Cách Sói Trả Ơn

Chương 1: Lễ đính hôn



"Cảm ơn mọi người hôn nay đã đến dự lễ đính hôn của bọn mình." Một người con trai mặc vest trắng, gương mặt không giấu nổi vui vẻ đứng lên hô, nụ cười từ khi bắt đầu đến hiện tại vẫn luôn hiện hữu trên môi chưa từng lụi tắt.

"Không biết diễn tả sự vui sướng đó như thế nào, mình xin phép dùng ly rượu này kính mọi người, bày tỏ lòng cảm ơn vì các bạn đã đến."

"Hay! Cạn ly nha!"

"Đều là bạn bè cả, đừng khách sáo."

Mọi người ngồi thành ba bàn đều nhao nhao nâng rượu uống cạn, đều thật lòng vui mừng vì Lý Tầng cùng Phỉ Yên về bên nhau sau bao nhiêu ngày tháng quấn quít.

"Lễ cưới phải để bọn này làm phù rể náo động phòng đấy!"

"Ha ha, đúng đúng, Vân Hùng nói đúng, phải để bọn này giúp cậu náo động phòng!"

"Lý Tầng, khi nào cưới, anh đây sẽ tặng chú một phong bì thật dày!"

Hai nhân vật chính của ngày hôm nay mặt xuân phơi phới, nụ cười luôn giữ vững trên môi, Lý Tầng uống cạn ly rượu xong liền nắm chặt tay vị hôn thê Phỉ Yên, luôn miệng nói đồng ý. Phỉ Yên cũng mỉm cười e lệ dịu dàng gật đầu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo làm tăng thêm sự trưởng thành quyến rũ.

Ngồi bên cạnh Ân Lam là Mục Tịnh Thiên cũng vui vẻ mỉm cười, bàn tay ở bên dưới bàn ăn chậm rãi đan lại với tay cậu, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm.

Mục Tịnh Thiên dùng hai năm thời gian, từ sau khi thi lên đại học liền bắt đầu theo đuổi Ân Lam, đến hai ngày trước mới can đảm tỏ tình với cậu, lại bất ngờ nhận được lời đồng ý của đối phương, hôm nay hai người cùng đến dự tiệc đính hôm của bạn cùng lớp cấp ba.

Ân Lam nghiêng đầu qua nhìn y, lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt đã khiến trái tim Mục Tịnh Thiên điên cuồng đánh trống, màu đỏ trên mặt không biết là do rượu hay do ngại ngùng mà có.

Thật sự thì Ân Lam rất rất đẹp, chính là kiểu đẹp như ánh trăng trên bầu trời đêm rằm, sáng soi thanh lãnh lại vô cùng dịu dàng, khiến người ta chỉ muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chỉ sợ lỡ vô tình một cái liền vỡ nát. Vẻ đẹp chỉ cần liếc mắt một cái liền sẽ không bao giờ quên, thậm trí còn im đậm trong trí nhớ, khiến người ta ngày ngày đêm đêm mơ mộng tương tư.

Mục Tịnh Thiên vốn là một Beta bình thường, khuôn mặt ngoài việc hơi tuấn tú ưa nhìn ra thì chẳng còn ưu điểm gì khác, đứng một chỗ với Ân Lam có xuất thân là một Omega cao quý thông minh thật sự có chút... không xứng.

Sau khi xác định quan hệ, lại sợ bản thân không xứng với Ân Lam nên Mục Tịnh Thiên chưa từng kể với ai, Ân Lam thấu hiểu suy nghĩ của bạn trai liền an ủi, cũng dịu dàng chấp nhận chờ đợi y thành danh rồi cùng nhau công khai cho mọi người biết.

"Lam Lam, chúng ta sau này cũng sẽ như vậy chứ?" Mục Tịnh Thiên hơi nghiêng người nhỏ giọng hỏi, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn vô cùng dễ mến.

"Ừm, chắc chắn!" Ân Lam cười nhẹ gật đầu, bàn tay bên dưới càng thêm siết chặt tay bạn trai.

Chỉ kịp nói hai câu, đã có một vài người tiến đến bàn bọn họ, bắt đầu chuốc rượu Ân Lam.

Một Omega vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại là con trai của một gia đình thượng lưu giàu có như vậy ai mà không muốn làm quen kết bạn cơ chứ?! Thậm chí còn rất nhiều người yêu thầm nhưng không dám dũng cảm bộc bạch ấy chứ!

"Ân Lam, mình là Võ Luân, bạn cùng khoa với Lý Tầng, nghe danh cậu đã lâu hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, mình mời cậu một ly làm quen được không?" Võ Luân nở một nụ cười tiêu chuẩn nhìn người con trai xinh đẹp đối diện không chớp mắt.

"Được chứ, nhưng mình không biết uống rượu, mong bạn thông cảm nhé." Ân Lam nhìn đối phương gật đầu lịch sự đáp, nụ cười trên môi nhạt đi mấy phần.

"Để mình uống hộ Ân Lam, mình là Mục Tịnh Thiên, là người đang theo đuổi em ấy." Mục Tịnh Thiên ngay lập tức đứng lên, rất tự nhiên thoải mái mà cầm ly rượu chạm ly với Võ Luân.

".... được, ha ha."

Nụ cười trên khóe môi Võ Luân thoáng cứng ngắc, sau khi mời rượu xong liền nhanh chóng về chỗ, không ở lại làm mất mặt nữa nhưng trong lòng có chút khó chịu. Bất quá sau khi suy nghĩ kỹ lại liền không còn bức bối như lúc đầu, dù sao đối phương cũng chỉ là Beta tầm thường lại còn đang theo đuổi Ân Lam, gã vẫn còn cơ hội.

