Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 16



Bạch Mặc vội vàng tránh sang bên cạnh, lại suýt trượt chân. Nhạc Phương Chích duỗi tay đỡ được cậu, chút mê man đã biến mất: “Cẩn thận.”

Bên ngoài gian tắm rửa có người phụ nữ trẻ dẫn con đang chờ chỗ. Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc vội vàng tắm xong, nhường chỗ cho người ta.

Ra khỏi gian tắm rửa, mắt Bạch Mặc đã nhìn thẳng ngay khi rẽ. Sáu bể tắm nước nóng có hình dáng khác nhau, cao thấp sâu cạn không đồng đều đang chờ họ ở ngoài. Nếu không phải trên sảnh còn có nóc nhà, lần đầu tiên nhìn thực sự sẽ tưởng rằng đây là khu nghỉ mát trên đảo.

Bên cạnh bể lớn nhất có pho tượng thiếu nữ nâng bình nước, dòng nước chảy từ miệng bình của cô vào bể, cái bể sát tường bên cạnh thì xây một cái đầu thú kiểu Tây ở trên tường, miệng con thú phun nước ra ngoài như đài phun nước. Nước chảy vào những bể còn lại cũng có tạo hình khác nhau. Trên vách tường mỗi bể đều có một biển báo LCD nhỏ, bên trên hiển thị nhiệt độ của bể và tên bể lạ mắt, đúng, những bể tắm này lại còn có tên.

Nào là “Dược Vương Thần Dục”, “Hiên Viên Linh Tuyền”, “Ngọc Nữ Thang Trì”, “Hỏa Long Mộc Thang”… Nhạc Phương Chích đoán chừng ông chủ nơi này có thể là một kẻ thích tiểu thuyết tiên hiệp.

Tuy rằng tên gọi khác người, nhưng không phải đặt lung tung, trên mỗi bảng tên kim loại đều có dòng chữ nhỏ giới thiệu tác dụng của bể. Ví dụ như Dược Vương Thần Dục là bể tắm thuốc, ngửi vào có mùi thuốc Đông y nhàn nhạt. Ông chủ còn rất có lương tâm ghi chú phương pháp phối thuốc tắm: tiêu Tứ Xuyên, gừng khô, hoa rum, lá ngải cứu. Chức năng chủ yếu là làm ấm kinh mạch thông phế khí, xua tan lạnh giá và làm ấm thận.

Nhạc Phương Chích sờ cằm, cảm thấy cái này không được, nghe vào giống như định hầm khách để ăn.

Về phần Hỏa Long Mộc Thang kia, nhiệt độ lại những 45 độ, ngâm xong đoán chừng sẽ bỏng tróc một lớp da.

Ngọc Nữ Thang Trì là khu thủy trị liệu[1], người bên trong nhiều như đang nấu sủi cảo.

[1]


    Cuối cùng Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đến “Dưỡng Tâm Thanh Tuyền” đúng quy củ kia. Không có mấy trò ngu ngốc và lạ lùng, dưới đáy bể còn lát đá cuội trơn, đồng thời nhiệt độ nước không cao không thấp, đúng lúc có thể để họ tắm lâu thêm một lúc.

    Nhân viên phục vụ đi ngang qua, Nhạc Phương Chích gọi đối phương hỏi khu tắm kỳ đã xếp đến số mấy rồi, ít nhất một tiếng rưỡi nữa mới có thể vào được.

    Thế là hắn yên tâm thoải mái dang hai cánh tay ra, ngồi dang tay dang chân vào trong bể giống như những người khác, bắt đầu hưởng thụ.

    Ngửa đầu nhìn, gạch và phù điêu trên mái vòm cực kỳ lộng lẫy, thật sự khiến người ta có ảo giác đổi thân phận.

    Chỉ có vào lúc này, hắn mới có thể nhận ra bồn tắm lớn trong nhà quả thật hơi nhỏ.

    Nhạc Phương Chích ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.

    Sau một lúc lâu, dòng nước nhẹ nhàng dâng lên. Nhạc Phương Chích nửa mở mắt ra, phát hiện Bạch Mặc đã tới gần bên cạnh hắn không biết từ khi nào, đang ngồi sát vào hắn, chỉ lộ cái đầu trên mặt nước.

    Bên tai không xa không gần là hai tên đàn ông xăm hình đang chém gió: “… Chém cho hai dao là ngu luôn rồi… đây cũng không tính là chuyện gì… chúng ta có cách, có thể giải quyết…”

    Nhạc Phương Chích nhìn một cái, dây chuyền vàng to đang nổi trên mặt nước kìa. Món đồ ấy có đầy ở chợ đêm phố Cát Tường, năm tệ một cái, bán chung với vòng tai giả, nhẫn giả dây buộc tóc của con gái.

