Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 45: Thông báo



Sau đó thì Châu Tiểu Á cũng vui vui vẻ vẻ quay lại lớp, nhìn sắc mặt của cô hình như rất tốt nên Bàng Linh cũng tò mò và hỏi thử, tuy nhiên thì hiện tại cô vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc nên chưa trả lời kịp, mãi cho đến khi Tô Thước bước vào lớp thì Châu Tiểu Á mới hoàn hồn.

Bàng Linh nhìn dáng vẻ si mê không lối thoát này của bạn thân mà chỉ biết lắc đầu, đúng là con quỷ tình yêu không chừa một ai mà, đáng sợ thật đấy.

Rồi sau đó thì Tô Thước cũng gọi mọi người tập trung lại, lời nói đầu tiên thì anh chúc mừng toàn bộ sinh viên của khối K2104 đều đã hoàn thành xong kì thi của mình, đồng thời thì anh cũng hi vọng rằng mọi người đều có kết quả tốt.

Lời nói thứ hai thì Tô Thước liền gọi ai đó vào, bước vào đầu tiên là Triệu Thu Ánh, lúc này ánh mắt của tất cả học sinh đều có chút kì đó gọi là kinh ngạc, và có lẽ người ngạc nhiên nhất chính là Châu Tiểu Á. Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh, nhưng anh lại không vội giải thích mà chỉ nói:

- Sắp tới đây tôi có vài việc cần xử lý nên sẽ không thường xuyên lên lớp được. Vì thế nên tôi và ban giám hiệu đã quyết định sẽ để cô Triệu Thu Ánh đảm nhận vị trí chủ nhiệm của lớp chúng ta.

Nói xong thì anh cũng nhường vị trí lại cho Triệu Thu Ánh, sau đó thì rời ra ngoài. Anh đi còn chưa được bao lâu thì Châu Tiểu Á muốn nhắn tin để hỏi rõ ràng mọi chuyện, tuy nhiên thì cô còn chưa kịp nhắn đi thì Tô Thước đã nhắn lại, với dòng tin ngắn gọn [Về nhà tôi sẽ giải thích với em].

Còn Bàng Linh thì cũng bàng hoàng, ngỡ ngàng và bật ngửa, cô ấy cũng nhìn Châu Tiểu Á nhưng cô cũng chỉ nhún vai.

Lúc này thì Triệu Thu Ánh lại gọi mọi người tập trung thêm một lần nữa, tiếp theo đây thì là hình dáng của học sinh mới.

Đàn Tâm bước vào dáng vẻ dịu dàng có chút ngọt ngào, còn nhẹ nhàng mỉm cười rồi cúi đầu xem như là chào hỏi, ở đây cũng có rất nhiều nam sinh bị Đàn Tâm mê hoặc. Mặc dù Châu Tiểu Á vẫn còn khá hoang mang về việc của Tô Thước, nhưng lúc cô nhìn thấy Đàn Tâm thì liền vui vẻ gọi cô ấy đến.

Khi Đàn Tâm ngồi xuống chỗ cạnh Châu Tiểu Á thì cả cô và Bàng Linh liền nói:

- Tâm Tâm, cậu có biết tại sao chủ nhiệm lại không làm chủ nhiệm lớp chúng ta nữa hay không?

- Tớ cũng không biết, vừa rồi tớ có gặp thầy ấy, nhưng thầy ấy chỉ giao tớ lại cho chủ nhiệm Triệu, sau đó không nói gì nữa. Ban đầu tớ còn tưởng là thành tích của mình không tốt, nên đã bị chuyển đến lớp khác ấy chứ.

Bàng Linh nghe nói đến bốn chữ "Thành tích không tốt" thì liền hỏi lại cô ấy thi được bao nhiêu điểm, nghe vậy thì Đàn Tâm cũng chỉ gãi đầu nói bản thân thi được 637 điểm trên tổng số 700 điểm. Lúc này cả Bàng Linh và Châu Tiểu Á khóe môi liền giật giật, so với học bá Đoàn Tinh Tinh và Tần Phi Thiên thì cũng chỉ xê xích nhau không quá ba điểm, còn ăn đứt Lục Kha Kỳ cả mấy con phố... Thế này gọi là thành tích không tốt đó sao?

- Á Á, tớ gọi cậu như vậy có được không?

- Được chứ, cậu cứ gọi tớ là Á Á, còn cậu ấy là Linh Linh.

- Á Á, Linh Linh, cảm ơn hai người, nếu không có hai người thì tớ thật sự cảm thấy rất lạc lõng.

Nghe Đàn Tâm nói vậy thì Châu Tiểu Á và Bàng Linh cũng chỉ nhìn nhau, đúng là lạc lõng thật đấy... Lạc lõng trong cõi thiên tài, còn hai người họ thì chỉ là người bình thường lưu lạc đến chốn thiên tài thôi, đúng là có cách biệt rất lớn.

Đợi khi mọi chuyện đều đã được thông báo xong thì các sinh viên cũng được về nhà, và họ còn được nghỉ thêm hai ngày để xem như là khoảng thời gian nghỉ ngơi.

Lúc này thì Châu Tiểu Á chỉ muốn về nhà thật nhanh để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng cô chỉ mới bước ra khỏi cổng trường thì đã nhìn thấy chị gái Châu Tiểu Ân và mẹ mình đang đứng chờ cô, vừa nhìn thấy hai người họ thì cô đã muốn quay đầu bỏ đi, nhưng đi cũng chưa được mấy bước thì Khang Diệu Di đã lên tiếng:

- Còn muốn chạy đi đâu? Châu Tiểu Á, có phải con mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không?

Nghe mẹ mình nói như vậy thì Châu Tiểu Á cũng dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, sau đó thì cũng thở ra. Cuối cùng thì cũng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ mình mà quay về Châu gia, nhưng ngay khi vừa lên xe thì cô đã lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Tô Thước.

Khang Diệu Di nhìn con gái cứ cắm mặt vào điện thoại liền hắng giọng nói:

- Chỉ mới ra ngoài có mấy tháng đã không biết phép tắc, mẹ và chị gái còn ngồi ở đây mà vẫn thản nhiên bấm điện thoại. Châu Tiểu Á, rốt cuộc đầu của con chứa gì vậy hả?

- Con không có nghịch điện thoại, con chỉ là nhắn tin báo cho Linh Linh biết thôi, tại vừa rồi con và cậu ấy định sẽ đi mua một chút vật dụng cá nhân... Đột nhiên con lại biến mất sẽ khiến cậu ấy lo lắng.

Mặc dù Khang Diệu Di còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bà ấy và Châu Tiểu Ân lại cùng nhau ngồi đó và trò chuyện, dáng vẻ của bà ấy đối với chị gái hoàn toàn khác khi đối xử với cô... Có lẽ bà ấy chính là quên mất cô cũng là con gái và cần được yêu thương... Nhưng nhiều năm như vậy rồi, sớm cũng đã thành quen.

Bây giờ thì Châu Tiểu Á cũng chỉ cười nhạt rồi cho qua, vì lời cô nói ra chẳng đáng giá gì cả.