngang qua vội vã mở cửa bước vào, lo lắng hỏi: "Mọi người có sa..."

Đến đó thì im bặt không phát ra tiếng, từ góc nhìn của Linh Chi: đại tiểu thư quỳ bò trên đất, còn tiểu thư Nhu Ngọc và cậu chủ Trường Ca nằm sát vào nhau ở dưới sàn, tay đang quấn ngang hông đại tiểu thư.

Trông cứ như...

Hai đứa trẻ đang chờ mẹ cho ti sữa.

Mặc dù chẳng có tư thế nào trông quái quỷ kiểu này.

Quý Minh Lan đổi sắc mặt, trừng mắt với cô ấy, mắt thường cũng thấy cô đang tức giận.

Xong rồi, cô mất hết hình tượng cao quý rồi...

Mặc dù không phải lần đầu cô mắc phải mấy trò con bò này, nhưng mà quả này mất mặt thật.

Hình như đó là người mới vào làm, nếu đuổi bây giờ thì còn nguy hơn...

Linh Chi giật bắn mình, hốt hoảng lui ra ngoài, rối rít xin lỗi, sau đó đóng cửa chạy đi.

Quý Trường Ca với Quý Nhu Ngọc sợ hãi liếc nhau, nhanh như chớp rụt tay lại rồi dịch mông ra xa cô.

Quý Minh Lan không thể nói gì, run rẩy cắn chặt răng, bây giờ cô mà mở miệng thì chửi hai đứa kia tới chết mất.

Bỗng nhiên có bàn tay rụt rè vén tóc mái rũ xuống trước mặt cô ra, cô ngước đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ lên, doạ con em gái chết khiếp.

"Áaaaa, chị, em xin lỗi!"

Nhìn bóng lưng hai đứa bá vai lôi kéo nhau chạy trối chết, Quý Minh Lan loạng choạng đứng dậy, cẩn thận tránh các mảnh vỡ, tím người ngồi xuống sofa, cầm bình trà còn nguyên vẹn lên tu một hồi.

Bộ ấm chén kỉ niệm quý giá của Friks

!

Cô nuốt nước mắt vào trong lòng, nhớ ngày đó cô phải thức đêm mới tranh được một slot bốc thăm ấm chén của hãng, thành công đạt giải trong tỉ lệ chọi 1:10000.

Giờ thì tan tành rồi, không biết cô phải đợi đến bao giờ mới mở lại mẫu này đây.

Quý Minh Lan thở dài, tâm trí bay bổng ở khắp mọi nơi.

Không được, bây giờ không phải lúc suy sụp. Cô phải mạnh mẽ lên mới được!

Quý Minh Lan ngồi thẳng, nghĩ tới vấn đề ban nãy cô bỏ quên.

Khi ở chung cư chỗ Viên Linh, cô có hơi mất bình tĩnh, sau khi chạm vào giàn bìm bịp leo tường thì cây cối xung quanh với có phản ứng, cảm xúc của cô bị chúng tác động. Nhưng trước khi cô chạm vào cây, cô đã không nghe thấy giọng nói của chúng, cũng không thấy hiện tượng xảy ra.

Khi cảm xúc vượt tầm kiểm soát, cô chỉ có thể giao tiếp với cây cối bằng cách chạm trực tiếp vào một trong số chúng?

Quý Minh Lan hỏi cây cúc tần về điều này, nó do dự rồi mới đáp: "Tôi không rõ lắm, đại tiểu thư là người đầu tiên tôi nói chuyện cùng. Có lẽ cây cổ thụ sẽ trả lời được."

Là một loài cây nào đó sống lâu có kinh nghiệm.

Quý Minh Lan cười cười, nói cảm ơn rồi ra khỏi phòng, không quên dặn người làm chăm sóc kĩ cây cúc tần ngoài đó và dọn dẹp mảnh vỡ trong phòng.

Cô về phòng nằm phịch xuống giường, vươn tay mở khóa điện thoại. Bên cạnh mấy thông báo của hệ thống thì có tin nhắn của Quý Minh Ý.

"Mẹ ơi, bà đang đưa con về rồi."

Bên dưới là tấm ảnh chụp bầu trời qua cửa sổ phòng bệnh.

Cô ấn gọi, trong giây lát đã bắt máy. Tiếng nói cười vui vẻ ở đầu dây bên kia vang tới: "Mẹ!"

Quý Minh Lan áp sát điện thoại vào tai trái nghe bé con kể lể về mọi thứ xung quanh, về chậu hoa mới được để lên cửa sổ phòng bệnh, chuyện cô y tá thầm thích bác sĩ của bé, các bạn nữ trong lớp mang rất nhiều quà tới thăm, bà ngoại tặng một chồng sách tranh đọc giải trí, rồi thằng bé phàn nàn về việc ngày nào trong bữa ăn cũng có cà rốt và củ cải.

Cô nghe con trai kể hăng say quên hết thời gian, đắm chìm trong những câu chuyện đáng yêu ngọt ngào ấy để rồi quên đi những muộn phiền.

Cô có thể tưởng tượng ra vẻ hào hứng hạnh phúc khi Tiểu Ý kể những chuyện này.

Từ khi lên ba sức khỏe thằng bé đã yếu phải ở viện suốt ngày, chỉ có thể quanh quẩn trong phòng bệnh, không thể có một tuổi thơ như các bạn đồng trang lứa.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ...

Nghĩ đến đây, Quý Minh Lan nhíu mày xoa xoa ấn đường, ngăn mình không nghĩ về những chuyện không may, đáp lại thằng bé bằng giọng ấm ấp.

Đang hăng hái tám chuyện thì bên Tiểu Ý chợt ngừng lại, cô nghe loáng thoáng có gì mà "mượn máy".

Tiểu Ý tiếc nuối: "Mẹ, bà muốn nói gì với mẹ nè, con đưa máy cho bà đây."

Phu nhân Dương Lệ Vân?

Nhưng giọng người phụ nữ bên kia lại khác hoàn toàn cô nghĩ: "Là mẹ đây."

Quý Minh Lan ngạc nhiên. Là phu nhân Hoàng Linh.

Mẹ chồng cô.

Từ lúc cô kết hôn với Quân Lam Thành tới giờ, số lần hai người nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người đó lúc nào cũng nhìn người khác như nhìn một con kiến, kiêu căng ngạo mạn quá mức.

Hơn nữa việc Quân Lam Thành thừa kế sản nghiệp gia đình đã khiến bà ấy chịu sỉ nhục lớn.

Bởi con trai bà ta vô dụng bất tài, để tài sản vào trong tay một đứa con riêng.