Cách Sói Trả Ơn

Chương 9: Cơ hội



Beta: Miki.

Ngày: Th4, 03/01/2024.

....

Nhưng trước đó, cậu bắt buộc phải khiến cho Vũ Tử Minh buông bỏ đề phòng với cậu, không còn kè kè 24/7 bám sát cậu không buông nữa. Nếu có thể để hắn rời khỏi cậu một lúc lâu, như vậy càng tốt!

Ngày hôm sau, khi Ân Lam mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một lồng ngực cường tráng màu mật ong, bên trên làn da còn xuất hiện không ít các loại vết sẹo đậm nhạt to nhỏ khác nhau, trong đó có một vết nằm sát ngay tim, chỉ cách đúng nửa minimet liền trúng điểm yếu, có thể đoán được tình cảnh lúc đó nguy hiểm cỡ nào.

Cả người cậu bị Vũ Tử Minh ôm chặt, ngay cả chân cũng bị hắn mạnh mẽ kẹp lại, chỉ cần khẽ nhúc nhích một chút, hai cánh tay bên người sẽ ngay lập tức siết chặt lại, như sợ cậu sẽ chạy mất.

Ân Lam chớp chớp hai mắt mím môi, cố gắng di chuyển eo nhỏ ra khỏi đồ vật cương cứng nóng bỏng nào đó, pheromone mùi gỗ trầm sau mưa tràn ngập trong phòng, đặc biệt là tuyến thể sau gáy cậu, từ sau lần bị đánh dấu tạm thời đó, cậu đặc biệt mẫn cảm với pheromone của hắn.

*chưa có đánh dấu vĩnh viễn nha, truyện này của miki viết phải do O chủ động đánh dấu A trước thì khi A đánh dấu O mới là đánh dấu vĩnh viễn, còn A đơn phương đánh dấu O thì chỉ coi như đánh dấu tạm thời thôi nha!

"Hừm!"

Cả người Ân Lam cứng đờ lại, không dám động đậy thêm chút nào, Vũ Tử Minh chậm rãi mở mắt, ánh mắt không có chút mơ hồ nào của người vừa tỉnh ngủ. Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Ân Lam, cúi xuống nhẹ nhàng hôn một cái.

"Lam, tôi khó chịu." Giọng nói khàn khàn gợi cảm tràn ngập từ tính, dưới chăn, đồ vật hùng vĩ nào đó không chút xấu hổ khẽ giật giật, chà xát vào giữa hai chân cậu. "Từ hôm đó đến bây giờ đã qua một tuần rồi..."

Ân Lam siết chặt nắm tay, cố gắng để không hiểu lời hắn nói, nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ chưa tỉnh dậy. Nhưng Vũ Tử Minh không cho cậu cơ hội tránh né, lật người một cái liền đè ép cậu dưới thân, đầu lưỡi vươn ra liếm láp cánh môi mím chặt của người thương.

"... chúng ta tập thể dục buổi sáng một chút đi, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn." Tay Vũ Tử Minh mơn trớn trên vùng bụng mềm mại của Ân Lam, đầu mũi chen xuống dưới tai cậu, tham lam hít vào mùi hoa lan rừng thanh lãnh dịu dàng. Chính vì mùi hương này mà mỗi sáng hắn đều nhẫn nhịn đến khó chịu, ngày hôm nay hắn thật sự không muốn làm khổ bản thân nữa!

"Tôi không muốn! Vũ Tử Minh, anh tránh ra!" Ân Lam cắn chặt răng mở mắt, một tay bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của hắn, một tay khác thì đẩy đầu đối phương, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm. Cả cơ thể căng chặt lại, cảm xúc bài xích nhanh chóng dâng lên.

"Không sao, rồi em sẽ muốn!"

Vũ Tử Minh nở nụ cười tà khí, rất dễ dàng cố định hai tay Ân Lam trên đỉnh đầu, mạnh mẽ nắm chặt cằm cậu ép mở, đầu lưỡi ngang ngược càn quấy cứ vậy mà tấn công cướp đoạt.

Ân Lam tức giận giãy giụa, hai chân giãy đạp lung tung nhanh chóng bị đè chặt lại. Vũ Tử Minh ép buộc đầu lưỡi cậu dây dưa quấn quít, trao đổi nước bọt, sau khi rời đi còn kéo theo một sợi tơ bạc trong suốt.

