Cái Máy Nhại

Chương 42



Tác giả: Thời Diệp Chi Bình

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant

"Nói cách khác, vào một buổi sáng lúc anh bốn tuổi, Tề Mai cảm thấy anh không nghe lời nên dẫn ra ga tàu hỏa, dặn anh đứng tại chỗ đợi bà ta đi vệ sinh, bảo sẽ trở lại ngay." Một trong hai người phụ trách ghi chép lời khai, người còn lại tóm tắt khái quát manh mối vừa hỏi được.

Nguyên Triết chỉ kể vài câu ngắn gọn, không đề cập đến chuyện Lưỡng Lưỡng.

"Anh còn thông tin nào khác cung cấp cho chúng tôi không? Chỉ cần về Tề Mai đều được." Cảnh sát hỏi.

"Hết rồi." Nguyên Triết không biểu cảm lắc đầu: "Tôi không thân với bà ta."

Cảnh sát nói: "Là như vậy. Trong email nặc danh mà chúng tôi nhận được có một đoạn ghi âm của nhân viên nhà ga, cũng là người giúp ông nội tìm anh. Người đó bảo thực ra ban ngày từng thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng cạnh anh, nhưng sau không thấy nữa."

Vẻ mặt Nguyên Triết cuối cùng hơi đổi khi nghe cảnh sát nhắc tin tức năm đó, song vẫn im lặng để đối phương nói hết.

"Trong quá trình tìm kiếm, ông ấy từng hỏi thăm ông nội anh nên đoán được người kia có thể là Tề Mai, nhưng lại không tin một người mẹ sẽ vứt bỏ con mình, đặc biệt khi đứa nhỏ trông chẳng tàn tật hay khiếm khuyết gì... Vì vậy mới không khai toàn bộ." Cảnh sát nói xong cũng cảm thấy tiếc. Nếu khi ấy đối phương đứng ra làm chứng thì chuyện đã không kéo tận bây giờ.

"Tôi có nói với ông nội." Nguyên Triết rốt cuộc mở miệng: "Khi đó tôi đã có ký ức." Tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng anh nhớ rất rõ. Đương nhiên cũng có khả năng vì nó là một hồi ức khó thể quên.

Cảnh sát truy vấn: "Tề Mai mất tích ngay hôm đó, đúng chứ?"

"Ừ." Nguyên Triết bỗng ôm vẹt nhỏ bên cạnh lên tay, dịu dàng vuốt ve cánh nó: "Ông tôi đoán được bà ta bỏ đi nên không báo án."

Tự dưng bị đối xử như vậy, Thư Mông hoảng không dám nhúc nhích. Cơ mà Nguyên Triết cũng chẳng làm gì như chỉ cảm giác cần ôm thứ gì đó trong tay, nên cô thả lỏng người, sang sẻ chút ấm áp cho anh.

"Cảm ơn anh Nguyên phối hợp." Thu thập được thông tin, hai đồng chí cảnh sát không khỏi sinh lòng thương cảm với chàng trai trẻ có tuổi thơ bất hạnh: "Kỳ thực năm đó anh có thể khởi tố bà ta. Đây là tội bỏ rơi, trong trường hợp nặng thậm chí phải ngồi tù dưới năm năm."

Nguyên Triết dường như không mấy hứng thú, vẫn cúi đầu vỗ về vẹt nhỏ, bình tĩnh đáp: "Tôi cho rằng không có chứng cứ, suy cho cùng năm đó chỉ mới bốn tuổi."

Trên thực tế, anh cũng không tính làm gì đối phương. Vì với anh, sự tồn tại ấy xa lạ hơn cả người dưng —— vốn đã bị anh loại khỏi thế giới của mình.

Thư Mông bị xoa hơi ngứa, chẳng qua nghĩ có lẽ lòng anh đang khó chịu liền ngoan ngoãn thuận theo.

"Mặc dù không biết ai nhiệt tình báo cáo, nhưng sự thật đã chứng minh chính nghĩa luôn đến sau." Đồng chí cảnh sát cảm khái: "Lần nữa cảm ơn sự phối hợp của anh. Nếu tiếp theo có việc gì cần, chúng tôi sẽ liên hệ."

