Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 27



Ông chủ làm cửa sổ thép ở trên phố gửi hộp tiền mới hàn cho Nhạc Phương Chích. Lần này hộp tiền đổi thành inox, nặng trình trịch, bên cạnh còn hàn thêm hai cái quai sắt có thể xâu xích qua. Nhạc Phương Chích buộc chặt hộp tiền vững vàng ở trên mặt bàn, tên trộm nào có thể trộm đi xem như kẻ đó giỏi.

Mùa xuân ngắn ngủi đến rồi lại đi, thời tiết nói nóng là nóng ngay lập tức. Trên phố Cát Tường có mấy cửa hàng đã đổi chủ, trong đó bao gồm cả cửa hàng bánh nướng tào phớ kia.

Ông chủ mới là cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, sau khi trang trí lòe loẹt một hồi, cửa hàng Xiên Xiên đã khai trương. Việc kinh doanh có vẻ khá tốt, khách hàng cũng toàn là thanh niên.

Trong lòng Nhạc Phương Chích ít nhiều hơi không tán thành, hắn nhớ bánh nướng tào phớ của nhà họ Điền. Trên phố Cát Tường đã mở hai cửa hàng bánh nướng tào phớ khác, tiếc rằng hương vị đều bình thường. Nhạc Phương Chích ăn một lần và không muốn ăn lần hai.

Ẩm thực ở địa phương có hai hướng luôn có nhiều hàng quán. Một là lẩu, bởi vì mùa đông rất dài, mọi người đều thích ăn thịt dê nướng chống lạnh; hai là đồ nướng, từ khi ấm áp đến khi vào thu, luôn có mùa thịnh vượng ba bốn tháng.

Lúc trời lạnh Lão Phú kinh doanh quán lẩu của y trên phố Cát Tường, trời vừa ấm lên sẽ chạy đến con phố nào đó ở ven sông, ở đó y có một quán đồ nướng, nếu vào mùa đắt hàng mà quản lý tốt, thu nhập rất khả quan.

Bên cạnh Nhạc Phương Chích thiếu một người bạn để tán gẫu, lại không kịp cảm thán vì bây giờ hắn thật sự rất bận. Theo lý thuyết, trời nóng người mua lương khô sẽ ít hơn trời lạnh, nhưng vì các nơi liên hệ hắn giao hàng càng ngày càng nhiều, cho nên thu nhập không giảm mà còn tăng lên.

Trong cửa hàng chỉ có mấy người, ngày nào cũng mệt bở hơi tai. Tiểu Trịnh là người đầu tiên càu nhàu, nói rằng không muốn làm nữa, thực sự không chịu được. Nhạc Phương Chích tính toán sổ sách sau đó tăng lương cho họ. Tiền lương trong vùng không cao, bồi bàn trong nhà hàng một tháng thu nhập hơn hai nghìn tệ, cửa hàng nhỏ chỉ có thể trả hơn một nghìn. Cửa hàng lương khô tuy mệt, nhưng thu nhập cao gấp đôi bồi bàn bình thường hoặc là phụ bếp. Hơn nữa nếu thật sự nói kỹ, làm bồi bàn hoặc phụ bếp ở trong nhà hàng buôn bán thịnh vượng cũng vất vả như ở đây. Dù sao cửa hàng lương khô đóng cửa muộn nhất là sáu giờ hơn mỗi ngày, mà các nhà hàng trên phố Cát Tường đều sẽ mở đến nửa đêm.

Nhạc Phương Chích nghe cậu ta tán gẫu với nhân viên giao hàng và nhân viên giao thức ăn ở lân cận, có vẻ như rất ghen tị với thu nhập của người ta, hở ra là có tâm tư đi ăn máng khác. Mấy người kia đều tỏ ý không dễ làm đâu, thu nhập được nói trong tin tức là tình trạng lý tưởng, trên thực tế phần lớn một người không chạy được nhiều đơn như vậy, vả lại nếu làm mất hàng hoặc đến trễ, một lời khiếu nại sẽ bị trừ hết tiền. Tiểu Trịnh nghe xong lại bắt đầu do dự. Kết quả chưa đến hai ngày, có nhân viên giao thức ăn trên phố Cát Tường đi ngược chiều đụng hỏng một chiếc xe sang trọng, cảnh sát giao thông xử lý sự cố, phán quyết nhân viên giao thức ăn chịu hoàn toàn trách nhiệm. Người lái xe kia khóc lóc nỉ non, không bao giờ thấy cậu ta trên phố Cát Tường nữa, sau này cũng không biết thế nào.

Thế là tâm tư rời đi của Tiểu Trịnh hình như đã dập tắt.

Thật ra Nhạc Phương Chích cũng không có ý kiến gì với cậu ta về chuyện này. Ai không muốn có cơ hội kiếm nhiều tiền hơn chứ.

