Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 3: Trò cá cược ngu ngốc



Buổi sáng ngày hôm sau, khi Tô Thước đến trường thì đã nhìn thấy Bàng Linh và Châu Tiểu Á, vốn dĩ anh còn định sẽ nói rõ mọi chuyện với cô, vì ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Chung Tín, thì anh đã có cuộc trò chuyện với Tô Nhiễm.

Hiển nhiên thì anh cũng nói về biểu hiện của Châu Tiểu Á cho cô ấy nghe, lúc này thì Tô Nhiễm đã chắc chắn Châu gia không nghi ngờ anh, mà Châu Tiểu Á cũng không phải tai mắt của Châu Chí Tường cài đến ở bên anh nhằm điều tra anh. Vì thế nên lý do để một cô gái đối tốt với anh chỉ có một, đó là Châu Tiểu Á đã thích rồi.

Buổi tối đó khi Tô Thước nghe vậy thì anh cũng có chút bất ngờ và suy nghĩ. Nói thế nào thì Châu Tiểu Á cũng là học trò của anh, hơn nữa công việc của anh và của gia đình cô cũng đối lập nhau, vì thế họ sẽ không kết quả. Để tránh Châu Tiểu Á càng lún càng sâu thì Tô Thước đã quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với cô vào ngày hôm nay.

Nhưng lúc anh nói chuyện đó với Tô Nhiễm thì cô ấy còn cho rằng anh nên chuẩn bị một món quà để xin lỗi, nói sao thì những ngày này anh đã hiểu lầm con gái nhà người ta nhiều như vậy mà. Hiển nhiên thì Tô Thước là người mù mịt về tình cảm, nên khi Tô Nhiễm nói vậy thì anh ấy cũng có lý và đồng ý chuẩn bị cho cô một hộp cơm trưa.

Nhưng ngay lúc này thì anh lại vô tình nghe được một đoạn đối thoại nhỏ của Bàng Linh và cô, anh cũng không biết tại sao, nhưng anh không rời đi mà còn đứng ở một góc để nghe lén.

- Tiểu Á à, cậu cũng đâu cần vì mấy ly trà sữa mà dấn thân vào hố lửa chứ.

- Chỉ là cưa đổ Chủ nhiệm thôi mà, đương nhiên tớ không thể bỏ qua được, thầy ấy cũng không phải không có trái tim.

Nghe đến đây thì ánh mắt của Tô Thước lại lạnh nhạt đi vài phần, anh đưa hộp cơm trên tay lên, sau đó thì cười khinh bỉ, hóa ra là anh đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, nói sao thì Châu Tiểu Á cũng là thiên kim cành vàng lá ngọc, làm sao có chuyện cô thích anh chứ.

Ngay lúc này, hộp cơm trên tay cũng rơi xuống đất, còn Tô Thước thì nhanh chân rời đi. Nhưng tiếc hộp cơm rơi xuống đã thu hút sự chú ý của Bàng Linh và Châu Tiểu Á, nhưng rồi họ cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục đi vào lớp. Bàng Linh lại nói tiếp:

- Châu Tiểu Á, có phải cậu thật sự thích chủ nhiệm rồi không? Dáng vẻ bây giờ của cậu không giống như chỉ là đang chơi đùa.

Giống như là bị nhìn thấu, Châu Tiểu Á liền đỏ mặt rồi gật đầu.

Thật ra thì lúc đầu cô chỉ định là đùa một chút thôi, nhưng dạo gần đây Tô Thước thật sự đã đáp lại tình cảm của cô. Không chỉ nhận cơm mà cô đưa, cũng cố ý giải thích mối quan hệ của mình và Cầm Giai Di nữa. Chưa hết, anh còn nhiều lần giúp đỡ cô, như là bê tài liệu, rồi giúp cô giải bài tập, đến những bài học cô chưa nắm rõ cũng vui vẻ thoải mái giảng lại giúp cô,... Những hành động đó tuy là nhỏ nhưng lại khiến cho Châu Tiểu Á phải rung động không ít.

Bàng Linh nhìn vẻ mặt kia của bạn thân cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra cho dù là con gái của Trung Tướng thì khi bị con quỷ tình yêu nhập cũng khờ khạo như vậy thôi.

Tiếng chuông vào học vang lên, Tô Thước vẫn giữ thái độ lạnh nhạt bước vào lớp, đột nhiên không khí xung quanh lại có chút căng thẳng, đôi mắt của anh bây giờ không có chút thiện chí và nó dường như còn có thể đóng băng mọi thứ nữa. Châu Tiểu Á vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên vẫn đưa mắt si mê nhìn anh, lúc bốn mắt chạm nhau thì cô còn cười ngốc... Nhưng mà ngay sau đó thì Tô Thước liền xoay mặt đi.

Trong suốt buổi học anh không nhìn cô lấy một lần, điều này không chỉ khiến cho Châu Tiểu Á khó hiểu, mà ngay cả Bàng Linh cũng chịu thua, chẳng phải mấy ngày trước còn rất dịu dàng với Tiểu Á Á nhà cô ấy sao? Vì sao đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy chứ?

Châu Tiểu Á và Bàng Linh nhìn sau, ánh mắt của họ dường như đang giao tiếp với nhau.

- Tiểu Á Á, có chuyện gì vậy?

- Tớ cũng không biết nữa...

- Thầy ấy không phải cũng có tình cảm với cậu sao? Sao cái ánh mắt đó lại giống như muốn đóng băng cậu thì đúng hơn.