Thấy họ định đi, Nguyên Triết cũng đứng lên lễ phép gật đầu: "Tôi nên cảm ơn mới đúng. Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Tiễn hai vị cảnh sát, cả văn phòng lại khôi phục yên ắng.

Thư Mông nằm trong khuỷu tay Nguyên Triết vẫn thấy khó tin thế nào.

Khoảng thời gian này cô coi như được tận mắt chứng kiến độ đáng ghét, lố lăng của người đàn bà Tề Mai. Không chỉ làm ra chuyện kinh khủng hơn hai mươi năm trước, giờ còn muốn khống chế Nguyên Triết và con riêng Hứa Hạo Nhiên. Lại không biết dạy Tần Ti Vũ bậy bạ gì mà cô nàng lượn lờ tiếp trước mặt Nguyên Triết, may chưa kịp làm gì đã bị K.O.

Cơ mà không ngờ bà ta ngã ngựa nhanh thế. Thư Mông không khỏi nghĩ đến quẻ xăm Nguyên Triết cầu ngày đó.

"Suôn sẻ"... "Cầu gì được nấy"...

Tức là... rốt cuộc cầu cho bản thân hay cho cô nhỉ? Thôi, cũng chả khác gì, dù sao mọi người đều vui! Không bằng cứ nghĩ Nguyên Triết cầu cho cả hai đi!

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên phát hiện Nguyên Triết không giữ người mình nữa, bèn bay khỏi cánh tay đối phương, hớn hở xoay một vòng trên không.

Gần đây cô bay ngày càng thành thạo, nhào lộn 360 độ cũng không lo đầu váng mắt hoa như hồi đầu. Thư Mông đoán có lẽ mình đang thích ứng với cơ thể và thần kinh vận động của loài chim.

"Em đang... múa à?" Nguyên Triết đứng tại chỗ ngắm động tác cô trong chốc, nhịn không được mở miệng.

Thư Mông nghe hỏi đờ ra, rồi làm như chưa có gì xảy ra bay về bàn làm việc, ấn mở điện thoại đã tự động khóa màn hình vì lâu không đụng tới, lướt tiếp.

Vừa rồi cô còn chưa kịp đọc hotsearch đâu nhé. Được làm khán giả xem bên này thu thập chứng cứ, lại chưa xem bình luận nào trên mạng.

Tập đoàn Hứa thị khá tiếng tăm trong nước, song bà vợ kế Tề Mai của Hứa Lập Nghiệp thì chẳng có tên tuổi gì. Chính thế mà hotsearch phải lôi tên Hứa thị vào mới hấp dẫn được đông đảo quần chúng thích hóng hớt nhưng không rõ chân tướng —— Bọn họ còn tưởng Hứa thị lậu thuế trốn thuế gì chứ.

Sau rồi gặp vài marketing account không biết nghe tiếng gió từ đâu công bố các loại chuyện xấu Tề Mai từng làm, quần chúng đều sôi máu căm phẫn.

Tuy tên tuổi và công việc của đứa con bị bà ta vứt bỏ thời trẻ không được nhắc tới, nhưng chỉ qua một số từ miêu tả như: xinh xắn, an tĩnh,... đến từ người "mở miệng làm chứng" ở nhà ga, cùng với câu kết khi tìm ra đứa bé vào đêm khuya: "Thằng bé lặng yên cuộn người trong góc tối tăm" đã thành công đẩy cơn thịnh nộ của quần chúng lên đỉnh điểm.

Một trong những bình luận nhiều like nhất là: [Đến cùng phải rồ cỡ nào mới có thể vứt bỏ tiểu thiên sứ do chính mình sinh ra vậy! Còn bỏ ở nhà ga cơ. Đây chẳng phải muốn người xấu bắt nó đem đi bán ư! Hổ dữ cũng không ăn thịt con đấy!]

Bình luận phản hồi ở dưới đều là đồng tình, thậm chí có những câu đại loại như "Nói vậy là làm nhục hổ rồi". Tóm lại là nhiệt tình mắng chửi Tề Mai.

Dưới nữa thì có người tố thẩm mỹ viện của bà ta dùng sản phẩm "ba không" hại người hủy dung, vậy mà dám kêu vệ sĩ bạo lực uy hiếp ngược...

