Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 34



[Không có.]

Quý Minh Lan ngạc nhiên, cơ mà không có gì quá bất ngờ. Bây giờ cô phải xác định là bà ta có gây hại gì cho mình không.

Cơ mà để một người lạ vào trong khu vực của mình, cô không biết phải nói mình thế nào. Có lẽ dạo này cô đang có vấn đề.

Quý Minh Lan đảo mắt, úp máy xuống bàn rồi ngả lưng dựa vào ghế, cầm thìa bạc chạm nhẹ vào miệng bát: “Súp ngon lắm, cơ mà bác nêm hơi mặn, sau này chú ý chút.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cô đứng dậy ôm chậu cây nhỏ trên bàn ăn chuẩn bị lên tầng, bỗng nhớ ra còn hộp bánh kem ở trong xe, đành xuống gara lấy.

Quý Minh Lan thấy hộp bánh để ở ghế sau, mở cửa xe với lấy, lúc ngẩng đầu lên vô tình nhìn về phía góc phòng trống không. Cô nhíu mày, dường như cô đã bỏ lỡ gì đó, nhưng mà cô không nghĩ ra.

Quý Minh Lan xách hộp bánh lên nhà, bác giúp việc đang thu dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa bát, có vẻ là sắp xong việc chuẩn bị rời khỏi đây.

Cô liếc nhìn một cái, môi hơi mím lại, cố nén sự khó chịu đang dâng trào trong lồng ngực, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Chậu cây để trên bàn ăn được cô mang lên theo, đang ngồi trên bàn uống nước ríu rít với nhau không ngừng, hầu hết toàn là mấy chuyện vớ vẩn. Quý Minh Lan chẳng chú ý lắm, hơi cúi người tìm quyển visa trong vali.

Chậu cây cô mang theo là loại cây mà cô không biết, một chậu mà có tận ba thân cây trông như củ trồng cạnh nhau, lá thon dài phình ở giữa trông từa tựa lá đu đủ mà không có dạng chân vịt, chúng liến thoắng liên hồi, kể vô số chuyện nhảm nhí, từ lúc được mua về từ chợ cây cảnh hôm kia tới chuyện hay nhìn cô ăn đồng loại của bọn nó. Quý Minh Lan bất giác tặc lưỡi, suýt không khống chế được bản thân mà ném nó ra ngoài cửa sổ.

“Cô chủ nhà này xinh thật đấy, cơ mà lúc nào cũng lạnh lùng hết trơn à, tự nhiên lại mang bọn mình lên đây, chẳng lẽ là quý bọn mình rồi sao.”

“Chứ sao nữa, trông chúng ta mạnh mẽ thế này cơ mà.”

Không, cô chỉ mong bọn nó có ít thông tin về người giúp việc kia thôi… Có lẽ chẳng có tác dụng gì đâu, tại sức mạnh này khiến cô ảo tưởng về những thứ kì quặc.

Quý Minh Lan toan nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó suy nghĩ của cô bị bác bỏ.

“Bác giúp việc í đêm nào cũng quay lại rạch lên người mình, đau chết đi được. Ai rảnh mà nghĩ tới tình cảm con người chứ!” Là giọng của một củ cây khác.

“Lạc quan lên đi, ít ra chúng ta cũng được cung cấp chất dinh dưỡng.”

Ồ, vừa đánh vừa xoa ấy hả. Giống kiểu hành hạ xong bố thí ít tình yêu á hả.

Mà bà ta rạch thân làm gì?

Quý Minh Lan dừng tay lại, chậm rãi tới gần chậu cây. Ba cây có vẻ cảm nhận cô tới gần, chợt im lặng không phát ra tiếng nữa. Cô từ từ đưa hai tay bao lấy quanh các thân, bàn tay cô như cảm nhận được sức sống và cảm xúc của nó truyền tới, khẽ run rẩy.

Cảm giác thật lạ lẫm, nhưng mà có chút thân quen kì quái.

Cô chợt nghe thấy tiếng mở khóa cửa, có vẻ giúp việc đã đi rồi, bèn rụt tay lại rồi thu dọn giấy tờ gọn gàng

Cô nhanh chóng khởi động xe lái ra đường, không quên bê theo chậu cây. Chúng đã yên tĩnh được một khoảng rồi.

Mới hơn 8 giờ tối mà khu phố vắng tanh người chỉ còn mỗi ánh đèn đường le lói, cô nhìn một cột đèn còn chớp chớp sáng, mệt mỏi xoa thái dương, nhanh chóng đỗ xe vào một cửa hàng tiện lợi gần đấy.

Quý Minh Lan tựa trán vào vô lăng, khó chịu nhíu mày, bây giờ đầu cô đau như búa bổ vậy, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Cô không thể không nghi ngờ người giúp việc kia đã làm gì đó với bữa tối của cô, nhưng bây giờ quan trọng nhất là cô phải ra khỏi xe đã.

Quý Minh Lan tháo dây an toàn ra, nhưng mà nó như bị kẹt chỗ nào, gỡ mãi không ra. Cô mất kiên nhẫn vòng qua đầu, mở cửa bước ra ngoài. Chân nặng như đeo chì, đầu nhức như thức đêm suốt bảy ngày, cô cố lết thân thể tới gần cửa hàng tiện lợi.

“Ầm!” Quý Minh Lan run rẩy, không khống chế được cơ thể ngã nhoài ra đất, cằm đập mạnh vào nền bê tông đau điếng. Chẳng kịp đỡ lấy vết thương, cô vội ngoái đầu ra sau. Đồng tử co rút lại, không tin nổi thứ mình đang thấy.

Chiếc xe phía sau bỗng bốc cháy, chỉ cách cô có 2m. Ngọn lửa đỏ rực bao lấy chiếc xe, bùng lên trong mắt cô nhiều thứ cảm xúc quái gở.

Nếu lúc đó cô không nhanh chóng ra khỏi xe thì…

Một mảnh vỡ nhỏ bắn ra găm vào chân cô, cô cắn chặt môi cố chịu cảm giác bỏng rát ở đùi, thầm may vì không phải thứ gì đó lớn hơn.

Nhân viên cửa hàng vội vàng chạy ra đỡ cô vào trong, vài người khác đang hoảng loạn gọi điện cho cảnh sát, tay không ngừng xịt bình cứu hỏa vào đám cháy nhưng chẳng có tác dụng.

Quý Minh Lan nép mình vào góc cửa, quan sát mọi người đang hoảng loạn chạy quanh, lắng nghe tiếng hô hào ầm ĩ, không giữ được đầu óc nữa, dựa vào bàn ngủ thiếp đi.