Cách Sói Trả Ơn

Chương 6: Khoang sinh sản (H)



Beta: Miki.

Ngày: Th3, 19/12/2023.

...

Ân Lam cắn chặt bờ môi mình, ngăn chặn những âm thanh rên rỉ xấu hổ thoát ra, nhắm chặt mắt nghiêng đầu qua một bên cam chịu, lại như muốn dùng sự im lặng để đáp trả.

Vũ Tử Minh chỉ nhếch môi cười không nói gì, túm một chân cậu trên vai mình kéo qua, cưỡng ép Ân Lam xoay người quỳ gối trên giường, dương v*t ở bên trong cậu xoay một vòng dường như lớn hơn so với ban đầu một chút.

Bạch bạch bạch!

Dưới eo mạnh mẽ dùng lực mà đâm vào, một tay hắn nhẹ nhàng tuốt lộng phía dưới Ân Lam, một tay còn lại dùng sức ôm chặt cơ thể cậu, ép cậu thẳng người dựa vào hắn.

côn th*t khổng lồ không ngừng ra vào cửa động phía sau, túi tinh hoàn nương theo chuyển động của chủ nhân va đập với túi tinh hoàn của cậu, theo từng lần rút ra đâm vào, dịch nhầy trong suốt cũng theo đó chảy ra ngoài làm ướt hai túi trứng, tạo lên tiếng nước 'nhóp nhép' đầy dâm mỹ.

"Hư hức... đồ điên Vũ Tử Minh, dừng... lại, á!" Ân Lam vô lực chống tay bị trói lên đầu giường muốn giữ lại cơ thể đung đưa, giọng nói khàn khàn run rẩy đè nén.

Tư thế này rất sâu, cảm giác như quy đầu đã đi gần đến khoang sinh sản khiến Ân Lam vô cùng sợ hãi, liên tục lắc đầu từ chối, cố gắng vươn người về phía trước muốn tránh thoát tên điên sau lưng.

Vũ Tử Minh làm sao có thể dễ dàng buông cậu ra như vậy được, ngay khi Ân Lam hơi di chuyển lên hắn đã cắn mạnh xuống tuyến thể sau gáy của cậu, tiếp tục truyền một lượng lớn pheromone vào trong.

"Ha! Tôi sẽ bắn vào bên trong em, biến em thành của tôi!"

Sau khi pheromone truyền vào, bên dưới vách thịt mềm mại đột nhiên co rút ép chặt, Vũ Tử Minh mạnh mẽ rút ra đâm vào, hận không thể xuyên thủng người cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Không! Đừng mà, tôi không muốn! A a, không... á!"

Bị động tiếp nhận đối phương, tầm mắt Ân Lam có chút mờ tối đi, cả cơ thể bị xỏ xuyên đến mất kiểm xoát, nếu không phải có bàn tay Vũ Tử Minh giữ chắc ở eo thì có lẽ cậu đã ngã thẳng về phía trước.

Bên dưới tê dại đến sắp mất cảm giác, nơi mà nam căn của hắn đâm tới mang theo từng luồng cảm giác kỳ lạ đầy nóng bỏng và xen lẫn một chút đau đớn, Ân Lam hoảng hốt vô cùng, nhận thấy dương v*t Vũ Tử Minh đột ngột to lên một vòng lớn.

"Đừng.. không được! Vũ Tử Minh, không thể! Làm ơn... aaá!"

Mọi động tác của Vũ Tử Minh đột nhiên dừng lại, nam căn chôn sâu bên trong Ân Lam điên cuồng phun ra tinh hoa của riêng bản thân hắn, chính thức hoàn thành một trong những bước tuyên bố quyền sở hữu Omega xinh đẹp dưới thân.

Ân Lam gục đầu xuống hai tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên áo choàng tắm nhăn nhúm vướng trên khuỷu tay cậu, bất khả kháng lực cảm nhận từng hồi nóng hổi bị truyền vào bên trong mình, trong đầu nhớ đến gương mặt tươi cười rạng rỡ của bạn trai, run rẩy ấm ức kêu lên. "Mục Tịnh Thiên! Tịnh Thiên, em xin lỗi! Hức hức, Tịnh Thiên..."