Thư Mông không khỏi nhớ lại lúc bà ta tìm Nguyên Triết, sau khi bị từ chối liền gọi hai vệ sĩ lực lưỡng tới bắt người. Cũng may hôm đó cô phát huy trí tuệ gọi bác gái ở chỗ thu phí tới báo cảnh sát, anh mới không bị thương.

Với con trai còn vậy được, nói chi người khác!

Mà bà ta ngạo mạn không sợ trời không sợ đất kiểu này, không biết Hứa Hạo Nhiên và ba anh ta có biết chăng?

***

Hứa Hạo Nhiên sắp điên rồi! Anh rõ ràng chỉ bảo thám tử tư điều tra mẹ kế chi tiết vào rồi gửi anh, anh sẽ chuyển tiền cho đối phương.

Ai ngờ! Ai ngờ cậu ta gửi hết tài liệu lên cục cảnh sát!

Đừng hỏi sao anh biết. Người nắm giữ mấy thông tin ấy vào thời điểm mấu chốt này còn ai vào đây?

Không phải anh chưa từng nghĩ tới Nguyên Triết. Chỉ là nhớ ngày đó ở sở thú, đối phương chẳng qua cảnh cáo Tần Ti Vũ và Tề Mai đừng xuất hiện nữa —— nên chắc chẳng rảnh báo án.

Hiện giờ cảnh sát coi trọng vụ này, truyền thông ngoài kia lại không biết nghe được phong thanh từ đâu mà lan tin khắp nơi. Nói không có bút tích của đối thủ cạnh tranh Hứa thị, anh không tin!

Nhưng cư dân mạng đã bắt đầu điên cuồng thảo luận đến nước này thì dù anh bỏ tiền xóa hotsearch cũng chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn bị mắng dữ hơn.

Hứa Hạo Nhiên bực bội gọi điện cho bạn mình: "Alo?"

"Alo, Hạo Nhiên? Aizz... chuyện mẹ ông..." Đối phương vừa bắt máy là hỏi chuyện này.

Hứa Hạo Nhiên tức sôi máu: "Ông còn nói?! Không phải đều do tên thám tử tư của ông thọc ra à?!"

"Hả? Là tên đó hả! Tôi còn tưởng ông làm đấy!" Anh bạn ngơ ngác trả lời.

Hứa Hạo Nhiên bất lực: "Đang yên đang lành tôi ra tay làm mẹ gì!"

"Sao tôi biết?" Anh bạn cũng hết sức bất đắc dĩ: "Tự dưng đòi điều tra mẹ kế, tôi còn tưởng ông muốn phản kháng nạn bóc lột. Người ta thường mời thám tử tư vì vậy mà!"

Hứa Hạo Nhiên không còn gì để nói.

"Cơ mà ấy..." Bên kia thăm dò: "Biết những chuyện này rồi, ông còn thấy bà ta thật tình tốt với mình nữa không?"

Hứa Hạo Nhiên trầm mặc.

"Ông coi, với con trai ruột mà bà ta còn vậy. Ông cùng lắm là con riêng... Nói thật, tôi cũng ngạc nhiên khi thấy ông trưởng thành khỏe mạnh vậy đó." Anh bạn lẩm bà lẩm nhẩm.

"Ông im đi." Hứa Hạo Nhiên nhức đầu nhíu mày, nhớ về nhiều năm chung sống và đống chứng cứ trước mặt, đầu càng đau hơn.

Sống cùng nhau đã nhiều năm, anh vẫn luôn nghĩ Tề Mai đối xử với mình thật lòng. Thậm chí đôi khi tiếc nuối mình không phải con ruột bà, nếu phải có lẽ đối phương sẽ càng tốt với mình.

Nhưng giờ đọc tin mới hay, Tề Mai không phải không có con trai ruột, chẳng qua đã bị chính bà ta vứt bỏ lúc bốn tuổi.

Thế vì sao lại tốt với anh như vậy? Vì áy náy, hay vì cái gì khác? Hứa Hạo Nhiên không dám nghĩ sâu hơn, cứ cảm giác sẽ sởn tóc gáy.

Nghe giọng điệu anh không tốt, anh bạn đầu kia đành ngậm miệng.

