Cách Thức Tiếp Cận Của Tổng Tài Hai Mặt

Chương 4



So với Khổng gia, Thẩm gia nhà cô không là cái đinh gì cả. Quyền lực, kinh tế, tài chính không những là người đứng đầu mà còn chi phối toàn bộ Thượng Hải. Anh ta vừa nói anh ta chính là Khổng thiếu, ông hoàng không ngai quyền lực nhất Thượng Hải đó sao?

"Không biết Khổng Quân Thụy đó của cô là cái gì, nhưng tên tôi là Khổng Quân Thụy."

Anh khẳng định tên mình một lần nữa. Mẹ nó, đáng nhẽ ra lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cô phải biết rồi chứ! Đúng là nhan sắc làm mờ con mắt người khác mà. Cho dù là nhà họ Khổng hay nhà họ Thẩm cô đều không muốn có quan hệ gì với họ. Nhất là nhà họ Khổng càng không nên dây vào.

"Thẩm tiểu thư uống chút nước đi."

Anh chu đáo vặn một chai nước lọc cho cô.

Mộng Đình dạ vâng một tiếng, như một cái máy nhận lấy chai nước lọc. Không đúng, chắc chắn anh ta có thể nói tên ra trước đó, anh cố tình không nói để làm tôi mất mặt đúng không! Đúng là đồ cáo già! Cô trừng mắt nhìn anh ta.

Thẩm Mộng Đình lên tiếng trước.

"Cái đó, tôi không biết anh là Khổng thiếu gia, vừa nãy có lời nào mạo phạm đến anh mong anh thông cảm."

Không sao, nếu đã vậy thì nhận tội trước, quân tử hảo hán không sợ lòng tiểu nhân. Thay vì trách mắng, anh chỉ lau đi nước dính trên khóe miệng cô.

"Nếu cô cảm thấy có lỗi thì chút nữa ăn nhiều lên là được rồi."

Chắc chắn khi về cô sẽ đi mua thuốc đau dạ dày.

Thoáng chốc chiếc xe lao đi trong đêm tối. Gần đến nơi, ở trong xe Mộng Đình đã nghe thấy tiếng ồn ào buôn bán nhộn nhịp. Mùi thức ăn thơm lừng từ những gánh hàng rong. Họ lái xe đến gần cổng, Quân Thụy dặn người trợ lý cất xe chỗ khác, sau đó cùng Mộng Đình đi vào. Âu phục lịch lãm đối lập hoàn toàn với quần áo thường dân bình thường, làm cô giống như con ếch xấu xí bước đi cạnh thiên nga trắng vậy.

"Thẩm tiểu thư, em muốn ăn cái gì?"

Anh quay lại hỏi Mộng Đình. Mọi người xung quanh phô trương nhìn anh, dán con mắt thèm khát lên người anh. Đúng là Khổng gia, đi đến đâu cũng thu hút người khác. Đột nhiên cô nghĩ đưa anh ta đến đây không phải lựa chọn tốt.

"Đi ăn thịt nướng đi, ở bên kia có một hàng rất ngon, tôi dẫn anh đi."

"Được."

Mộng Đình chính là ăn nhiều mà không béo, tuy vậy cô lại không biết uống rượu.

Đã không thể uống rượu, Mộng Đình mỗi khi buồn lại tìm đến rượu, mỗi khi vui cũng tìm đến rượu, kết quả sau khi uống rượu đều để lại những kỉ niệm kinh hoàng không ai muốn nhớ lại. Sau khi gọi ly đầu tiên, cô đã hung dữ mắng chửi người khác.

"Mẹ nó, tôi đã làm gì sai hả? Tôi chỉ muốn sống thôi mà. Các người đúng là đồ chó chết."

Cô đem tất cả sự bực mình, phẫn nộ trút giận ra ngoài mà không cần biết người trước mắt là ai. Ngược lại, Khổng Quân Thụy đối mặt với một Mộng Đình say rượu lại rất bình tĩnh, như thể anh đã quen với chuyện này.

"Cô bình tĩnh đi."

