Cách Một Khoảng Sân

Chương 44: Anh vẫn ở đây



Nghỉ Tết Dương lịch xong cả trường bước vào thi cuối kì 1.

Sau kì thi, mùa xuân vội vàng ghé hiên nhà. Cây cối bắt đầu trổ những mầm non, mạnh mẽ đón gió xuân. Ánh nắng chan hòa lại lấp lánh ló rạng sau những áng mây cuối trời.

Ngày cuối năm cuộc sống mọi gia đình như hành trình của những loài chim di trú, trở về phương Bắc sau những ngày tạm xa. Từng cánh én xếp thành mũi tên lao vun vút giữa khoảng sân trống vắng.

Hà Diệp kéo bộ ghế nhỏ ra giữa sân đón nắng sớm. Đời học sinh, lớp 12 có mấy tí, không tranh thủ tận hưởng ngày nắng thì chẳng biết có thời gian ngắm trăng sao mây gió không nữa.

Thời gian cuối năm, mẹ cô cần điều trị thêm một đợt hóa trị nữa mới có thể về. Tranh thủ mấy ngày trước Tết Hà Diệp định sẽ dọn dẹp nhà cửa từ cao xuống thấp.

Hôm nay đúng lúc đang dọn dẹp kho thì thấy chiếc giường xếp từ thời ông nội. Hà Diệp mang ra sân, ròng ống nước mang chiếc giường để dưới gốc cây cọ rửa. Chiếc giường gỗ có hai ba thanh gỗ đã có dấu hiệu gãy nhưng về cơ bản vẫn chắc chắn. Màu gỗ sậm đen, rất có phong cách của thế hệ trước.

Cọ rửa xong xuôi, Hà Diệp lấy khăn khô lau một lượt, kéo ghế phơi giữa trời, vào nhà mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Vài chiếc bánh quy thêm cốc trà. Đủ một bữa trưa cho người lười. Lại chạy lên tầng đem máy tính xuống, Hà Diệp kéo ghế tới ranh giới giữa ánh nắng và bóng râm. Sắp xếp ổ xong xuôi liền lấy chiếc chăn nhỏ đắp ngang người, co chân đặt máy tính tì lên đùi và bụng, thỏa mãn vừa ăn bánh quy, vừa uống trà.

Thời tiết ngày xuân ấm áp nhưng vẫn chưa xua hết cái lạnh ngày đông. Hà Diệp ăn xong liền kéo chăn lên trùm kín vai, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Một lát sau, khi cơn buồn ngủ ập tới, cả cơ thể liền không còn sức lực để dọn dẹp, hai mí mắt như người nâng tạ, nặng trĩu. Cơn gió hiu hiu thổi qua như vỗ vè đứa trẻ vào cơn say.

Bóng nắng dần chiếu tràn lên cơ thể Hà Diệp. Mèo mướp từ đâu nhảy lên nằm lọt cạnh mé bụng cô, ấm áp, bình yên.

Nhất Minh về đến nhà đã quá nửa buổi sáng. Cất đồ đạc xong định nhắn tin cho Hà Diệp, suy nghĩ một hồi liền ném điện thoại lên giường, xuống tầng đi tới cạnh bờ tường sát vách, ngó sang.

Một con mèo lười đang say giấc!

Nhất Minh bật cười. Trong chiếc chăn hoa đỏ thẫm, Hà Diệp cuộn người nằm nghiêng sang một bên. Ánh nắng phủ tới bờ môi hồng hồng, chúm chím của cô. Mái tóc đen xõa trên gối. Gương mặt lộ ra dưới những lọn tóc. Mũi đỏ lên vì thỉnh thoảng có cơn gió se lạnh thổi qua.

Nhất Minh bật tường, nhẹ nhàng nhún người phi qua hàng rào. Hai chân vừa chạm đất, quay đầu lại. Chú mèo bên cạnh Hà Diệp giật mình tỉnh giấc, vội vã nhảy lên mái nhà.

Nhất Minh tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh cô. Bàn tay vén tóc ngọn tóc xõa trên gương mặt cô về phía sau. Ánh sáng phủ lên gò má thiếu nữ, trong trẻo, cảm giác chạm vào sẽ thật mềm mại.

Không kìm được lòng, Nhất Minh khẽ cúi đầu xuống. Nhẹ nhàng đặt môi mình lên hai cánh môi đỏ hồng.

Là vị trà thanh mát. Mềm mềm, mát lạnh.