    Hắn nhàm chán vẩy nước trước ngực mình, trong lòng tự nhủ, có cách cái con khỉ, đến lúc vào trại giam đều là một đám nhát cáy.

    Các đại ca xăm người đi rồi, Bạch Mặc bên cạnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi dậy từ trong nước, xuất thần nhìn sang pho tượng thiếu nữ bên cạnh bể.

    Nhạc Phương Chích lại nhìn cậu xuất thần. Tóc Bạch Mặc ngâm nước vẫn xoăn, không biết lúc chị Điềm uốn tóc cho cậu có bôi thuốc gì lên lược không. Nhạc Phương Chích không quản được bản thân, giơ tay túm mái tóc xoăn của Bạch Mặc, cố gắng kéo thẳng nó.

    Bạch Mặc không hiểu gì quay đầu nhìn hắn.

    Nhạc Phương Chích ngượng ngùng rút tay về, vuốt mũi một cái.

    Chẳng mấy chốc lại có phụ huynh dẫn con xuống nước, cậu trai không lớn không nhỏ rất khiến người ta bực, lại xem bên này thành bể bơi. Vừa đập nước vừa lăn lộn, phụ huynh mắng vài câu, thấy cậu nhóc không nghe cũng mặc kệ luôn.

    Nhạc Phương Chích áng chừng đã đến giờ, nhỏ giọng gọi Bạch Mặc: “Đi thôi.”

    Họ quấn khăn ngang hông, tiếp tục đi về phía trước dọc theo lối đi nhỏ.

    Trên đường có khu tự phục vụ đồ uống, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc quét thẻ cầm tay, mỗi người lấy một chai nước khoáng uống.

    Trong phòng tắm hơi rất đông người, ai cũng quấn khăn tắm hơi. Bên trong nóng hầm hập, gần giống như Hỏa Diệm sơn. Nhạc Phương Chích tìm một nơi thoải mái rồi ngồi xiêu vẹo, Bạch Mặc đặt hai tay lên đầu gối, thỉnh thoảng vuốt trán mình, uống một ngụm nước.

    Có ông cụ thấy phản ứng hơi lo lắng của cậu, thân thiện nói: “Lần đầu tới phải không? Đừng sợ, hôm nay không nóng lắm, người ra ra vào vào nhiều quá.”

    Bạch Mặc ngẩng đầu liếc nhìn bảng báo nhiệt độ: 45 độ.

    Nhạc Phương Chích cười: “Vẫn chịu được.”

    Bên ngoài có nhân viên phục vụ gọi tên đi tắm kỳ, lại một đợt người đi ra. Những người còn lại than thở, có người vớ bầu nước, đổ nước lên đá trong phòng tắm hơi.

    Hơi nước bốc lên, một lát sau, nhiệt độ lại tăng lên mấy độ một cách rõ rệt.

    Cuối cùng nhân viên gọi số tắm kỳ, Bạch Mặc đứng lên, suýt nữa ngã chúi đầu xuống.

    Nhạc Phương Chích đỡ được người, dẫn cậu đi ra ngoài.

    Khu tắm kỳ có mấy cái giường nằm, thợ đang thay màn nilon mới. Nhạc Phương Chích thuận miệng tán gẫu với người ta: “Tết nhất cũng không nghỉ à?”

    “Được nghỉ luân phiên, nhưng không ai nghỉ.” Người thợ cười thành thật, “Tết đến kinh doanh tốt, có tiền tăng ca, trích phần trăm cũng nhiều.”

    Ai cũng gấp gáp dẫn người nhà tới đây tắm rửa trong thời gian này, đúng là thời điểm tốt để kiếm tiền.

    Nhạc Phương Chích rất tự nhiên nằm lên. Người thợ hỏi hắn có chăm sóc không, sau đó bắt đầu giới thiệu các mục nào là tắm sữa, tắm bia, tắm mật ong, tắm lưu huỳnh, còn có tắm tinh dầu. Nhạc Phương Chích suy nghĩ một lát, nói là tắm muối đi, tẩy da chết.

    Bạch Mặc bên cạnh lắc đầu hết, khiến cho người thợ phụ trách cậu hơi phiền muộn.

    Lúc chính thức xoa bóp, Nhạc Phương Chích vẫn chưa hưởng thụ được hai giây, đã nghe thấy bên cạnh kêu thảm một tiếng. Người thợ bên Bạch Mặc rất oan ức, nói rằng tôi cũng không mạnh tay, cậu chống cự xoa bóp như thế đâu được, không xoa tiếp được nữa.