Bản thân Nhạc Phương Chích cũng suốt ngày tính toán vấn đề kiếm sống mà. Bởi vì lượng đặt hàng quá lớn, hắn mua một chiếc xe tải nhỏ đã qua sử dụng, một ngày ra ngoài ba chuyến giao thức ăn khô cho khách hàng. Mỗi ngày đếm không hết phải chuyển bao nhiêu thùng, leo bao nhiêu cầu thang. Đơn đặt hàng tăng mạnh, bây giờ mỗi ngày đều phải bận rộn đến mười một mười hai giờ đêm mới được nghỉ ngơi. Sáu bảy giờ tối hai người làm thuê đã tan làm, chuyện còn lại đều do hắn và Bạch Mặc làm.

Có những lúc muốn thân mật một chút, nhưng thường chưa kịp duỗi tay ra thì người đã ngủ rồi, vì thế sau xao động ngắn ngủi hắn và Bạch Mặc bị ép thanh tâm quả dục trở lại. Cũng may mệt mỏi nhưng mệt một cách cam tâm tình nguyện. Bây giờ, thời điểm Nhạc Phương Chích vui vẻ nhất trong ngày là ăn cơm chiều với Bạch Mặc, đó là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi mỗi ngày.

Về cơ bản Bạch Mặc đã ôm lấy việc nấu cơm, Nhạc Phương Chích cảm thấy đầu lưỡi mình thậm chí bị cậu nuôi kén ăn rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, họ bận từ đầu xuân đến cuối hè. Tháng bảy âm lịch, dân thường gọi là tháng cô hồn, rất nhiều người địa phương đều muốn cúng mộ trước và sau lễ hội ma, chùa chiền và các nơi cúng thần khác cũng giống vậy. Đơn hàng trái cây cúng trong cửa hàng xếp mãi đến mười lăm tháng bảy.

Hôm rằm tháng bảy, cửa hàng màn thầu không mở cửa bán. Một là máy móc không thể dùng mãi, cần dừng lại bảo dưỡng; hai là Nhạc Phương Chích cũng muốn nghỉ xả hơi.

Hắn và Bạch Mặc dậy rất sớm, sắp xếp gọn gàng đồ cần giao, đi giao trái cây cúng và màn thầu trước khi chùa chiền mở cửa. Trên đường Bạch Mặc nói muốn ăn mì sợi, hiếm khi cậu nói mình muốn ăn gì, Nhạc Phương Chích không có lý do để từ chối, cho nên họ đi ăn mì thịt bò và trứng kho xì dầu xem như bữa sáng. Đến lúc về lại bị tắc đường trên cầu vượt.

Thời tiết rất đẹp, lại là cuối tuần, dòng xe cộ đều đi đến bờ sông vì trong vùng thực sự cũng không có nhiều nơi thú vị. Xe lái rất chậm, lại thêm dọc đường đi phải giao hàng, thoáng cái buổi sáng đã trôi qua. Giữa trưa họ đi một vòng lớn trở về, trên xe chỉ còn lại một lô hàng cuối cùng, là màn thầu nở hoa to như cái chậu rửa mặt, làm cho nhà hàng cao cấp nào đó ở phía bắc phố Cát Tường. Khách sạn rất thông minh khi sử dụng màn thầu bột ngũ cốc[1] làm mánh lới quảng cáo trên menu, trên thực tế lại là mua màn thầu thành phẩm trực tiếp từ bên ngoài, kết quả giá thành lại giảm.

[1]


    Những nhà hàng này đều mở vào giữa trưa, mỗi ngày Nhạc Phương Chích sẽ đến giao một chuyến hàng. Tuyến đường giao hàng hằng ngày của hắn luôn là lái xe ra ngoài từ phố nam, đi một vòng, giao xong một phần cuối cùng này vừa lúc về nhà từ phố bắc. Ngày nào cũng như vậy.

    Xe dọc theo con đường phụ vòng đến sân sau nhà hàng rồi dừng lại, Bạch Mặc nhỏ giọng nói muốn đi vệ sinh, đầu bếp nhận hàng rất tốt bụng chỉ đường cho Bạch Mặc. Nhạc Phương Chích nhanh chóng gỡ hàng xong, cũng đi đến nhà vệ sinh.

    Nhà hàng có hai tầng, quy mô rất lớn, nhà vệ sinh tầng một đang quét dọn, Nhạc Phương Chích đành lên khu phòng riêng trên tầng hai. Không ngờ sau khi hắn ra ngoài rửa tay bên cạnh bồn rửa, bỗng nhiên nghe thấy có người do dự gọi hắn: “Ơ, Nhạc… Nhạc gì ấy nhỉ. Ông có phải người…”

    Nhạc Phương Chích quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đeo kính viền vàng ở sau lưng cách đó không xa, đang nhìn mình một cách không chắc chắn.

    Lúc này một người đàn ông khác ung dung đi ra từ bên trong, trông thấy Nhạc Phương Chích, cũng ngẩn người: “Nhạc Phương Chích?”

    Nhạc Phương Chích quan sát đối phương một lúc, hình như có chút ấn tượng mơ hồ, lại không nhớ gì cả. Hắn khách sáo nói: “Xin lỗi… anh là?”

    Người đàn ông đeo kính kia phản ứng trước: “À, đúng đúng đúng, Nhạc Phương Chích. Ông không nhớ hả? Tôi là Triệu Thần đây! Đây là Giả Ngọc Vĩ, lớp trưởng cũ của chúng ta, bây giờ là sếp Giả!”

    Nhạc Phương Chích đã không có ấn tượng sâu sắc với họ, nhưng vẫn khách sáo vài câu: “Quả thật đã nhiều năm không gặp.”

    Giả Ngọc Vĩ quan sát hắn một lát, nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Bây giờ anh Nhạc nhậm chức ở đâu vậy?”

    Nhạc Phương Chích cười một tiếng: “Tự kinh doanh, buôn bán nhỏ.”

    “À, tốt đấy. Cũng tới ăn cơm hả?”

    “Không. Tôi tới giao lương khô cho nhà hàng.” Nhạc Phương Chích nhìn đối phương chậm rãi rửa tay, biết rằng không cần phải trò chuyện tiếp nữa, vả lại chắc chắn Bạch Mặc vẫn đang chờ: “Tôi còn có việc khác, đi trước đây.”

    Ngoài mặt đối phương khách sáo nói: “Mọi người đang tụ tập, ông cũng tới ăn hai miếng đi.”

    Lời nói của hắn ta không hề có thành ý, rõ ràng chỉ có ý khiêu khích và xem thường người khác. Nhạc Phương Chích cũng lười lấy lệ: “Không cần, tôi đi ngay bây giờ.” Nói xong gật đầu với người đàn ông tên là Triệu Thần một cái và xoay người rời đi.

    Nhạc Phương Chích quay trở lại tầng dưới, Bạch Mặc không ở trong xe. Hắn hỏi thăm thì bảo vệ nói chưa thấy người đi ra, nên hắn đành phải quay lại nhà hàng đi tìm người. Tìm mãi lại thuận đường cũ quay về tầng hai.

    Đài phun nước nhỏ nhân tạo trong hành lang đang chảy nước róc rách, giọng nói của hai người vừa gặp phải lúc nãy truyền ra từ căn phòng khép hờ: “… Các ông đoán xem? Bọn tôi vừa mới gặp được Tháp Đen Lớn đấy!”

    “Tháp Đen Lớn nào?”

    “Nhạc Phương Chích chứ ai! Ông không nhớ…”

    “À là cậu ta…” Có người hoài niệm nói: “Sao không gọi cậu ta vào?”

    “Cậu ta không vào. Có thể là mất mặt. Nghe nói đi bóc lịch mấy năm, đoán chừng vừa được thả ra. Bây giờ đang giao hàng cho nhà hàng.”

    Lần này trong phòng đã nổ tung.

    “Chuyện đời khó lường. Ai cũng bảo cậu ta có tiền đồ tốt nhất, lúc trước có mấy nơi tranh nhau đòi cậu ta mà…”

    “Lúc đó tôi đã nói cậu ta không được.” Giả Ngọc Vĩ đắc ý: “Ngang bướng chết bầm, không làm người tốt. Suốt ngày bảy cái không phục tám cái không cam lòng, loại người này đi đâu cũng không đàng hoàng. Ông nhìn xem, giống như tôi nói rồi. Hầy, cũng xem như xã hội dạy cho cậu ta một bài học…”

    “Lúc đó cậu ta và Tạ Tranh thân nhất nhỉ, sao hôm nay Tạ Tranh cũng không đến?”

    “Được đề bạt rồi, bây giờ là người bận rộn…”

    Nhạc Phương Chích đứng ở bên ngoài phòng riêng một lúc lâu, sau đó xoay người đi.

    Đi qua hành lang, ở giữa gần thang máy có một đài phun nước rất lớn, bên dưới là một bể cá Kim Long. Bạch Mặc đang ngồi xổm ở bên cạnh bể xem cá đến mức xuất thần.

    Nhạc Phương Chích nhìn thấy cậu, một chút ấm ức trong lòng đã phai nhạt đi. Hắn không để ý đến ánh mắt khó hiểu của nhân viên phục vụ, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Mặc: “Đẹp không?”

    Bạch Mặc quay đầu cười với hắn và gật đầu một cái.

    Nhạc Phương Chích xoa tóc cậu: “Đợi có tiền chúng ta cũng nuôi mấy con chơi.”

    Bạch Mặc nghĩ một lát, lắc đầu: “To quá. Cá con là được.”

    Nhạc Phương Chích cười: “Dù sao cũng chọn cá em thích để nuôi.” Hắn nhìn thoáng qua thời gian: “Hay là hôm nay đi mua luôn?”

    Bạch Mặc lắc đầu, đứng lên.

    Họ quay lại xe, Nhạc Phương Chích lại không lái xe về nhà mà dẫn Bạch Mặc đến bờ sông. Họ ăn dịch sữa trộn thập cẩm và súp đỏ ở Natasha, còn có cải bắp cuốn, trong lá bắp cải mềm quấn cơm xào với thịt bò nấm và hành tây, lại được hấp trong cà chua tỏi băm và rượu vang đỏ, cuối cùng rưới một chút sốt sữa chua. Ăn vào nóng hổi và phong phú, làm cho người ta thỏa mãn.

    Ăn xong bữa cơm, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đến bờ sông. Nhà hàng cách công viên ven sông hơi xa, người bên ngoài bờ sông cũng rất thưa thớt.

    Hắn dẫn theo Bạch Mặc đi xuống, ngồi lên bậc thang gần nước sông. Nước sông thỉnh thoảng sẽ dâng lên một hai bậc thang, sau đó lại nhanh chóng rút xuống. Phần lớn thời điểm nước sông nhẹ nhàng, âm thanh gợn sóng cũng không nhanh không chậm. Bầu trời chiếu cả con sông thành màu xanh lam, ánh nước lăn tăn lấp lánh trong mảng màu lam.

    Nhạc Phương Chích mở chân ra, ngồi ở bậc thang đầu tiên sau lưng Bạch Mặc, đúng lúc ôm người vào lòng mình. Họ cùng nhìn mòng biển bay qua mặt nước, còn có cây cối xanh um tươi tốt và những căn nhà nhỏ màu đỏ tươi đẹp bên kia bờ. Thỉnh thoảng có thuyền chở khách chậm rãi lái qua, vạch ra hai đuôi én thoáng qua rồi biến mất trên mặt sông.

    Đời người có phải cũng ngắn ngủi như vậy không? Nhạc Phương Chích nghĩ, giống như những vệt nước sau con thuyền kia. Có thể đi rất thẳng, có thể rất ngoằn ngoèo, nhưng cuối cùng đều sẽ biến mất trong nước sông.

    Những suy nghĩ này quá đỗi đa cảm, thực sự khiến hắn không giống hắn. Nhưng Nhạc Phương Chích cảm thấy mình rất bình tĩnh khi suy nghĩ những điều này.

    Cuối mùa hè, gió ở bờ sông bắt đầu se lạnh, trong lòng Nhạc Phương Chích lại ấm áp. Hắn không nhịn được ôm Bạch Mặc chặt hơn.

    Dường như Bạch Mặc cảm nhận được những cảm xúc không cần dùng lời nói kia, thế là quay đầu lại sờ lên mặt Nhạc Phương Chích.

    Cậu rất tự nhiên khi làm những hành động này, ánh mắt dịu dàng, lại mang theo chút lo lắng. Nhạc Phương Chích nắm tay cậu, cũng tự nhiên hôn một cái. Đầu ngón tay của Bạch Mặc còn sót lại mùi thơm của bơ và mứt hoa quả.

    Nhạc Phương Chích chợt cảm thấy mình đói bụng. Không phải đói vì chưa ăn cơm, mà là loại đói chậm rãi dâng lên từ bụng dưới. Chẳng dữ dội, nhưng kéo dài và cháy bỏng, nhất định phải nuốt người trước mắt này vào mới có thể lấp đầy.

    Hắn vùi mặt vào trong cổ Bạch Mặc, hít thở một cách tham lam lại không muốn tách rời.

    Vệt nước sẽ biến mất, con người cũng thế. Nhưng luôn có một vài thứ có thể khiến cho khoảnh khắc ngắn ngủi kia trở nên khác biệt, chẳng hạn như con hải âu bay qua sông vào giờ phút này, chẳng hạn như người trong lòng vào lúc này.

    Buổi tối cuối hè hơi lạnh, dưới lớp chăn mỏng Nhạc Phương Chích hôn trán Bạch Mặc nhiều lần, chóp mũi cọ nhẹ vào hai má cậu. Bạch Mặc không nói gì, chỉ ôm chặt tấm lưng của Nhạc Phương Chích. Cậu như hoa lá sáng sớm, rung rinh trong gió nhẹ, chạm vào một cái là sương rơi.

    Cuối cùng thế giới đi xa. Nhạc Phương Chích ôm chặt Bạch Mặc, sung sướng nhễ nhại nghĩ rằng: Cuộc đời này đáng giá.