Cái Máy Nhại

Chương 45



Tác giả: Thời Diệp Chi Bình

Edit: Bánh Bao/Beta: Padu

Vì vòng loại mới ở giai đoạn chuẩn bị nên không khí phòng làm việc còn chưa quá căng. Cuối tuần Nguyên Triết vẫn nghỉ phép như thường, bỏ ra một ngày trống mang Thư Mông lên núi.

Ngọn núi này xa hơn chùa cổ đợt trước một chút do thuộc phạm vi thành phố bên. Đạo quán trên núi tuy không hương khói hưng thịnh như ngôi chùa nọ, nhưng cũng là địa điểm nổi tiếng trong vùng.

Lần này Thư Mông chẳng ôm mấy kỳ vọng, chính vì lần trước hòa thượng già hoàn toàn không nhìn ra cô có khác gì vẹt thường.

Ở đây không cấm chim vẹt nên Thư Mông có thể thảnh thơi đứng trên vai Nguyên Triết vào trong. Dọc đường hay bị những ánh mắt kỳ lạ của người qua đường dòm ngó, song đầu óc cô toàn là chuyện trở về làm người nên không để ý, Nguyên Triết càng không quan tâm cái nhìn của người khác.

Có điều khác với cô tưởng tượng, đạo sĩ nơi đây trả lời Nguyên Triết rất rõ rằng, quan chủ họ hiện đã đi vân du tứ xứ, không có mặt tại quán.

Hố cha hơn nữa là, không biết bao giờ mới về.

Nguyên Triết dù ôm nghi ngờ cũng không thể ép đối phương gặp mình, đành xem như đưa Thư Mông tới ngắm cảnh.

Thực ra ngoài đạo quán, trên núi còn cảnh rừng thông và những tảng đá hình thù đặc sắc tựa tranh thủy mặc, nên có thể coi là một chuyến du lịch ngắn. Thư Mông tất nhiên đồng ý. Từ khi biến thành chim, cô cơ bản đều sống trong thành phố, chưa từng có cơ hội về với thiên nhiên đâu.

...

Hai người không vội, cứ tà tà men theo đường núi ra khỏi rừng thông, nhưng không phải về lại chỗ thang đá đông khách ban đầu. Đi chưa bao lâu, Thư Mông nghe được tiếng gì đó nhờ thính lực tốt, liền vỗ vỗ cánh lên vai Nguyên Triết, ý bảo anh dừng chân.

Nguyên Triết lập tức khựng bước: "Sao thế?" Vừa dứt câu thì anh cũng nghe được.

"Đi xem?" Anh theo bản năng hạ giọng trao đổi với cô. Thư Mông gật đầu.

Sau khi ra khỏi đường mòn, lại vòng qua mảnh rừng thông nhỏ, hai người phát hiện một dòng suối chảy róc rách từ khe đá xanh giữa núi xuống hồ nước nhỏ bên dưới.

Những khung cảnh non nước thế này thường không xuất hiện trong sổ tay hướng dẫn tham quan, mà chỉ được xem như một phát hiện bất ngờ trên đường khám phá.

Bởi dòng chảy không siết, còn sạch trong thấy đáy, Thư Mông khó được nổi hứng. Cô bay khỏi vai Nguyên Triết đậu xuống một tảng đá bên bờ, nhẹ nhàng nhấc cánh chạm làn nước. Cảm giác lành lạnh thấm ướt lông dường như xua tan ngay những muộn phiền đến cùng với nhiệt độ tăng cao từng ngày.

Nguyên Triết ở cạnh trông chừng, tránh cho cô bất cẩn rơi vào nước. Nhưng đang lúc hai người không chú ý, một giọng nói bất chợt vọng tới: "Ối, sao con vẹt này...?"

Thư Mông giật mình suýt ngã, Nguyên Triết liền nhanh chân sải bước ôm cô vào ngực.

Cùng lúc đó, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện sau cây thông bên kia bờ. Thư Mông tập trung nhìn thì thấy là một thiếu niên môi hồng răng trắng, bộ áo bào đạo quán bận trên người trông không hợp tuổi tác và gương mặt cậu.

Thư Mông thở phào một hơi khi phát hiện là một thiếu niên. Nửa câu đối phương thốt ra hẳn là thấy lạ vì sao con vẹt này lại nghịch nước.

