Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 52: Tàn ác



Sau khi châm hết điếu thuốc, Giang Thanh Mộng cầm hộp thuốc lá bên bàn, rút ​​điếu thuốc đưa lên miệng, "cạch" một tiếng, dùng ngón tay cái ấn vào bật lửa, nghiêng đầu định hút một hơi, nhưng ánh mắt cô chợt sáng lên, sau đó đặt xuống, ném cả hộp thuốc lá vào thùng rác.

Người nào đó không thích mùi khói thuốc.

Giang Thanh Mộng xé một viên bạc hà rồi cho vào miệng, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên đầu ngón tay mình, bèn đi đến bồn rửa tay, dùng nước rửa tay rửa hai lần, sau đó quay lại phòng làm việc cầm tập tài liệu trên bàn, cẩn thận suy nghĩ.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Giang Thanh Mộng ném bản sao vào máy hủy tài liệu.

Cô gọi cho trợ lý của mình: " Vụ tai nạn xe hơi vào năm ngoái của em ấy có điểm đáng ngờ, em sắp xếp hai người bảo vệ em ấy giúp tôi."

Là trợ lý đặc biệt kiêm người thân tín, Tiểu Ngải ngay lập tức hiểu 'em ấy' mà Giang Thanh Mộng đang ám chỉ là ai.

"Là cô Thẩm à? Em sẽ sắp xếp ngay."

Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Thanh Mộng hiếm khi gọi Thẩm Tinh Hà bằng tên riêng. Cô không muốn gọi người đó là Thẩm Tinh Hà, cô thà tin rằng đó là một nhân cách hoàn toàn mới được sinh ra từ chứng mất trí nhớ phân ly.

Giang Thanh Mộng: "Cử A Hằng đến đi, anh ấy là người cẩn trọng, em có thể sắp xếp người khác đến chỗ tôi."

Tiểu Ngải im lặng một lúc, thở dài và trả lời: " Vâng."

A Hằng là vệ sĩ riêng của Giang Thanh Mộng do ông Giang cử đến. Anh ta đã đi theo cô từ lúc cô mười mấy tuổi, có thể được xem như cánh tay phải của cô.

Đứng trên góc độ của lão bản mình, Tiểu Ngải không muốn chuyển anh ta đi, nhưng có phản bác lại cũng vô ích.

Ngày thường, cô ấy và Giang Thanh Mộng có quan hệ khá tốt, có thể trêu chọc, đùa giỡn tùy ý. Nhưng suy cho cùng cả hai vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, quyết định của Giang Thanh Mộng hiếm khi thay đổi.

"Em chỉ có một yêu cầu, chị đừng ra ngoài một mình trong một hai ngày tới, nếu muốn ra ngoài nhớ phải gọi cho đoàn đội." Tiểu Ngải chỉ có thể nói thêm.

Giang Thanh Mộng mỉm cười và trả lời: "Được."

Trong một hai tháng qua, Giang Thanh Mộng thích bỏ họ lại và dành cả thế giới hai người với Thẩm Tinh Hà, thậm chí cô còn tự mình lái xe đưa đón Thẩm Tinh Hà đến phim trường.

Ngày thường, đoàn đội chăm sóc, che chở cô như viên ngọc quý, bây giờ cô lại cam tâm tình nguyện trở thành tài xế độc quyền của người khác. Đoàn đội chỉ có thể bất lực, nhắm mắt làm ngơ.

Suy cho cùng, Giang Thanh Mộng thực sự hạnh phúc hơn nửa năm trước rất nhiều.

Gương mặt của cô vốn đã rất xinh đẹp, trước đây khi không cười còn có chút lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám đến gần. Hiện tại cô luôn nở nụ cười nhẹ trên môi, làm loãng đi cảm giác xa cách, ánh sáng lung linh trong mắt thường khiến người khác nhìn đến mức không rời mắt được.

Khi quay phim, Giang Thanh Mộng cũng dễ nhập vai hơn trước.

Khi nam nữ chính diễn cùng nhau, đạo diễn Phong không thể không quay chụp cô nhiều hơn.

Đối với những bộ phim truyền hình cổ trang, điều quan trọng nhất là mang đến cho người xem cảm giác ngọt ngào yêu đương, huống hồ nam chính bị hủy dung, quay chụp thêm ánh mắt trong như làn nước mùa thu của nữ chính cũng không có gì quá đáng.

*

Ba ngày sau, Khương Chi Chu bay đến Bắc Kinh để quay quảng cáo.

Quay quảng cáo xong, nàng ghé qua thử vai cho một bộ phim điện ảnh.