Châu Tiểu Á liền lắc đầu, rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay lại thay đổi thái độ đến chóng mặt vậy chứ?

Còn chưa để Châu Tiểu Á và Bàng Linh nghĩ ngợi xong thì Tô Thước đã gọi họ lên bảng giải bài tập, Châu Tiểu Á và Bàng Linh cũng cùng nhau bước lên. Nhưng trước khi về chỗ thì cô liền cố ý đi qua người anh, nói nhỏ:

- Chút nữa tan học em có chuyện muốn nói với thầy.

Mặc dù Châu Tiểu Á không biết anh có nghe không, nhưng thôi kệ, dù sao thì cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Tan học, Tô Thước liền lấy cặp xách rồi rời đi không ngoảnh mặt lại, Châu Tiểu Á nhìn theo mà ánh mắt có chút đượm buồn, chẳng lẽ vừa rồi anh không nghe cô nói gì sao? Bất chợt trong lòng của cô lại dáy lên một tia thất vọng... Có khi nào anh đã không còn thích cô nữa hay không? Nhưng tại sao chứ... Rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt vậy mà...

Bàng Linh bước đến, nhẹ nhàng vỗ lên vai của cô bạn thân, nói:

- Cậu đừng nghĩ nhiều, chắc hôm nay thầy ấy có chuyện gấp thôi.

Cô cũng gật đầu, nhưng vẫn không khỏi thất vọng.

Từ đó về sau thì Tô Thước luôn tránh mặt và cư xử rất lạnh nhạt với Châu Tiểu Á, có khi cô đến tìm anh để giải bài tập mà anh cũng nói bản thân rất bận, có lúc còn đẩy cô cho Cầm Giai Di... Và Châu Tiểu Á nhìn thấy mối quan hệ của anh và Cầm Giai Di càng lúc càng tốt hơn thì phải. Nghĩ đến đây, ở trong lòng của cô lại thấy ngứa ngáy khó chịu... Tô Thước, rốt cuộc anh đang bị gì vậy chứ?

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày...

Mối quan hệ vốn dĩ đang tốt đẹp của Châu Tiểu Á và Tô Thước bây giờ lại quay về quỹ đạo ban đầu. Nhưng Châu Tiểu Á không bỏ cuộc, cô nhất định phải nói chuyện với anh cho rõ ràng mới được!

[...]

Hôm nay, vì lớp của họ không có tiết của Tô Thước, nên Châu Tiểu Á đã có ý trốn khỏi lớp để đi tìm anh. Vừa hay đi đến thư viện thì đã gặp được Tô Thước, không thể nhẫn nhịn được mà cô liền bước đến, còn chặn hết đường đi của anh. Hành động đó làm cho Tô Thước phải nhíu mày, nói:

- Bạn học Châu, em muốn gì đây?

- Chủ nhiệm, tại sao thầy lại tránh mặt em?

- Tránh mặt? Tôi không có.

- Thầy đừng chối, rõ ràng lúc trước thầy vẫn luôn đối xử tốt với em, có thể không tốt lắm nhưng ít nhất là đặc biệt hơn các bạn khác, nhưng những ngày này thầy không còn như vậy nữa... Có khi còn lạnh lùng với em, giống như giữa chúng ta không có quan hệ gì hết vậy.

Nhưng lúc này Tô Thước lại nở một nụ cười kì lạ, anh đưa ánh mắt có chút gì đó gọi là dè bỉu nhìn cô, nói:

- Bạn học Châu, có phải em hiểu lầm gì rồi không? Từ đầu đến cuối... Chúng ta có quan hệ gì sao?

Câu nói này sắc bén như vết dao khứa vào tim của Châu Tiểu Á... Nhưng anh nói đúng, rõ ràng ngay từ đầu họ cũng đâu có quan hệ gì... Không chỉ vậy mà ngay hiện tại cô cũng không có thân phận gì để trách anh cả... Đúng rồi... Thân phận gì chứ...

Nhưng rồi bất chợt Châu Tiểu Á lại bám víu lấy những hộp cơm trưa mà nói, nhưng Tô Thước lại cười lớn một tiếng, sau đó anh liền nói:

- Tôi chỉ cảm thấy em thật phiền phức nên mới nhận nó... Nhưng đáng tiếc, tôi chưa ăn dù chỉ một hạt cơm. Châu Tiểu Á, em đừng phía thời gian nữa, tôi ở đây thẳng thắn nói với em. Tôi, Tô Thước không thích em!

- Thầy nói gì vậy...

- Châu Tiểu Á, trò cá cược ngu ngốc của em nên dừng lại rồi, đừng để tôi nổi giận, nếu không thì hậu quả sẽ không thể nào nó trước được đâu.

Nói xong thì Tô Thước liền gạt bỏ Châu Tiểu Á sang một bên rồi khí phách rời đi, lúc này thì cô còn có chút bất ngờ, hóa ra Tô Thước đã biết về việc cá cược của cô nên mới tức giận như thế sao?

Vốn dĩ anh nghĩ như vậy sẽ có thể cắt đứt tư tình của Châu Tiểu Á đối với mình, nhưng không ngờ lúc này Châu Tiểu Á đang điên cuồng hơn, không chỉ không tức giận, mà còn nhìn về phía của anh, nói

- Tô Thước, em nhất định sẽ tán đổ được thầy. Thầy cứ chờ đó cho em! Nhất định thầy sẽ phải tự vả vì ngày hôm nay! Châu Tiểu Á em nói được làm được!