Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 23



Đúng như Quân Lam Thành nói, nhà ngoại của Giang Dã có nhúng tay vào chuyện đào tẩu của hắn. Chắc tiếc rẻ đứa con trai của cô con gái yêu quý nên làm liều một phen.

Nhà ngoại của Giang Dã là nhà mẹ đẻ của hắn, đó cũng là nhà của Lễ Phong. Mẹ của hai người đó là chị em ruột.

Câu chuyện hai chị em cùng yêu một người này khá phổ biến trong tiểu thuyết, nhưng cả hai chị em đều cùng chấp nhận làm tình nhân thì không.

Cuộc hôn nhân của chủ tịch Giang với người vợ lúc bấy giờ là hôn nhân thương mai không có tình yêu, Giang phu nhân đó cũng rất ác liệt, không cho hai chị em đó có cơ hội gây rối. Sau khi mẹ của Giang Dã qua đời thì mẹ Lễ Phong rời khỏi ông ta về nhà mẹ đẻ.

Hồi đó đây là chuyện cười quái đản mà người ta hay kể nhau nghe, nhà họ Lễ bây giờ vẫn không tẩy sạch vết nhơ đó. Nhưng sau này nhà đó phát triển lớn mạnh nên người ta cũng kiêng nể mấy phần.

Quý Minh Lan nghe kể thì thấy khá thú vị, tìm hiểu sâu hơn thì biết người đứng đầu nhà họ Lễ đó là Lễ Châu, một lão già bảo thủ luôn coi trọng người thân thái quá tới mức cực đoan. Cô không tiếp xúc với người đó bao giờ nên không rõ thực hư.

Cơ mà từ lúc Giang Dã bỏ trốn tới bây giờ đã hơn 8 tiếng mà không có tin tức nào liên quan tới vụ việc, chắc là bên trên phong tỏa.

Quý Minh Lan vươn vai, gọi cho Quý Trường Ca, nhưng bên kia không bắt máy. Cô đành cất máy rồi đi ra chỗ Quý Nhu Ngọc.

“Về thôi, em không thể ở đây thêm được.” Quý Nhu Ngọc không có phản ứng, thấy vậy cô lập tức nghiêm giọng: “Cậu ta đang cần hồi phục, em ngồi đây không làm được gì, chi bằng hoàn thành công việc của mình để cậu ta yên tâm.”

Quý Nhu Ngọc biết Cao Lam quan tâm tới sự nghiệp của mình nhất, bần thần một lúc rồi mới đứng dậy.

Quý Minh Lan thở dài, dắt tay em gái đi xuống hầm để xe.

Về đến nhà đã là gần hai giờ, biệt thự vẫn còn để đèn sáng bên ngoài. Quý Nhu Ngọc vừa xuống xe thì thất thiểu về phòng, cô nhìn theo mà chẳng biết làm gì.

Quý Minh Lan vừa đi vừa nhắn tin, có paparazi chụp được ảnh Quý Nhu Ngọc vào bệnh viện, bị người bên mình mua lại. Cô xem thử thì chỉ thấy là một tấm ảnh bình thường, người trong ảnh hơi vội vã mà thôi.

Do không để ý mà cô vấp phải bậc cầu thang, có tiếng hừ lạnh trên đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu lên, thấy Dương Lệ Vân đang dừng chân ở lan can.

“Mẹ, sao giờ này mẹ chưa ngủ?” Cô lấy làm lạ khi nửa đêm bà ấy lại xuất hiện ở đây.

Dương Lệ Vân túm lấy áo khoác len, trầm mặc nhìn cô rồi cười khẽ, “Mẹ đang có chuyện vui thôi”, tuy cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm.

Quý Minh Lan chợt rùng mình, theo bản năng đáp “vâng” rồi đứng im tại chỗ, Dương Lệ Vân không nói gì, đi lướt qua cô.

Nơi bà ấy đi qua thoang thoảng hương hoa nhài.

Quý Minh Lan rũ mắt xuống, nghe thấy tiếng cửa đóng mở rồi mới bước tiếp.



Do Cao Lam gặp tai nạn nên Quý Nhu Ngọc xin đoàn phim nghỉ một ngày để đi thăm bệnh, lúc về thì thấy tươi tỉnh hơn chút.

Sáng hôm sau, sắc mặt Quý Nhu Ngọc đã đỡ hơn, ít nhất không trắng bệch như hôm qua, tinh thần cũng tốt, còn cười đùa với Tiểu Ý.

