Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 64: Cam chịu số phận



Giang Thanh Mộng ngồi trên mặt đất, ôm lấy gối, khóc trong yên lặng.

Không muốn như vậy.

Không muốn cãi nhau với nàng, không muốn làm tổn thương nàng.

Cô đã cố gắng rất nhiều để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lại không thể nào kiềm chế được.

Cô vô cớ gây rối như vậy, chắc chắn nàng sẽ chán ghét cô.

Chị nói đúng, anh ta rất đẹp trai, dịu dàng và ân cần, tại sao em phải ở đây để hạ mình với chị? Vậy em sẽ đi tìm anh ta rồi vui vui vẻ vẻ cùng nhau.

Những lời oán hận đầy ẩn ý vẫn còn văng vẳng bên tai, hệt như nhát dao cứa vào tim. Giang Thanh Mộng ôm đầu gối, hàng mi dài rưng rưng. Cô ​​cắn lấy cổ tay mình, trong lòng vừa đau vừa hận —— Nếu nàng thực sự dám đi tìm Ôn Tuân, cô sẽ giết chết hắn ta!

Nếu hắn chết rồi, để xem nàng tìm bằng cách nào!

Sau khi khóc thêm một phút, Giang Thanh Mộng giơ mu bàn tay lên, lau nước mắt, bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Khương Chi Chu.

Bây giờ là nửa đêm, mặc dù ở trung tâm thành phố nhưng khu vực xung quanh biệt thư Lâm Giang tương đối vắng vẻ, nàng lại chạy ra ngoài một mình, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?

Sự an toàn của nàng quan trọng hơn lòng tự trọng của cô.

Giang Thanh Mộng vừa cầm điện thoại di động lên, định liên lạc với Khương Chi Chu thì đã nhìn thấy định vị do A Hằng chia sẻ — công viên đối diện biệt thự Lâm Giang, cách cô một con sông.

À, có vệ sĩ đi cùng.

Trong lúc nhẹ nhõm thì nỗi ấm ức vì bị bỏ rơi lại ùa vào lòng khiến cô ứa nước mắt. Giang Thanh Mộng buồn bã vài giây, nghĩ đến con mèo sữa vẫn còn ở trên sô pha, liền cố gắng kìm nước mắt.

Cô dự định đưa con mèo trở lại phòng ngủ của khách, để nó nghỉ ngơi cho thật tốt.

Khi đi đến phòng khách nhưng không nhìn thấy cục lông trên ghế pha sô đâu, hốc mắt Giang Thanh Mộng lại đỏ hoe. Cô có chút sợ hãi khi tìm khắp nơi nhưng không thấy nó đâu.

Cô định gọi nhân viên an ninh ở tầng dưới và nhờ họ cùng tìm thì nhận được cuộc gọi từ A Hằng.

"Lão bản, cô Thẩm muốn tôi báo cáo với cô —— cô ấy sẽ không lén lút gặp người đàn ông nào cả. Cô ấy đang ở bên ngoài hóng gió lạnh, lạnh đến run bần bật cả lên, chỉ có thể ôm lấy mèo để giữ ấm."

Giang Thanh Mộng đang ngẩn ngơ thì đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng kêu đầy thảm thiết của chú mèo sữa và giọng mắng mỏ của Khương Chi Chu:" Ối trời ơi, đừng có nói là tôi nói chứ!"

Sau đó, điện thoại đã bị ngắt.

Giang Thanh Mộng nghe thấy âm điệu 'tút...tút...tút', liền đặt điện thoại xuống, sững người tại chỗ vài giây, sau đó dụi dụi mắt, mím môi, khẽ mỉm cười.

Sau khi do dự một lúc lâu, cô liền trang điểm rồi vào phòng ngủ lấy áo khoác, sau đó nhìn định vị của vệ sĩ, đeo khẩu trang và kính râm lên, xách túi ra ngoài.

Cô không thèm đi tìm Khương Chi Chu, cô đang đi đòi con mèo của mình về.