Mặc dù có nhiều người thấy cảnh này nhưng những kẻ mượn cớ mời rượu làm quen Ân Lam chẳng ít đi chút nào, mỗi lần như vậy Mục Tịnh Thiên đều sẽ chắn rượu thay cậu, chẳng mấy chốc đã say bí tỉ, cả khuôn mặt đỏ như cà chua chín.

Ân Lam bất đắc dĩ nhìn y, sau khi nói một câu với chính chủ bữa tiệc liền đỡ bạn trai rời khỏi nhà hàng.

Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, Ân Lam nói địa chỉ nhà của Mục Tịnh Thiên, đưa hắn về trước. Sau khi bạn trai được đưa về an toàn, lại may mắn là bạn cùng phòng của y cũng đang ở đó, Ân Lam liền nhờ vả người đó chăm sóc Mục Tịnh Thiên, lịch sự cảm ơn xong mới rời đi, trở về căn hộ chung cư của chính mình.

Cả một đoạn đường đi về lại chẳng hay biết, phía sau luôn có một chiếc xe đi theo đằng sau cậu.

Vừa về đến nhà, Ân Lam liền nhanh chóng tắm rửa, muốn xóa sạch mùi rượu trên người bị ám vào. Mặc dù đa phần người đến mời rượu đều có Mục Tịnh Thiên chắn hộ, nhưng cậu vẫn uống hết vài ba ly, hiện tại cồn trong người bắt đầu quấy phá khiến Ân Lam có chút không thoải mái.

Cốc cốc cốc!

Ân Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài liền đưa tay tắt vòi hoa sen đi lắng nghe, sau khi xác nhận là có người đang ngõ cửa thật liền với chiếc áo choàng tắm nhanh chóng mặc vào, dẫm chân lên thảm để nó hút bớt nước đi rồi mới tiến ra ngoài cửa.

Từ camera có thế thấy, một nam nhân mặc đồ comple đen sang trọng đang cúi đầu đưa tay lên gõ cửa, bởi vì đối phương đang cúi đầu nên cậu không thể biết vẻ mặt người đứng ngoài cửa như thế nào, nhưng hành động của người kia lại rất từ tốn thoải mái.

"Anh là...?" Ân Lam nghi hoặc hỏi qua màn hình.

Người con trai nghe thấy âm thanh ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào camera trên đỉnh đầu, lại giống như nhìn thẳng vào người con trai đang đứng ở bên trong, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm cũng hiện lên trên màn hình nhỏ. " Là tôi, Vũ Tử Minh. Ân Lam, em mở cửa cho tôi, tôi có đồ này muốn đưa em."

"Đồ gì?" Ân Lam nhận ra đối phương là người quen, giọng điệu có chút hoài nghi, cũng không ngay lập tức mở cửa cho hắn.

Cậu và Vũ Tử Minh có chút quen biết hồi bé, nhưng về sau cũng không có liên lạc gì nhiều, chỉ có khoảng thời gian gần đây có gặp lại, nói chuyện vài lần, tính ra không thân cũng không sơ, ít nhiều vẫn có thể xem như là người quen cũ.

"Rất quan trọng."

Qua màn hình nhỏ không thể nhận rõ bao nhiêu cảm xúc của Vũ Tử Minh, nhưng Ân Lam lại nghĩ hai người cũng có chút quen biết nên 'ừm' một tiếng, tắt màn hình đi, ngón cái đặt trên tay nắm cửa xác nhận vân tay xong liền hơi hé mở ra một chút.

Dù sao cậu hiện tại đã là người có bạn trai, mặc dù chỉ mới xác nhận quan hệ có mấy ngày thôi nhưng tự giác tránh xa khỏi những mập mờ khiến người khác hiểu lầm dị nghị là điều cần thiết không thể bỏ qua.

"Đồ gì?" Ân Lam hé cửa vừa đủ một gang tay, bàn tay trắng nõn chậm chạp đưa ra.

Bên ngoài cửa, pheromone của một Alpha cao cấp nhanh chóng lao đến, Ân Lam giật mình hoàng hốt muốn né tránh lại bị người nam nhân bên ngoài bắt được cánh tay, dùng sức mạnh không thể phản kháng đẩy cả cửa lẫn người, thoáng cái đã tiến vào bên trong sau đó 'cạnh' một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.

"Vũ Tử Minh, anh điên rồi đúng không?! Có biết bản thân đang làm gì không, mau buông tôi ra!" Ân Lam nhíu mày nín thở, ra sức vùng vẫy muốn tránh khỏi ma trảo của người vừa tấn công bản thân.

"Ha!" Vũ Tử Minh dễ dàng đẩy Ân Lam úp mặt vào tường, vững vàng đè chặt bả vai cậu, cả người giống như một ngọn núi lớn đè xuống, pheromone nháy mắt bùng nổ, chỉ thoáng chốc đã tràn ngập cả phòng khách.

"Anh điên rồi! Buông tôi ra!" Ân Lam cảm nhận được tuyến thể sau gáy bởi vì bị pheromone của Alpha tấn công mà có chút đau nhói, trong lòng hoảng sợ đến nhảy dựng lên.

Đây là tin tức tố của Alpha khi đến kỳ dịch cảm mới có! Vũ Tử Minh đang phát tình!

.