Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 17



Ba giờ sáng, Giang Dã bị cảnh sát bắt giữ tại một quán bar.

Bằng chứng phạm tội của hắn đã được giao nộp cho phía cảnh sát, đồng thời mấy tin ngoại tình của hắn cũng được đăng tải đầy khắp mạng xã hội.

Dù sao giữ lại chẳng có ích gì, đăng lên góp vui với mọi người.

Cùng lúc đó, một giám đốc trong tập đoàn Ứng Phong đã đứng ra tố cáo, chỉ rõ bằng chứng tập đoàn trốn thuế, số tiền lên tới hàng chục nghìn tỉ.

Bây giờ cả nhà họ Giang đang làm việc với bên cảnh sát.

Phen này cả nhà phải đi ăn cơm nhà nước rồi.

Quý Minh Lan ngồi ngoài ban công đọc báo cáo gửi về, phấn khích tới nỗi không ngủ được.

Giới thượng lưu trong thành phố dậy sóng, từ bây giờ sẽ không có nhà họ Giang nữa.

Một nhà sập mà ngàn người vui.

Quý Minh Lan lướt xuống dưới, thông báo thu mua giải trí Kính Dương đã hoàn tất.

Giải trí Kính Dương là công ty con của tập đoàn, được lập ra để làm sân sau cho công ty mẹ nên việc làm ăn không được tốt cho lắm. Cho dù không có vụ này thì chuyện phá sản chỉ còn vấn đề thời gian.

Tuy vậy nhân viên trong công ty này lại toàn các nhân tài xuất thân từ các trường top đầu, năng lực nghiệp vụ khỏi phải bàn.

Từ lúc Quý Nhu Ngọc dấn thân giới giải trí, Quân Lam Thành đã để ý công ty này. Bây giờ thuận tay lấy được đúng là quá tốt.

Nói gì thì nói chứ tên điên kia quả thật rất giỏi.

Sáng hôm sau, Quý Nhu Ngọc đã vọt vào phòng, dang tay nhảy lên giường làm hai người một mèo đau tim.

Quý Minh Lan: "Em làm cái gì thế? Xuống ngay!!!"

Quý Minh Ý: "Dì nặng quá đi!!!"

Kẹo Lạc: "Meo meo."

Quý Nhu Ngọc làm như không nghe thấy, ôm lấy cô qua lớp chăn: "Em yêu chị nhất, yêu nhất yêu nhất yêu nhất!!!"

"Xuống giùm cái!!!"

...

Quý Minh Lan khoanh tay trừng mắt con em gái.

Quý Nhu Ngọc cúi gằm mặt, đầu hai ngón trỏ chạm vào nhau, đáng thương ngẩng lên nhìn cô: "Người ta không cố ý mà hic hic hic..."

Cô gõ vào bàn, từng nhịp gõ đều đều chậm rãi. Nay cô thức tới hơn năm giờ mới đi ngủ, thế mà mới bảy giờ kém con bé đã chạy vào phá tan giấc ngủ rồi.

Bây giờ vẫn còn hơi nhức đầu, sau này nên ngủ sớm thôi.

Tiểu Ý nuốt vội miếng bánh, nghiêm giọng với dì nó: "Dì không nên làm thế chứ, như vậy là rất nguy hiểm đó."

Quý Nhu Ngọc véo hai bầu má mũm mĩm của nó, bĩu môi: "Rồi rồi, sau này dì không thế nữa."

Cô yên lặng húp trà, có hơi không tự nhiên nhìn hai người này.

Thi thoảng cô lại có cảm giác khó chịu không biết từ đâu tới...

Quý Nhu Ngọc chắp tay xin lỗi, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn cô: "Ủa mà sao chị chắc chắn rằng anh Lễ Phong sẽ giúp chị vậy?"

Quý Minh Lan uống hết tách trà hoa cúc mới dịu được cơn đau đầu, "Ăn may thôi, nếu anh ta không giúp thì chị có cách khác lâu hơn tí."

"Nếu anh Lễ Phong không giúp, có phải anh ấy sẽ đi cùng nhà họ Giang không?"

Lúc con bé hỏi câu này, đôi mắt linh động xảo trá chớp chớp mang vẻ vô hại.

Quý Minh Lan liếc sang trái, trả lời bâng quơ: "Ăn may thôi."

Ngón tay Quý Nhu Ngọc mân mê tách trà, chăm chú nhìn quai tách.

"Anh Lễ Phong à..."

Quý Minh Lan gõ vào bàn, hất cằm về phía đài phun nước, "Bây giờ chỉ còn việc giải quyết hội trường và khách khứa thôi", có mấy chiếc xe đã đậu ở đó từ sớm.

Quý Nhu Ngọc ngán ngẩm bĩu môi, ngả cả người dựa vào lưng ghế: "Èo, chán ghê. Quên mất cái này nữa."

Ừ chị cũng chẳng muốn xuống chút nào hết.

Quý Minh Lan đứng dậy xoa xoa ấn đường, vỗ vai em gái: "Được rồi xuống dưới đi."

Quý Nhu Ngọc đành đi theo cô, miệng không ngừng càu nhàu về chuyện này.

Cô nhíu mày, con bé này ăn nói không kiêng nể gì hết, lôi cả họ nhà người ta ra nói thế này.

Đúng lúc này ông quản gia đi ngang qua, Quý Nhu Ngọc vội ngậm miệng lại.

Quản gia nhướng mày nhìn hai người, không nói gì.

Nhưng mà nhìn ánh mắt là biết ngay ông ta đang nghĩ về nhiều thứ vớ vẩn.

Quý Minh Lan thấy cô phải ngăn chặn chuyện này, bèn mở miệng: "Bác đang làm gì vậy?"

Quản gia đẩy gọng kính trên sống mũi, "Hôm nay biệt thự có khách tới, tôi phải đi phân phó mọi người", lúc nói câu này còn bày vẻ mệt mỏi.

À, ra là đang tìm người tới cứu.

Quý Nhu Ngọc thấy vậy, đang chuẩn bị mở miệng thì bị cô cướp lời: "Vậy để cháu tới giúp. Tiểu Ý đi với mẹ nào con."

Thằng bé gật đầu, ôm con mèo theo sau cô.

Quản gia gật gù mừng rỡ, Quý Nhu Ngọc ai oán nhìn cô.

Quý Minh Lan chớp mắt, cười tươi với con bé: "Tiến lên nào!"