Khương Chi Chu ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên và nhìn lên màn hình đèn LED ở phố thương mại đối diện.

Quảng cáo của Giang Thanh Mộng đang được phát trên màn hình lớn. Cô có đôi mắt sáng long lanh và nụ cười xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng khen ngợi sự ngây thơ và trong sáng của cô, thậm chí anti-fan cũng không thể tấn công vẻ bề ngoài của cô mà chỉ mắng cô diễn xuất tệ hại.

Khương Chi Chu nhìn gương mặt cô, vừa đau lòng vừa bực mình.

Nàng đau lòng vì những lời nói kia nhất định sẽ làm cô tổn thương và bật khóc; Nàng bực mình vì bản thân đã vứt hết mặt mũi, chủ động gọi điện thoại nhưng sao cô vẫn chưa đến gặp nàng. Rốt cuộc, cô có bao giờ đặt nàng ở trong lòng không?

Khương Chi Chu lấy điện thoại di động ra, nhưng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của cô.

Nàng nhấp vào Weibo, hot search vẫn là hình ảnh ân ân ái ái của cả hai, ​​nhưng thực tế là nàng đang bỏ nhà đi và bắt con mèo của Giang Thanh Mộng làm con tin.

Khương Chi Chu đăng nhập vào tài khoản phụ, @ cư dân mạng 'bạn gái chính thống của Giang Thanh Mộng', bảo cô ta đưa ID cho nàng.

Giận thì giận, nhưng thứ cần lấy vẫn phải lấy.

Sau khi để lại lời nhắn cho tài khoản kia, Khương Chi Chu không chịu nổi tiếng kêu gào thảm thiết của chú mèo sữa nữa nên đã đến cửa hàng thú cưng trên phố mua sữa dê rồi bỏ vào bình để cho nó bú.

Con mèo mướp này kêu la dữ dội, giương nanh múa vuốt, vừa đói vừa hung dữ. Nhưng nó không cắn hay cào mà chỉ rống vào mặt nàng.

Bây giờ đã có sữa uống, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại. Nó nằm chổng vó, ôm bình sữa bằng đôi chân ngắn ngủn của mình rồi mút lấy.

Khương Chi Chu đặt nó lên đùi, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Nàng không mắng nó, mà đổi lại thành vệ sĩ.

"Anh đi theo tôi hơn nửa tháng, cũng không thể học được việc dẻo miệng à. Tại sao anh lại có thể khô khan đến mức thuật lại tất cả những lời mà tôi nói?" Hắn xem nàng là người không có mặt mũi sao:" Nói chuyện phải có nghệ thuật, phải học được cách uyển chuyển trong lời nói."

Vệ sĩ chỉ cúi đầu, không nói gì, tuân theo nguyên tắc vàng là im lặng.

Khương Chi Chu nhận thấy những người xung quanh Giang Thanh Mộng tuy không nói nhiều nhưng tay chân rất nhanh nhẹn.

Rất thích hợp để tồn tại trong làng giải trí.

Cô thật sự rất biết cách dùng người.

Suy nghĩ lung tung một hồi cũng lại vòng về Giang Thanh Mộng. Khương Chi Chu nhìn màn hình LED, cảm xúc nhớ nhung dần lên men.

Giận cô, trách cô nhưng cũng nhớ đến cô.

Quên đi, đành phải chấp nhận số phận thôi.

Khương Chi Chu ôm mèo đứng lên.

Nếu Giang Thanh Mộng không đến tìm nàng thì nàng nên tự quay về.

Không hẳn là muốn bỏ rơi, muốn rời đi. Nàng chỉ muốn ra ngoài hóng gió, để cả hai bình tâm lại.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không nên quá nghiêm khắc với một cô gái kém mình bảy tuổi.

Đã chấp nhận tình yêu chân thành, tha thiết của cô gái nhỏ thì cũng nên chịu đựng sự ương ngạnh của cô.