Đạo diễn của bộ phim này khá có tiếng trong nghề, chuyên làm phim nghệ thuật. Tuy doanh thu phòng vé luôn ảm đạm, nhưng tỷ lệ giải thưởng cao.

Triệu Viên đã đến một nhà hàng mà Khương Chi Chu nói với cô ấy một tháng trước, ngồi xổm ở đấy tìm cơ hội gặp và đưa sơ yếu lý lịch của nàng.

Vị đạo diễn hoài niệm tình bạn cũ, khi thấy ảnh Thẩm Tinh Hà trên sơ yếu lý lịch giống hệt Khương Chi Chu, hắn liền nhớ đến việc Khương Chi Chu từng đóng phim miễn phí để nâng đỡ hắn, hắn liền động lòng, cho nàng cơ hội thử vai.

Trong buổi thử vai, vị đạo diễn đầy cảm tính này đã tận mắt nhìn thấy Khương Chi Chu trong lớp da của Thẩm Tinh Hà, cảm giác thân quen tràn ngập cõi lòng khiến hắn nhất thời thương tiếc, gạt đi hai giọt nước mắt.

Đáng tiếc, đoạn mà Khương Chi Chu diễn thử lại là phân cảnh hài hước. Mọi người trong đoàn casting đều bật cười khi xem, chỉ có đạo diễn là lau nước mắt. Mọi người nhìn nhau, nhanh trí muốn từ chối nhưng đạo diễn lại vỗ đùi, đứng dậy nói:" Thông qua!"

Sau khi Khương Chi Chu thử vai thành công, nàng liền bàn bạc với Triệu Viên. Đoàn làm phim này không có nhiều kinh phí cho lắm, nhà sản xuất và đạo diễn dùng hết tài sản để làm phim. Tuy được giới phê bình khen ngợi nhưng rất ít người mua vé xem phim, nàng sẽ không nhận được nhiều thù lao đóng phim.

Dù sao cũng chỉ là vai diễn quần chúng, xuất hiện chưa đầy 10 phút.

Đổi lại là Khương Chi Chu trước đây, nàng sẽ dứt khoát không cần thù lao mà đóng vai khách mời hoàn toàn miễn phí.

Nhưng bây giờ nàng vừa thiếu nợ người ngoài, vừa phải nuôi mình và người đại diện, không thể nào rộng rãi được.

Sau khi nhận được mức lương thấp và ký hợp đồng. Khương Chi Chu tận dụng mọi cơ hội, ánh mắt mang theo ý cười, hỏi đạo diễn đoàn phim xem có bộ phim nào phù hợp với nàng trong các đoàn khác không, có thể giới thiệu giúp nàng không?

Đạo diễn là một người sắc sảo, có chút hiểu biết về con người. Hắn nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Khương Chi Chu rất xuất sắc, khí chất xuất chúng. Tuy chỉ là người vô danh trong giới nhưng mặt mày lại hiện lên vẻ kiêu hãnh, đây là sự điềm tĩnh và tự tin chỉ có ở những người đã đạt được vị trí cao trong một thời gian dài, như thể mọi thứ nàng thích đều cho vào túi mình.

Tham vọng hiếu chiến này có phần giống với Khương Chi Chu quá cố.

Đạo diễn dắt mối và đề cử nàng đến một đoàn làm phim khác ở Thượng Hải.

Làng giải trí là nơi gặp núi liền sông, biết đâu một ngày nào đó ngôi sao tuyến 18 này sẽ vụt sáng trở thành nữ diễn viên hàng đầu. Đưa than trong ngày tuyết khốn đốn còn quý hơn việc dệt hoa trên gấm, càng khó khăn càng đáng quý.

Khương Chi Chu và Triệu Viên nhanh chóng chạy đến Thượng Hải, liên lạc với trợ lý đạo diễn đoàn phim, thống nhất thời gian và địa điểm thử vai.

Đoàn làm phim này có vẻ nổi tiếng hơn, suất diễn cũng nhiều hơn một chút.

Sau khi Khương Chi Chu thành công thông qua buổi thử vai, nàng liền đập tay với Triệu Viên khi bước ra:" Được nhận rồi."

"Giỏi quá!" Triệu Viên cao hứng ôm chầm lấy nàng, hận không thể nhai mặt nàng. Khương Chi Chu vội vàng đẩy ra:" Chị không có đối tượng thì không sao, nhưng tôi đã có đối tượng rồi."

Triệu Viên tức giận đến mức vỗ vỗ gáy nàng: "Có bạn gái thì ghê gớm lắm à?"

