Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 145



Khóe miệng của Bạc Diễn Thần giựt giựt, thật muốn tụt quần của tiểu tử này xuống đập cho mấy phát vào mông.

Á à, bây giờ tìm được chỗ dựa rồi đúng không? Lại dám cãi lại anh ấy, đây là nhịp điệu của sự muốn tạo phản sao?

“Nhưng mà lời của mẹ vẫn chưa xong” Lê Hân Đồng nhẹ nhàng vỗ đầu nó, thu lại nụ cười ban đầu: “Con đã ngủ quên bỏ cả bữa trưa. Tục ngữ nói rằng, có thực mới vực được đạo, không ăn một bữa sẽ đói bụng. Con sở dĩ không đói, mẹ đoán là trước đó

con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt đúng hay không, con ngủ gật trong lúc ăn trưa vả lại còn ngủ rất lâu. Nếu như mẹ đoán không sai tối qua con nhất định ngủ rất trễ.”

Tiểu ức Đồng càng nghe mắt trợn càng to, đợi khi Lê Hân Đồng nói xong thì mắt đã trợn to như chuông đồng.

“Mẹ mẹ sao mẹ lại biết? Có phải mẹ gọi điện hỏi cô giáo ờ trường mẫu giáo không” Thằng nhỏ không tin Lê Hân Đồng lại đoán chuẩn như thế.

Lê Hân Đồng lắc lắc đầu: “Không phải vậy. Mẹ ngay cả cô giáo của con còn không biết thì sao có thể gọi điện thoại đây? Mẹ chỉ suy luận theo lẽ thường tình mà thôi.”

Tiểu ức Đồng nhìn Lê Hân Đồng, đôi mắt trong veo đầy sự ngưỡng mộ, hoàn toàn là ánh mắt nhìn thần tượng.

“Con bây giờ đang trong giai đoạn dậy thi và phát triển. Ăn quá nhiều đồ ăn vặt với thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe. Mẹ nghĩ những lời này cô giáo với bố nhất định là đã chì bảo con rồi. Con thông minh như thế nhất

đinh biết đây là không tốt. Con có thể nói với mẹ tại sao con vẫn muốn làm.” Giọng điệu của Lê Hân Đồng rất dịu dàng, giống như là cùng thảo luận vẫn đề với con vậy, hoàn toàn không có cảm giác chất vấn.

Mẹ quả nhiên không giống bố. Nếu như vào tay bố, chắc chắn lại là một trận dạy bảo.

Tiểu ức Đồng cúi đầu đối mặt với ngón tay không nói chuyện. Bạc Diễn Thần có chút không giữ được bình tĩnh, vừa muốn mờ miệng lại bị Lê Hân Đồng ngăn lại.

“ức Đồng nói với mẹ được không? Nói ra đi mẹ sẽ không mắng con.”

Tiểu ức Đồng từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt mong chờ của Lê Hân Đồng, trái tin chợt run lên mím môi nói, “Trại hè, trường mấu giáo có rất nhiều gia đình của các bạn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho con cái, mọi người đều chia nhau ăn, con cũng ăn. Buổi tối khi đi ngủ, con nói chuyện với bạn bên cạnh, nói đến rất trễ. Vì thế nên ban ngày mới buồn ngủ.”

Nhóc con này giải thích rất rõ

ràng không có bất kì sự che giấu nào.

Lê Hân Đồng trầm mặc một lát mới từ từ mở miệng nói: “Trại hè lần này con không đem theo đồ ăn vặt đúng không?”

Tiểu ức Đồng gật đầu nặng nề nói: “Đúng vậy. Bố nói ăn đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe vi thế không để con mang theo.”

Nói cái này Tiểu ức Đồng một bụng ấm ức, bĩu môi nói: “Nhưng mà các bạn khác đều đem theo.”

Theo lí mà nói con cùa Bạc Diễn

Thần được sinh ra trong một gia đình giàu có như vậy căn bản sẽ không ghen tị với người khác về mặt ăn mặc. Cách giải thích duy nhất chính là ức Đồng nhìn thấy các bạn khác ở trường mẫu giáo có mà mình không có, trong lòng cảm thấy rất là thất vọng.

Đây không phải là một loại so bì mù quáng mà là một kiểu so sánh của trẻ em. Không phải là ức Đồng thèm án mà là các bạn nhỏ cùng lao vào ăn rất vui.

Nếu như thật sự mua nhiều đồ ăn vặt đặt trước mặt nó thì nỏ chưa chắc đã ăn nhiều như thế.

Đừng nói là trẻ em cho dù là người lớn cũng giống như vậy. Trong phòng ngủ của trường đại học, cho dù nấu một tô mì cũng có người giành.