    Nhạc Phương Chích nói vậy anh làm cho cậu ấy nhẹ thôi, đừng xoa tróc da.

    Đằng sau không có tiếng động nữa. Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn sang, Bạch Mặc cắn môi, khóe mắt đỏ hoe, dáng vẻ không chịu được.

    Dáng vẻ đó của cậu có phần đáng thương, nhưng… Nhạc Phương Chích không miêu tả được, tóm lại sẽ khiến người ta nghĩ đến một vài thứ không rõ ràng và đen tối.

    Đúng lúc người thợ xoa đến bẹn đùi, cảm giác kỳ lạ trong gian tắm rửa trước đó lại tới, còn mãnh liệt hơn. Nhạc Phương Chích cảm thấy mình trướng đau.

    Bạch Mặc bên kia vẫn đang giãy giụa tránh né khăn tắm kỳ của người thợ, bởi vì cũng xoa đến chỗ đó. Nhạc Phương Chích nhìn thấy rõ ràng, người gặp sự cố không chỉ có một mình hắn.

    Hắn quay đầu nhìn mình chằm chằm, phản ứng duy nhất là xấu hổ.

    Người thợ tắm kỳ cho hắn không hề cảm thấy kinh ngạc, còn hơi bùi ngùi: “Suy cho cùng là tuổi trẻ mà.” Y vỗ vỗ Nhạc Phương Chích, ra hiệu phía này xoa xong rồi, phải đổi sang phía khác.

    Sau đó dần dần ổn hơn. Lực tay của thợ tắm kỳ rất mạnh, gân cốt toàn thân Nhạc Phương Chích được xoa bóp một lần, chút tai nạn kia cũng ngừng lại.

    Con người không thể nhàn hạ, Nhạc Phương Chích yên lặng tổng kết. Một khi nhàn hạ sẽ dễ mắc lỗi, vẫn phải bận rộn mỗi ngày, làm việc kiếm tiền mới hợp lý.

    Nhân viên bóp lưng cho hắn một lượt, toàn thân Nhạc Phương Chích hoàn toàn thả lỏng ra. Cuối cùng hắn lười biếng đứng lên, nói cảm ơn nhân viên, sau đó dẫn Bạch Mặc quay về gian tắm rửa dội ghét. Dội ghét xong, quay lại phòng tắm hơi sấy khô bản thân, tìm nhân viên phục vụ lấy áo tắm và dép lê dùng một lần, xem như việc đã làm xong.

    Bạch Mặc có phần chưa hiểu gì.

    Nhạc Phương Chích duỗi lưng, về phòng thay quần áo lấy điện thoại ra. Thời gian vừa khớp, hắn kéo Bạch Mặc: “Đi! Đi ăn tự phục vụ!”

    Hai người rời khỏi khu tắm rửa, đi đến nhà ăn tự phục vụ ở tầng một.

    Bởi vì đúng vào ngày lễ, các món ăn ở nhà hàng tự phục vụ nhiều hơn ngày thường. Trên cơ bản có đủ trung tây nam bắc, tùy khách lấy dùng, nhưng cũng quy định lượng thức ăn của một người không thể vượt quá một đĩa. Có vài món ăn đắt đỏ, dựa vào thẻ cầm tay mỗi người chỉ có thể nhận một phần.

    Hai người ăn chỗ này một ít, chỗ kia một ít, cơ bản đã no rồi, bởi vì món ăn ở đây thực sự rất phong phú.

    Ăn bữa tối xong, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi tản bộ ở xung quanh để tiêu thực. Trên tầng trung tâm tắm rửa có đủ thứ, rạp chiếu phim, phòng bi-a, phòng chơi cờ và bài, thậm chí còn có khu giải trí cho trẻ em và khu mua sắm. Họ hưởng thụ xoa bóp chân trong khu dưỡng sinh một lúc, phát thanh ở sảnh nói buổi chiều mời nghệ sĩ tới diễn, có thể dùng thẻ cầm tay đến xem. Hình như là một lớp Nhị nhân chuyển[2] gần đây rất nổi tiếng trong nhà hát địa phương.

    [2]


      Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc có xem Nhị nhân chuyển không, Bạch Mặc tỏ ý không xem. Thế là Nhạc Phương Chích làm chủ, hai người lên khu nghỉ ngơi ở trên tầng đặt một gian phòng nhỏ.

      Phòng tiêu chuẩn đã hết, chỉ còn phòng giường lớn. Nhạc Phương Chích càu nhàu, quản đốc hơi áy náy, bảo là hôm nay thực sự đông người quá. Những năm này có vẻ như không thịnh hành ăn tết ở nhà nữa, trung tâm tắm rửa có khá nhiều du khách từ phương Nam tới đây, vì dừng chân ở đây rẻ hơn khách sạn, điều kiện tốt về mọi mặt.