Khương Chi Chu mỉm cười, nghiêm túc gật đầu: "Ừm, ghê gớm."

Có cô, nàng đã có dũng khí để chống lại cả thế giới, cũng có điểm yếu dễ bị đánh đổ.

Công việc bận rộn tạm thời kết thúc, tâm tư cũng thoải mái hơn. Nỗi nhớ nhung cùng áp lực kìm nén bấy lâu như nước tràn bờ đê, dần dần mất kiểm soát.

Bận rộn công việc suốt nhiều ngày liền, Khương Chi Chu không dám phân tâm nghĩ đến cô, nàng cố hết sức kiềm chế suy nghĩ của mình. Mỗi tối, nàng sẽ nhấc điện thoại của mình lên và chia sẻ với cô những chuyện vụn vặt trong ngày, nỗi nhớ thương đến thấu xương dần dần tan biến trong lời nói của nhau.

Sau khi cúp điện thoại, nàng cau mày mỉm cười, lời nói và việc làm của cô lại một lần nữa mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí nàng, chiếm cứ mọi lãnh thổ. Khương Chi Chu sẽ ngồi trên sô pha, để cho nỗi khao khát này ăn sâu vào tận xương tủy, sau đó dùng lý trí đè nén lại, đứng dậy làm việc riêng của mình.

Giang Thanh Mộng sẽ không kiềm chế, cũng không tránh đi, cứ để nỗi nhớ xâm chiếm từng tế bào cơ thể, trong mắt là nàng, trong lòng cũng là nàng, tất cả đều là nàng.

Cô muốn giấu nàng đi, không cho người khác nhìn thấy, không cho người khác cướp đi, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy. Cô muốn là duy nhất của nàng, chiếm hữu nàng, làm hơi thở của nàng, mang nàng vào cơ thể mình, hợp nhất với nhau, không bao giờ rời đi.

"Meo meo." Con mèo sữa đột nhiên nhảy vào lòng cô.

Giang Thanh Mộng định thần lại, cúi đầu, vươn tay vuốt ve con mèo, trên gương mặt luôn dịu dàng bỗng lộ ra một chút do dự.

Tại sao... tại sao cô lại có những ý nghĩ như vậy?

*

Thứ bảy, Giang Thanh Mộng bỏ lại đoàn đội, thậm chí không mang theo vệ sĩ, bay đến Thượng Hải một mình.

Khi mang một bó hoa đến trước cửa căn hộ của Khương Chi Chu, cô mới gọi điện nói cho nàng.

Khi nhận được cuộc gọi, Khương Chi Chu vẫn đang mua sắm ở siêu thị bên ngoài, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe tin cô đang ở trước cửa căn hộ của mình:" Tại sao chị không nói trước với em một tiếng? Em đang ở siêu thị, em sẽ quay lại ngay."

Giọng nói dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia, còn mang theo ý cười:" Chị muốn làm em bất ngờ, em có vui không?"

"Vui chứ, rất rất vui." Khương Chi Chu nhanh chóng thanh toán rồi lái xe về chung cư:" Chị vào nhà trước đi, em có chìa khóa dự phòng, nó nằm trên vòi chữa cháy ngoài hành lang, em sẽ quay lại ngay, đợi em."

"Ừm, không vội, em đi chậm một chút, đi đường nhớ cẩn thận đấy, chị cúp máy trước, chờ em."

Giang Thanh Mộng tìm thấy vòi nước cứu hỏa theo lời của nàng, nhưng cửa lại không khóa. Khi mở ra, cô không tìm thấy được chìa khóa.

Ai?

Giang Thanh Mộng tìm kỹ hơn, nhưng vẫn không thấy chìa khóa.

Căn hộ này được công ty giao cho nghệ sĩ, nghệ sĩ rất chú ý đến sự riêng tư, đây vốn dĩ là tòa nhà một tầng hai mặt tiền, có nhân viên bảo vệ tuần tra 24/24.

Giang Thanh Mộng đi thẳng đến cửa, vặn tay cầm, trực tiếp đẩy cửa ra, đóa hoa hồng trên tay rơi xuống đất.

Có hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bên trong cửa, một người nhét thứ gì đó vào ghế sofa, người kia dùng ngón tay chạm vào tấm áp phích lớn trên tường, ánh mắt có phần tục tĩu:" Đm! Con mẹ nó, đẹp thật đấy! Làm tình với con nhỏ này chắc sướng lắm!"

"Mày đừng mơ con mẹ nó mộng hão huyền nữa, mau tới đây giúp một tay đi! Chút nữa nó trở về bây giờ!"

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả đều giật mình, dừng việc đang làm lại và nhìn sang.