Hắn liếm khóe môi, bàn tay chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, vùi đầu vào cổ cậu hôn mút, tạo ra một chuỗi dấu hôn đỏ tươi diễm lệ trên làn da trắng nõn, nhìn qua giống như hoa đào đỏ rực rơi rụng trong tuyết đông.

"Vũ Tử Minh, đồ điên! Dừng lại, anh là tên khốn!" Cả người Ân Lam run rẩy, bất lực không thể phản kháng, tin tức tố bị pheromone dẫn dụ ra ngoài, hòa quyện làm một với mùi hương của đối phương.

Đối với phản ứng thành thật của cơ thể Ân Lam, Vũ Tử Minh rất hài lòng mà mỉm cười, chậm rãi lột sạch đồ trên người cậu, vài ba động tác đã thoát bỏ trói buộc trên cơ thể mình, bàn tay lần mò xuống dưới mông Ân Lam, nhẹ nhàng nắn bóp. Đầu ngón tay mơn trớn bên ngoài cúc huyệt xoa nhẹ, sau đó chờ đợi d*m thủy bên trong phân bố ra, từ tốn chen vào.

"Không, dừng lại, Vũ Tử Minh! Anh, á...!" Ân Lam cảm nhận ngón tay đối phương làm loạn bên trong cơ thể mình, bất lực lắc đầu, cả người ửng hồng xinh đẹp, ghét bỏ phản ứng cơ thể nhưng không thể thay đổi được sự thật, cậu bị pheromone của hắn dẫn dắt bắt đầu động tình.

"Không sao đâu, tôi sẽ thật nhẹ nhàng với em. Mặc dù có thể hiện tại trong bụng em đang mang thai hạt giống của tôi, nhưng để chắc chắn hơn, chúng ta lại làm thêm đến khi nào có xác nhận chính xác, như vậy tôi mới yên tâm." Vũ Tử Minh cắn viên đậu nhỏ nhẹ day day khiến nó cương cứng, giọng nói khàn khàn gợi cảm.

"Ưm ức, tên điên, tôi sẽ a... sẽ hận anh đến chết!" Ân Lam run rẩy vô lực, hai mắt nhắm chặt không muốn nhìn cơ thể mình thay đổi, càng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đáng hận của người đang cưỡng ép mình.

Động tác của Vũ Tử Minh thoáng dừng lại, sau đó chợt mạnh bạo hơn, bên dưới đã cho thêm một ngón tay nữa vào khuếch trương. Hắn kéo môi cười tà, không chút để tâm mà trả lời Ân Lam.

"Không sao, em hận tôi cũng được, thích tôi thì càng tốt, điều đó chứng minh trong lòng em cũng có một nơi giành riêng cho tôi. Và đặc biệt, dù cho đến khi chết đi, em cũng vẫn sẽ nhớ rõ tôi, thậm trí, tình cảm đó sẽ càng ngày càng lớn thêm!"

Trong phòng vang lên tiếng nước 'lép nhép' cùng hơi thở nặng nề, lâu lâu sẽ vang lên một vài âm thanh đè nén vụn vỡ, pheromone hòa quyện lại với nhau tạo thành một mùi hương thơm ngát kỳ diệu khiến người ta say đắm.

"Lam, tôi muốn vào bên trong em..." Vũ Tử Minh thở dốc nặng nề, khẽ cọ xát đỉnh quy đầu đang chảy dịch nhầy vào cửa động, hai tay hắn nắm lấy cánh mông căng tròn của cậu, khàn giọng thông báo.

"Đừng, tên khốn! Anh dám.. Á! Đau, đừng, a ưm...!" Ân Lam vừa mở mắt ra muốn ngăn cản hắn, trong cơ thể đã cảm nhận được dị vật mạnh mẽ xâm nhập, nước mắt không khống chế được mà chảy ra lăn xuống hai bên gò má.

"Lam, thả lỏng ra nào, em kẹp chặt quá! Ngoan, thả lỏng ra!" Vũ Tử Minh một tay nâng đỡ eo cậu, một tay đan vào bàn tay cậu nắm chặt, cúi người hôn liếm những giọt nước mắt, nhẹ giọng an ủi.