"Không gọi được cậu thám tử tư." Hứa Hạo Nhiên rốt cuộc nhớ ra mục đích cuộc điện thoại: "Ông biết cậu ta báo cáo làm gì không? Nhận tiền từ người khác?"

Nếu cậu ta bị đối thủ cạnh tranh của Hứa thị thu mua thật —— Dù không đến mức không thể chấp nhận, nhưng cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp.

"Không phải!" Ông bạn chém đinh chặt sắt phủ nhận: "Cậu ta mà là loại người này thì trước kia tôi nào dám nhờ vả?"

"Vậy cậu ta làm chi?" Hứa Hạo Nhiên không rõ. Không phải vì tiền, chẳng lẽ vì thù riêng?

"Lúc trước cậu ta thi trường cảnh sát mà không vào được... Nói chung bị ảo tưởng sức mạnh với ghét ác như thù." Bên kia cũng thấy nghe điêu dã man, nhưng sự thật là thế: "Với cả, bị sứt môi bẩm sinh nên ba mẹ bỏ ở cô nhi viện từ bé, sau mới có người tốt bụng nhận nuôi."

Hứa Hạo Nhiên hồi tưởng ngày gặp thám tử tư, thấy đối phương đeo khẩu trang đen kín mít anh còn tưởng phòng bụi hay lý do nào khác. Thì ra là mặt có vấn đề?

"Tôi đoán chuyện mẹ kế ông kích thích cậu ta." Anh bạn thở dài: "Trước tôi nhờ cậu ta tra mấy chuyện tiểu tam, con hoang này kia, tuy cậu ta cũng tức giận nhưng không đến mức này. Chắc tức cảnh sinh tình thôi."

Có lẽ khi bị cha mẹ bỏ rơi, cậu ta còn quá nhỏ nên không thể truy tìm, bây giờ chuyện Tề Mai đặt ngay trước mắt nên không chịu được nữa?

Đã vậy rồi, anh còn làm gì được đây? Chỉ có nước cắn răng nuốt ngược vào bụng. Mà cho dù có tìm cậu ta, cũng chẳng thể đổi được sự thật.

"Thế đi, tôi biết rồi." Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ cúp máy, màn hình điện thoại sau đó tự động nhảy ra hotsearch mới nhất trên Weibo, đọc tiêu đề mà đau cả đầu. Anh không dám nhấn vào, nhưng cũng có thể đoán marketing account và cư dân mạng đang nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, Hứa Hạo Nhiên quyết định gọi cho ba.

"Ba." Nháy mắt điện thoại kết nối, anh hơi hé miệng, lại chỉ bật ra một chữ.

Hứa Lập Nghiệp dù sao cũng từng trải qua sóng to gió lớn, tuy vợ kế gây nhiều phong ba đến mức giá cổ phiếu Hứa thị bị liên lụy, nhưng ông vẫn giữ được bình tĩnh.

Giọng ông trong điện thoại có vẻ rất vững chãi, giúp Hứa Hạo Nhiên ổn định lại tâm trạng mờ mịt: "Hạo Nhiên, đừng hoảng."

"Chuyện Tề Mai ba đã biết." Hứa Hạo Nhiên nhạy bén phát hiện ba đang gọi cả họ lẫn tên người kia: "Kế tiếp đều giao cho luật sư, con đừng lo."

"Vậy mẹ..."

"Chỉ là..." Anh vừa thốt mấy chữ đã bị cắt ngang, Hứa Lập Nghiệp đanh thép nói: "Từ nay về sau, cái nhà này chỉ có hai chúng ta nâng đỡ nhau."

Nghĩa là từ đây, Tề Mai không còn là người nhà họ nữa. Hứa Hạo Nhiên hiểu, lặng im không lên tiếng.

Anh tin tình cảm của ba dành cho Tề Mai còn sâu đậm hơn mình, nhưng trái phải đã rõ ràng trước mặt thì phải biết lấy hay bỏ.

Không biết vì sao, mắt anh hiện lên bóng dáng Tần Ti Vũ. Nếu cô ấy... Không. Hứa Hạo Nhiên lắc đầu, Ti Vũ sẽ không như thế.

Anh quyết không cho phép điều này xảy ra trên người con gái mình yêu...

***

Chuyện sau đó Thư Mông hóng được chi tiết trên Weibo.