Giang Thanh Mộng đứng ngoài cửa, tháo kính râm xuống, ánh mắt sáng ngời như làn nước mùa thu. Cô câu môi cười lạnh, đẹp tựa tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Đôi mắt của hai người đàn ông ngay lập tức chuyển từ hèn nhát sang kinh ngạc và tham lam, giống như sói đói nhìn thấy những con cừu non.

*

Khương Chi Chu đỗ xe dưới tầng hầm rồi vội vàng xuống xe. Khi vừa định bước vào thang máy, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay nàng:" Cô Thẩm, dừng lại!"

Khương Chi Chu tránh thoát khỏi tay hắn theo bản năng, nàng giơ chân đá hắn ngã nhoài ra đất.

"Ai?"

Người đàn ông đau đớn ôm chặt hạ bộ, ném đồ trong tay ra, rên rỉ nói:" Là tôi, Tưởng Đông...Cô Thẩm, đã một năm không gặp, không ngờ cô lại trở nên bạo lực như vậy... Tìm được cô cũng không dễ dàng gì..."

Nghe giống như một người quen cũ của Thẩm Tinh Hà.

"Tìm tôi làm gì?" Ánh mắt Khương Chi Chu đầy cảnh giác.

Tưởng Đông khó khăn ngồi dậy, mặt mày nhăn thành một đoàn, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán:" Không phải cô đã nói... Nếu có việc gì thì cứ đến tìm cô, nếu có người khác thì cứ giả vờ như không quen biết à... Cô cũng không cho tôi bất kỳ thông tin liên lạc nào...Khó khăn lắm tôi mới tìm được cô... Đồ của cô đấy, tự giữ lấy đi, đừng đưa cho tôi giữ để làm khổ tôi nữa..."

"Cái gì vậy?" Khương Chi Chu đứng cách xa hắn hai mét, vừa nói vừa lấy dao găm của quân Thụy từ túi xách ra, giấu vào tay áo.

Nàng đã từng học võ thuật, nhưng Thẩm Tinh Hà có thể chất yếu ớt, Tưởng Đông trước mặt nàng lại rất vạm vỡ. Nếu hắn có ý định xấu, nàng sẽ thua thiệt nếu đánh hắn bằng tay không.

"Làm sao tôi biết là cái gì được? Tôi có đạo đức nghề nghiệp, không tùy tiện đụng vào đồ của khách hàng, cả năm nay tôi chưa từng mở ra xem...Nhưng tôi cũng muốn xin lỗi cô, cô đã đưa cho tôi hai túi tài liệu, bây giờ chỉ còn lại một túi, túi còn lại đã bị mất." Hắn vừa nói vừa bước đến, muốn đưa túi tài liệu trên tay cho nàng.

Nhà để xe dưới tầng hầm tối tăm và lạnh lẽo, Khương Chi Chu lùi lại một bước, sau lưng là tường và cửa thang máy. Mặt nàng không đổi sắc, dùng bàn tay giữ túi đồ ấn lên nút mở cửa thang máy và nói:" Dừng lại, đừng qua đây, lên trên rồi nói chuyện."

Tưởng Đông rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn gãi gãi đầu: "Cô Thẩm? Cô...không nhận ra tôi sao?"

Khương Chi Chu lời ít ý nhiều giải thích:" Tôi gặp tai nạn xe và mất trí nhớ."

"Cẩu huyết vậy à?" Tưởng Đông bật cười: "Thảo nào cô không đến tìm tôi! Tôi không có ác ý, tôi là người do cô thuê một năm trước—"

Khương Chi Chu ngắt lời hắn: "Đợi lát nữa rồi nói, lên trên mặt đất đi."

Tưởng Đông sững người, nói:" Được rồi, nghe theo cô vậy, chúng ta đi thang máy lên trên rồi nói tiếp."

Khương Chi Chu chỉ vào cầu thang đối diện: "Không, anh đi thang bộ kia đi, tôi sẽ đi thang máy, hẹn gặp lại ở cửa."

Tưởng Đông bất đắc dĩ xoay người:" Tôi đã nói hết rồi, cô vẫn không tin tôi."

Khương Chi Chu đợi hắn ở cửa tầng hầm, nhân tiện gọi điện thoại cho Giang Thanh Mộng, muốn nói với cô một tiếng.

Điện thoại kêu bíp bíp rất lâu nhưng không ai tiếp.

Khương Chi Chu gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không bắt máy.

Có lẽ cô đang tắm.

Khương Chi Chu đoán là vậy, sau đó gửi tin nhắn cho cô, nói vài phút sau sẽ quay lại.

