Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 22



Ấn ký

Oán hồn xuất hiện quá đột ngột, Lâm Cửu gần như không hề có phòng bị, lập tức chạy về hướng la bàn chỉ, một bên liên hệ với những người khác.

Hắn còn chưa đi xa, nên đến chỗ ở của Liên Dịch cùng thời gian với lượng lớn oán hồn.

Trước đó, Liên Dịch cũng đã phát giác ra sự khác thường.

Anh thu bớt vẻ mặt rồi đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nam Đăng không hiểu vì sao, còn tưởng anh buồn ngủ rồi, định đi nghỉ ngơi sớm.

Vòng bát quái đặt trong phòng sách, cảm ứng được sự triệu hoán của linh thuật, hơi chấn động.

Liên Dịch lập tức bảo Nam Đăng quay về phòng ngủ: "Em trốn đi."

Nam Đăng đang mờ mịt, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, đèn đóm ở phòng khách tự dưng hư hết hai cái, ánh sáng bên trong đột ngột giảm xuống.

Bên ngoài căn nhà có trận pháp, nhưng trận pháp là để phòng ngừa người lạ xâm nhập mấy ngày trước, không phải cái để phòng quỷ hồn.

Từ khi Liên Dịch vào đây ở, ngoại ô chưa từng có oán hồn nào dám tới gần, đêm nay là ngoại lệ.

Đèn rạn nứt, Nam Đăng bị giật mình, ôm chặt đầu thỏ nhảy vào trong ngực mình.

Liên Dịch bên cạnh lặp lại một lần nữa: "Em đi trốn đi."

Nhưng vào lúc này, một con quỷ treo cổ xuyên qua lòng đất, thè cái đầu lưỡi dài ngoằng vào trong cửa, lộ ra khuôn mặt đỏ sậm.

Dưới ánh sáng hơi tối, Nam Đăng vẫn nhìn rõ một màn này, cậu cuống quýt nắm tay Liên Dịch: "Anh đi mau, bên ngoài có quỷ......"

Cậu quên béng mất mình chẳng còn là quỷ nữa, đồng thời cho rằng Liên Dịch là người bình thường, không thể đối phó với những ác quỷ này.

Liên Dịch sầm mặt, bảo vệ Nam Đăng ở đằng sau, vòng bát quái cảm ứng được lời triệu hoán đang rục rà rục rịch. Đọc‎ 𝑡г𝓊yện‎ ch𝓊ẩn‎ không‎ q𝓊ảng‎ cáo‎ ﹢‎ 𝘛𝐑𝓊𝘔𝘛𝐑U𝖸E‎ N.𝘝N‎ ﹢

Anh đang định thử sử dụng linh thuật che khuất một phần tầm nhìn của Nam Đăng, rồi sẽ giải quyết những quỷ hồn vướng víu này, ngoài cửa lại vang lên tiếng động lần nữa.

Đầu lưỡi của quỷ treo cổ bỗng thụt về, gã kêu thảm một tiếng, đồng thời đi kèm là tiếng gào thét của oán hồn khác bên ngoài.

Nam Đăng sửng sốt một chút, phản ứng lại: "Có thiên sư tới ạ?"

Cậu nghe thấy âm thanh lơ lửng của lá bùa, trước đây cũng từng không cẩn thận gặp phải thiên sư bắt quỷ, tiếng động này hẳn là thiên sư không sai được.

Cậu chưa bao giờ vui mừng vì có thiên sư tồn tại như lúc này, tranh thủ chủ động kéo Liên Dịch chạy vào trong phòng, Liên Dịch nhất thời do dự, bị cậu kéo vào phòng ngủ.

Nam Đăng khóa cửa phòng lại, trấn an ngược Liên Dịch: "Có thiên sư ở bên ngoài rồi, chắc chắn họ có thể bắt mấy con quỷ đó."

Mặt mày Liên Dịch không biến sắc, xung quanh phòng ngủ thiết lập bùa trận khiến quỷ hồn không thể tới gần: "Ừm."

Mà Lâm Cửu đang ngăn cản chúng quỷ ngoài cửa thì nghi hoặc trong lòng, ban nãy mới trông thấy Liên Dịch ở nhà, sao oán hồn sắp xông vào trong rồi còn chưa xuất hiện.

Hắn rút kiếm gỗ ra, chém đứt một cánh tay của oán hồn, hô lên một tiếng vào bên trong: "Liên thủ tịch?"