Nguyên Triết xác nhận Thư Mông trong ngực mình không sao mới giương mắt nhìn người nọ, lạnh nhạt hỏi: "Đạo trưởng đây là..."

Đạo sĩ trẻ không quá nghiêm túc, hỏi ngược lại: "Con vẹt của anh từ đâu có vậy?"

Lúc hỏi câu này, mặt cậu chàng đầy vẻ tò mò nghiền ngẫm. Thư Mông không xem hiểu mục đích đối phương.

"Mua." Nguyên Triết ăn ngay nói thật.

Thiếu niên ấy thế lại cười cợt nhả, phát ngôn gây sốc cho Thư Mông: "Nơi nào mua được vẹt có hồn người? Tôi cũng mua một con."

Trái với sự ngạc nhiên của cô, Nguyên Triết có vẻ rất bình tĩnh, giống như đã đoán được gì đó từ giây phút người nọ xuất hiện: "Nếu đạo trưởng nhìn ra được, chắc hẳn cũng giải thích được nghi vấn giúp chúng tôi?"

Thư Mông lập tức phản ứng lại, nhại theo: "Giải thích nghi vấn giúp chúng tôi!"

"Dào ôi, có thể nói nữa cơ à." Thái độ của thiếu niên với Thư Mông tốt xa với Nguyên Triết.

Cơ mà ngạc nhiên thì ngạc nhiên, chỉ cần nhắc tới chính sự là những biểu cảm không trang trọng trên mặt cậu đều thu lại. Thiếu niên đánh giá bọn họ thêm vài bận, cuối cùng bảo: "Đi theo tôi."

***

Theo đạo sĩ trẻ về đạo quán, Thư Mông ngạc nhiên phát hiện thiếu niên này vậy mà có bối phận cao hơn cả người báo tin quan chủ vắng mặt ban nãy qua cách xưng hô của họ.

Đi thêm một đoạn tới đình nhỏ yên tĩnh, đối phương mới dừng chân ngồi bừa xuống một cái ghế.

"Ngồi đi." Đạo sĩ trẻ vung tay, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là một trong những đệ tử của quan chủ, cứ gọi tôi Ngôn Tinh."

Nguyên Triết ngồi đối diện cậu chàng, Thư Mông thì theo cánh tay anh nhảy lên bàn đá trong đình, tò mò đánh giá đạo sĩ trẻ.

"Tôi hỏi anh trước, hồn phách cô nhóc này do anh đưa vào người con chim à?" Chẳng ai ngờ Ngôn Tinh mở miệng là gọi Thư Mông cô nhóc, thái độ còn cực kỳ nghiêm túc.

Nguyên Triết: "Không phải."

Ngôn Tinh cười hì hì: "Tôi cũng đoán vậy. Mấy cái thao tác ấy người bình thường sao biết được."

Nghe cậu chàng ám chỉ quanh co mình là người trong nghề, Thư Mông nhất thời trở nên nóng nảy.

Dù sao đối phương liếc cái đã nhìn ra mình là người thì còn cần làm bộ chi nữa, họ vốn tới đây tìm cao nhân chỉ điểm mà. Cô bèn quay đầu ngó Nguyên Triết, người sau hiểu ý móc di động trong túi ra để lên bàn.

Thư Mông thành thạo mở điện thoại đánh chữ, mà thiếu niên trông hành động của cô thì sửng sốt: "Chẳng phải nhóc nói được hả?"

Thư Mông nhanh chóng viết vài câu lên màn hình rồi đưa cậu chàng xem: [Đạo trưởng, tôi biến thành chim một cách rất khó hiểu, xin hỏi làm sao mới về lại được cơ thể gốc ạ? Với cả, tôi không thể nói chuyện tự do, chỉ có thể nhại từ.]

"Nhại từ? Thú vị thật!" Ngôn Tinh ấy vậy lại bắt sai trọng điểm, may mà cậu nhanh chóng tìm được lối về dưới cái nhìn chăm chăm của Thư Mông: "Trên đời này làm gì có chuyện không thể hiểu?"

"Ý đạo trưởng là, chuyện này có dự mưu?" Mạch suy nghĩ của Nguyên Triết nhanh và sâu hơn nhiều.

Ngôn Tinh gãi gãi đầu, hoang mang hỏi: "Tôi có nói vậy hả? Ặc, dù sao ý tôi là, về thì về được, nhưng không thể gấp."

[Tại sao???] Cô không hiểu. Lúc trước chuyện xảy ra đột ngột khó tin thế, sao có thể không gấp muốn biến về chứ.