Quý Minh Lan xoa cằm, thầm nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Quý Trường Ca xung phong làm tài xế chở hai người tới trường quay. Lúc chuẩn bị nổ máy thì mới phát hiện xe hết xăng, đành chuyển sang xe khác.

Quý Nhu Ngọc ngồi ghế phụ, chống cằm ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Trong xe chỉ có tiếng trò chuyện rôm rả của Tiểu Ý với Quý Trường Ca, thi thoảng Quý Nhu Ngọc đáp lại một hai câu.

Tiểu Ý nghe lời mẹ dặn không làm phiền nên chỉ lén nhìn Quý Nhu Ngọc, còn Quý Trường Ca biết chuyện không dám lên tiếng hỏi, bầu không khí dần trở nên gượng gạo trầm lắng.

Thấy gần tới phim trường thì Quý Trường Ca thở ra một hơi, vội báo với Quý Nhu Ngọc: “Chúng ta tới nơi rồi.”

Quý Nhu Ngọc vẫn dựa vào cửa kính, gật đầu có lệ rồi chỉ tay về một phía: “Từ từ, vào cửa hông đi.”

Quý Trường Ca không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo, vòng xe qua lối khác.

Tiểu Ý lần đầu tới đây, cặp mắt tròn xoe tò mò ngó nghiêng xung quanh, được Quý Nhu Ngọc dắt vào trong. Do vẻ ngoài đáng yêu và tính cách ngoan ngoãn mềm mại nên được mọi người trong đoàn vô cùng cưng chiều, hận không thể cho thằng bé những gì tốt đẹp nhất.

“Bé ăn bánh ngọt này đi.”

“Để chú mua nước cho uống nghe.”

“Ui cưng thế, cho chị ôm cái nào.”

Tiểu Ý thoải mái ngồi trên ghế đệm, ôm một đống đồ ăn vặt, thỏa mãn hưởng thụ sự cưng chiều này. Còn Quý Trường Ca được mấy cô nàng bên hậu cần vây quanh, dùng nụ cười tỏa nắng thương hiệu làm điêu đứng người khác.

Thấy hai người đó thuận lợi như cá gặp nước, Quý Nhu Ngọc chợt thấy an tâm hơn phần nào, tập trung vào công việc của mình, hoàn thành các cảnh quay trong buổi sáng mà không một lần NG.

Quý Nhu Ngọc lúc bình thường và Quý Nhu Ngọc lúc đóng phim đúng là hoàn toàn khác nhau, Quý Trường Ca dán mắt vào từng biểu cảm sinh động trên gương mặt ấy, không ngừng cảm thán. Mặc dù cậu từng xem phim chị mình đóng, nhưng được nhìn trực tiếp là một trải nghiệm đặc biệt hơn hẳn.

Tiểu Ý chỉ đơn giản là thấy dì mình giỏi, chăm chú dõi theo những chuyển động.

Ngay cả đạo diễn Từ Tùng nổi tiếng khó tính cũng không nhịn được khen ngợi. Quý Nhu Ngọc mỉm cười đón nhận lời khen ấy một cách khiêm tốn.

Chỉ còn một cảnh nữa là hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay, bụng ai cũng đói meo hết cả, tất cả đều trông ngóng buổi sáng kết thúc.

Quý Nhu Ngọc đang nghe đạo diễn hướng dẫn thì bỗng nhiên có người hô lên: “Chị Gia Kỳ.”

Chu Gia Kỳ là nữ chính bộ phim này, còn Quý Nhu Ngọc chỉ là nữ thứ. Vốn sáng nay cô ta không có cảnh quay, chẳng hiểu sao bây giờ lại tới đây.

Nhân cách đẹp là thứ mà Chu Gia Kỳ không có. Chuyện cô ta mang tiền vào đoàn phim ai cũng biết, tranh vị trí nữ chính của người khác còn tỏ ra huênh hoang khinh người. Nhưng vì kĩ thuật diễn xuất của cô ta khá tốt nên được đạo diễn châm chước cho qua.

Chu Gia Kỳ che miệng cười khẽ, mắt đảo quanh một vòng, dừng lại trên gương mặt trong sáng thuần khiết của Quý Nhu Ngọc, trong mắt không giấu nổi vẻ ghen tị: “Tôi chỉ tới đây để xem tiến độ quay phim của đoàn thôi, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Từ Tùng quay lên chỉ đạo tất cả vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng.