Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 38



Họ ở lại thành phố nhỏ ba ngày, cơ bản cũng chỉ đi dạo và ăn uống. Sáng sớm tờ mờ sáng, hai người quấn chặt áo lông, đến chợ nổi đi dạo một vòng trước. Vì là năm mới nên chợ nổi không mở, nhưng xung quanh có nhiều nơi bán đồ ăn, vẫn đủ cho họ thấy mới lạ. Ngoài đặc sản địa phương như nhân sâm, nhung hươu, kim chi, rượu gạo, trên gian hàng còn có rất nhiều tên đồ ăn chưa nghe nói bao giờ.

Bạch Mặc không chịu ăn canh tương thịt chó[1] và dồi lợn, Nhạc Phương Chích đi ăn thử sủi cảo khoai tây đen sì với cậu, còn có nhiều loại kim chi và cháo, bánh cá chấm gia vị khô và da cá cuốn cơm. Nơi này còn bán hạt phỉ nhỏ và hạt thông tươi, Nhạc Phương Chích mua một đống lớn, chuẩn bị mang về xem như đồ ăn vặt cùng Bạch Mặc.

[1]


    Hạt phỉ nhỏ chỉ to bằng hạt lạc, nhỏ hơn nhiều so với loại “hạt phỉ Mỹ” thường bán ngoài chợ, hình dạng cũng nhọn, có vẻ hơi khó bóc. Trên thực tế ăn hạt này cũng rất phiền phức, cho dù quầy bán tốn sức rang cho nó tách ra một khe nhỏ, nhưng nếu ai khờ khạo bóc bằng móng tay chắc chắn chỉ “ăn đau” thôi.

    Nhạc Phương Chích mua một cái kìm nhỏ sạch sẽ, kẹp từng hạt một, quả bên trong lớp vỏ dày cũng nhỏ tí. Chà xát một chút, lớp vỏ lụa màu nâu đã rơi ra, để lộ hạt màu vàng bơ. Hương vị của quả phỉ này đậm đà hơn quả phỉ to rất nhiều, ăn cũng cứng và giòn hơn, nhai vài cái miệng đã đầy mùi thơm của quả phỉ.

    Bạch Mặc bưng nhân quả phỉ không nỡ ăn, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu, giục cậu nhanh ăn đi, quả phỉ vừa bóc mới là ngon nhất. Bản thân Bạch Mặc ăn một hạt, nhưng phải nhét cho Nhạc Phương Chích hai hạt.

    Cuối cùng Nhạc Phương Chích lắc lắc tay, buông cái kìm ra, món ngon nhưng phiền phức, tốt nhất là để khi nào có thời gian lại ăn. Ra ngoài một chuyến không dễ dàng, họ còn có rất nhiều món ngon khác muốn nếm thử.

    Mai cua to như cái chậu rửa mặt, ăn hết thịt cua còn có thể trộn cơm trắng nóng hổi với gạch cua, thêm rong biển và vừng. Mì kiều mạch cay xào với hến vỏ hoa, thịt ốc biển và mực, sợi mì vừa mềm vừa dai, nước canh vừa cay vừa tươi. Cơm canh thịt bò đặc chế từ thịt bò bản địa, khi ăn phải nếm nước dùng trước, sau đó thêm tương ớt, lại nếm súp đỏ, cuối cùng từ từ đổ cơm vào, ăn cả cơm cả canh cùng với một vài món chua chủ quán tặng kèm, một phần lớn mười mấy đồng. Còn có sò biển khổng lồ vừa nướng vừa cắt thịt ra ăn, còn lại vỏ sò và nước, bỏ vào một ít mì sợi và tương ớt, nướng chín xèo xèo trên lửa than, lại trở thành món chính ngon tuyệt.

    Ngoài cơm trộn nồi đá nổi tiếng cả nước, bánh bao nhân rau thịt cũng là món truyền thống mà người dân ở đây thích ăn. Thịt bò nướng chín hoặc là thịt ba chỉ nấu chín, chấm gia vị khô hoặc tương, thêm lát tỏi, ớt tươi và cơm trắng, quấn trong lá tía tô hoặc trong rau xà lách. Cắn một miếng, rau củ thanh mát đúng lúc giải ngán dầu mỡ của thịt, lại có thể khiến người ta nếm được vị thịt rất ngon, bất tri bất giác sẽ ăn rất nhiều.

    Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc còn đi ăn lẩu bạch thuộc thịt ba chỉ. Bạch tuộc sau khi nấu chín vừa mềm vừa tươi, khiến người ta không dừng đũa được, không được hoàn hảo đó là thực sự cay quá. Bạch Mặc bị cay đến độ nước mắt rưng rưng, uống rất nhiều rượu gạo ngọt trong quán, sau cùng lại hơi say. Ông chủ cực kỳ khó hiểu, nói rằng rượu gạo sao có thể say được, rượu gạo đâu được tính là rượu.

    Mùa đông đường trơn, Nhạc Phương Chích sợ cậu đi không vững nên cõng cậu về. Bạch Mặc say thật, nửa đường bắt đầu nằm sấp trên lưng Nhạc Phương Chích nhỏ giọng hát hí khúc, hát lộn xộn, hình như là tiếng địa phương, cũng không hiểu cậu đang hát gì.

    Nhạc Phương Chích dựng thẳng lỗ tai, chỉ nghe được “gì mà bao nhiêu con đường, mười vạn tám ngàn nghe không rõ”. Nhưng Bạch Mặc như thế rất thú vị, cứ ôm cổ hắn không buông tay, chân cũng vòng quanh thắt lưng Nhạc Phương Chích, lần này lại trông giống bạch tuộc thành tinh.

    Ăn bạch tuộc xong, sao người lại giống như bạch tuộc vậy? Nhạc Phương Chích thầm ngờ vực trong lòng, tay lại xốc Bạch Mặc lên, để cậu nằm sấp vững hơn.

    Trở về còn nghiêm trọng hơn, hệ thống sưởi của khách sạn rõ ràng có đủ, nhưng Bạch Mặc uống nước xong, nằm trên giường một lát lại chui vào trong ngực Nhạc Phương Chích. Chui vào cũng không thành thật, bắt đầu hôn từng chút lên cổ Nhạc Phương Chích. Khi say, cậu lại không hề mắc chứng cuồng loạn, những nụ hôn kia cũng rất nhẹ, giống như con vật nhỏ thân mật với con người. Nhạc Phương Chích sờ cậu với ý nghĩ xấu, cậu cũng chỉ mở to đôi mắt mông lung, không mảy may biết thẹn thùng và tránh né.

    Hai tay Nhạc Phương Chích túm lấy vạt áo, lưu loát cởi quần áo của mình ra, chưa cởi xong thì đột nhiên cảm giác ngực mình nhói một cái như bị kim đâm. Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, phát hiện Bạch Mặc đang nhổ lông ngực hắn.

    Nhạc Phương Chích chả hiểu đầu cua tai nheo gì, đành phải khẽ nắm lấy tay Bạch Mặc, nhưng Bạch Mặc cố chấp đổi sang ta khác nhổ tiếp, vừa nhổ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm với âm thanh mơ hồ: “Không cần lông.”

    Nhạc Phương Chích dở khóc dở cười.

    Ăn cay quá, cuối cùng Nhạc Phương Chích vẫn không nỡ để Bạch Mặc chịu tội, vì trong lòng vui vẻ nên những chuyện đó cũng không quan trọng nhất. Bạch Mặc bị Nhạc Phương Chích lừa gạt, hai người điên đảo cho nhau ăn thêm một bữa nữa, sau đó ôm nhau ngủ đến sáng.

    Sáng sớm Bạch Mặc tỉnh dậy, nhớ lại chuyện ngày hôm qua lại xấu hổ rất lâu.

    Nhưng chuyện đó để nói sau.

    Kết thúc kỳ nghỉ, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ đặc sản, một lần nữa quay về bận rộn với công việc.

    Ăn tết xong, mùa xuân đang tới gần, thời tiết ấm lên, trên đường náo nhiệt trở lại. Vào mùa đông, chợ sáng ở phố Cát Tường khó tránh khỏi hơi ế ẩm, sau khi xuân về hoa nở, chợ sáng càng ngày càng mở rộng quy mô. Mọi người gọi nơi này là “Chợ sáng phố Cát Tường”, không phải vì chợ sáng chỉ có trên phố Cát Tường, mà vì phố Cát Tường là điểm xuất phát và biểu tượng của cả chợ sáng. Từ phía nam phố Cát Tường đi về phía đông là ô phố[2] rất rộng, trên đường cái đều là các gian quầy hàng.

    [2]


      Trên phố Cát Tường có rất nhiều loại rau củ quả và đồ ăn sáng, đi về hướng đông lại đa dạng hơn. Chẳng hạn như trên đường Tam Đa bán hoa, chim và cá, vào mùa đông quạnh quẽ đến nỗi không có lấy một người đi đường, cỏ xuân vừa xanh, tiểu thương lập tức xuất hiện không biết từ nơi nào, chất đầy bể cá và chậu hoa trong cái ngõ hẹp. Hay như trên đường Ngũ Phúc bán đồ linh tinh hằng ngày, từ nồi, bát, muôi, chậu đến quần áo bốn mùa, cần gì có đó.

      Nhưng thú vị nhất hẳn là chợ đồ cũ trên đường Song Toàn. Người địa phương gọi nơi đây là “Chợ phế phẩm” vì nơi này đều bán đồ cũ, trong đó có rất nhiều phế phẩm mà mọi người lục trong nhà ra, lấy ra xem có thể đổi một chút tiền mua rau không.

      Chợ đồ cũ đương nhiên có đủ loại đồ cũ, có tranh chữ đồ cổ, cũng có quần áo cũ giày cũ, chính vì cái gì cũng có cho nên luôn rất náo nhiệt. Có người rảnh rỗi đi dạo xem những thứ mới lạ, có người ham rẻ mua đồ cũ, cũng có người kinh doanh liên quan sẽ đến đó “đào bảo vật”.

      Một buổi sáng Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc đến giao trái cây cúng trở về, đúng lúc đi ngang qua đó, thấy Bạch Mặc tỏ vẻ tò mò, Nhạc Phương Chích bèn đi dạo với cậu một lúc. Ngày đó cũng rất trùng hợp, có người đàn ông đeo kính đến chợ đồ cũ, trải ga giường trên mặt đất, xếp rất nhiều sách cũ lên trên để bán.

      Khá nhiều trong đó là tập tranh, cũng có nhiều sách lớn, vừa nhìn đã biết sẽ không rẻ. Bạch Mặc ngồi xổm xuống, cẩn thận cầm lấy một quyển, lật xem kỹ càng, Nhạc Phương Chích cũng cúi đầu xem với cậu.

      Người đàn ông đeo kính kia nói chuyện phiếm với chủ gian hàng bên cạnh. Đối phương khuyên anh ta sắp xếp đồ đạc gọn gàng hơn, khách hàng cũng dễ lật xem hơn đúng không?

      Người đàn ông đeo kính kia lại thờ ơ, nói rằng bán được thì bán, nếu không bán được anh ta sẽ mang đến quán đồng nát. Công việc bận rộn, không có thời gian suốt ngày nghĩ xem xử lý những thứ này như thế nào.

      Nhạc Phương Chích ngẩng đầu lên khỏi một bộ liên hoàn họa của truyện Thủy Hử, nhìn anh ta một cái.

