Cách Phá Huỷ Học Sinh Hệ Chuyên

Chương 8



Đội tuyển Quốc gia tỉnh B có tổng cộng năm suất, đặc biệt trường M bao gồm bốn học sinh: Nguyễn Hoàng Khải An, Lê Cẩm Vy, Trần Thái Phong, và Phạm Trúc Song, vị trí còn lại thuộc về một học sinh trường ngoài vô cùng xuất sắc - Đỗ Hoàng Phương. Theo lịch ôn tập của Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh B, trong vòng hai tháng đầu, đội tuyển Kinh tế tập kết và học tại trường M với giáo sư từ các tỉnh, thành phố khác. Một tháng cuối trước ngày thi, Song và các thành viên di chuyển lên thành phố A để tham gia giờ giảng chung với đội tuyển bên họ. Sự chạm mặt này không nằm ngoài dự tính của Song, nhưng trong lòng nó vẫn nhen nhóm một tia sợ hãi khi sắp phải đối diện với những gương mặt đã chứng kiến khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi ngày hôm đó.

Nguyễn Hoàng Khải An, Lê Cẩm Vy, và Trần Thái Phong chung một hội. Giờ giải lao, Lê Cẩm Vy và Trần Thái Phong xúm lại chỗ Nguyễn Hoàng Khải An để buôn chuyện. Nó và Đỗ Hoàng Phương là hai cá thể tách biệt trong một thế giới có hai nhóm người: hội Nguyễn Hoàng Khải An và phần còn lại. Đỗ Hoàng Phương chủ động bắt chuyện với nó trong buổi đầu tiên:

"Sao cậu không nói chuyện với các bạn còn lại?"

"Mình mới chuyển đến đây không lâu."

Song không muốn đề cập thẳng nó đâu cùng đẳng cấp với họ. Đỗ Hoàng Phương trầm trồ:

"Uôi... Cậu giỏi thật!"

"Chả lẽ cậu không à?"

Đỗ Hoàng Phương cũng đứng ở trên tuyển Quốc gia đấy thôi. Nó và Phương nhìn nhau, chợt phụt cười, cảm giác đoạn hội thoại vừa rồi khá vô tri, không hổ danh hai con người lần đầu bước lên đỉnh xã hội. Song thật sự khâm phục Đỗ Hoàng Phương. Phương đã vượt qua hàng chục thí sinh lớp chuyên từ trường M, không kể đến những học sinh nổi trội ở các trường khác trên địa bàn tỉnh. Đỗ Hoàng Phương là hào quang rực rỡ chính hiệu.

Vài câu xã giao qua lại cũng đủ hết giờ giải lao, Phương cảm thấy nói chuyện thoải mái hơn với Song nên đã chủ động chuyển đến bàn dưới nó. Song thấy không có vấn đề gì cho đến khi Trần Thái Phong hắng giọng:

"Trường vừa thông báo có ca nhiễm mới, chúng mày ngồi dãn ra, mỗi đứa một dãy ấy!"

Nói rồi Trần Thái Phong nhanh nhảu kéo Đỗ Hoàng Phương ra dãy ngoài cùng cạnh cửa lớp.

Vẻ mặt Song hiện chút tiếc nuối, nó lại lẻ loi một góc.

Tiết học chiều nay do thầy Hồng đứng lớp. Thầy Hồng là giáo viên tiêu biểu của trường Đỗ Hoàng Phương, chịu trách nhiệm bồi dưỡng đội tuyển Kinh tế. Đỗ Hoàng Phương chắc chắn là trò cưng của thầy Hồng:

"Phương đã làm quen bạn nữ nào chưa em?"

Giờ giải lao cuối cùng trước khi kết thúc buổi học, thầy Hồng giao lưu ngắn với đội tuyển tỉnh B. Nghe thầy đùa, tai Phương bỗng chốc đỏ bừng. Thầy Hồng nhân đà này mà hăng kể chuyện hơn:

"Vào cái thời điểm trường M chưa xây lại, các lớp đội tuyển nằm sát nhau nên chúng tôi giao lưu vui lắm chứ không ngồi một chỗ như các em bây giờ. Ngày trước, tôi thích một bạn nữ tuyển Văn ở bên cạnh, nên hay nhận chở bạn ấy về. Nhà bạn ấy cách nhà tôi tận 10 cây. Giờ thì bạn ấy chuyển đi rồi..."

Giọng thầy trầm hẳn, tựa như đang gợi lại một ký ức buồn. Trần Thái Phong mặt mày lo lắng:

"Cô ấy chuyển đi đâu hả thầy?"

Đứa nào đứa nấy chăm chú lắng nghe hồi kết. Thầy thở dài:

"Chuyển vào tim tôi!"

Thầy Hồng cười lớn. Mấy đứa trong tuyển ha hả ha hả hưởng ứng thầy. Nhìn phản ứng cả lũ, thầy vui vẻ hẳn. Chắc thầy không nhận ra lý do thực sự chúng nó thể hiện như vậy. Trần Thái Phong dặn cả lũ rồi, các thầy có đùa nhạt đến mức nào, các trò vẫn phải nở một nụ cười công nghiệp.

Trong lúc thầy tiếp tục những mẩu truyện hài hước, một chiếc điện thoại chuyền đến Song từ tay Trần Thái Phong cùng khẩu hình miệng "An khao". Song quay ra chỗ Nguyễn Hoàng Khải An, giơ ngón tay cảm ơn cậu ấy. Nó không kịp nhìn vẻ hài lòng trong mắt Khải An đã chủ động chuyển dãy, mấp máy môi hỏi Đỗ Hoàng Phương:

"Cậu uống gì tớ chọn cho? Khải An mời cả đội tuyển."

