Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 9: Lời xin lỗi của Tô Thước?



Khi Bàng Linh nghe nói đến chuyện Châu Tiểu Á đã gặp bạn gái của Tô Thước rồi thì còn kinh ngạc không thôi, chẳng phải chỉ mới hôm qua anh công khai có bạn gái thôi sao? Nhưng tại sao cũng là ngày hôm qua Châu Tiểu Á lại gặp được bạn gái của Tô Thước chứ?

Chẳng lẽ hôm qua Bàng Linh đã bỏ qua gì rồi à? Không đúng... Rõ ràng là chưa bỏ qua điều gì thú vị mà?

- Á Á, rốt cuộc thì chuyện đó là sao? Cậu kể rõ một chút đi, người ta tò mò muốn chết.

Lúc này thì Châu Tiểu Á liền tường tận kể lại mọi chuyện cho Bàng Linh nghe, biểu hiện của Bàng Linh bây giờ rất giống với Châu Tiểu Á ngày hôm qua, cô ấy đi từng bất ngờ, hoảng hốt đến sợ hãi... Nếu như những gì Châu Tiểu Á nói là thật vậy những ngày này... Những chuyện mà Châu Tiểu Á đã làm liệu có bị Tô Thước kể cho Hà Mật nghe hết hay không chứ?

Châu Tiểu Á nghe vậy thì cũng cảm thấy bản thân có chút hiếu thắng, dù rằng hôm qua là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hà Mật, nhưng chỉ mới tiếp xúc có một chút thôi là cô đã thích con người của Hà Mật rồi, thảo nào cô gái như vậy lại có thể khiến cho Tô Thước u mê đắm đuối... Nhưng điều đáng trách hơn chính là chuyện Châu Tiểu Á muốn cướp đi hạnh phúc của chị ấy... Bây giờ cô thật sự hối hận muốn chết.

Trước tiên, Châu Tiểu Á cần phải tìm thời cơ thích hợp, sau đó thì đích thân xin lỗi Hà Mật và Tô Thước đã. Nói thế nào thì chuyện cô thích Chủ nhiệm thì cả trường đều đồn ầm lên rồi, lỡ như ngày nào đó Hà Mật vô tình đến đây, nghe được những chuyện đó thì không hay lắm. Nhưng mà... Liệu Tô Thước có chấp nhận lời xin lỗi của cô hay không?

Châu Tiểu Á và Bàng Linh vẫn còn đang cố gắng dùng chất xám để suy nghĩ cách xin lỗi anh, thì vừa hay Tô Thước lại bước vào lớp, mục đích của anh cũng không phải là dạy học mà là thông báo một vài chuyện thôi.

Đó là khoảng hai tuần nữa thì nhà trường có tổ chức một buổi cắm trại ngoài trời, họ sẽ đi hai ngày một đêm, nơi tập trung sẽ là trường Thiên Hoan, sau đó thì mới di chuyển đến địa điểm đã định bằng xe bus. Vì thế nên những bạn nào muốn tham gia thì hãy đăng ký ở chỗ của lớp trưởng.

Hiển nhiên thì Tô Thước cũng không quên nhắc nhở mọi người phải hỏi ý kiến của phụ huynh trước, vì năm nay cắm trại ở nơi khá xa. Và lớp của họ sẽ cùng địa điểm với lớp của Cầm Giai Di, nghe đến đây thì Châu Tiểu Á đã thấy không thích rồi, nhưng vì để tìm thời cơ xin lỗi Tô Thước, nên cô sẽ tham gia.

Kết thúc buổi học thì Bàng Linh và Châu Tiểu Á có ngồi lại nói với nhau mấy câu, nhưng Châu Tiểu Á cũng không dám chắc Hà Mật có phải là bạn gái của Tô Thước hay không nữa... Bất chợt, cô lại thấy bản thân đang có chút mông lung rồi đó.

- Á Á, hay cậu hỏi thử chị gái tên Tô Nhiễm gì đó đi, biết đâu sẽ có câu trả lời chính xác thì sao?

Nhưng Châu Tiểu Á lại lắc đầu, chị hai Châu Tiểu Ân đã dặn dò cô không được có tiếp xúc qua lại với Phó gia, đặc biệt là người con dâu Tô Nhiễm kia. Nghe vậy thì Bàng Linh cũng không hiểu lắm, tại sao lại phải cấm chứ? Chẳng phải Phó gia và Châu gia rất thân thiết sao?

Lúc này thì Châu Tiểu Á mới thở dài, nói:

- Mẹ tớ muốn làm mai tớ cho anh Viêm Sái, mà cậu cũng biết đó... Chị gái tớ từng thích anh Phó, bây giờ anh Phó có vợ, còn có con... Chị ấy có chút không vui.

Nghe vậy thì Bàng Linh cũng gật đầu, trong lúc hai người đang đi ra cổng thì Tô Thước đã đứng sẵn ở bên ngoài chờ cô. Hôm qua anh đã có nói chuyện của anh và Châu Tiểu Á cho Hà Mật nghe, ban đầu thì em ấy cảm thấy Châu Tiểu Á khá đáng yêu, nhưng có trách cũng trách Tô Thước đã tạo cho người ta ảo tưởng, bây giờ người ta thích mình thì lại lạnh lùng gạt bỏ, đây là thất đức lắm đó!

Vì những lời của Hà Mật nói nên hôm nay mới đứng chờ cô ở đây. Lúc Châu Tiểu Á và Bàng Linh nhìn thấy Tô Thước thì còn có hơi giật mình, nhưng rồi cô cũng quyết định là sẽ nhân cơ hội này xin lỗi luôn... Nhưng mà, cô còn chưa kịp nói gì thì Tô Thước đã đưa cho cô một hộp cơm, nói:

- Xin lỗi vì trước kia đã khiến em lầm tưởng về tình cảm của tôi. Đây xem như là quà mà tôi muốn chuộc lỗi.

Sau khi Châu Tiểu Á nhận xong thì Tô Thước cũng nhanh chân đi mất, bỏ lại Châu Tiểu Á và Bàng Linh nhìn nhau. Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của cái hộp và thức ăn bên trong, thì Châu Tiểu Á đã biết rằng đây không phải là do Tô Thước làm.

- Cậu nhìn nè Linh Linh, chắc hẳn là do chị Hà Mật đã làm. Chị ấy cũng đã bảo thầy ấy xin lỗi tớ... Người con gái tốt như vậy... Đến tớ còn thích nữa là, huống chi là thầy ấy, đúng không?

Bàng Linh cảm thấy cũng đúng, nhưng nhìn sang cô bạn của mình đang thở dài thườn thượt thì cô ấy lại lắc đầu, đưa tay xoa đầu của Châu Tiểu Á, nói:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như là có duyên không phận thì cũng không nên cưỡng cầu làm gì.

Nghe vậy thì Châu Tiểu Á cũng mỉm cười, có lẽ Bàng Linh nói đúng... Họ chính là có duyên không phận, vậy thì cũng không nên cưỡng cầu làm gì.