Hơn nữa, cô chỉ mới 21 tuổi. Ở độ tuổi này, cô có chút tùy hứng và bướng bỉnh, điều này cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Giang Thanh Mộng nguyện ý để Khương Chi Chu nhìn thấy khía cạnh này của mình, có nghĩa là cô đang thoát khỏi gông cùm và thể hiện sự dũng cảm của bản thân.

Có dũng cảm, sau này cô sẽ dần biết tiến biết lùi trong mối quan hệ của mình, sẽ trở nên thoải mái hơn.

Chỉ cần ở bên cạnh cô.

Chờ cô, đợi cô hiểu, đợi cô học cách yêu một người tốt hơn.

Trưởng thành giống như con mèo sữa trong vòng tay của nàng.

*

Khương Chi Chu dạo quanh phố ăn vặt một vòng.

Đã 12 giờ đêm nhưng thành phố náo nhiệt vẫn chật cứng người. Khương Chi Chu có dáng người cao gầy, khí chất đĩnh đạc, lại ôm một con mèo trong lòng, trông rất bắt mắt.

Khương Chi Chu mua một túi hạt dẻ rang đường, dự định buông bỏ lòng tự trọng, quay lại dỗ dành cô nhóc kia.

Có người cản nàng lại, muốn thêm WeChat với nàng. Nàng liếc nhìn người vệ sĩ phía sau và nói:" Anh hỏi anh ta có cho không đi."

Người đó tưởng vệ sĩ là bạn trai của nàng cho nên đành xấu hổ bỏ đi.

Đến ngã tư, nàng nhìn thấy một chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc.

Khương Chi Chu nhìn biển số xe, cúi đầu xoa xoa con mèo trong lòng rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ xe.

Cửa kính xe được dán lớp kính một chiều. Nàng không thể nhìn thấy Giang Thanh Mộng, nhưng Giang Thanh Mộng có thể nhìn thấy nàng.

"Cô Thẩm, lên xe đi." Vệ sĩ phía sau thấp giọng mời nàng lên xe.

Khương Chi Chu cảm thấy mình giống như một cô vợ ôm con cùng bỏ nhà đi, còn người chồng vô lương tâm đến để đưa nàng về nhà.

Người ngoài xe tự suy diễn đến mức ngược luyến tàn tâm, còn Giang Thanh Mộng ngồi bên trong xe, nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng, lòng đầy hỗn loạn.

Cô muốn xuống xe và ôm lấy nàng, nhưng cô không thể cúi đầu được.

Đợi nàng lên xe.

Khi nàng lên xe, cô sẽ ôm lấy nàng rồi làm hòa.

Khương Chi Chu ôm mèo, muốn đợi Giang Thanh Mộng kéo cửa sổ xe xuống rồi đích thân mời nàng lên xe.

Nàng đợi vài giây, nhưng không có động tĩnh.

Khương Chi Chu tự nhủ: Thôi được rồi, mình sẽ tự làm lấy.

Đúng lúc này, Giang Thanh Mộng cũng mở cửa bước xuống xe.

Hai người đứng trước xe, đối diện nhau.

Giang Thanh Mộng mang kính râm che gần hết khuôn mặt. Khương Chi Chu không nhìn thấy đôi mắt của cô, nàng không biết chúng có đang đỏ hay không.

Con mèo con trong tay nàng đã bú sữa xong. Khi nó nhìn thấy Giang Thanh Mộng, nó liền dùng giọng sữa kêu meo meo hai tiếng, giãy giụa muốn nhào qua cô.

Khương Chi Chu trả lại con mèo cho Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng ôm lấy mèo, nhẹ nhàng nói:" Nó đang cai sữa."

Khương Chi Chu tiếp tục nói: "Vậy thì lần sau em sẽ không cho nó uống nữa."

Giang Thanh Mộng ôm con mèo, vuốt ve phần lông trên lưng nó, những cảm xúc còn sót lại vẫn đang quay cuồng. Cô hạ thấp giọng, nghẹn ngào nói:" Không phải em muốn đi tìm hắn ta sao? Tại sao em lại không đi nữa?"

Ngay khi nói ra câu này, cô bỗng có chút hối hận.

Sắc mặt Khương Chi Chu khẽ thay đổi: " Chị thử khích em lại một lần nữa xem, em đi thật đấy."

Giang Thanh Mộng nhịn không được, liền khích nàng: "Vậy em cứ đi đi!"

Nếu đi thì đừng quay lại nữa.

Khương Chi Chu trả lời: "Nếu chị nói đi, em sẽ cố tình không đi nữa."

Giang Thanh Mộng đáp lời nàng theo bản năng:" Vậy em đừng đi nữa."

Khương Chi Chu thuận theo lời nói của cô: "Được rồi, nghe lời chị vậy, em sẽ không đi nữa."

Giang Thanh Mộng bị sự vô liêm sỉ của nàng làm cho nghẹn. Cô sững sờ một giây, tuy rất muốn cười nhưng lại không muốn cười trước mặt nàng, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng kìm chế lại.

Khương Chi Chu cúi đầu cười, dùng mũi chân vẽ vài vòng trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Mộng, mỉm cười rồi dịu dàng nói:" Chị đến tìm em, tại sao vẫn muốn chọc giận em? Nếu chị làm em giận đến mức bỏ đi, có phải chị lại tiếp tục khóc không?"

Bị nàng thuyết giảng, Giang Thanh Mộng bướng bỉnh nói:" Không có, chị đến để tìm mèo."

Khương Chi Chu thu lại ý cười, lớn tiếng nói:" Vậy chị sống cùng con mèo này đi."

Nói xong, nàng liền xoay người muốn rời đi.

Giang Thanh Mộng vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Khương Chi Chu, khiến nàng dừng bước.

Gió đêm rất lạnh, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đôi tay có chút lạnh lẽo.

Giang Thanh Mộng lại đưa con mèo vào lòng Khương Chi Chu:" Cho em làm ấm tay đấy."

Sau đó, cô lấy áo khoác trong xe ra, phủ lên người nàng: "Lên xe đi, chúng ta về nhà."

Khương Chi Chu hài lòng, nâng con mèo lên, hôn nó một cái, lòng như nở hoa.

Con mèo sữa duỗi thẳng đôi chân ngắn ngủn của nó ra và đá vào mặt nàng, còn kêu meo meo rất lớn, hệt như gái nhà lành bị gạ gẫm. Khương Chi Chu sững sờ, Giang Thanh Mộng không nhịn cười được nữa, khẽ bật cười thành tiếng.

Người vệ sĩ nhìn hai người họ, lặng lẽ bóc hạt dẻ rồi bỏ vào miệng mình, như đang ăn cẩu lương.

Về đến nhà, Khương Chi Chu rửa tay, bóc một đĩa hạt dẻ, đưa đến trước mặt Giang Thanh Mộng rồi đút cho cô ăn.

Ban đêm, khi cả hai đi ngủ, trong lòng vẫn còn chút ngăn cách. Giang Thanh Mộng không chịu để Khương Chi Chu ôm, hai người quay lưng về phía nhau rồi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, không hiểu sao hai người lại ôm nhau, chân dài cuộn lên, đan vào nhau. Giang Thanh Mộng quay lưng về phía Khương Chi Chu, một tay Khương Chi Chu ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.

Khi Khương Chi Chu mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy người trong vòng tay đang hôn lên tóc mình.

Giang Thanh Mộng khẽ hừ một tiếng:" Ai cho phép em ôm chị?"

Khương Chi Chu khẽ thì thầm vào tai cô:" Em không ôm chị, nhất định là tối hôm qua chị tự chui vào lòng em."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, vừa tê vừa ngứa. Giang Thanh Mộng khẽ nhắm mắt lại, hàng mi dài run lên, sau đó lật người áp Khương Chi Chu dưới thân.

Các nàng nhìn nhau, tia lửa giăng bốn bề.

Nhìn thấy vẻ chiếm hữu ngập tràn trong mắt cô, Khương Chi Chu liếm liếm môi, luồn ngón tay vào mái tóc dày của cô rồi vuốt ve.

Giang Thanh Mộng cúi người, chạm nhẹ vào môi Khương Chi Chu, sau đó hôn lên mắt, tai, cằm rồi đến cổ nàng.

Khương Chi Chu vuốt ve tóc, gò má, vành tai Giang Thanh Mộng rồi dần dần đáp lại cô.

Cơ thể có phản ứng trung thực nhất, nó cho cả hai biết rằng họ đang yêu nhau.

Sau một hiệp, Khương Chi Chu bị lăn lộn đến nỗi thật lâu sau mới lấy lại được tinh thần, yếu ớt nói: "Sáng mai em muốn ra ngoài..."

Giang Thanh Mộng nằm trên người nàng và hôn lên cổ nàng: "Em định làm gì?"

"Không làm gì cả, em chỉ muốn đi dạo một chút. Chị cũng hứa là sẽ dẫn em đi chơi..." Nói đến câu sau, hơi thở nàng có chút hỗn loạn. Khương Chi Chu ghì lấy đầu Giang Thanh Mộng:" An phận một chút, đừng động tay động chân mà..."

Giang Thanh Mộng thì thầm: "Chị sẽ đưa em ra ngoài vào buổi chiều."

Khương Chi Chu lấy bao ngón tay ở đầu giường, dùng miệng xé ra:" Chị không có cơ hội đấy đâu, em muốn chị..."

Lời vừa nói ra, trình tự trên dưới đã bị đảo ngược.

Khương Chi Chu dịu dàng nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, sau đó cúi người hôn lên khóe mắt và môi cô, rồi từ từ hôn xuống dưới, ngậm lấy, liếm mút, lưu luyến khôn nguôi.

Trong lúc nàng 'yêu' nơi sâu nhất trong cô, khiến cảm xúc chân thật khắc sâu vào tận xương tủy bỗng nở rộ. Đuôi mắt Giang Thanh Mộng phiếm hồng, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ cùng tàn nhẫn. Cô há miệng cắn mạnh vào vai Khương Chi Chu.

Cuối cùng vẫn là sợ hãi và oán hận.

Cô sợ nàng không yêu, sợ nàng sẽ rời đi. Cô oán nàng đã quên, oán nàng giấu giếm mọi chuyện.

Oán hận quá sâu đậm, dẫn đến sức lực tàn nhẫn đến mức khiến Khương Chi Chu bật khóc vì đau đớn. Nàng ôm chặt lấy Giang Thanh Mộng, cắn vào bả vai cô, nhưng vẫn kìm chế lại được. Nàng không hề dùng lực, chỉ nhẹ nhàng liếm láp.

Khi khoang miệng tràn ngập vị máu tươi, Giang Thanh Mộng mới buông ra.

Cô liếm lấy giọt máu trên bả Khương Chi Chu rồi nắm chặt cằm nàng, nâng lên, nhìn chằm chằm vào nàng vài giây, sau đó cúi người hôn xuống, cạy khớp hàm nàng ra, môi lưỡi giao triền, mời nàng cùng nếm thử mùi máu của chính bản thân mình, cùng với một tiếng nỉ non khàn khàn:" Phạt em... không được bỏ chị nữa... Nếu không, chị sẽ cắn chết em..."

Không muốn chịu thua kém, Khương Chi Chu ghì lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn lại.

Chị đến, em đi. Em tiến, chị lùi.

Hôn xong, cả hai quấn quít lấy nhau. Khương Chi Chu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Giang Thanh Mộng rồi nói:" Chị yên tâm, chị bốc đồng cũng được, bướng bỉnh cũng chẳng sao. Em sẽ không tùy tiện nói chia tay, cũng sẽ không rời bỏ chị."

Quá khứ và hiện tại, các nàng đã phải trải qua tám năm. Vất vả lắm mới có được nhau, sao có thể dễ dàng chia tay như vậy. Cả hai phải nỗ lực ở bên nhau, cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.