"Cậu uống gì?"

Phương hỏi ngược lại. Song vô thức đáp:

"Matcha đá xay."

Một nét ngạc nhiên thoáng trên mặt Phương:

"Quanh đây có hàng nào bán à?"

"Không biết, tớ thấy có này."

Phương cầm lấy máy, vô tình trượt về màn hình chính. Mặc dù Phương đã nhanh chóng vào lại ứng dụng đặt hàng, nhưng Song không thể giả mù trước bức ảnh trong máy Khải An được. Đó là ảnh tập thể lớp cũ của Song và Khải An trong chuyến tham quan đông 2019, nói cách khác, chuyến đi cuối cùng của Nguyễn Hoàng Khải An cùng lớp Kinh tế trường X trước khi chuyển đi. Nó không ngờ cậu ấy giữ nhiều kỷ niệm với lớp đến thế. Tấm ảnh được phóng to đến mức Song thấy rõ bản thân mặt tươi roi rói đứng trước hàng của Khải An. Vẫn gương mặt đẹp trai ấy nhưng non nớt hơn một chút, cậu ấy đang mím môi cười. Thể nào, Khải An nhớ Song là ai.

"Thế cho tớ giống cậu. Ơ... chỗ này cách trường tận 6km."

Đỗ Hoàng Phương nhìn vào màn hình rồi thốt lên, Song giật mình thoát ra khỏi trạng thái suy tư. Trần Thái Phong cười cười giải thích:

"Matcha chỗ này ngon nhất đấy!"

Cuối giờ, khi thầy Hồng vừa bước ra khỏi lớp, Trần Thái Phong đứng phắt dậy phân công:

"Phương với tôi xuống bê đồ ngọt và trà sữa, Vy mang tiền mặt trả shipper đi."

Thế nghĩa là chỉ có Song với Nguyễn Hoàng Khải An ở lại lớp, và sau đó... tưởng tượng đến bầu không khí gượng gạo thôi, Song vội vã đề xuất:

"Để tôi với Phương xuống đi, tôi đang buồn ngủ nên muốn đi lại cho tỉnh."

Trần Thái Phong dứt khoát:

"Thôi ai lại để người đẹp bê đồ. Ngồi nói chuyện với bạn An của tôi cho đỡ buồn ngủ."

Dứt lời, Trần Thái Phong kéo Lê Cẩm Vy và Đỗ Hoàng Phương đi khỏi tầm mắt nó.

Song chưa biết phải nói thêm gì với Nguyễn Hoàng Khải An, hơn nữa, nó không thể quên những khoảnh khắc xấu hổ mới ngày nào.

Cậu ấy là người phá vỡ sự tĩnh lặng trước:

"Chân thế nào rồi?"

"Gần như đi lại bình thường, cảm ơn An lần nữa!"

"Không có gì."

"..."

Lớp học chỉ vỏn vẹn tiếng quạt.

Song đành kiếm cớ:

"Song đi rửa mặt cho đỡ buồn ngủ."

Nó tự hỏi bản thân, đi vệ sinh cũng cần xin phép Nguyễn Hoàng Khải An chăng? Ai ngờ cậu ấy nói một câu làm Song đứng con mẹ nó hình:

"Nói chuyện với An buồn ngủ lắm à?"

"..."

Song lắc đầu phản đối, nhưng Khải An lại cho rằng sự im lặng của nó là một lời thừa nhận.

Song không ngờ có một ngày phải thập thò ở cửa nhà vệ sinh canh ba đứa còn lại về.

Nó và Đỗ Hoàng Phương trở lại sau cùng. Hai đứa vừa đi vừa buôn đủ thứ trên trời dưới biển, không để ý đã đến cửa lớp. Vừa đặt chân từ ngoài, Trần Thái Phong đã liếc mắt trêu đùa ẩn ý:

"Trông thế này chắc tỉnh đến đêm."

Thêm một câu từ Trần Thái Phong mà nó không bắt sóng kịp:

"Cũng có Hoàng this Hoàng that nhỉ?"

Song ngớ người ra. Nó đang cố hiểu lớp nghĩa đằng sau câu đùa của Trần Thái Phong. Và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, lẽ nào Trần Thái Phong đang phân biệt Nguyễn Hoàng Khải An trường chuyên và Đỗ Hoàng Phương trường ngoài? Song nhìn Trần Thái Phong với ánh mắt "không thể hiểu nổi", nó đã nghĩ một Trần Thái Phong thân thiện, hòa đồng hơn Lê Cẩm Vy và Nguyễn Hoàng Khải An sẽ gắn kết Đỗ Hoàng Phương cùng cả đội tuyển. Ánh mắt nó không còn sáng lên như khi chuyện trò với Phương, tay dứt khoát cất sách vở vào balo:

"Song có việc nên về trước, mọi người cứ liên hoan."

Đỗ Hoàng Phương nghe vậy cũng hớt hải theo sau, câu "sẽ chở cậu về" ban nãy không phải đùa. Song còn rất ưng Phương ở điểm cậu ấy đã vô tư mang hai cốc matcha đi cùng.

Trên đường, Phương ngây ngô hỏi nó:

"Cậu không thoải mái à?"

"Một chút."

"Vì câu nói của bạn Phong kia á?"

Không thấy dấu hiệu phản hồi, tức là đồng ý, Phương mới cười xòa:

"À... Tớ cá Phong không có ý xấu đâu. Do mình không hiểu câu đùa của bạn ấy thôi. Lúc bê đồ Phong hỏi chuyện tớ nhiều lắm!"

Song lặng thinh, có lẽ nó ngu thật.