      Nhạc Phương Chích nói vậy các chị không về nhà ăn Tết à? Quản đốc cười một tiếng, nói rằng đợi đến mùa ế khách lại về. Nếu bây giờ về cũng không dễ mua vé, ở lại còn có thể kiếm thêm tiền tăng ca.

      Cô đưa cho Nhạc Phương Chích ấm nước trà, nói cho hắn biết tất cả đồ ăn thức uống còn sót lại tại khu tự phục vụ bên ngoài phòng riêng đều có thể lấy dùng, quét thẻ cầm tay là được.

      Nhạc Phương Chích ra ngoài lấy một đống hạt dưa và hạt dẻ cười, còn có hai lon bia. Thật ra hắn đã cai thuốc cai rượu, nhưng tết nhất mà, phá giới một lần cũng không sao.

      Trên TV đang chiếu đêm hội mùa xuân rất vui vẻ, Bạch Mặc co ro ở trên giường, đã ngủ rồi.

      Tắm rửa thực sự thoải mái, tiêu hao thể lực cũng là thật.

      Mặc dù trong phòng ấm áp, nhưng Nhạc Phương Chích vẫn tìm cái chăn đắp lên cho cậu.

      Hắn chỉnh nhỏ âm lượng TV, dựa bên cạnh Bạch Mặc xem đêm hội mùa xuân. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, còn có tiếng còi xe inh ỏi.

      Đúng là rất náo nhiệt, nhưng cũng rất yên tĩnh.

      Trong lúc đó Nhạc Phương Chích ngủ một lúc, khi tỉnh lại đã sắp nửa đêm. Truyền thống đón giao thừa ở địa phương là phải ăn sủi cảo, hắn dự định đến nhà hàng xem thử.

      Trung tâm tắm rửa quả nhiên phục vụ chu đáo, sủi cảo ở nhà hàng tự phục vụ vừa mới ra nồi. Nhạc Phương Chích dùng đĩa giấy đựng mấy cái bánh sủi cảo nhân tam tiên, đổ xì dầu và dấm sau đó cẩn thận bưng về.

      Trên hành lang của khu phòng riêng không có nhiều người. Hắn đẩy cửa ra, lại phát hiện trong phòng có một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy, đang cúi đầu nhìn Bạch Mặc trên giường.

      Nhạc Phương Chích nhíu mày: “Làm gì đấy!”

      Người kia nhìn hắn một cái, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh ơi, có chăm sóc sức khỏe bằng tinh dầu không?”

      Nhạc Phương Chích nhanh chóng xua tay: “Không chăm không chăm… mau đi ra ngoài…”

      “Tết nhất mà… làm đi.”

      Nhạc Phương Chích sầm mặt: “Cô còn nấn ná tôi sẽ khiếu nại.”

      Người phụ nữ bĩu môi một cái, lắc mông đi ra ngoài.

      Nhạc Phương Chích vội vàng khóa trái cửa lại.

      Tiễn vị khách không mời mà đến, hắn lập tức cúi đầu nhìn Bạch Mặc.

      Bạch Mặc vẫn duy trì tư thế khi Nhạc Phương Chích đi ra ngoài, ngủ rất say.

      Cậu trai ngủ thiếp đi trông yên tĩnh và dịu dàng lạ thường, lại như trở nên nhỏ hơn. Tay chân của cậu trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, miệng màu đỏ nhạt hơi hé ra, dáng vẻ không hề phòng bị.

      Nhạc Phương Chích đột nhiên cảm thấy miệng rất khô.

      Cả ngày hôm nay hình như hắn có gì đó không bình thường. Chắc chắn là trung tâm tắm rửa nóng quá, hoặc là bữa tối tò mò ăn một miếng thịt hươu, cũng có thể là hai lon bia kia…

      Nhạc Phương Chích phiền muộn cào mái tóc ngắn cũn của mình, miễn cưỡng ăn hai cái sủi cảo.

      Hắn uống hơn nửa chai nước khoáng, lại xem TV một lát. Không biết bấm phải chỗ nào trên điều khiển từ xa, trong TV nhảy ra một bộ phim ngoại ngữ, nam nữ chính ôm nhau, hôn đến là khó tách khó rời.

      Nhạc Phương Chích gần như thẹn quá thành giận tắt TV đi. Cho đến khi hắn tắm nước lạnh quay về, trên người vẫn còn lại cảm giác châm lửa nhỏ sẽ từ từ cháy lên.

      Nhạc Phương Chích nằm đưa lưng về phía Bạch Mặc, thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ thò tay xuống dưới.