      Nghe tới nghe lui, hóa ra là có giáo sư già của Học viện Mỹ thuật qua đời, để lại một căn phòng sách. Con cháu vội vàng phân chia tài sản xong, còn lại một đống sách này lại không có chỗ sắp xếp, quyên góp cho nhà trường nhưng nhà trường không cần; tặng cho người khác cũng không được nhiều. Về sau hỏi thăm được nơi này có chợ đồ cũ, định bán được bao nhiêu thì bán, không bán hết thì vứt thôi.

      Có ích lợi gì chứ, người bán sách kia phàn nàn. Tiền để lại không nhiều, hóa ra dùng hết vào những thứ này. Không có chỗ giữ lại, vứt đi lại cảm thấy không tốt lắm, rõ là phiền phức.

      Nhạc Phương Chích không phải người trí thức, lúc đi học vừa đọc sách đã ngủ gà ngủ gật, nếu không cũng sẽ không đến trường thể thao sớm. Nhưng hắn lại rất thích đọc liên hoàn họa.

      Từ đầu đến cuối, mắt Bạch Mặc nhìn chăm chú vào một quyển sách tra cứu khác, đều là sách minh họa các tác phẩm điêu khắc nổi tiếng, cũng có sách dạy kỹ thuật điêu khắc. Cậu sờ quyển này, lại sờ quyển kia, cơ man là sách, hình như quyển nào cũng không nỡ buông tay.

      Nhạc Phương Chích nhỏ giọng hỏi cậu: Muốn mua à? Muốn mua thì mua.

      Thế là Bạch Mặc ôm lấy một đống sách kia.

      Nhạc Phương Chích lấy ba quyển truyện tranh, cò kè mặc cả với chủ sạp một lúc, cuối cùng đạt được mức giá cả hai bên đều vừa ý. Bạch Mặc trả tiền.

      Nhạc Phương Chích biết tại sao Bạch Mặc luôn muốn mua những quyển sách này: bây giờ lúc rảnh rỗi Bạch Mặc sẽ làm tượng người, nhưng có vẻ như không được suôn sẻ. Lúc cậu mày mò những thứ này có đôi khi rất giống đứa trẻ đang chơi, thử chỗ này thử chỗ kia, thử không được cũng không sao, dù sao cũng không phải mang ra bán.

      Nhạc Phương Chích ở cạnh cậu, phát hiện cậu rất thích những thứ này, cũng có thể bình tĩnh đẽo gọt.

      Cuộc sống của Bạch Mặc luôn vô cùng đơn giản, hình như không có sở thích gì đặt biệt. Nhạc Phương Chích mua cho cậu một cái điện thoại, bình thường cậu chỉ cầm điện thoại đọc tin tức, hoặc xem video ấm áp thú vị, hoặc là mấy chương trình dạy nấu ăn, xem hết sẽ tự đến phòng bếp thử, thành phẩm nhìn còn đẹp hơn chương trình quay.

      Thoạt nhìn Bạch Mặc có phần không ăn nhập với thế giới bên ngoài, thật ra lại có nét đẹp tâm hồn.

      Mỗi lần Nhạc Phương Chích nhận ra những điều này, sẽ dâng lên một sự thương tiếc khác với cậu.

      Hắn nghĩ rằng trước đây có lẽ cuộc sống của Bạch Mặc không tốt, nếu cuộc sống tốt hơn, với trí thông minh của cậu, chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.

      Nhạc Phương Chích đã cẩn thận chứng thực với Bạch Mặc, mới biết được cậu nghỉ học từ cấp ba. Hắn hỏi cậu có muốn quay lại trường học không, Bạch Mặc lắc đầu như trống bỏi. Vì trông cậu vừa đau lòng vừa buồn bã, Nhạc Phương Chích chỉ có thể gác lại và an ủi cậu, những đề nghị kia cũng chưa được giải quyết.