Có chút gì đó khiến Nhất Minh muốn thử lâu hơn một chút. Trước giờ anh đã muốn hôn cô từ lâu. Sợ tâm trạng học tập của cô bị ảnh hưởng nên luôn chỉ nắm tay. Thật sự bên cô cần đấu tranh tâm lý rất nhiều, sợ cô như bong bóng, chạm vào liền tan vỡ, vậy nên bản năng tự nhiên liền bị lý trí mạnh mẽ áp chế.

Bàn tay nắm mép chăn của Hà Diệp khẽ siết chặt. Anh hôn làm cô tỉnh ngủ, tỉnh táo hoàn toàn. Những xúc cảm trên môi như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng, ấm áp, chạm nhẹ nhàng như cách cánh bướm khẽ chạm lên nụ hồng sớm mai, dịu dàng như ánh nắng chạm vào giọt sương.

Hà Diệp thấy ánh sáng trước mặt dần tối hơn, vội vàng mở mắt. Gò má lẫn tai phiến hồng.

Nhất Minh giật mình khi cô đột ngột mở mắt. Hành vi gian manh của mình suýt nữa đã trót lọt lần hai.

Nhất Minh bình thản hỏi:

- Tỉnh rồi sao, tưởng em muốn làm miếng thịt phơi đến trưa luôn chứ.

Hà Diệp nghe thấy giọng nói bình thản của anh thoáng tức giận. Rõ ràng anh làm chuyện khuất tất mà vẫn bình chân như vại, dáng vẻ không có một chút gì xấu hổ, quả nhiên nói dối không chớp mắt, đi đêm không sợ ma. Hà Diệp nhìn anh chằm chằm, thấy anh nghiêng người ra sau, kéo xa khoảng cách hai người.

Hà Diệp trừng mắt, giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ gầm nhẹ:

- Anh vô sỉ.

Nói rồi liền lấy gối đập anh.

Nhất Minh nhanh chân đứng dậy, khẽ nhíu mày rồi bỗng giãn ra, khóe môi bật cười thành tiếng. Nắm lấy chiếc gối cô đang khua về phía mình, cúi người xuống, mắt đối diện dáng vẻ cả giận của cô hỏi:

- Em biết rồi sao?

Hà Diệp cơn giận lan rộng, thả tay khỏi chiếc gối, đập tay lên vai Nhất Minh.

- Biết gì chứ.

Nói rồi vội quay mặt đi. Rõ ràng bản thân chịu thiệt mà dáng vẻ hiện tại lại giống như cô vừa bị bại lộ chuyện xấu hổ.

Nét cười trên mặt Nhất Minh càng rõ ràng. Không chỉ cúi người nữa. Nhất Minh lấy hai tay trụ vững hai tay chống bên cạnh tay Hà Diệp, gò má hai người chạm nhau, hơi thở Nhất Minh phả trên vành tai, cả cơ thể Hà Diệp thoáng bị điểm huyệt.

- Biết anh hôn em.

Đầu Hà Diệp nổ tung. Cái tên này vậy mà thẳng thắn thừa nhận, đại não cô như bị dọa sợ chạy mất.

- Muốn thử lại không? - Bờ môi Nhất Minh quẹt qua rái khuyên tai cô, cọ nhẹ.

Não chưa kịp về, Hà Diệp đẩy lồng ngực anh.

- Thử cái đầu..

Nhất Minh không để cô nói hết. Một tay trụ cho trọng lực cơ thể, tay còn lại nắm gáy cô đẩy về phía mình.

Một bên ấm áp, một bên mát lạnh. Hai dòng nước gặp nhau mang theo khoáng sản của riêng mình, cùng hòa quyện. Khẽ chạm môi, quấn quýt, liền rời đi. Vụng về, chưa đủ lấp đầy khoảng trống của xa cách.

Nhất Minh ôm cô, để trọng lực cơ thể tựa lên người Hà Diệp. Hai tay chống trên giường xếp nhỏ của Hà Diệp nắm chặt, để anh ôm.

- Đúng là nên để em trong tầm mắt. Như vậy sẽ không có nhớ nhung.

Giọng nói mềm mại, mang theo chút giận hờn, tủi thân và nhớ nhung. Hà Diệp quên hoàn toàn cơn giận dữ, trái tim tỏa ra mùi vj ngọt ngào lấp đầy tâm trí.

Thế giới trưởng thành nhanh quá, nhưng thật may vì vẫn có anh ở đây.