Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 26



Hai người vẫn tiếp tục diễn.

[Tới phiên một nữ diễn viên khác lên sân, cô ấy vô tình mở cửa lớp, thấy hai bạn học vẫn đang của bà với Lưu Nam là vậy hả? Có đúng vậy không?"

Xuân Linh nhạy cảm phát hiện có điều không ổn, nhưng Vũ Ngọc Lan đã tò mò hỏi: “Chuyện gì? Nói tôi nghe với.”

Dung Hân hắng giọng, đứng thẳng người dậy: “Là tin đồn gần đây í. Cả khối đang đồn chuyện bà với Lưu Nam từng hẹn hò. Mấy hôm trước bà nghỉ học nên không có biết, chứ giờ nó lan khắp khối.”

Xuân Linh giật nảy mình, tinh thần như rơi xuống đáy vực. Nhưng đối diễn với hai cặp mắt tìm tòi kia, Xuân Linh vẫn gượng cười: “Ừ, hồi trước có hẹn hò, cơ mà chia tay lâu rồi.”

Dung Hân chống cằm, ồ một tiếng, rồi hứng thú bừng bừng hỏi han: “Ngạc nhiên thật đấy, không ngờ tin đồn là thật. Sao bà thích cậu ta được hay vậy, hai người hẹn hò bao lâu, gặp nhau thế nào?”

Dung Hân hỏi dồn dập khiến Xuân Linh kham không nổi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Vũ Ngọc Lan. Vũ Ngọc Lan hiểu ý, cầm sách đập nhẹ vào đầu Dung Hân: “Hân Hân ngốc, đừng làm Xuân Linh sợ chứ.”

Dung Hân lè lưỡi làm mặt quỷ rồi chạy biến đi mất.

Xuân Linh nhìn theo hướng Dung Hân rời khỏi, chợt có bàn tay vẫy vẫy trước mặt. Xuân Linh quay đầu lại cười với bạn.

Vũ Ngọc Lan rụt tay lại, nghiêm chỉnh ngồi đối diện, cặp mắt không giấu nổi vẻ tò mò. Xuân Linh bất đắc dĩ bật cười, thó lấy một viên kẹo: “Bà muốn nói gì thì nói đi.”

“Thật à, vậy tôi hỏi nha.” Hai tay Vũ Ngọc Lan chống cằm, đôi mắt lúng liếng láo liên xung quanh, rồi dừng lại trên đôi môi hồng hào của người đối diện, “Hai người quen nhau như nào vậy?”.

Xuân Linh nhún vai: “Tại cậu ta học giỏi hơn tôi, lúc ấy hiếu thắng nghĩ kiểu không phải hạng nhất thì phải có người hạng nhất.”

Vũ Ngọc Lan bật cười trước lý do này.]

Từ Tùng nhìn hai diễn viên, nhíu mày khi thấy cảm xúc của Quý Nhu Ngọc không đúng, tuy vậy ông không kêu cắt, tiếp tục để hai người đó thể hiện.

[Xuân Linh xoay xoay chiếc bút trong tay, “Theo đuổi mãi mới được, cơ mà cậu ta… ừm nói sao nhỉ, là kiểu người dễ chọc tức người khác, làm người khác khó chịu, sau đó vì một vài chuyện nên bọn tôi chia tay”, lúc nói những lời này mặt Xuân Linh tỉnh bơ khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc.

“Ồ ra vậy.” Vũ Ngọc Lan gật đầu, dường như không còn hứng thú với vấn đề này.

Xuân Linh chớp mắt, rướn người kề sát mặt với Vũ Ngọc Lan khiến cô nàng phải rụt đầu, đồng tử bỗng giãn to, lửa giận dần bao trùm trong mắt.]

Giọng nói đứt quãng vang lên, Từ Tùng lập tức hô “Cắt”.

Chu Gia Kỳ ngây ngẩn, không thể tin mình lại mắc một lỗi cơ bản là quên lời thoại. Liếc Quý Nhu Ngọc đang thảnh thơi chỉnh lại quần áo bên đó, không giấu nổi ánh mắt giận dữ.

Từ Tùng ngoài mặt thở dài lên tiếng dạy dỗ Chu Gia Kỳ, trong lòng mừng như mở cờ vì có cơ hội mắng cô ta.

Mãi mới có dịp đặc biệt như này, ông phải chửi một trận ra trò mới được.

Chu Gia Kỳ cúi gằm mặt, trong mắt đầy vẻ không phục. Quý Nhu Ngọc ngửa cổ uống nước, không để ý tới cô ta nữa.

Tiểu Ý tung tăng tới bên Quý Nhu Ngọc, dẩu môi: “Dì làm cô kia mất tập trung kiểu gì vậy ạ?”

Quý Nhu Ngọc nhếch môi, xoa đầu thằng bé: “Trẻ con không cần biết mấy chuyện này.”

Tiểu Ý lè lưỡi, quay về bên Quý Trường Ca. Cậu xoa đầu bé con, mắt vẫn dán vào màn hình: “Chị vừa nhắn là mấy ngày nữa có việc không ở nhà, nhờ bọn mình trong Tiểu Ý.”

“Uầy, chị có hẹn với ai à?” Quý Nhu Ngọc nói bâng quơ.

“Không biết nữa, mà thôi kệ đi, chị quay lại làm tiếp đi.” Quý Trường Ca hất cằm về phía trợ lí đạo diễn đang tới.

Quý Nhu Ngọc nhún vai đóng nắp chai lại, sửa sang lại mái tóc rồi quay về trước ống kính.

Lần này bấm máy một lần là qua, không có sai sót gì. Từ Tùng hài lòng cho Quý Nhu Ngọc ra về trước, còn Chu Gia Kỳ phải ở lại quay bổ sung một số cảnh.

Dưới ánh mắt oán hận sâu sắc ấy, Quý Nhu Ngọc thong dong dắt tay Tiểu Ý ra khỏi phim trường.

Quý Trường Ca ngoái đầu nhìn, không khỏi tò mò: “Chị làm gì Chu Gia Kỳ mà khiến cô ta nhìn ghê vậy?”

Quý Nhu Ngọc cũng quay đầu lại, đảo mắt: “Làm việc tốt thôi.”

Việc tốt khiến người khác phải thất bại.

Quý Trường Ca cười sượng: “Vậy à…”

Quý Nhu Ngọc nhún vai: “Tin hay không thì tùy. Tiểu Ý muốn ăn gì không, dì không nói cho mẹ đâu.”