Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 47: Người của tôi (2)



Nghe đến đây thì toàn bộ người đang có mặt ở Châu gia đều bắt đầu hồ đồ rồi, đặc biệt là Châu Nam Hạo và Châu Chí Tường, vì lúc trước ông ấy biết rằng đứa con gái Châu Tiểu Á này đang ở chỗ của bạn trai, nhưng Châu Nam Hạo đã đến nói rõ với người đó rồi mà? Vậy rốt cuộc bạn trai của Châu Tiểu Á là Giảng viên Đại học hay là một Lão đại của bang Mật Thước chứ?

Không chỉ người nhà họ Châu không thông mà ngay cả Châu Tiểu Á cũng mơ hồ và hoang mang, sau đó cô liền kéo kéo tay áo của anh, nhưng Tô Thước chỉ nhìn cô, sau đó nhẹ giọng nói:

- Chút nữa tôi sẽ giải thích với em sau.

Dứt lời thì Châu Tiểu Á cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn chưa để anh nói câu nào thì mẹ của cô đã nổi đóa và muốn xông đến đánh chết Tô Thước và Châu Tiểu Á. Cũng may là được Châu Nam Hạo và Châu Chí Tường giữ lại, nhưng bà ta cũng không bỏ qua mà trực tiếp mắng:

- Tên vô lại nhà cậu, đã dụ dỗ con gái nhà lành ăn ở với cậu, bây giờ còn để lại nghiệt chủng trong bụng của nó. Cậu là cái thá gì chứ, muốn lấy con gái tôi thì cậu cũng đã trèo cao rồi.

Bây giờ Châu Chí Tường thật sự muốn đem vải nhét vào miệng của vợ mình quá đi mất. Tuy nhiên, trái lại với sự phẫn nộ của Khang Diệu Di thì Tô Thước lại hết sức ngạc nhiên, Châu Tiểu Á có thai từ khi nào? Sao anh lại không biết vậy?

Nhìn thấy Tô Thước đang nhìn mình thì cô cũng chỉ biết cười một nụ cười tự tin, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chút nữa em sẽ giải thích, trước mắt thì anh cứ diễn theo đi.

Nghe đến đây thì Tô Thước cũng không biết nên bày ra bộ mặt gì nữa, nhưng rồi không để cô thất vọng thì anh vẫn nhẹ nhàng chạm vào mũi của cô. Sau đó thì quay lại nhìn những người trong Châu gia, lúc này thì ai nấy đều bị thái độ của anh làm cho giật mình, vì vừa rồi họ còn nhìn thấy anh rất dịu dàng và nuông chiều Châu Tiểu Á, vừa quay mặt đã thay đổi... Cái này đúng là không khoa học chút nào.

- Châu lão gia, nếu như Tiểu Á cũng đã có thai rồi, vậy thì Tô mỗ cũng không muốn nói nhiều, gả hay không gả đều không dựa vào Châu gia.

- Lão đại Tô, chúng ta chẳng phải đã nói rõ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao? Cậu đây là... Cậu đây là làm khó lão già này.

Có lẽ bây giờ không chỉ có Viêm gia kinh ngạc mà ngay cả Châu Nam Hạo cũng mở to mắt, rốt cuộc thì người nam nhân Tô Thước này có thân phận gì mà có thể khiến cho cha của cậu ta phải dè dặt như thế chứ? Suy cho cùng thì Châu Chí Tường cũng là Trung Tướng, cách bước Thủ Trưởng cũng chỉ còn có mấy bước, nhưng bây giờ lại tỏ ra sợ sệt và có chút... Kính trọng?

Đúng, chính là kính trọng, nhưng mà lại là một thanh niên ba mươi sao? Không đúng lắm.

- Cha, chuyện gì vậy? Anh ta là ai chứ? Sao cha lại ăn nói dè dặt như vậy.

- Đây là Tô Lão đại, chủ của bang Mật Thước ngày xưa... Nhưng hiện tại bang Mật Thước đã được hợp thức hóa dưới dạng công ty, nhưng uy danh vẫn không thay đổi... Đối với người làm quân nhân như chúng ta thì vẫn nên dè dặt một chút.

Châu Nam Hạo nghe vậy liền kinh ngạc, đến cả Viêm gia cũng khó xử nhìn nhau, nhưng rồi sau đó thì cũng viện cớ mà chạy mất. Để lại Châu gia đối diện với Tô Thước, lúc này thì Khang Diệu Di đã sợ đến mức tay chân bủn rủn rồi, dù rằng bà ấy là phu nhân nhà tướng, nhưng tính cách và những việc làm của bà ấy đều không ra dáng phu nhân hào môn, đối với con cái còn thiên vị không thôi... Đột nhiên bây giờ đứa con gái được cho là vô dụng nhất nhà lại là bạn gái của một Lão đại lừng lẫy tiếng tăm, thử hỏi ai mà không kinh hãi chứ?