"Ức... tên khốn, đồ điên.. a, tôi sẽ.. hận anh a, hận anh đến chết! Ưm.. a!" Ân Lam run rẩy đẩy vai hắn, hai mắt đẫm lễ bất lực thừa nhận từng lần thúc hông mạnh mẽ.

"Ha ha, được, em hận tôi đi.." Vũ Tử Minh càng thêm bá đạo mà điên cuồng chiếm đoạt người dưới thân, động tác gần như chưa từng dừng lại một giây. Hắn giống như một con dã thú nguy hiểm, mỗi một lần đều sẽ đánh dấu trên người con mồi những ký hiệu chỉ của riêng hắn, sau đó giống như nâng niu bảo vật mà nuốt con mồi vào trong bụng mình, để con mồi không bao giờ xa rời hắn.

Trong phòng vang lên tiếng cơ thể va chạm kịch liệt, xem lẫn còn có tiếng kêu yếu ớt run rẩy cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Bên ngoài, mặt trời dần đứng bóng trên đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi qua khe hở của tấm rèm, ngại ngùng nhìn hai thân ảnh luận động không ngừng ở trên giường.

Lúc mà Vũ Tử Minh dừng lại, Ân Lam đã ngất đi từ khi nào, cả cơ thể tràn đầy dấu hôn hoan ái cùng vết cắn, vết ngón tay vừa thê thảm lại mang theo một nét đẹp quyến rũ không nói lên lời.

"Mình lại lỡ làm quá rồi..." Hắn vừa rồi có thắt nút tạo kết bên trong cơ thể cậu.

Vũ Tử Minh có chút tự trách mà vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Ân Lam, nhanh chóng xuống giường lấy khăn ấm lau qua toàn thân cho cậu, sau đó mới làm sạch bản thân.

- ---------------------------

Ân Lam tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều, cả người cậu đau nhức như bị lực ép đè nén, chân tay rã rời không chút sức lực, đặc biệt là bên dưới phần mông, nóng rát tê dại.

Nhìn căn phòng trống vắng không có hình bóng của tên điên kia, Ân Lam mím môi ngồi dậy, cả người chợt cứng đờ. Bên trong bụng cậu vang lên một chút tiếng nước, sau đó, ở nơi xấu hổ đau đớn kia bắt đầu chảy ra chứng cứ phạm tội của Vũ Tử Minh, nhanh chóng nhiễm ướt một mảng khăn trải giường.

"... tên khốn nạn Vũ Tử Minh!" Ân Lam nghiến răng nắm chặt chăn bông, cố gắng lê lết bước xuống giường tiến vào phòng tắm, mặc dù cả cơ thể khoan khoái không dính nhớp, nhưng nơi nào đó cùng tâm lý cậu không thể chấp nhận được sự thật, chỉ đành dùng nước điên cuồng tẩy rửa cơ thể đã bị xâm phạm.

Ân Lam ngồi bệt dưới vòi hoa sen, bàn tay nhỏ nhắn sờ lên vùng bụng phẳng lì mềm mại, vô thức bấu chặt vào trong thịt.

Nếu.. nếu như cậu thật sự phải mang thai con của Vũ Tử Minh, cậu sẽ phải giải quyết như thế nào đây? Là phá bỏ hay giữ lại...

Ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ, Ân Lam mới nhợt nhạt yếu ớt đi ra ngoài, Vũ Tử Minh vẫn không thấy bóng dáng ở đâu, có lẽ là có công việc quan trọng cần xử lý.

Kể từ ngày Ân Lam bị bắt cóc đến đây, ngoại trừ thời gian hắn nấu cơm ra, gần như chưa từng rời khỏi cậu một bước, lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt của cậu, thật hiếm khi mới thấy hắn biến mất như vậy.

Đây là cơ hội! Phải nắm bắt cơ hội này!

Ân Lam nhanh chóng mở tủ quần áo lấy đồng hồ tín hiệu của mình ra, ngón tay thon dài lướt qua màn hình ảo, một loạt những con số tinh vi hiện lên ngăn chặn hành động của cậu.

....