Sau đó hắn phát hiện, mục tiêu của những oán hồn này có phần thay đổi, ý đồ vòng qua hắn hướng vào gian phòng bên hông căn nhà.

Nhưng số lượng oán hồn nhiều, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể ngăn chặn, có một bộ phận cá lọt lưới đã chui xuống lòng đất lần nữa.

Giọng nói của Lâm Cửu không truyền vào nổi bùa trận, Nam Đăng không nghe thấy, nhưng Liên Dịch lại nghe được.

Anh dẫn Nam Đăng tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ kêu cậu trốn vào.

Nam Đăng ôm đầu thỏ, cố gắng cuộn lại hai chân mình, muốn chừa khoảng trống bên cạnh cho Liên Dịch, kêu anh cũng vào luôn.

Liên Dịch không động đậy: "Tôi ở bên ngoài."

Không gian trong tủ quần áo thực sự không đủ, Nam Đăng không khăng khăng nữa.

Trước khi đóng cửa tủ, Liên Dịch nhìn về phía đầu thỏ trong ngực cậu, căn dặn: "Em đừng ra ngoài."

Đầu thỏ liếm liếm môi, xoay người vùi vào trong ngực Nam Đăng, làm con búp bên không biết cử động.

Liên Dịch đóng kỹ cửa tủ, lại hạ xuống một lớp bùa trận bên ngoài tủ quần áo.

Cửa phòng ngủ tự động mở ra, vòng bát quái lơ lửng bay tới.

Mấy oán hồn mưu đồ phá vỡ bùa trận ngoài phòng ngủ, sát khí nhè nhẹ men theo khe hở bên cửa sổ thẩm thấu vào.

Có oán hồn vừa thò vào một bàn tay, lập tức bị gọt đứt ngay ngắn.

Sắc mặt Liên Dịch lạnh băng, xoay người rời khỏi phòng ngủ, vòng bát quái nối gót theo sau.

Lâm Cửu chém bị thương mấy oán hồn, dùng bình gốm thu một con vào, lúc sắp chống đỡ không nổi, vòng bát quái quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm hơn không ít, số lượng oán hồn xuất hiện quá nhiều, hắn tạm thời lùi về phía sau uống một chai nước bùa, ngăn cản sự ăn mòn của sát khí.

Tín hiệu xin viện trợ đã gửi đi từ lâu, nhưng phỏng chừng vì tọa độ là ở ngoại ô, những thiên sư khác biết Liên Dịch đang ở đây.

Đã có anh, còn cần chi viện gì à? Cộng thêm Lâm Cửu bận chống trả oán hồn, chưa kịp dùng truyền tin nói cho rõ ràng.

May mà Liên Dịch xuất hiện kịp thời, có hai oán hồn định phản công Lâm Cửu, bị vòng bát quái của anh xuyên thủng trong nháy mắt.

Lâm Cửu tới bên cạnh Liên Dịch, nói lời xin lỗi trước: "Tình hình khẩn cấp, tôi mới phá cửa vào...... vì sao những oán hồn này đột nhiên lại tụ tập?"

Liên Dịch không hỏi hắn tại sao tới đây nhanh như vậy, lạnh giọng nói: "Không rõ."

Oán hồn có ít nhất hai mươi con, một bộ phận khá yếu còn đang bị chặn ở lớp bùa trận ngoài cùng, một vài con khác xâm nhập vào phòng, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.

Bọn chúng muốn đến phòng ngủ, đó là chỗ núp của Nam Đăng.

Hai người không có thời gian trao đổi quá nhiều, con quỷ treo cổ lẻn vào đầu tiên lại xuất hiện, duỗi cái đầu lưỡi dài muốn chui qua khe cửa phòng ngủ.

Linh thuật mạnh mẽ từ phía sau nắm chặt cơ thể gã, hung hăng nện gã lên vách tường.

Hồn thể đụng phải tường, lưu lại dấu vết màu đen nhàn nhạt, quỷ treo cổ nhanh chóng bò dậy, khản tiếng nhào về phía Liên Dịch.

Liên Dịch nghiêng người tránh né, trông thấy trên cánh tay trái của quỷ treo cổ, có một ấn ký màu đen quen thuộc.

Ấn ký này anh đã từng thấy trên người Thủy quỷ, còn từng truyền tống theo cùng ấn ký.

Là ấn ký của Vụ quỷ trước kia, lần trước gã không xuất hiện, lần này lại dùng cách khác khống chế mấy oán hồn này.