Vũ Tử Minh vuốt mái tóc ướt nhẹp đầy mồ hôi của mình ra sau trán, cũng không ngay lập tức rút côn th*t ra khỏi người Ân Lam, vươn tay ra mạnh mẽ ép cậu thẳng lưng dậy, khóe môi kéo lên nụ cười âm u, ánh mắt tràn ngập tức giận.

"Gọi tên gã làm gì? Vô dụng thôi, từ bây giờ trở đi, em và gã đã chính thức chia tay rồi, Ân Lam em thuộc về tôi, chỉ thuộc về riêng một mình Vũ Tử Minh này!"

"Không! Anh là đồ khốn nạn, đồ điên! Buông tôi ra, thả tôi ra!" Ân Lam thúc tay về sau vùng vẫy muốn thoát ra, lại dễ dàng bị Vũ Tử Minh bắt lấy.

Nam căn vẫn còn nằm bên trong cậu chỉ trong nháy mắt đã cương cứng, không chút dấu hiệu thông báo nào đã chen vách thịt đến căng đầy, thậm chí còn càng lúc càng to thêm.

"Không..."

Vũ Tử Minh mạnh mẽ thúc eo, bắt ép Ân Lam nghiêng đầu điên cuồng gặm cắn môi cậu, đầu lưỡi nóng ướt bá đạo cạy mở hàm răng, chen vào trong khoang miệng truy bắt chiếc lưỡi mềm mại.

"Ha, a a ưm, đừng.. tên điên này, á!" Ân Lam há miệng thở dốc hút khí vào phổi, lại không thể kìm nén tiếng kêu rên ngọt ngào của bản thân.

Dưới sự hỗ trợ của dịch nhờn cùng tinh dịch, bên trong lối đi đã trơn mềm hơn rất nhiều so với lúc đầu, Vũ Tử Minh ra vào bên trong cậu cũng không còn cảm thấy quá khó khăn nữa liền mạnh mẽ tấn công, mỗi một lần rút ra đều kéo ra một ít dịch màu trắng, nhìn chúng chảy dài xuống khe mông Ân Lam, sau lại vì hắn thúc eo tiến vào mà bắn ra xung quanh.

Bạch bạch bạch bạch!

Vũ Tử Minh dưới thân mạnh mẽ đung đưa, một tay chậm rãi cởi trói cho Ân Lam, bắt ép cậu chống hai tay xuống giường, giữ chặt hông cậu không để cậu ngã về phía trước.

"Ân Lam! Ân Lam! Em là của tôi!"

Hai tay được phóng thích run rẩy nắm chặt ga trải giường, cậu cắn chặt răng kiềm chế bản thân không phát ra tiếng rên đáng xấu hổ. Đột nhiên phía dưới truyền đến một cơn đau nhói, Ân Lam kinh hoàng quay đầu ra sau, nhanh chóng đưa tay đẩy Vũ Tử Minh lại bị hắn một phát bắt được.

"À!?" Vũ Tử Minh nhìn khuôn mặt tại nhợt đó của cậu tà mị cười. "Thì ra là ở đây!"

"Không... không phải nơi đó! Đừng tiến vào, Vũ Tử Minh, đừng như vậy!" Ân Lam lắc đầu liên tục, cả người cố gắng tiến lên phía trước muốn tránh xa.

"Điều đó..." Vũ Tử Minh giữ chặt tay và eo cậu lại, dưới hông hơi lui ra bên ngoài, ngay khi nhìn thấy nét thả lỏng trong mắt Ân Lam liền mạnh mẽ thúc eo vào thật sâu, ngay cả một phần côn th*t bên ngoài cũng không chừa lại. "...hiển nhiên là không thể nào rồi!"

