Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 39



Trong lúc hai người nhìn nhau, Hans đã tới đây chào hỏi. Quân Lam Thành đứng dậy, chào hỏi rồi bắt tay lịch sự.

Quy Minh Lan đứng lên, cụng ly với Hans: “Chúc mừng.”

Hans cười tươi, uống một ngụm sâm panh rồi đưa ly cho phục vụ. Quý Minh Lan vẫn cầm cái ly trên tay, mắt nhìn theo từng cử chỉ của anh ta.

Hans nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai bên trái của cô, nhẹ nhàng nói: “Hi vọng tối nay mọi người sẽ tham dự tiệc, chúng tôi sẽ rất vui nếu cả hai người cùng tới.”

Quân Lam Thành gật đầu, mỉm cười: “Chắc chắn chúng tôi sẽ có mặt.”

Hans cười cười, nán lại trò chuyện đôi ba câu rồi rời đi.

Một lát sau, các vị khách quay về dinh thự nhà Lorgan để chuẩn bị cho buổi tiệc tối.

Quý Minh Lan vào trong căn phòng được sắp xếp, chỉ là phòng cho khách mà xa hoa như khách sạn năm sao, có đẩy đủ giường lớn, nhà tắm, quầy bar,… Cô không khỏi cảm thán độ giàu có của gia tộc lâu đời này.

Quân Lam Thành kiểm tra hành lý mang tới đây,

Quân Lam Thành dựa vào cửa sổ, nói bâng quơ: “Anh Lorgan đó có tham gia tiệc tối nay không?”

Quý Minh Lan đảo mắt, lục tìm thỏi son trong túi xách, vừa ngắm nghía cây son vừa đáp lại: “Không biết nữa, có lẽ không?”

“Ồ? Tại sao?”

“Linh cảm.”

Không khí tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng rộng lớn, Quý Minh Lan không mảy may để ý, điềm nhiên thoa son lên môi.

Quân Lam Thành chợt tiến tới, dùng ngón trỏ ấn lên đầu thỏi son rồi hai tay nâng mặt cô lên, ngón trỏ quệt lên đuôi mắt cô thành một vệt hồng dài.

Ngón tay thô ráp quệt lên mắt làm cô hơi giật mình, mắt lấp láy liên hồi. Quân Lam Thành rút tay về, đầu ngón tay có dính ít son đỏ lấm tấm phấn nhũ lấp lánh.

?

Hành động này đã khiến Quý Minh Lan tức giận, cùi chỏ đập vào ngực hắn, lấy gương kiểm tra lại lớp trang điểm.

“Đừng làm phiền tôi nữa.” Quý Minh Lan cau mày dặm lại phấn nền.

Không biết cô có để ý hay không, nhưng vệt đỏ đuôi mắt khiến cô vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, nhất là lúc trừng mắt nhìn hắn.

Quân Lam Thành che mặt lại, cố nhịn cười.

Hắn không xong rồi.



Lúc người hầu gõ cửa, Quý Minh Lan đang say giấc trên nệm êm. Quân Lam Thành ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí khoa học rồi ra mở cửa.

Người hầu bên ngoài bê một cái khay sắt, trên khay là hai chiếc mặt nạ màu đỏ đính đá giống hệt nhau.

“Bữa tiệc tối nay là tiệc hoá trang, các vị khách hãy đeo chiếc mặt nạ này tới buổi tiệc.”

Quân Lam Thành gật đầu rồi tự tay cầm khay, đóng cửa lại.

Động tĩnh đã đánh thức Quý Minh Lan, cô ngồi dậy, đầu óc còn hơi choáng váng, mất một lúc mới bình thường lại.

Quân Lam Thành đưa một chiếc mặt nạ cho cô. Quý Minh Lan tò mò ngắm nghía, móng tay gảy viên hồng ngọc khảm ở chính giữa hai tròng mắt.

“Vậy là ta phải đeo mặt nạ tới bữa tiệc?” Cô hỏi, nhưng chẳng cần hắn trả lời.

Quân Lam Thành bất đắc dĩ cười, ra trước gương lớn ươm thử lên mặt. Chiếc mặt nạ che nửa mặt khá khó chịu, làm hạn chế tầm nhìn người đeo.

Hơn nữa trông nó diêm dúa quá mức, đã cài cái lông vũ to còn thêm mấy đường viền mặt nạ đính đá quý lấp lánh.

Đứng dưới đèn thì còn lấp lánh hơn.

Quý Minh Lan liếc qua người đàn ông đang mân mê cái mặt nạ, cô rũ mắt nhìn móng tay vừa gảy đá hồng ngọc.

Móng tay có dính cái gì đó màu đen. Phần da ngón tay chạm vào có cảm giác tê buốt.

Cô không dám sơ sẩy, lấy giấy lau sạch đầu ngón tay. Lúc kiểm tra lại tờ giấy thì không thấy bất cứ dấu vết gì.

Hơi ghê đấy.

Quý Minh Lan vo giấy vứt lên bàn, định nhắc nhở Quân Lam Thành nhưng chưa kịp mở miệng đã bị hắn cướp lời: “Em cẩn thận để ý chỗ đá quý.”

Quý Minh Lan “ừm” một tiếng.

Theo lịch ban đầu, cô sẽ ở lại biệt thự này ba ngày để dự hôn lễ của Hans. Nhưng mới ngày đầu tiên mà cô đã muốn về rồi.