Cho nên bọn chúng mới dám xông thẳng vào, đổi lại là oán hồn bình thường khác, căn bản không dám tới gần ngôi nhà Liên Dịch ở.

Đáy mắt Liên Dịch lộ ra sự rét lạnh, điều khiển linh thuật vặn đứt cái cổ của quỷ treo cổ.

Chưa trải qua luyện hóa, quỷ hồn sẽ chỉ bị thương nặng chứ không thể giết chết thật sự, Lâm Cửu bèn theo sau Liên Dịch, tóm con quỷ bị thương nặng vào bình gốm.

Phòng khách và hành lang tràn ngập sát khí màu đen dày đặc, thỉnh thoảng bị linh thuật tách ra.

Liên Dịch và Lâm Cửu phối hợp coi như trôi chảy, không còn oán hồn nào tới gần phía phòng ngủ nữa.

Nam Đăng trốn trong tủ quần áo, tim đập rất nhanh.

Cậu rất sợ, trước đây lúc làm quỷ sợ quỷ, giờ biến thành người cũng vậy.

Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu bản thân vẫn là quỷ như cũ, biết đâu có thể giúp đỡ được Liên Dịch.

Dù sao quỷ bình thường cũng sẽ không ăn đồng loại, bởi vì không dễ ăn, cậu có thể cố gắng bảo vệ Liên Dịch, hoặc là thử lợi dụng thân phận đồng loại thu hút quỷ khác.

Bên trong tủ quần áo tối đen một mảnh, Nam Đăng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng nhịp tim của mình.

Đột nhiên, cậu phát hiện ngón tay mình đang hơi phát sáng.

Nam Đăng không biết làm sao, ngớ ra mà nâng hai tay lên, sau đó cả cơ thể cậu đều sáng lên.

Hào quang mỏng manh chiếu sáng bên trong tủ quần áo, bỗng tắt ngúm rất nhanh, Nam Đăng cảm giác được bản thân biến hóa.

Cơ thể cậu trở nên nửa trong suốt, hô hấp và nhịp tim cũng chẳng còn.

Cậu lại biến thành quỷ lần nữa.

Nam Đăng khiếp sợ lại khó hiểu, muốn kể chuyện này cho Liên Dịch biết.

Cậu thử đi ra ngoài, lại không xuyên qua ván gỗ được, định đẩy cửa tủ ra, thì bên ngoài giống như bị cái gì đó chặn cứng.

Ở nơi Nam Đăng không nhìn thấy, một vòng lồng sáng sáng lên bên ngoài tủ quần áo.

Cậu biến trở về quỷ hồn, nên cũng bị nhốt ở bên trong.

Nam Đăng còn tưởng là Liên Dịch đặt cái gì chặn lại, hạ giọng gọi: "Liên Dịch ơi?"

Bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, không có ai đáp lời cậu.

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, lại quá lo lắng cho Liên Dịch, vươn tay dùng sức đẩy một cái.

Một tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, bùa trận Liên Dịch tự tay thiết lập, ấy thế mà lại dễ dàng bị vỡ tung, hóa thành đốm sáng vụn vặt rồi tan biến.

Nam Đăng ra khỏi tủ quần áo, phòng ngủ trống rỗng, cửa phòng không đóng, thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài.

Ngoài phòng, oán hồn cưỡng chế xông vào cuối cùng cũng bị thanh lý sạch sẽ.

Còn có mấy con thực sự sợ chết còn lại, giữa bị Vụ quỷ nuốt chửng và bị bắt đi luyện hóa thì lựa chọn cái trước, lặng lẽ chạy biến.

Lâm Cửu nhìn thoáng qua thông tấn khí, quả thực chẳng có lấy một người tới trợ giúp.

Tâm trạng của hắn cảm thấy hơi phức tạm, hỏi thăm Liên Dịch: "Những oán hồn này xử lý sao ạ?"

Một vài oán hồn hành vi khác thường, có thể tiến hành tra hỏi trước, rồi lại đưa đến Tháp Nghiệp chướng luyện hóa.

Liên Dịch nói không cần nghĩ: "Giao cho tôi."

Những con quỷ này không đếm xỉa tới nguy hiểm, rõ rành rành tới vì Nam Đăng, Liên Dịch cũng không tin Lâm Cửu lắm, hoặc nói là chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.