Hứa thị vì Tề Mai mà chao đảo trên thị trường chứng khoán. Nhưng cũng rất nhanh, Hứa thị đứng ra thanh minh, thông báo Hứa Lập Nghiệp chính thức ly hôn Tề Mai, đồng thời bày tỏ ngài Hứa Lập Nghiệp và con trai độc nhất Hứa Hạo Nhiên bị bà ta lừa dối hoàn toàn không hay biết gì về chuyện quá khứ. Nếu cần phối hợp cảnh sát điều tra lấy bằng chứng, họ rất hoan nghênh.

Mặc dù rất nhiều quần chúng hóng hớt nói đây đang phủi sạch quan hệ muốn tẩy trắng cho bản thân. Tuy nhiên, Hứa thị cũng thuyết phục được một số người, hướng gió dần chuyển hướng lên Tề Mai.

Thư Mông không có hảo cảm cũng không ác cảm gì với Hứa thị, dù sao đều chẳng liên quan đến cô. Chỉ là nghĩ đến từ nay về sau mấy người đáng ghét sẽ không quấy rầy Nguyên Triết nữa thì thật đáng mừng.

Nữ chính bị Nguyên Triết mắng chạy, người đàn bà kia cũng bị bắt, tuy chưa phán mấy năm tù nhưng hẳn không thoát được sự trừng phạt của pháp luật.

Bao năm nay dù Nguyên Triết không đề cập tới, song chắc chắn chuyện này đã để lại vết thương trong lòng anh. Giờ tận mắt thấy bà ta bị đưa ra công lý, có lẽ cũng là một điều thanh thản.

Tuy anh không thể hiện ra ngoài, nhưng chắc đang cảm thấy nhẹ nhàng —— Thư Mông nghiêng đầu ngắm người bận rộn trong bếp, ánh mắt đượm ý cười.

Ban ngày bị sự việc đột phát gián đoạn nên còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành y kế hoạch, Nguyên Triết bèn mang Thư Mông về nhà làm nốt. Ăn xong là chạy ngay lên phòng làm việc lầu hai, tận khi Thư Mông chuẩn bị đi ngủ theo thời gian biểu hằng ngày, anh vẫn đang chong đèn bận rộn.

Ngày thường anh rất ít thức thâu đêm, thi thoảng tăng ca cũng kết thúc trước giờ ngủ. Hôm nay hiển nhiên không có ý định đó, giờ này rồi mà còn nghiêm túc ngồi làm việc.

Cơ mà lúc này cô không tiện quấy rầy, càng không tự cho mình cái quyền bảo "Không được làm nữa, mau ngủ đi."

Nguyên Triết là một cậu bé ngoan biết chừng mực, cô rất yên tâm.

...

Nhưng cái "chừng mực" này đôi khi còn phải xét tình huống.

Tỷ như sáng hôm sau, cô vừa mở cửa phòng đã bắt gặp Nguyên Triết trắng đêm không ngủ là cười không nổi nữa. Giờ mà nói được, cô sẽ la to —— "Mới khen xong là anh rớt dây xích đấy hả?!"

Tiếc rằng cô là người bán câm, có kêu được quách gì đâu, chỉ có thể bay lên cửa kính đập đập cánh.

Hôm qua không dám làm phiền, nhưng đã qua một đêm mà còn không gọi, lỡ anh chết ngất trong phòng làm việc thì phải làm sao?!

Nguyên Triết ngẩng đầu xem động tĩnh bên này. Thật ra anh cũng đang định xuống lầu.

"Dậy rồi? Chào buổi sáng." Một câu chào như bao buổi sáng khác. Lúc anh đến gần, Thư Mông mới phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm xanh nhạt. Không quá rõ, nhưng đã khác xa gương mặt không chút tì vết bình thường.

"Chào buổi sáng?" Cô không nhịn được, lặp lại bằng giọng điệu quai quái.

Nguyên Triết hiểu ngay, nhóc con đang trách anh thâu đêm đây mà. Anh khó được cười cười: "Là anh sai. Trước bảo em thức đêm không tốt, giờ lại tự mình phạm phải." Giọng nói hiền lành pha chút khàn khàn sau một đêm thức trắng thế mà gợi cảm không ngờ.