"Phải nói với nhóc thế nào đây ta." Ngôn Tinh tự nhiên mắc cạn trong việc sắp xếp ngôn ngữ: "Nhóc không phải người của thế giới này nhỉ?"

Bí mật lớn nhất cứ thế bị xé toạc trước mặt Nguyên Triết, Thư Mông cứng cả người, theo bản năng lén quay đầu liếc anh. Nào ngờ ánh mắt người sau rất bình tĩnh.

Thư Mông bỗng dưng có cảm giác —— Hình như anh đã biết từ lâu.

Cũng đúng. Anh ở với cô lâu như vậy, thân như vậy, có lẽ cô đã sớm lộ dấu vết, có lẽ anh đều thấy hết, chẳng qua không nói mà thôi. Chắc là không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho cô.

Thư Mông đánh chữ: [Rốt cuộc thì sao anh biết được?]

Ngôn Tinh xem cô thừa nhận, mặt mày không khỏi đắc ý: "Tôi là học trò quan chủ tự hào nhất đấy. Đương nhiên cũng vì tư chất tốt, trời sinh có thể nhìn khí."

Thư Mông: [Nhìn khí?]

Có điều Ngôn Tinh không định giải thích thêm, chỉ hơi ho khan rồi kéo đề tài về: "Tóm lại là tôi có thể nhìn ra luồng khí hiện tại trên người nhóc là của người chứ không phải vẹt, bởi vì hai loại rất khác nhau. Về phần nhóc không phải người thế giới này, thì dựa vào khí và sự việc nhóc trải qua để đoán."

Mặc dù không hiểu mô tê gì hết, nhưng thấy đối phương còn định giải thích tiếp, Thư Mông cũng không giục.

Ngôn Tinh: "Tôi từng nghe thầy kể một trường hợp giống như nhóc. Ngày xưa đi đâu đó, ông gặp một con chó có nhân tính đến lạ, thậm chí phải nói thông minh kinh người. Tuy thầy không phải bẩm sinh đã nhìn được khí, song sau nhiều năm chăm chỉ tu luyện, ông cũng nhìn ra được con chó kia không bình thường, thế là tìm cách bắt chuyện với nó."

Cậu chàng nói đến đây thì dừng, hình như khát nước, tiếc là trong tay không có gì để uống nên đành từ bỏ.

"Sau mới biết đối phương vốn là một nhân viên cổ cồn trắng từ thế giới khác, tự dưng có một ngày tới đây thì biến thành chó. Vì bị thay đổi chủng tộc nên phải hồi lâu sau người đó mới nhận ra nơi này không phải thế giới mình sinh sống. Nhưng mãi chưa tìm được ai thổ lộ cũng như tìm được phương hướng để về nhà nên dần nản lòng thoái chí."

Ngôn Tinh: "Sau đó gặp được thầy tôi thì thầy chủ động giúp đỡ, nhanh chóng tra được tình hình lúc người đó xuyên... Hóa ra người đó mang cả thân xác xuyên, chẳng qua bị thương nặng ngay khi vừa tới nên hồn lìa khỏi xác và rơi vào cơ thể con chó."

Thư Mông nghe mà hốt hoảng, những gì người nọ trải qua giống y hệt cô.

[Sau đó thì sao?]

Ngôn Tinh quét mắt qua màn hình di động, trả lời: "Sau đó, khi thầy tôi giúp người ta tìm được cơ thể thì đã quá muộn, cơ thể người nọ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, không cách nào xoay chuyển càn khôn."

Tim Thư Mông giật thót. Nếu cô giống người nọ, không có Nguyên Triết trợ giúp, có lẽ nhiều năm sau cơ thể cô cũng sẽ phát sinh những thay đổi không mong muốn. Khi đó, dù có cơ hội trở lại xác người đều chẳng có ích gì.

Càng nghĩ càng không dám chần chờ hơn nữa, Thư Mông tức tốc đánh chữ: [Đạo trưởng Ngôn Tinh, làm thế nào mới về lại được cơ thể mình trong thời gian ngắn nhất ạ?]

"Nhóc chớ vội." Ngôn Tinh biết cô sốt ruột, nhưng mà cậu chưa nói xong: "Thầy tôi từng nghiên cứu lĩnh vực này, kỳ thực tất cả nguyên nhân... đều bắt nguồn từ chính bản thân nhóc."