      Nhạc Phương Chích luôn muốn làm gì đó cho Bạch Mặc, nhưng có vẻ chỉ cần ở bên cạnh hắn là Bạch Mặc đã rất hài lòng. Nhạc Phương Chích chỉ có sự nhiệt tình, nhưng mãi không có cơ hội thực hiện.

      Cho nên một khi Bạch Mặc tỏ ra thích thú với thứ gì đó, trong lòng Nhạc Phương Chích cũng cảm thấy vui mừng, sẽ liên tục thỏa mãn cậu. Trên thực tế những thứ đó không hề tốn sức, bởi những gì Bạch Mặc muốn thực sự quá ít.

      Trước kia Nhạc Phương Chích cảm thấy cậu giống bông hoa khó nuôi sống nhất, phải nơm nớp lo sợ chú ý mọi lúc. Bây giờ lại cảm thấy Bạch Mặc rất dễ nuôi sống, cho chút ánh mặt trời và mưa móc, bản thân cậu sẽ lặng lẽ nở hoa.

      Có lẽ tài liệu giảng dạy thật sự có ích, dù sao thì một tuần sau đó, cuối cùng Bạch Mặc đã nặn ra người tí hon y theo dáng dấp, là Quan Âm nâng Tịnh Bình. Quả thực khi giao trái cây cúng họ qua lại chùa chiền nhiều, Bồ Tát là pho tượng thường thấy nhất.

      Bạch Mặc rất vui, chạy tới cho Nhạc Phương Chích xem. Nhạc Phương Chích không hề tiếc lời khen cậu một hồi, Bạch Mặc lại bắt đầu đỏ mặt.

      Thật ra cho dù nặn cái gì, nặn thành hình gì đều không quan trọng, Nhạc Phương Chích nghĩ: chỉ cần Bạch Mặc vui vẻ là được.

      Hắn cố ý bớt thời gian đóng một kệ nhỏ trên tường trong phòng bắc để đặt sách cho Bạch Mặc, còn có người tí hon làm từ bột mì, những đồ chơi nhỏ mua khi ra ngoài chơi và hàng mẫu trái cây cúng. Bạch Mặc còn mua khung hình, đến một tiệm in gần đó in những tấm ảnh họ chụp lúc ra ngoài chơi sau đó cho vào khung ảnh. Khung ảnh có thể đặt trên kệ, có cái được cậu đóng trên tường.

      Thế là căn phòng nhỏ xưa này chỉ để thờ thần và làm việc, dường như trở nên nhẹ nhàng và sinh động hơn nhiều.

      Tiểu Tuệ rất ao ước, nói rằng sau này mình có nhà, cũng phải đóng một cái kệ nhỏ trên tường như thế. Cuối cùng bẻ ngón tay tính xem mình còn phải mất bao lâu mới có thể tiết kiệm được khoản tiền trả trước.

      Nhạc Phương Chích trò chuyện với cô một lát về giá nhà lân cận, Tiểu Tuệ đột nhiên nhớ ra gì đó, nói là hôm ấy em đến chỗ môi giới nhà cửa đã gặp Tiểu Trịnh.

      Nhạc Phương Chích thuận miệng nói, lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang làm gì?

      Tiểu Tuệ lưỡng lự nói: Cậu ta nói là đang làm ăn lớn, nhưng nhìn dáng vẻ đó của cậu ta em thấy không giống lắm. Cậu ta còn muốn kể chuyện kinh doanh của cậu ta với em, nhưng em vội về bán màn thầu nên cũng không nghe.

      Nhạc Phương Chích lắc đầu, không phát biểu ý kiến gì. Hắn nghĩ, nếu lần sau mình gặp Tiểu Trịnh phải hỏi cậu ta mới được, xã hội bây giờ nhiều lừa đảo lắm, đừng để người ta lừa.

      Tiếc là sau đó Tiểu Trịnh chưa từng xuất hiện, thời gian thoáng cái đã đến mùa hè.