"Áaaa! Đau!! Không được, đau quá!! Đừng tiến vào nữa!"

Mặc kệ Ân Lam có giãy giụa như thế nào cũng không ngăn cản được Vũ Tử Minh tiến sâu vào trong, đầu côn th*t phá tan lối đi nhỏ bé trước cửa khoang sinh sản, đâm rách màng ngăn cách mỏng manh bên ngoài, trực tiếp đâm thẳng tới nơi chứa mềm mại.

Bên trong khoang sinh sản nhỏ bé cực kỳ ấm áp và mịn màng, giống như có vô số cái miệng nhỏ dịu dàng hút lấy đầu dương v*t lần đầu tiến vào, chủ động lấy lòng dị vật xâm lấn dũng mãnh này. Vũ Tử Minh sướng đến tê người, cúi đầu nhìn phân thân của mình vừa rút ra được một nửa có vương chút máu đỏ, không chút thương tiếc mà đâm mạnh vào.

Chiếc giường không chịu nổi hai người bên trên vận động kịch liệt khe khẽ vang lên tiếng cót két kháng nghị, hai tay Ân Lam bị hắn bắt giữ kéo ra phía sau, theo mỗi lần đâm vào liền kéo cậu về phía hắn khiến đại côn th*t đi vào sâu hơn.

Sau trăm lần đưa đẩy ra vào, Vũ Tử Minh buông tay Ân Lam ra, trực tiếp lật người cậu lại, dùng sức tách đầu gối cậu ra hai bên, vừa đung đưa eo vừa cúi người xuống hôn lấy đôi môi bị cắn chặt đến rướm máu.

Đỉnh quy đầu vẫn như cũ đâm thật sâu vào khoang sinh sản, ép mở nơi đó tiếp nhận côn th*t to lớn xấu xí, cửa động bị ma sát nhiều đến nỗi đỏ bừng lên, những nơi lân cận vì sự va chạm mạnh mẽ của Vũ Tử Minh mà hiện lên màu hồng diễm bắt mắt, tựa như một quả trái cây chín mọng ngọt ngào mời gọi người đến thưởng thức.

Mỗi lần đâm vào, phía trên bụng của Ân Lam đều sẽ nổi lên hình đáng đỉnh đầu dương v*t, Vũ Tử Minh đặt tay lên bụng cậu xoa nắn, lời nói lưu manh khiến người khác phải xấu hổ đỏ mặt không ngừng từ miệng hắn tuôn ra.

"Khi đầu dương v*t của tôi đâm vào, em có cảm nhận được không? Nó dài đến nỗi bụng em cũng hiện lên dáng vẻ đỉnh đầu của nó."

"Ân Lam nhìn xem, đây là nơi sâu nhất bên trong em. Bị tôi đâm tới có thích không? Thấy sướng không?"

Ân Lam nghiêng đầu qua một bên không muốn nhìn hắn, một tay bị hắn nắm chặt đè trên gối, tay còn lại nắm chặt ga trải giường, đuôi mắt phiến hồng không biết bởi vì khóc hay vì khoái cảm, bờ môi mím chặt cố gắng không phát ra tiếng nào, một bộ dạng chấp nhận số phận.

Vũ Tử Minh điên cuồng đưa đẩy eo, cả căn phòng ngoài trừ tiếng da thịt va chạm thì chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp của hắn.

"Ha, Ân Lam, tôi muốn tạo kết bên trong em, khiến em mang thai đứa con của tôi!"

"Không!!"

Ân Lam nghe thấy lời này của hắn liền hoảng sợ quay sang nhìn, một bàn tay không bị kiềm chế đánh lên vai Vũ Tử Minh mong có thể đẩy hắn ra, nhưng với sức lực đã bị pheromone kiềm chế thì những cú đánh đó đối với hắn chỉ như gãi ngứa, thậm chí bởi vì cậu phản kháng càng khiến con dã thú bên trong hắn hung tợn hơn, điên cuồng đâm sâu vào bên trong cậu.

...