Lê Hân Đồng cười: “Thế nên con ăn cùng với các bạn rồi cảm thấy mùi vị rất ngon, không ý thức được đã ăn quá nhiều, đúng không”

Tiểu ức Đồng lại gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ ơi mẹ nói quá đúng, chính là như vậy.” Bây giờ nó cảm thấy mẹ quả là người hiểu nó nhất trên đời này.

“Mẹ có thể hiểu con, nhưng không tán thành việc con trong một lần mà ăn quá nhiều đồ ăn vặt.” Lê Hân Đồng nói, “Nếu không thì sẽ giống như hôm nay, ngay cả không ăn trưa cũng không cảm thấy đói. Thức ăn có dinh dưỡng mới có thể khiến con phát triển cơ thể mà đồ án vặt thì càng không thể.”

Tiểu ức Đồng thẹn thùng nhìn cô ấy rồi cúi đầu xuống.

Lê Hân Đồng thấy nó cơ bản đã nhận được sai ra sai lầm của mình, ngừng một chút rồi cười nói: “Sau này nếu trường học tổ

chức các hoạt động tương tự, có thể cho phép con mang theo đồ ăn vặt thích hợp để cùng chia sẻ với các bạn. Nhưng mà nhớ là không được ăn quá nhiều trong một lần. Càng không thể làm ra chuyện giống như hôm nay ngay cả cơm cũng không ăn. Biết chưa?”

“Được được, con biết rồi, sau này con nhất định sẽ ăn uống đàng hoàng.” Tiểu ức Đồng nghe thấy Lê Hân Đồng vậy mà cho phép nó đem đồ ăn vặt chia sẻ cùng các bạn, hưng phấn suýt nữa nhảy lên, đối với nó nhắc đến yêu cầu khác đương nhiên là hoàn

toàn đồng ý.

Bạc Diễn Thần ở một bên thấy toàn bộ quá trình, cười mà không nói. Người phụ nữ của anh ấy thật sự là một nhà giáo dục trời sinh, về mặt này có lẽ mạnh hơn anh ấy rất nhiều.

Lê Hân Đồng xoa đầu Tiểu ức Đồng: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Bây giờ mau chóng thức dậy rồi đi đánh ráng rửa mặt, sao đó chúng ta đi ăn cơm.”

“Okay” Tiểu ức Đồng ùng ục bò dậy nhảy xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm.

Không lâu sau trong nhà tắm lâm râm truyền ra tiếng hát và tiếng cười của nhóc con.

Trẻ em thật dễ dàng thỏa mãn, ân huệ nhỏ như thế đã vui vẻ thành như vậy. Khóe miệng của Lê Hân Đồng dần dần nâng cao, quay đầu nói với Bạc Diễn Thần: “ức Đồng thật sự là một đứa trẻ rất nghe lời.”

Bạc Diễn Thần vẫn không mở miệng cuối cùng cũng cười rồi, “Từ nay về sao việc dạy dỗ con giao cho em anh có thể thoải mái hơn rồi.”

“Như thế sao được” đôi mắt to của Lê Hân Đồng trợn tròn: “Dạy dỗ con cái là trách nhiệm chung của bố mẹ. Anh không thể ném cho em hoàn toàn được. Đương nhiên công việc của anh bận rộn, em có thề chia sẻ thêm về việc giáo dục con cái sao cho phù hợp. Ví dụ như lo cơm án áo mặc, đón nó tan học, kiểm tra và hướng dẫn làm bài tập về nhà, những thứ này em làm một mình cũng không sao. Nhưng mà giống như hoạt động phụ huynh con cái với họp phụ huynh anh cũng phải tham gia.”

Bạc Diễn Thần nhìn dáng vẻ

nghiêm túc của cô vợ nhỏ, đột nhiên ôm cô ây vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô ấy.

Lê Hân Đồng sững sờ, đang yên lành nói về chuyện giáo dục con cái, sao chẳng nói chẳng rằng gì liền gần gũi mấu chốt là bây giờ ức Đồng đã dậy rồi, lỡ như ra nhìn thấy thì rất không hay.

May mà Bạc Diễn Thần vẫn còn nhân tính, chì ngậm lấy môi cô rồi mút một lát rồi buông cô ra.

Đôi môi bị anh hôn hồng hào căng mọng giống như hai cánh hoa nở rộ, hấp dẫn lạ thường.

Bạc Diễn Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, cúi đầu lại muốn ngậm lấy lại bị Lê Hân Đồng nhẹ nhàng đẩy ra: “Em nói chuyện với anh, rốt cuộc là anh có nghe thấy hay không vậy”

Bạc Diễn Thần giữ chặt bàn tay nhỏ của cô ấy, cười nhẹ nói: “Nghe thấy rồi.