Thư Mông tê tái cả người, rung lông nhại lại: "Anh sai!"

Xét thấy nhại từ không bày tỏ sao cho xiết suy nghĩ trong lòng, cô liền bay vòng qua anh lấy di động trên bàn đánh chữ: [Hồi trước em thức đêm anh tịch thu máy tính bảng, vậy giờ anh thì sao?]

Nguyên Triết nhìn từng câu vẹt nhỏ đánh ra, gật gật đầu: "Em nói đúng. Anh cũng phải chịu phạt."

Thư Mông liếc bàn làm việc của anh, tính nói muốn tịch thu dụng cụ, nhưng lại thấy không ổn. Chẳng may đối phương đang làm tới chỗ quan trọng mà không cho người ta sáng tác tiếp, linh cảm bay mất sao giờ? Hoặc thật sắp hết thời hạn nên anh mới đẩy nhanh tiến độ?

Tóm lại nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra phải làm thế nào, Thư Mông chỉ đành ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ.

Nguyên Triết nào nghĩ nhiều như cô, trực tiếp mang nhóc con xuống nhà vào bếp đun sữa nóng.

Từ khi biến thành vẹt, Thư Mông chưa được uống bất kì thứ nước nào có mùi vị, giờ ngửi thấy sữa bò thì thèm chảy cả nước miếng.

Nguyên Triết nghiêng đầu ngó vẹt nhỏ duỗi dài cổ sắp dính vào cốc sữa, vội vươn tay chọc chọc đầu nhỏ đẩy cô ra xa: "Cái này em không uống được."

Chim đẻ trứng, đương nhiên không thể uống thứ chỉ động vật có vú mới có. Thư Mông cũng biết mình không uống được, muốn uống phải chờ biến về thân người mới được. Nhưng biết phải đợi đến bao giờ đây.

***

Nguyên Triết thấy nhóc con căng não cả buổi vẫn chưa nghĩ ra hình phạt, bèn hoàn thành cho xong những hoạt động thường nhật buổi sáng, rồi mang nhóc con đang ôm di động về phòng ngủ chính dưới lầu một.

"Em không nghĩ ra thì để anh tự chấp hành." Nguyên Triết ngã lưng lên giường, mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi: "Tự phạt ngủ ba tiếng."

Thư Mông thấy thế liền đánh chữ bên gối anh: [Ba tiếng không đủ!]

Thức trắng đêm, ba tiếng sao đủ? Chẳng phải có câu: Thức một đêm, ngủ một ngày đều không bù đủ ư?

Đáng tiếc Nguyên Triết đã nhắm mắt, không đọc được cô gõ gì. Thư Mông vươn cánh chạm chạm tay anh thì bị anh bê cả người lên gối.

Ngón tay anh thon dài ấm áp cứ như đắp hờ một tấm chăn mỏng lên người cô.

Thư Mông ngoẹo đầu đối diện gương mặt điển trai. Gương mặt thường treo vẻ lãnh đạm giờ đây mệt mỏi nhắm nghiền, hòa tan giáp sắt bên ngoài trở nên dịu dàng quá đỗi.

Lông mi dài tụ thành hai cái bàn chải nhỏ theo động tác khép mi, nhìn mà phát thèm.

Hô hấp anh dần nhẹ đi. Có lẽ là mệt thật, ngủ rồi.

Thư Mông ngắm anh chốc lát, thấy hình như gần nhau quá nên người nong nóng. Thử giãy ra thì phát hiện tay đối phương nhìn như nắm hờ không dùng nhiêu lực, lại chặt đến độ đẩy mãi không xong.

Nhưng nếu cô dùng sức bay lên sẽ đánh thức đối phương.

Bận rộn cả đêm, mệt tới nỗi nằm xuống là ngủ luôn, tốt nhất đừng đánh thức anh, Thư Mông thầm thở dài. Rõ ràng bản thân mới dậy xong, giờ lại muốn lên giường ở đây...

Éc, hình như từ này không êm lắm... Cô tự bác bỏ, nằm ngắm nhan sắc khi ngủ gần kề của anh mà người càng nóng hơn.

Nhất định là thời dậy thì của Cockatiel tới rồi, cô thầm nghĩ.