"Anh có nghe tôi nói gì không? Tôi nói mấy người là cái đồ chó chết, lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt tôi! Tôi cố gắng, rất cố gắng, không dừng lại để nghỉ ngơi, tôi cũng là người mà? Đúng là cái bọn khốn nạn! Này anh kia sao anh không trả lời tôi, anh cũng thuộc cái bọn khốn nạn đó à?"

Má Mộng Đình đỏ lên vì chất cồn của rượu, cô hung dữ mắng anh.

"Tôi không phải."

Quân Thụy trả lời. Mộng Đìnhcầm chai rượu đến gần anh ta, thậm chí còn khoác vai anh ta, vừa cười vừa nói.

"Anh đẹp trai, anh đã có người yêu chưa thế? Hay là để ý đến tôi đi, tôi cũng đẹp, cũng có tiền, anh sẽ không chết đói đâu."

Quân Thụy thở dài, anh định đứng dậy dìu Mộng Đình, kết quả bị cô nhấn ngồi xuống.

"Cô định làm gì?"

"Anh coi thường tôi đấy phải không? Tôi đẹp thế này, anh dám không để ý đến tôi hả?"

Cô tức giận mắng anh. Quân Thụy bắt đầu mất bình tĩnh, đột ngột không để anh kịp phản ứng, Mộng Đình đã hôn lên môi anh.

Khoảnh khắc ấy, toàn thân anh cứng đờ. Mộng Đình ngay sau đó rời khỏi người anh, ôm bụng cười.

"Hôn tôi rồi là người của tôi, cả đời này anh chạy không thoát đâu."

Sau đó cô ngã vào lòng anh.

"Cô Thẩm?"

Khổng Quân Thụy lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào. Anh lên tiếng gọi cô. Cô xua xua tay nói.

"Đừng gọi nữa, đau đầu quá."

Mộng Đình không khỏi khó chịu, đột nhiên nôn hết lên người anh.

Khổng Quân Thụy nhăn mặt.

Thật không khỏi khiến người khác lo lắng mà.

Ngày hôm sau, gần đến trưa Thẩm Mộng Đình mới thức dậy. Đầu nhức như búa bổ, cô lắc nhẹ đầu, nhăn nhó nhìn xung quanh, hình như đây không phải phòng của cô?

"Xin chào Thẩm tiểu thư."

Giọng Quân Thụy vang lên. Cô ngơ ngác hỏi, dường như vẫn chưa nhìn rõ anh là ai.

"Tôi đang ở đâu vậy?"

"Cô đang ở Khổng gia. Hôm qua cô uống quá nhiều rượu, cô có nhớ chuyện xảy ra sau đó không?"

Quân Thụy đi đến cạnh giường, đưa cho cô một ly mật ong chanh giải rượu. Thẩm Mộng Đình theo thói quen nhận lấy ly nước, mới uống một ngụm tự nhiên phun ra.

Khổng gia? Sao cô lại ở Khổng gia?

"Cô uống hết ly nước trước đi đã."

Quân Thụy nhăn mặt, anh đưa khăn tay cho cô. Thẩm Mộng Đình cuống quýt xin lỗi, cầm lấy khăn tay lau miệng rồi tiếp tục uống. Trong khi Mộng Đình đang uống, anh nói với cô.

"Nếu cô không thể uống rượu thì sau đừng có uống, có chuyện gì xảy ra không ai cứu được cô."

Cô lại tiếp tục phun nước. Rốt cuộc hôm qua cô đã làm cái quái gì vậy?

"Khổng thiếu gia, hôm qua tôi đã làm gì anh à?"

Thẩm Mộng Đình sợ đến co rúm người lại, không dám nghe câu trả lời.

"Cô mắng tôi, cô hôn tôi, cô nói hôn cô rồi là người của cô."

Tai cô ong ong, Khổng thiếu anh rốt cuộc vừa nói gì thế? Tôi hôn anh, tôi mắng anh, tôi đã làm những chuyện kinh thiên động địa như vậy à? Đột nhiên cô thấy ly mật ong trước mặt không còn ngon nữa.

"Tôi, tôi, tôi có dập đầu trăm lần cũng không hết tội. Khổng thiếu anh cũng biết thường say rượu người ta sẽ làm mấy trò điên rồ mà, anh sẽ không để ý chứ?"