- Tô Lão đại, Tiểu Á tuổi nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng đừng trách em ấy quá phiền phức.

Nghe thấy giọng nói này thì không cần nhìn cũng biết là người chị giả nhân giả nghĩa, Châu Tiểu Á nghe thấy liền bĩu môi khó chịu. Tuy nhiên Tô Thước lại không quá để tâm, anh còn nhìn sang cô với nụ cười nhẹ, nói:

- Tôi không thấy phiền. Chỉ là tôi có chút không hiểu thôi.

- Tô Lão đại có gì không hiểu?

Lúc này Tô Thước mới nhìn sang Châu Tiểu Ân, cô ta bấy giờ còn nhẹ nhàng vén tóc của mình, bày ra bộ dáng thục nữ, nhưng anh cũng chỉ nhìn một cái, sau đó lại nhìn sang Khang Diệu Di và Châu Chí Tường, nói:

- Lúc đầu tôi còn không hiểu tại sao Châu phu nhân lại nhất quyết gả Tiểu Á cho Viêm gia, nhưng khi tôi nhìn thấy Đại tiểu thư thì đã hiểu rồi.

Châu Tiểu Ân còn tưởng rằng bản thân đã lọt vào mắt xanh của Tô Lão đại, vì so sánh giữa Tô Thước và Phó Thiêm Dục thì Tô Thước vẫn hơn một chút, vừa là Giảng viên có tiếng của trường Đại học lớn nhất nhì nước S, vừa là Lão đại của bang phái lớn nhất An Thành và Giang Thành, thử hỏi gả cho anh thì còn sợ không có thể diện sao?

Không chỉ có Châu Tiểu Ân đang mong chờ mà ngay cả Khang Diệu Di cũng đang lắng tai nghe. Tuy nhiên, lời nói tiếp theo đây của Tô Thước lại như đấm vào tai hai người họ vậy.

- Quả nhiên là Đại tiểu thư vẫn chưa gả được, tính tình thì chua ngoa, đanh đá, hoàn toàn chẳng toát ra phong thái của tiểu thư hào môn. Ngoại trừ gương mặt còn có thể xem được thì từ đầu đến chân chẳng thấy được dáng vẻ của một người có tài, có đức.

Dứt lời thì Tô Thước lại nhìn sang Châu Tiểu Á, còn dịu dàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:

- Không giống như Á Á, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình lại tốt, gương mặt cũng xinh đẹp, nữ nhân như vậy thì ai mà không muốn cưới về.

Mặc dù Châu Tiểu Á có chút kinh ngạc với miệng lưỡi hiện tại của Tô Thước, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất vui, vì cô biết rằng Tô Thước cũng có chú ý đến mình, hóa ra không phải anh không thích cô, mà là anh không giỏi nói ra ngoài, nhưng chuyện Tô Thước làm đều là làm trong âm thầm, bây giờ cô đều biết tâm tư của anh rồi... Quả nhiên là người cô chọn, không thể sai được.

Châu Nam Hạo nhìn chị gái si mê Tô Thước như thế thì cũng chỉ biết lắc đầu, người chị này hình như vẫn chưa biết về công việc của bạn trai nhỉ? Đợi đến khi chị ấy biết hết sự thật thì liệu có phát hoảng rồi khóc lóc than trời hay không đây?

Còn về Khang Diệu Di thì cũng bị vả cho đau hết cả mặt, con gái của bà ấy cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa mà qua miệng của Tô Thước lại chẳng ra cái gióng gì, thì hỏi người làm mẹ như bà ấy làm sao có thể bỏ qua chứ?

Nhưng lúc Khang Diệu Di định đứng lên để chỉ tay chửi thẳng mặt anh thì Châu Chí Tường đã đứng dậy trước, ông ấy liền để Châu Nam Hạo kéo bà ta sang một bên, sau đó nói:

- Tô Lão đại, vậy ý của cậu là gì đây?

- Nếu Châu lão gia đã hỏi thì Tô mỗ cũng trả lời. Tôi muốn cưới Tiểu Á.

- Chuyện này... Chuyện này thì...

- Châu lão gia, lẽ nào so với Viêm thị thì bang Mật Thước của Tô mỗ thua kém nhiều lắm sao?

Châu Chí Tường liền lắc đầu, nếu đem so sánh thì đương nhiên bang Mật Thước sẽ có lợi cho Châu gia hơn rồi. Vì nói thế nào thì bang Mật Thước cũng sẽ hỗ trợ được cho ông, chứ Viêm thị thì có liên quan gì.

- Tô Lão đại, dù rằng cậu muốn cưới con gái tôi thì cũng phải tam thư, lục lễ đến trước cửa. Hơn nữa con bé vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ lại bụng mang dạ chửa... Cậu nói xem nếu chuyện này lan ra ngoài thì sỉ diện sau này của Á Á phải tính làm sao.

- Có tôi ở đây, kẻ nào dám nói ra nói vào?