Anh sẽ càng không để người khác phát hiện ra Nam Đăng, mặc kệ cậu là quỷ hồn đặc biệt, thì vẫn là sự tồn tại khác.

Lâm Cửu không do dự, giao bình gốm đựng đầy oán hồn cho Liên Dịch.

Lúc này, hai người đều nghe thấy động tĩnh từ phòng ngủ truyền tới.

"Tiếng gì vậy?" Lâm Cửu lập tức cảnh giác, tiếp theo nghĩ tới cái gì đó, hơi xấu hổ mà dời tầm mắt.

Hắn biết trong nhà Liên Dịch còn có một người khác, không tiện chủ động đề cập lắm.

"Ra ngoài." Liên Dịch bỏ lại hai chữ, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Lâm Cửu nghe lời quay người, lại phát hiện la bàn trong tay vẫn đang động đậy.

Kim chỉ nam bắt được hơi thở mỏng manh, chính là hướng phòng ngủ.

Có thể vẫn còn sót lại...... nhưng hơi thở rất yếu, có Liên Dịch ở đây chắc là không cần phải lo lắng.

Hắn cất la bàn vào, trước khi rời đi còn thuận tay móc ra hai chai nước bùa, đặt lên bàn trà ở phòng khách.

Liên Dịch đẩy cửa phòng ngủ khép hờ ra, trông thấy Nam Đăng biến trở về trạng thái hồn thể lần nữa.

Động tác nắm tay nắm cửa của anh hơi khựng lại, nhìn về phía tủ quần áo.

Quả nhiên là bùa trận vỡ rồi, nhưng chỗ này không có oán hồn khác, Nam Đăng có thể thuận lợi ra ngoài, vậy chỉ có thể là cậu làm hư.

Thấy Liên Dịch xuất hiện bình an vô sự, Nam Đăng thoáng yên lòng, cẩn thận tới gần cửa: "Quỷ bị bắt đi rồi sao? Mấy thiên sư kia đâu ạ?"

"Thiên sư đi rồi, đừng sợ." Liên Dịch vươn tay muốn ôm cậu, lại không thể chạm vào Nam Đăng như trước đây.

"Vậy thì tốt......"

Nam Đăng chủ động tiến lên, hai tay nửa trong suốt ôm chặt Liên Dịch: "Đúng rồi, tôi không biết sao lại biến về mất tiêu......"

Xem ra cậu vẫn là quỷ, hai ngày trước biến thành người, là ngoài ý muốn thôi.

Liên Dịch "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nhiều, Nam Đăng lại hỏi tới tình hình bên ngoài.

"Sao anh không trốn đi, nhỡ đâu bị quỷ bắt", vẻ mặt Nam Đăng rất nghiêm túc, không hề tán thành với hành vi của Liên Dịch, "Bọn họ sẽ ăn tươi anh đấy."

Cậu vùi mặt vào trong lồng ngực Liên Dịch: "Anh thấy con quỷ lưỡi dài kia không? Bộ dáng của hắn trông sợ thật í......"

Liên Dịch trấn an cậu: "Không sao, hắn bị bắt rồi."

Nam Đăng thả lỏng một chút, bỗng nhiên phát hiện có một chút không đúng lắm.

Phản ứng của Liên Dịch, giống như là có thể nhìn thấy con quỷ kia.

Mà người bình thường dưới tình huống bình thường, không thể thấy được sự tồn tại của quỷ hồn, cũng không nghe được tiếng của quỷ.

Bấy giờ Nam Đăng cũng hồi tưởng lại, trước khi quỷ hồn tới, hình như Liên Dịch còn phát hiện ra dị thường sớm hơn cả cậu.

Khi quỷ treo cổ xuất hiện, Liên Dịch đang nhìn về phía cửa cùng với cậu.

Hơn nữa phản ứng của Liên Dịch, cũng quá bình tĩnh.

Trong lòng Nam Đăng có nghi ngờ, cậu ngẩng đầu lên ngơ ngác mà hỏi: "Hồi nãy có nhiều quỷ tới đây lắm phải không? Anh trông thấy à?"

Liên Dịch tưởng cậu còn sợ, nói dối: "Không nhiều, chỉ có hai con mà thôi."

Nam Đăng trợn to hai mắt: "Anh thật sự có thể thấy được quỷ khác sao?"

Liên Dịch giật giật môi, ý thức được mới nãy mình nói hớ rồi.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kêu anh lừa cơ mà! Cảnh báo lật xe