Tưởng Đông chạy đến, cúi người chống đầu gối thở hổn hển:" Cũng không trách cô cảnh giác được...tôi quên nói với cô... tôi không cố ý làm chuyện gì xấu khi chạy xuống tầng hầm để chặn cô lại...Sáng nay khi ngồi xổm để chờ cô, tôi thấy căn hộ của cô có vẻ bị theo dõi, không an toàn...cô đừng vội trở về!"

Khương Chi Chu cúi đầu gửi tin nhắn, khi nghe thấy lời này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trái tim như bị ai đấm vào, đủ loại hoảng sợ tràn ngập trong lòng, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Nàng ném đồ trong tay xuống, chạy nhanh về căn hộ.

Tưởng Đông thở dài, vội vàng đuổi theo: "Đã bảo không cần đi, cô còn chạy cái gì?"

Khương Chi Chu mặc kệ hắn, chạy thẳng về căn hộ.

Trong căn hộ, Giang Thanh Mộng đang dựa vào sô pha, đầu ngón tay thản nhiên gõ vào đầu gối, ánh mắt đầy vẻ tàn ác, hệt như một con rắn độc.

Có hai người đàn ông trên mặt đất bị trói tay trói chân, không cử động được, bị bịt mắt, nằm liệt trên mặt đất, mũi bầm tím và mắt sưng tấy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn đan xen với máu, khóc nức nở.

"Ồn ào quá." Giang Thanh Mộng giơ tay, yêu cầu A Hằng dùng băng dính bịt miệng họ lại, sau đó cười nhẹ:" Hai người nói xem, ngón tay nào của hai người chạm vào đồ của em ấy?"

"Nếu nói thì chỉ bẻ một ngón tay. Không nói sẽ chặt tay, chặt chân."

"Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sẽ cho hai người một sự lựa chọn, chọn một cái đi."

Hai người bọn họ lắc mạnh cơ thể.

Biết rõ họ bị bịt miệng, không nói được lời nào mà vẫn hỏi câu này.

Rõ ràng là đang trêu chọc bọn họ!

Giang Thanh Mộng cười nhẹ: "Tại sao lại không chọn? Tôi đã cho cơ hội rồi mà còn không cần, thật ngu ngốc."

"Các người làm bẩn sàn nhà của em ấy rồi. Nếu em ấy thấy được rồi không vui thì phải làm sao bây giờ?" Cô lấy hoa hồng ra, bóc từng cánh một rồi rải trên mặt đất, che vết máu loang lỗ lại:" Nếu làm em ấy không vui, tôi sẽ đâm chết các người."

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, không giống như lời vui đùa đe dọa, mà giống như một lời nói quá đỗi bình thường.

"Thanh Mộng!"

Cửa đột nhiên bị đóng sầm lại, ánh mắt Khương Chi Chu khóa chặt vào người Giang Thanh Mộng. Khi nhìn thấy cô vẫn ổn, nàng lập tức thả lỏng, ngực phập phồng lên xuống, hai chân dần trở nên yếu ớt, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, vẻ tàn ác trong mắt Giang Thanh Mộng lập tức mờ đi. Cô quay đầu nhìn Khương Chi Chu, khẽ rũ mi mắt, làn nước mùa thu lại đong đầy, còn có thêm một chút đáng thương.

Trái tim Khương Chi Chu co rút lại, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi chua xót, nước mắt chực trào. Nàng vội vàng chạy đến ôm lấy cô, sợ đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể tuyệt vọng nghiến răng, ngăn sự run rẩy lại, ôm Giang Thanh Mộng thật chặt.

Cảm giác được thân thể cô khẽ run lên, Giang Thanh Mộng sững sờ một chút, đột nhiên mất hứng diễn. Cô thu lại vẻ mờ mịt, đáng thương trong mắt, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, còn chất chứa một tia dịu dàng.

Cô vỗ vỗ vai Khương Chi Chu, dịu dàng, ngoan ngoãn mỉm cười, an ủi nàng:" Không sao đâu, chị ổn, chị thật sự không có gì, chị chỉ đùa với họ một chút thôi, chị cột tay bọn họ lại chơi..."

Khương Chi Chu ôm cô, không nói lời nào.

Giang Thanh Mộng hôn lên tóc nàng và thì thầm: "Em xem, bọn họ đã làm bẩn nơi này rồi, không thể sống ở đây được nữa, em thu dọn hành lý rồi chuyển đến nhà của chị đi."

Dịu dàng và ân cần hệt như một người tình hoàn hảo, không còn một chút tàn ác như vừa rồi.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.